Thần Hoàng
Chương 250: Linh Võ lại hiện ra
- Một thương vừa rồi tựa hồ là Linh Võ hợp nhất?
Tông Thủ híp mắt, cẩn thận hồi tưởng loại cảm giác này. Không đúng, có lẽ còn kém rất nhiều. Hắn lợi dụng lôi điện từ lực thôi động thương thế, lại toàn lực kích thích chân khí cơ bắp, tổng cộng ra hai trăm ba mươi bốn thương.
Còn nếu là chính thức Linh Võ hợp nhất, như vậy đến một ngàn thương đều không nói chơi. Lực đạo cũng không phải giờ phút này mình có thể khống chế được nổi, khi đó thực lực so sánh với Địa Luân Cửu Mạch đỉnh phong Huyền Vũ cũng không thua bao nhiêu.
Phạm vi mấy trăm trượng, tất cả mội vật cũng đều hóa thành cát bụi.
Bất quá này hồn lực cùng với thiên địa linh năng cùng nội tức khí huyết trong thân thể cũng không xung đột. Hơn nữa so với mấy ngày trước đó tựa hồ càng thêm thân cận rồi.
Giải thích đơn giản một chút thì lúc trước hồn lực chân khí hiệu quả một cộng một tương đương 1.5. Mà bây giờ thì một thêm một bằng với hai, tự nhiên là thực lực tăng nhiều.
Tiếp tục như vậy, chính mình khả năng vài phần hy vọng Linh Võ hợp nhất trong lòng phán đoán hồi lâu, thực lực của chính mình bạo tăng, sau đó tại Đông Lâm Vân Giới xưng vương xưng bá, Tông Thủ lại tự giễu cười cười, hồn lực cùng chân khí cân đối không khó. Ước chừng đến đột phá đến cảnh giới Thiên Mạch chậm rãi làm được, nhưng muốn nói đem cả hai hợp nhất, cho dù là những người bước vào tiên cảnh cường giả cũng khó. Cho dù là thánh cảnh, có thể làm được cũng ít lại càng ít.
Với mình, võ đạo cũng còn thôi nhưng căn cơ Linh Sư kỳ thật nông cạn vô cùng, có tưởng tượng cũng không được, không cần cố nghĩ.
Lòng bàn tay Tông Thủ lại tụ lực, một đốm hỏa diễm bỗng nhiên dâng lên, hỏa diễm màu trắng bạc ngoại trừ sắc thái hơi nhạt ngân diễm trên người Hùng Khôi và đặc thù bên ngoài giống khí kình đinh ốc thì giống nhau như đúc.
Mà Hùng Khôi nửa quỳ trên mặt đất hai mắt trợn lên:
- Đây là Hoàng Diễm Nhiên Linh Quyết! Ngươi là từ đâu học được?
Bỗng nhiên phảng phất nghĩ tới điều gì, trong mắt Hùng Khôi lộ vẻ kinh hãi nhìn chằm chằm Tông Thủ, ngữ khí cơ hồ là gằn từng chữ, gian nan vô cùng:
- Chẳng lẽ là vừa rồi giao thủ sáu lần với ta?
Giờ phút này không chỉ là Hùng Khôi, mà mấy người còn lại chung quanh nơi này cũng đồng dạng là ngơ ngẩn. Chỉ giao thủ một lát hoàn toàn phỏng đoán ra một môn cao giai bí pháp, cho dù là Tiên Võ Cảnh cường giả cũng không cách nào làm được a?
Thiên phú bực này đúng là không phải con người.
Tông Lam, Tông Nguyên trong lòng vẫn đang kỳ quái, Tông Thủ rốt cuộc là như thế nào có được kiếm thuật khủng bố như vậy, tử thương thuật cũng có chút tạo nghệ.
Lúc này cũng nhao nhao lộ ra vẻ giật mình, có thể trong mười mấy cái hô hấp đã lĩnh ngộ suy diễn nguyên vẹn một bộ bí võ đạt trình độ cao nhất. Người như vậy nếu là tinh nghiên kiếm đạo, có thể tập võ trong vài năm, đạt tới một cảnh giới này tựa hồ cũng không phải là sự tình không cách nào tiếp nhận.
Đối với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tông Thủ là hồn nhiên chưa phát giác ra, hắn vẫn dốc lòng nghiên cứu như cũ, mãi cho tới khi qua nửa canh giờ mới kiềm chế ngân diễm trong tay một lần nữa.
Vẫn như có điều suy nghĩ, hắn sở dĩ muốn từ Hùng Khôi học công quyết này chủ yếu bởi vì mình cùng Y Nhân. Hoàng Diễm Nhiên Linh Quyết chính là được truyền lại từ thượng cổ Vân Hoang thời đại, một trong mấy môn hỏa hệ công pháp mạnh nhất. Chẳng những là có chút tác dụng đối với hoàn thiện Hám Thế Linh Quyết của hắn mà trợ hắn hoàn thiện công pháp của Hiên Viên Y Nhân.
Về phần môn bí võ này có quan hệ với thượng cổ Yêu Hoàng truyền thừa hay không hắn chẳng quan tâm.
