Thần Hoàng
Chương 1647: Tiến vào A Phòng
Nói chung là bọn họ thực sự cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian chờ đợi phải không?
Tông Thủ hơi híp mắt lại, lâm vào trầm tư, đối với A Phòng thì Trầm Nguyệt Hiên là người quan tâm nhất.
Bên trong có tới chín thành khả năng sẽ có Mặc gia truyền thừa từ thời Vân hoang.
Chẳng qua theo đạo quân thần, người này vẫn nhẫn nại không thôi, không muốn can thiệp vào quyết sách của hắn.
Dù sao ở thiên đàn khi trận hạch thứ hai bị phá thì khả năng Tần hoàng phục sinh đã giảm đi phân nửa.
Mà nếu may mắn thì đám trẩn bảo lần này thu hoạch được có thể nói là khá dày.
Hơn nữa là chính hắn, thạp nhị đồng nhân phục sinh Tần hoàng cũng có thể không quan trọng rồi, lại có thể hé lộ ra Thái Thượng độ diệt thực kinh, bản tàn trang không lâu trước đã lộ ra bên trong sát khí cực thịnh, Tông thủ cũng có thể xác định, bên trong mộ còn có một tàn chương khác.
Vị trí là ở chính tây kia, cho nên hắn cũng muốn vào xem tột cùng có cái gì ở nơi cung điện xa hoa đó!
Tông Thủ lại đưa mắt về phía Nguyên Vô Thương, sau đó áy náy nói:
- A Phòng cung kia nguy hiểm hơn hẳn nơi này! Nguyên huynh kỳ thực có thể rời đi cũng không sao.
Hắn thực sự là có cái cảm giác hổ thẹn với tên này ,bởi chưa tới hai ngày thì đã bị người ta giết tới hai lần, thực là quá đáng thương đi mà.
Mà tên này có lẽ cũng bị vận rủi bám thân, nếu như lại bị người ta trảm thêm một lần nữa thì hắn cũng không thể nào cứu được nữa.
- Nói vớ vẩn gì chứ?
Cả mặt Nguyên Vô Thương đỏ hẳn tới tận mang tai, có chút tức giận nói:
- Trò hay như vậy, sau này sao có thể gặp được, mà trên đời này sao lại có thêm một tên Đạo Huyền thứ hai đâu! Tần hoàng mà thực sự phục sinh thì ta sẽ đi cũng không muộn.
Tông Thủ không nói gì nữa, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Sơ Tuyết, sau đó nhìn về phía khác.
Tiểu nha đầu này lại lần nữa mang theo Huyết Nguyệt Đao đi theo hắn.
Nếu không phải gặp phải Đạo Huyền thì nha đầu kia sẽ là một trong những người thực lực cực mạnh ở đây.
Hơn nữa với tính tình của nàng thì mình có khuyên can cũng vô dụng mà thôi.
Hơn nữa ánh mắt Tông Thủ đã rơi vào Tô Tiểu Tiểu đang hôn mê, lo lắng nàng ta chưa tỉnh lại.
Còn người phía dười thì hai mắt đẫm lệ, lại ra vẻ thương cảm nói:
- Thiếp thân thật ra phải rời đi, nhưng chẳng qua ái lang không muốn như thế đúng không?
Tông Thủ hừ lạnh, hắn còn chuẩn bị mang đám nữ tử này về Thương Sinh Khung Cảnh ấy chứ.
Để cho mấy vị Thánh Tôn kia xem có thể mở ra được cấm chế tinh thần của Vô Thượng nguyên ma hay không.
Thứ nhất là vì khối hắc thiết dực kia, thứ hai là nàng ta có lẽ biết phương pháp sử dụng kiện thần bảo này. Cho nên lúc này làm sao có thể cho nàng ta rời đi đây?
Trong lòng hắn cũng mơ hồ, Tô Tiểu Tiểu tựa như lúc hắn chống đỡ Đạo Huyền là điển hình của kẻ ăn cây táo rào cây sung.
Lúc này mà Tô Tiểu Tiểu rời đi, sau đó rơi vào tay mấy người Xích Hồng Y thì cũng không có kết quả gì hơn cả.
Còn ở Hàm Dương thanh bây giờ bản thân cũng có nhiều hung hiểm.
Tô Tiểu Tiểu không giống với Nguyên Vô Thương có được ngọc khôi lỗi trong tay, có thể xuất nhập Tần mộ như thường.
Cuối cùng là Lâm Huyền Huyên, cũng không chờ hắn hỏi đã cười nói:
- Ta thì đi cùng ngươi cũng được. Sư tôn Huyền Sương của ngươi sớm đã phát hiện ra sự khác thường của Vô Thượng nguyên ma. Lúc này bọn họ đang tận lực kiềm chế hắn giùm ngươi, cho nên không giống với Lý Biệt Tuyết có cơ hội để can thiệp vào. Chẳng qua tình hình bên trong mộ thực là an tâm hơn không ít.
