Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Hoàng

Chương 200: Huyền Vũ Tông ra tay



Đàm Đào lúc này như có điều suy nghĩ, nhìn qua chiếc xe tiến mạnh trên đường phố không cố kỵ cái gì:

- Kỳ thật một năm trước kia ta đã từng gặp Hổ Thiên Thu rồi. Kết luận người này nhuệ khí đã mất, trong vòng mười năm tuyệt không thể đột phá Địa Luân lục mạch. Chỉ bằng thời gian nhất định chính thực lĩnh ngộ tình đời, không bị dục vọng quyền lực lắng đọng nhân tâm mới có thể tiến thêm một bước. Mà Tông Nguyên cũng như thế, tuy thiên phú đủ cao, tự nghĩ ra võ học nhưng đã có sơ hở càng khó tiến thêm một bước, có thể giờ phút này nhìn qua đã đột phá Vũ Tông và thương thế hóa hợp thì hắn đã đột phá tâm tình. Thật sự không biết hai người này là cái dạng gì...

Lâm Thi Na nhìn qua bên kia và không kiên nhẫn. Đàm Đào cười cười, vội vàng giữ vững khẩu khí: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Hai người này, một người là con trai tộc trưởng Thiết Hổ tộc, một người là nhân tài xuất chúng mới xuất hiện của Tông thị. Xem tình hình nhìn qua thì hiệu lực cho Tông Thủ, ở trong Huyền Sơn Thành hô phong hoán vũ thì làm cho người ta kinh ngạc!

Lâm Thi Na vốn không phải là người kiên trì nhưng lúc này hơi kinh hãi. Thần sắc cũng bắt đầu ngưng trọng:

- Ngươi nói Hổ Thiên Thu thậm chí Tông Dương đều đã đỏ hướng qua Tông Thủ, làm sao có thể? Đúng rồi, nếu hai người này chỉ bảo hộ Tông Thủ quay về Càn Thiên Sơn thì hôm nay quyết không liều mạng như vậy!

Đàm Đào lúc này trả lời:

- Tông Dương kia thế nào thì ta còn không hiểu, nói không chừng là do Tông Nguyên tự chủ trương. Có thể do Hổ Thiên Thu đem con trai của hắn đặt bên cạnh Tông Thủ là tỏ thái độ rõ ràng.

Ánh mắt Lâm Thi Na biến đổi. Tuy nàng là phu nhân nhưng cũng lờ mờ biết được đại cục của Càn Thiên Sơn. Một người nắm giữ gần ba thành quân lực của Càn Thiên Sơn, mà người này là tộc trưởng của Thiết Hổ nhất tộc, đã có thể đóng đô trấn trụ hơn phân nửa thế lực của Càn Thiên Sơn thành, hắn đã triệt để ngã về phía Tông Thủ. Nếu như có thêm Tông Dương thì những người khác làm gì có nửa phần cơ hội.

Ánh mắt của nàng dao động bất định, đã căm tức lại khó hiểu. Vào lúc này nam tử bên cạnh bỗng dưng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ta quản hắn khỉ gió Hổ Thiên Thu cùng Tông Dương như thế nào, nếu hai người này không kiêng nể gì thì quả nhiên là lấn Huyền Sơn Thành ta không người! Nhục mạ thành chủ càng phải giết! Đàm Đào ngươi có thể nhịn nhưng La Diêm ta không thể nhịn. Phải dùng máu của hai người này tế Cổ Dương Chùy của ta là tốt nhất! Chọc lão tử thì Tông Thủ kia cũng phải chém.

Người này tuổi chừng ba lăm, trên người có cây búa lớn sắc mặt hiện hồng, da thịt như cương châm. Lúc trước không nói lời nào cũng không có người nào bỏ qua hắn. Trong lúc lên tiếng càng lộ ra khí phách ngút trời. Thân ảnh nhảy lên đã rơi xuống tòa nhà cao năm mươi trượng này. Đạp lên mặt đất phát ra tiếng nổ ầm ầm. Rồi sau đó giẫm mạnh mấy cái đã vượt qua mấy dặm. Lúc này lao nhanh về phía hỗn loạn.

Lâm Thi Na lúc này mới nhoẻn miệng cười, lộ ra vẻ mặt vui vẻ, trong nháy mắt tiếp theo lại khôi phục bình thường, nàng chê cười:

- La Diêm này xưa nay khát máu, tính tình bướng bỉnh, đã nói là làm. Đã nói ra ra lời này sẽ không hạ thủ lưu tình, có khả năng lấy mạng Hổ Trung Nguyên hai người. Đàm tướng quân vừa rồi tại sao không ngăn cản một chút?

- Không cần đâu! Tính mạng của hai người này không ở chỗ La Diêm, mà ở chỗ thành chủ.