Trong tiệm sách đời sau cũng không thấy được quá nhiều tư liệu phương diện này, chỉ biết về sau Liệt Diễm Sơn xác thực xuất hiện một nhân vật cường hãn. Nghe nói là kế thừa bí truyền của một vị thượng cổ Yêu Hoàng chẳng những vũ lực mạnh mẽ tuyệt đối, thủ hạ tương đương tinh kỵ Huyết Vân Kỵ, chỉ hai ngàn người nhưng vô địch, thời đại linh triều rất là cường thế đã từng che áp Đông Lâm Vân Lục khiến cho chư tông đều nhượng bộ lui binh, chiếm cứ địa bàn hơn hai mươi tỉnh.
Bất quá người này quật khởi mặc dù nhanh, vẫn lạc cũng đồng dạng cực nhanh. Ngắn ngủn sáu năm đã về chầu ông bà, hắn bị bộ phận nguyên khí Lăng Vân tông hồi phục tập hợp cường giả khắp nơi Đông Lâm vây giết.
Người này không phải là Hùng Khôi trước mắt chứ? nguồn TruyenFull.vn
Tông Thủ lấy lại tinh thần, nhìn kỹ một chút vị Liệt Diễm Sơn thế tử này toàn thân nhuốm máu trước mắt.
Rồi sau đó khẽ lắc đầu, thời điểm truyền thuyết vị Liệt Diễm Sơn Yêu Vương kia đã chết thân trúng 149 quyền, hai trăm hai mươi mốt kiếm, còn có vết thương do thương đao chế vô số.
Thời điểm sắp chết vẫn ra sức chém giết cùng hai vị Thiên Vị Võ Tông đồng quy vu tận, về sau cười to mà chết.
Trước mắt hình tượng Hùng Khôi có hơi giống nhưng khí chất này thấy thế nào đều là không giống.
Người này kiên quyết không được phóng khoáng như vậy, lúc nấy hắn đọc truyện ký của người này thật đúng là mê say. Vô luận như thế nào cũng không cách nào liên hệ Hùng Khôi cùng người nọ với nhau.
Tông Thủ nhịn không được cười lên một tiếng, lúc này mới chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người chung quanh.
Vốn là ngẩn người, sau một lát, mới ẩn có điều ngộ ra không khỏi âm thầm nhíu mày. Việc này hắn cũng không biết chính mình nên giải thích như thế nào. Chẳng lẽ bảo Hoàng Diễm Nhiên Linh Quyết chính mình ở kiếp trước đã xem qua, hơn nữa còn là hơn một nửa nội dung.
Lại cẩn thận tưởng tượng, kỳ thật cũng cũng không chuyện xấu. Tông Thủ liền dứt khoát giả bộ như không biết, kiếm cầm trong tay cũng thu hồi lại, ý vị thâm trường mà nhìn Hùng Khôi:
- Sự tình xong xuôi có thể đi thôi! Về phần người này, trị thương cho hắn, nếu không chết thì để hắn vẽ địa đồ phòng thủ thành rồi đuổi theo ta.
Sau khi nói xong Tông Thủ bước đi tới phương hướng đoàn xe xa xa.
Sơ Tuyết ngạc nhiên hồi lâu sau một lát mới vội vàng đuổi theo, vẻ mặt kỳ quái nói:
- Thiếu chủ thật không quản hắn nữa sao? Hùng Khôi không chạy trốn cũng không sai nhưng chính mình theo kịp hắn cũng không phải kẻ ngu dốt?
Tông Thủ cười cười, hỏi Tông Lam bên cạnh:
- Nếu như thúc phụ là Hùng Khôi có thể theo kịp không?
Tông Lam không cần nghĩ ngợi mà liền lắc đầu:
- Sẽ không!
Ánh mắt Tông Lam dị thường phức tạp dò xét chằm chằm vào Tông Thủ, vừa cảm giác vui vẻ, lại cảm giác lạ lẫm. Trong nháy mắt cứ dường như là cảm giác quân thượng tái thế. Nhớ rõ trước kia, huynh trưởng Vị Nhiên cũng ngẫu nhiên hỏi hắn những câu với ngữ khí như thế.
Ôn hòa và không mất uy nghiêm, bình thản trong hàm tự tin, lại càng không thiếu sát phạt quả quyết.
Lập tức sau phút thất thần, Tông Lam lại kiềm chế tâm tư giải thích:
- Người này lộ ra mưu đồ phòng thủ thành chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Hoàng Diễm Nhiên Linh Quyết lại không như bình thường. Nếu là vị kia của Liệt Diễm Sơn biết được, mặc dù Hùng Khôi là con hắn cũng sẽ toàn lực chém giết. Hùng Khôi ngoại trừ theo chúng ta đi Càn Thiên Sơn, căn bản là không có con đường khác.
Thời điểm nói chuyện mặc dù chính bản thân hắn cũng không phát giác nhưng trong giọng nói nhiều ra vài phần kính cẩn, giống lúc Tông Vị Nhiên còn tại thế.