Tông Thủ gật đầu, trong lòng hiện lên tình cảm ấm áp, sau đó bài trừ tạp niệm:
- Thời gian không còn nhiều, nếu chư vị không ai có ý kiến gì thì hay cùng nhau đi vào lần nữa thôi.
Trên người hắn lại tản ra ánh sáng ,để cho ánh sáng vô lượng bao phủ lấy mọi người.
Trong nháy mắt đã vượt qua mười dặm.
Trong mấy người thì vô lượng chung thủy độn pháp của hắn là nhanh nhẹn nhất.
Lần này lại có thực lực thánh giai, cho nên không bị Lưỡng nghi tụ long trận kia ảnh hưởng.
Sau mười lần hô hấp, đã đến được cung tường, có thể cảm ứng được bên trong có hơn mười đạo khí tức mạnh mẽ, tựa như ánh sáng chiếu rọi vào thần niệm của Tông Thủ.
- Ừm? Hóa ra đám thánh giai tướng thi này đều đã quay về cung hết rồi.
Cũng không chỉ có tướng thi, mà tất cả quân tinh nhuệ cũng đã tiến vào bên trong đó.
Vừa mới đến gần tường thành thì đã có ngàn vạn mũi tên từ phía trên cao bắn xuống. Vô số mũi tên cung nỏ như một cơn mưa đầy trời rơi xuống.
Uy lực tuy không bằng linh châm ngũ hành của Trầm Nguyệt Hiên, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Nguyên Vô Thương vốn trước tiên dùng lực, chuẩn bị dùng linh bạo thuật nổ tung toàn bộ những mũi tên đó thì bỗng nghe Trầm Nguyệt Hiên quát lạnh một tiếng:
- Đây là con rối của Mặc giả, không thể đối đầu trực tiếp. Các vị cứ để ta ra tay --
Nguyên Vô Thương nghe vậy liền giật mình dừng tay lại, về phía Trầm Nguyệt Hiên thì liên tục bắn ra vô số quang ảnh.
Ở trong không trung liên tục nở ra, hóa thành một tấm lưới lớn màu vàng đang xoay tròn cực nhanh. Theo đường xoắn ốc tiến về phía trước, cơ hồ là che đậy toàn bộ không gian.
Mưa châm, mũi tên đều không có cái nào thoát ra khỏi tấm lưới, đều theo quán tính mà rơi hết xuống tấm lưới màu vàng lớn.
Chỉ trong chớp mắt thì những hắc châm mũi tên kia toàn bộ bị nổ tung.
Trong mũi tên có đủ loại, có khi là nọc độc giấu bên trong, có khi là chôn vùi hư không, có khi là gia tốc thay đổi hướng đi, cũng có một lượng lớn ở bên trong chứa nhị đoạn phát lực, linh pháp khống chế lần nữa, vô cùng huyền bí quỷ dị.
Trên trán Nguyên Vô Thương phút chốc đổ mồ hôi lạnh, chỉ nhìn tình hình này thì đã có thể tưởng tượng được kết quả khi mặt trực diện đón đỡ rồi. Nguyên Vô Thương hắn không chết cũng phải mất đi một tầng da.
- Mặc môn các người quả thật là đủ âm hiểm, mệt các người nghĩ ra như thế --
Trầm Nguyệt Hiên nhếch miệng khẽ cười, không hề có ý phản kháng những lời Nguyên Vô Thương đã nói.
Con rối gỗ càng khó giải quyết thì càng có thể chứng minh Mặc môn mười ngàn năm trước cường thịnh như thế nào!
Còn Tông Thủ thì mở mắt ngưng trọng, đây chính là đại quân ba trăm ngàn con rối gỗ mà Tần hoàng bảo Mặc môn làm ra ư.
Hắn còn tưởng rằng cho dù là cường thịnh, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với Thiên cương kiếm tốt mà thôi.
Nhưng với tình cảnh ban nãy mà xem, thực lực của mỗi một con rối gỗ ở trên tường thành kia ít nhất đã đạt đến thất giai hoặc hơn!
Phối hợp với cơ quan binh khí mà Mặc gia chuyên môn luyện chế thì ba trăm ngàn con rối gỗ này tuyệt đối không thua kém gì ba trăm ngàn thiết kỵ Đại Tần.
Tần hoàng không dùng thi quân để trông coi, mà dùng những con rối gỗ này để thủ vệ cung đình cũng không phải là không có nguyên nhân.
Tấm lưới lớn đi theo đường xoắn ốc mà Trầm Nguyệt Hiên vừa mới tạo ra tuy không phải là tiên bảo gì, nhưng lại có thể khiến sáu người ở dưới trận mưa tên dữ dội này có thể bình yên vô sự đến gần tường thành hơn trăm mét.