Đàm Đào lắc đầu, hồ đồ không thèm để ý, hắn lại nói:

- Thành chủ phu nhân có khả năng không biết, mặc dù Tông Thủ này có chút tiểu thông minh, được Hổ Thiên Thu trợ giúp, nhưng mà hắn lại không xứng với tiểu thư. Giết phế nhân này không là gì cả. Nhưng mà cả đời của tiểu thư chính là tương lai của Huyền Sơn Thành, hôn sự này không có mới tốt.

Lâm Thi Na lúc này mới chuyện giận thành vui, nhưng mà vẻ lo lắng trong mắt không tiêu tán đi.

Đàm Đào cũng không cần nhìn cũng biết tâm ý của nàng, hắn nói thêm:

- Phu nhân không cần lo lắng, ngươi cảm thấy thành chủ đại nhân là người yêu thích giữ gìn thanh danh hay sao?

- Làm sao có thể?

Lâm Thi Na nhíu mày lại, tính tình của phu quân thì nàng quá rõ ràng.

- Nếu hắn là người yêu thích thanh danh thì năm đó đã không lấy phu nhân về làm thê tử, cũng rước lấy đại họa cho Huyền Sơn Thành này...

- Chuyện này... Thành chủ lão nhân gia ông ta không quan tâm thanh danh, quan tâm chính là tiểu thư mà thôi. Phu nhân chỉ cần ra tay từ điểm này thì mặc cho người ta chửi mắng như thế nào cũng không dao động tâm ý của hắn được. Vị thế tử kia càng cướng thế thì nhập vào nước của Càn Thiên Sơn càng sâu, thành chủ sẽ càng bất an.

Đàm Đào lúc này lạnh nhạt, ngữ khí của hắn như nắm chắc tất cả, hơi có chút hương vị chỉ điểm giang sơn:

- Nhưng mà dùng phòng ngừa vạn nhất vẫn nên nắm tin tức của thế tử này mới tốt. Vân Hà Sơn, Liệt Diễm Sơn trước kia không biết hành tung của hắn. Nếu như kẻ này chủ động lộ diện thì hai vị yêu vương không ai muốn hắn còn sống! Vị thế tử này nên chết sớm mới tốt.

Lâm Thi Na vốn đang kinh hỉ nhưng nghe câu này sắc mặt lại trắng bệch, lộ ra không vẻ tán đồng. Đàm Đào không thèm quan tâm mà nhìn qua Hiên Viên thi lễ:

- Tiểu thư chớ trách. Đàm Đào ta mưu tính tất cả đều vì tương lai của tiểu thư, vì phúc lợi của trăm vạn người Huyền Sơn Thành mà thôi, nếu đắc tội tiểu thư chớ trách!

Hiên Viên lúc này bĩu môi, có chút khinh thường. Nàng vốn cho rằng người này không giống như những người khác, kết quả vẫn là như thế.

Nhân tâm chính là như vậy, mười mấy năm trước phụ thân vì cưới mẫu thân về mà rước lấy họa binh đao mấy chục vạn đại quân, binh khốn Huyền Sơn. Dựa vào Càn Thiên Sơn trợ giúp mà giải vây. Vài năm trước kia vì Tông Vị Nhiên giúp Huyền Sơn Thành thoát khốn, nói đến chuyện này thì hơn phân nửa người trong nội thành đều chịu ơn này.

Mà vị Càn Thiên yêu vương kia mới chết đi có mấy tháng, chẳng những mẫu thân quên đi ân bảo toàn năm xưa, ngay cả Đàm Đào người này còn muốn đẩy Tông Thủ vào chỗ chết.

Trăm vạn nhân khẩu toàn thần dường như không còn mấy người nhớ rõ ân nghĩa của Tông Vị Nhiên năm đó.

Từ điểm này Hiên Viên cũng cảm thấy nhân tâm bội bạc, chính mình kiên trì nhân nghĩa quả thật là lỗi thời sao?

Trong nội tâm giận Tông Thủ lại tiêu tán vài phần. Trong Huyền Sơn Thành này mọi người không chào đón Tông Thủ, thậm chí còn có người hận thấu xương muốn lấy mạng của hắn. Tông Thủ bên kia mắng nhiều hơn vài câu có là cái gì. Đổi lại là nàng chỉ sợ đã oán khí trùng thiên.

Không hiểu vì sao sinh ra vài phần thương tiếc, cơ hồ muốn khóc cho tao ngộ của Tông Thủ lúc này.

Dùng song mạch tập võ, từ nhỏ lại trải qua trắc trở và phản bội. Không hiểu sao bình thường hắn có thể tươi cười sáng lạn như vậy.

Nhưng mà thương cảm của người khác đối với Tông Thủ mà nói đoán chừng cũng là dư thừa. Người nọ mặc dù bị đánh vào địa ngục cũng có thể dựa vào đôi tay của mình bò ra. Bình thường nhìn bộ dáng nước chảy bèo trôi không có việc gì, nhưng mà lưng của hắn không bao giờ cong.