- Vì thế tên gia hỏa như vậy, mặc hắn chạy đi cũng không sao!
Tông Thủ cười cười dùng ngón tay gõ gõ mi tâm Sơ Tuyết tiếp theo lơ đãng hỏi:
- Đúng rồi! Lam thúc đi qua Trầm Luân Vân Hải, như vậy cũng biết tình hình của phụ thân ta là sống hay chết chứ?
Thân hình Tông Lam cứng lại, bỗng nhiên xấu hổ, bỗng nhiên oán hận. Sau một hồi lâu mới nắm chặt quyền gắt gao cắn răng nói:
- Tông Lam vô năng, đến Trầm Luân Vân Hải mấy tháng cũng không biết cát hung của quân thượng. Chỉ biết phụ cận còn có mấy vị Thiên Vị Võ Tông chờ đợi. Tông Lam đã từng trộm trốn vào trong nhưng vừa tới bên ngoài đã bị bức lui.
Hơi hơi do dự Tông Lam lại đem tay áo cánh tay trái mình xốc lên, toàn bộ cơ bắp cánh tay đúng là mục rữa, tuy có khép lại nhưng màu sắc tím xanh cùng huyết thủy đậm đặc nhìn thấy mà giật mình. Tông Lam cũng đồng dạng cười khổ nói:
- Đây chỉ là một đầu lục giai Hóa Huyết Hạt ở ngoài xa gây thương tích, chẳng những các loại độc vật rậm rạp, càng có vô số bảy tám giai địa tinh thú náu thân trong đó. Ta đoán chừng, quân thượng hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
Lông mày Tông Thủ vốn là nhíu một cái, sau đó lại khôi phục bình tĩnh. Tông Lam thật sự đến Trầm Luân Vân Hải, hơn nữa không chỉ có sưu tầm ở ngoại vi mà thôi.
Đối với Tông Vị Nhiên có thể nói là tử trung. Bất quá người này vào lúc đó, để mặc hai vạn thân quân của Tông Vị Nhiên mà thống soái một ngàn Huyền Hồ Thiết Kỵ chạy tới Trầm Luân Vân Hải, có thể thấy được cũng không phải là tướng tài một phương, chỉ có thể là soái nhân.
Nếu không phải là thân quân Tông Vị Nhiên lưu lại bị thẩm thấu lôi kéo, kiếp trước Tông Thủ nói không chừng còn có thể có vài phần sinh cơ.
Ở bên trong Hải Hạp này, Tông Thủ làm cho kỵ sĩ dưới trướng mình đã tăng đến 5000, nghỉ ngơi và hồi phục một đêm thì tiếp tục lên đường.
Bất quá không giống với một ngày trước nữa, giờ phút này Huyền Sơn giáp kỵ cơ hồ đều là sĩ khí dâng trào, cao hứng bừng bừng. Ngẫu nhiên trông thấy Tông Thủ trên xe ngựa thì ánh mắt cũng ôn hòa không ít, ẩn ẩn còn mang theo vài phần kính ý.
Cũng không phải do ngày hôm qua đại thắng mà là Tông Thủ cho người suốt đêm thu tìm thi cốt người chết, tự mình tế tự an táng, lại sai người gọt khắc đá bia tưởng nhớ. Lúc ấy khẽ khom người trước tấm bia đá cơ hồ trừ khử hơn phân nửa oán khí của bọn hắn.
Về phần những người còn lại cũng đều có thú tinh linh thạch ban thưởng. Chẳng những công chính, hơn nữa thần kỳ phong phú. Phàm là tham dự xông trận đều có một túi tinh nặng trịch còn có đan dược cướp đoạt. Mặc dù ở phía sau thủ hộ xa trận khen thưởng cũng đồng dạng không ít. Thực tế người nhà của người chết bảo vệ mấy đời áo cơm không lo.
Ngay cả một ngàn Huyền Hồ Thiết Kỵ, cũng đồng dạng là bởi vì chém giết mấy chục Linh Sư cùng tám ngàn tinh nhuệ giáp sĩ công, được không ít khen thưởng.
Đám người này cho dù thế tử không tập võ cũng không biết linh pháp, ít nhất cũng đủ đứng đầu một phương thương cảm cho sĩ tốt.
Không ai biết giờ phút này Tông Thủ nhìn chằm chằm túi tiền của chính mình hồi lâu ngẩn người. Mãi tới khi Phiên Vân Xa ra Hải Hạp mới than nhẹ một tiếng dời đưa ánh mắt đi.
Kỳ thật khách quan Nguyên Diệt Loạn Linh Phù, những người trợ cấp ban thưởng không tính quá nhiều. Tuy là đau lòng cũng đáng để hắn làm như thế.
Tông Thủ giờ phút này chính thức lo lắng chính là ngày sau.
Khi đó quần hùng cũng lên, Đông Lâm Vân Giới cơ hồ mỗi năm hàng tháng, đều có chinh chiến. Chư thành chư tông xung đột không dứt. Nếu như nhiều lần đều là tiêu hao chảy máu là như vậy sẽ tính như thế nào?