Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Hoàng

Chương 260: Đao ra tuyệt mệnh



Nghe giống như một tiếng, nhưng lại là liên tiếp năm lần kim loại va chạm cơ hồ đồng thời phát ra.

Giờ khắc này vô luận là trên thành dưới thành đều chỉ còn một mảnh tĩnh mịch. Dùng thực lực tiên thiên cảnh của Tông Thủ mặc dù mượn ngoại đan chi lực, cũng không cách nào đánh vỡ lang nha linh tiễn có ngàn vạn cân cự lực.

Nhưng mà trong âm phong cuồng loạn, chỉ cần sượt qua năm mũi tên thì chúng sẽ rơi vào khoảng không. Năm đạo vân diễm phi đao rốt cục hiện ra bóng dáng tinh chuẩn đánh vào phần đuôi đầu mũi tên, chỗ dễ xử lý nhất. Mà mũi tên cũng lập tức chệch hướng, sai một ly đi một nghìn dặm, chúng bay sát qua người Tông Thủ giữa không trung.

Nhìn thấy một màn này, vô luận là Vưu Vô Sinh hay là trung niên họ Tuyết trên tường thành đều có vẻ mặt hoảng hốt, khiếp sợ và kinh ngạc cùng không dám tin giống như sóng lớn đập vào ngực họ.

Vưu Vô Sinh nắm chặt nắm đấm cơ hồ muốn nghiến nát răng trong miệng.

Làm sao có thể trong phong âm cuồng loạn phi đao trúng đích, thế gian này có phi đao thuật tinh diệu như vậy sao?

Hắn dù đã có tính toán rõ ràng, nhưng cũng không thể dự đoán được quỹ tích của lang nha tiễn.

Dưới cổng thành, mấy người Hổ Trung Nguyên cùng Đàm Đào sau khi yên tĩnh hồi lâu rồi từng người phát ra một tiếng hổ gầm.

Bọn họ nhảy lên bay vào không trung, đao khí tung hoành, trong thời gian ngắn quanh người Tông Thủ xuất hiện một đao màn chặn tất cả những mũi tên bắn tới.

Trong lòng Tông Thủ cơ hồ cảm động đến sắp khóc, Tông Thủ thể phá vỡ vậy năm cây lang nha tiễn trăm nghìn cân cự lực cũng không cách nào tránh đi cả ngàn mũi tên rậm rạp chằng chịt từ 150 tay cự nỏ.

Bay lên trời đưa chính mình vào hiểm địa, trước đó còn khiến cho bọn hắn nghi ngờ hồi lâu, nhưng giờ phút này trong mắt hai người họ thì hết sức bất đồng.

Rõ ràng chính là thế tử đã đem sinh mạng của mình phó thác cho hai người họ, để phía sau lưng của mình hoàn toàn phó thác cho mấy người.

Sĩ vi tri kỷ giả tử (Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ! ) quân dùng sự chân thành đối đãi, thần há có thể không dùng cái chết để báo đáp? Họ cảm giác có chúa thượng hoàn toàn tín nhiệm như thế, mặc dù chết trận ở đây, thân này cũng không tiếc nuối.

Trong chốc lát vô luận là Hổ Trung Nguyên hay là thấy Đàm Đào, trong lòng đều lại không có tạp niệm gì khác, ý niệm lớn nhất chính là lần này dù là không cần tính mạng cũng muốn toàn lực bảo hộ thế tử.

Hổ Bá Đao tính cả Uyên Ương Đao phi tốc xoay chuyển gần như phát ra 120% chiến lực bộc phát ra trong cơ thể hai người, vô số đao ảnh như gió bão xoắn cắt những mũi tên lại gần nát bấy.

Bất quá khí lực của hai người vẫn có cực hạn, mấy cái nỏ tiễn khổng lồ xuyên qua đao ảnh.

Sắc mặt Hổ Trung Nguyên cùng Đàm Đào xanh mét, mắt toát ra vẻ lo lắng.

Lại hai đạo ánh đao một dài một ngắn gia nhập vào ở trong gió lốc đao nhận chém nát những mũi tên còn lại.

Khi thân hình hai người trầm xuống một lần nữa rơi vào yên ngựa thì chú mục nhìn lại chỉ thấy Ly Lạc đã đuổi kịp. Trên người mặc dù trúng mấy mũi tên, bị thương không nhẹ nhưng mặt không đổi sắc cười:

- Hai vị thật đúng là hảo đao thuật! Ly Lạc ta bao giờ thấy qua đao pháp phối hợp ăn ý như thế. Ngàn mũi tên phát ra cùng một lúc, rõ ràng đánh nát.