Suy nghĩ như vậy nên tâm tình của Hiên Viên không đi xoắn xuýt cái gì nhân nghĩa chi đạo, nàng chỉ nhìn qua vân xa bên dưới mà thương tiếc không nguôi.

Trên đường phố vang lên tiếng chém giết ngất trời. Hổ Trung Nguyên cùng Tông Nguyên một trước một sau tiến lên trên đường. Mà Tông Thủ ngồi trong vân xa theo sát phía sau.

Tốc độ đoàn người tuy mau lẹ không có nửa khắc đình trệ. Mà trên đường phố lúc này xuất hiện binh sĩ dày đặc. Nhưng đều không thể kết thành trận thì dưới đao của Hổ Trung Nguyên không thể chèo chống một lát, khí thế lao tới vẫn như trước. Mà Tử Lôi Thương của Tông Nguyên theo sau không ai ngăn cản được.

Trừ đại hán cầm thươn và mấy tên cường giả Vũ Tông thì không ai có thể ngăn cản hai người trong một lát, tùy ý cho hai ngự phong câu một trước một sau chạy trên đường phố.

Giờ phút này cách phủ thành chủ chưa đủ vài dặm. Tông Thủ dùng Tiên Thiên chi lực tụ lực hai mắt đã nhìn rõ ràng, nhìn qua tòa nhà cao kia. Quả nhiên cô bé kia chính là Hiên Viên, nhưng mà nàng đang nhíu mày si ngốc nhìn qua bên này.

- Quái! Chẳng lẽ cô bé này mấy tháng qua đều không nhớ tới ta? Lúc này lại phát mê trai cái gì đó?

Tông Thủ âm thầm kỳ quái, lại có chút tự đắc, nghĩ ngợi nói ra mình chuyển thế hẳn là biến thành tình thánh sao? Nhanh như vậy đã khiến Hiên Viên mê mẩn mình như thế. Ở tiến thế hình như mình không có bổn sự này nha, lại sờ sờ mặt chắc là do gương mặt mà thôi. Đột nhiên lúc này cảm giác Nhược Thủy sau lưng tay cầm kiêm đã xiết chặt.

- Thế tử, bọn họ dùng cung nỏ!

Tông Thủ nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên chỉ thấy nóc nhà hai bên có nhiều binh sĩ nhảy lên cầm cung nỏ nhắm xuống.

Những võ sư này có bốn năm ngàn cân lực lượng, mặc dù là cung tiễn bình thường cũng có thể bắn xuyên sắt đá, nhưng mà cường giả Vũ Tông có cương kình không bị uy hiếp gì. Mấy ngàn mũi tên cũng không làm gì được cả.

Trong đó còn có hơn mười Tiên Thiên Võ sư, bọn họ cầm cường cung mười vạn cân, nói không chừng có thể tru sát Vũ Tông.

Tông Thủ lại lạnh lùng mỉm cười một cái, nếu những người này thật sự dùng cung nỏ, hắn sẽ vui cười mà nhìn, bởi vì hắn có biện pháp đối phó.

Trong nháy mắt tiếp theo ánh mắt của hắn ngưng tụ lại, chỉ cảm thấy một cổ khí tức cường hãn ập tới, vượt không mà tới trước mặt.

- Địa Luân thất mạch, Huyền Vũ Tông!

Hổ Trung Nguyên đã sớm cảm ứng rồi, trước tiên dùng lực lượng toàn thân. Đao khí dài tới chín mươi chín trượng phá không truy kích.

Cùng lúc đó một cây búa màu cổ đồng cũng đột ngột hiện ra chỗ trăm trượng bổ xuống.

Đao búa giao kích làm đường phố nổ nát! Phòng ốc trong vòng trăm trượng đều bị cương phong quét qua biến thành đổ nát.

Mà Hổ Trung Nguyên cảm thấy miệng hơi ngọt, thân hình tứ chi giống như bị đập vụn. Mà thân hình cũng chao đảo, bị cổ lực lượng cường hoành này đánh trúng nên thanh đao trượng hai trăm trượng mới dừng lại.

Thời điểm khí cơ hỗn loạn không có nủa phần sức lực. Búa ảnh khổng lồ không có dừng lại mà đánh tới, khí kình ngập trời muốn nghiền nát tất cả.

Hổ Trung Nguyên lúc này trợn mắt nhìn lên, toàn thân cao thấp xuất hiện nhiều miệng vết thương, khí kình vừa tụ lại tan hết. Trong nội tâm của hắn trầm xuống, không khỏi cười khổ mình phải chết rồi.

Bản thân hắn vừa rồi đúng là điên lên. Làm sao lại thật sự nghe thế tử khuyến khích cơ chứ, hoàn toàn không nương tay cũng không muốn sống xung phong liều chết? Thiết Hổ nhất tộc có tật xấu là nhiệt huyết lên đầu thì quên hết thảy. Thật sự là đầu óc bị choáng váng mà, lần này chết chắc rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...