Hổ Trung Nguyên cùng Đàm Đào nhìn chăm chú, cảm thấy nhiệt huyết lưu chuyển, bọn họ cười dài một tiến:

- Ly huynh cũng là hảo hán tử! Bội phục!

Hổ Trung Nguyên nhìn chằm chằm về phía trước, giờ phút này chiến đấu vẫn chưa kết thúc, hắn phải đi trợ giúp thế tử đoạt thành này.

Trên tường thành, Vưu Vô Sinh mắt thấy thân ảnh Tông Nguyên đã tới gần ba trượng, toàn thân lôi quang bùng nổ, ngay cả linh trận ở trong quan thành phảng phất không cách nào ngăn cản. Bình chướng vô hình bị thế như chẻ tre rất nhanh phá vỡ, sắc mặt cuối cùng cũng biến đổi, trong lòng lộp bộp một tiếng, bỗng nhiên ngay lúc đó có loại cực dự cảm bất hảo.

Trung niên họ Tuyết bên cạnh cũng đồng dạng thần sắc trầm xuống:

- Đặt mình vào hiểm cảnh hấp dẫn mũi tên nỏ. Yểm hộ Tông Nguyên xông thành? Hắc, vị thế tử này tính toán chuẩn xác, hảo khí phách!

Vưu Vô Sinh hơi kinh hãi lại nhìn bốn phía, chỉ thấy cung thủ giáp sĩ chung quanh giờ phút này phần lớn là thần sắc ngơ ngác như đang bị kinh hãi, đám người bọn họ cho rằng thế tử không cách nào tu hành rõ ràng thực lực mạnh mẽ như thế khiến họ thật lâu không thể hoàn hồn. Tình hình trước mắt càng không trông cậy được.

Vưu Vô Sinh không khỏi cắn răng một cái, lần nữa nắm chặt linh cung trong tay:

- Bách Hải, Nhâm Lệ! Ra tay ngăn người này lại. Ngày hôm nay ta ngược lại muốn nhìn vị danh tướng Tử Lôi thương Vô Song tương lai này có thể ngăn được mấy mũi tên của ta.

Tả hữu phụ cận hai gã Huyền Vũ tông sư tuân mệnh bay vút lên hơn mười trượng, từng người cầm trong tay một đao một côn xuất thủ với Tông Nguyên giữa không trung.

Trung niên họ Tuyết có chút ngưng trọng tiếp tục nhìn về xa xa ngoài trăm trượng.

Chỉ thấy khi thân ảnh vút đến bốn mươi lăm trượng trên không trung lại không rơi xuống. Mà dưới chân giẫm trường kiếm màu tím sáng loáng, thay đổi tốc độ lung la lung lay bay nhanh tới phương hướng tường thành.

Trung niên họ Tuyết không khỏi lắc đầu có chút không dám tin, hắn trợn mắt ra cẩn thận nhìn lại rồi lập tức 'Híz-khà-zzz' một hơi hàn khí.

- Ngự kiếm phi hành, không ngờ là ngưng tụ năm đạo chân phù Dạ Du cảnh Linh Sư!

Bên trong tâm thần chỉ cảm thấy như núi chấn động, chỉ cảm thấy tâm ý cảnh gần như thất thủ.

Rồi sau đó trong nháy mắt lại thấy trong tay áo Tông Thủ lại xuất hiện hai đạo đao mang thật nhỏ một trước một sau lục tục xuyên thẳng qua.

Đao ảnh chạy như bay nhanh hơn trước mười lần, trên đường đi bắt đầu biến ảo, mắt thấy mấy chục đao ảnh phiêu hốt bất định, chẳng biết tại sao vừa liếc nhìn phảng phất có cảm giác y hệt kiếm tu chém tới.

Giờ phút này hai bên chỉ cách nhau 300 trượng, trong nháy mắt ánh đao đã tới đầu thành.

Sau đó người trên tường thành lại yên lặng tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Trước một cái nháy mắt, Bách Hải Nhâm Lệ hai gã Huyền Vũ tông sư vẫn còn ngăn cản Tông Nguyên gần trong gang tấc, một sát na sau huyết quang lóe lên trên cổ Bách Hải rồi phun ra như mưa.

Cổ họng hắn bị phi đao lăng lệ ác liệt xuyên thủng nát bấy lưu lại một cửa động lớn chừng miệng chén.

Vô số huyết dịch điên cuồng phun ra, ánh mắt Bách Hải mờ mịt bụm lấy miệng vết thương rồi ngã xuống, sinh cơ không còn nữa, tứ chi không ngừng run run. Hắn muốn cố sức đứng lên một lần nữa mà Nhâm Lệ thì sợ hãi, tầm mắt hắn nhìn thấy Bách Hải bị một đao tuyệt mệnh, trong lòng kinh hãi gần chết, điên cuồng lùi lại phía bên trái.

Cũng không quản sau lưng còn có thật nhiều giáp sĩ cung thủ bày trận chờ đợi, hắn kiên tiếp đụng vào những người này. Hắn chỉ âm thầm cầu mong ánh đao này cách hắn càng xa càng tốt!

Nhưng mấy chục đao ảnh lóe lên, không thuận theo từ sau truy đến rồi bỗng hạ xuống, xuyên qua khe hở của những giáp sĩ, dùng góc độ bất khả tư nghị nhất đâm vào ngực trái của Nhâm Lệ to bằng cái cổ tay.

Trong mắt Nhâm Lệ trong lúc nhất thời lộ vẻ không dám tin tưởng.

Giống như là không thể tin được chính mình hôm nay lại chết, hắn không cách nào tin, chính mình sẽ bị một thanh phi đao nho nhỏ này đoạt mạng.

Mà trung niên họ Tuyết càng không tự kìm hãm được rút lui một bước. Cái cổ cùng ngực trái truyền đến một cỗ cảm giác mát lạnh như băng.

- Đây là phi đao biến hướng lần thứ hai, Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý!

Linh Sư có ngự kiếm thuật sát nhân ngoài ngàn dặm, võ tu có phương pháp ném ám khí đồng dạng có thể đả thương người từ khoảng cách xa.

Bất quá cả hai lại có tất cả ưu khuyết, Linh Sư linh động, Võ tu hội tụ lực lượng chân khí một đi không về. Vô luận là lực sát thương hay là tốc độ đều hơn xa ngự kiếm thuật, duy chỉ có linh động là không bằng. Text được lấy tại Truyện FULL

Võ tu tầm thường sau khi tới Thiên Vị cảnh mới có thể ném vũ khí lợi dụng chân khí bên trong điều khiển biến hóa hoàn thành chuyển hướng làm ám khí linh động truy đuổi.

Nhưng giờ phút này thực lực của hắn mới chỉ tiên thiên sơ mạch chẳng những là hoàn thành phi đao biến hướng, càng liên tục hai lần biến hướng!

Về phần Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý càng làm người không thể ưa thích. Bí truyền tuyệt học của Lăng Vân tông hiện ở trên người thế tử Càn Thiên Sơn cũng đã đủ làm cho người ta giật mình.

Phi đao được gia trì kiếm ý khiến người ta kinh hãi gần chết.

Tiếp theo trung niên họ Tuyết tựa hồ là đột nhiên nghĩ đến cái gì đồng tử của hắn co lại.

- Đây là Lục Thần Ngự Đao Thuật! Lục thần ngự đao, đao ra tuyệt mệnh. Bí võ cấp truyền thuyết!

Không chút nghĩ ngợi, cũng không có nửa phần do dự, dưới chân hắn nổi lên một cơn gió nhẹ, cả người phiêu phù trên một kiện linh khí phi toa, bay về phía nội thành muốn chạy trốn.

Tất cả tạp niệm trong nội tâm hắn toàn bộ biến mất. Thầm nghĩ trong lòng đem hết toàn lực mau chóng chạy về Càn Thiên Sơn thành.

Tin tức này hắn vô luận như thế nào cũng phải nhanh một chút thông tri tộc nhân của mình biết, thế tử Càn Thiên Sơn tuổi còn nhỏ là Dạ Du Linh Sư, tiên thiên sơ mạch, lục thần ngự đao. Tuyết thị nếu muốn trở lại Vân Giới thì không thể lưu hắn được. Nhất định phải trả một cái giá lớn, dốc sức loại bỏ.

Hay cho Càn Thiên Yêu Vương Tông Vị Nhiên để nhi tử duy nhất của mình ẩn nhẫn như thế. Rõ ràng là tuyệt thế chi tư, lại cứ giả bộ như là phế nhân vô tích sự bị người khác khinh khỉnh dấu diếm mấy năm, thật sự là đáng chết.

Tông Thủ cũng đồng dạng giật mình. Từ khi hắn đi vào cái thế giới này, lần đầu tiên có người nhận ra lai lịch của môn phi đao thuật này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...