Thần Hoàng
Chương 1543: Thần cầu xưng đế (1)
Tiện tay đánh ra một kiếm như mây trắng tụ lại xuyên qua hư không, đánh thẳng vào yết hầu của Ân Ngự.
- Dừng tay!
Vân Đài chân nhân hết sức khẩn trương, đối với kẻ tự vẫn là Liễu Lập phẫn hận không ngớt.
Người của Nho môn chính là như vậy. Càng là bậc đại Nho hiển hách đều quá coi trọng thanh danh của bản thân, quá coi trọng việc thế nhân đánh giá mình như thế nào.
Những kẻ lấy cái chết để tỏ rõ chí khí, trong sử sách có đến vô số.
Liễu Lập cũng chẳng khác gì, mà không biết mở to mắt ra mà xem bây giờ đã là thời đại nào rồi?
Dù muốn tự tử thì sao lại không đợi đến khi trận chiến này kết thúc?
Lúc này nếu Ân Ngự cũng chết, Nho gia cũng sẽ mất đi số vốn liếng cuối cùng có thể đem ra đối kháng với Tông Thủ.
Huyết sắc đao quang tản ra, lại một lần nữa quấn tới. từng vòng từng vòng bao trùm lấy khiến cho Vân Đài căn bản là không giãy ra được.
Trong mắt Ân Ngự cũng hiện ra tức hận và tuyệt vọng.
Trong lúc tự vấn mình, khoảng không bên cạnh đột nhiên nứt toác ra.
Một nắm đấm bỗng nhiên đánh tới. Nắm tay kia không lớn không nhỏ, da thịt trắng như bạch ngọc, so với nữ tủ còn thanh tú hơn vài phần.
Nhưng trong thời khắc xuyên qua khoảng không mà đánh đến, phảng phất như cả trời đất đều bị cuốn vào trong nắm đấm ấy.
Kiếm quyền giao kích, khiến cho một bức tường Cương khí dựng lên rồi bỗng nhiên tản ra, khiến cho một mảnh hư không bắt đầu sụp xuống.
Tông Thủ hơi mở mắt, thậm chí không cần nghĩ đã biết được người này rốt cuộc là ai.
- Thạch Việt?
Người này cuối cùng vẫn đến. Y không muốn khoanh tay ngồi nhìn Ân Ngự bỏ mình ở đây!
- Chính là tại hạ! Thạch Việt tuy không muốn đối địch với quốc quân, nhưng cũng không còn cách nào khác…
Gần như ngang tài ngang sức, kiếm quang lùi lại mà quyền cũng thu lại, mang theo thân thể Ân Ngự lùi về phía ngoài hư không.
- Thân thể của bệ hạ cũng là của cả thiên hạ, không thể ngã xuống ỏ đây được!
Tông Thủ không hề kinh sợ mà tâm niệm u ám, một kiếm ngang trời đánh ra.
- Vì Đại Kiền của ta, tuyệt đối không để y chạy thoát!
Kiếm khí đuổi theo đến vạn trượng trong hư không. Mà bên kia cang lên một tiếng quát lạnh.
- Định Thiên Ấn!
Nắm đấm mở ra kết thành phong ấn, ầm ầm đánh vào kiếm cương, trong chốc lát giằng co cuối cùng khiến cho kiếm khí tán loạn.
Một tiếng “ung”, thanh trung phẩm tiên kiếm không ngừng lay động quay ngược về Vân giới, trở về trong tay Tông Thủ.
Bằng mắt có thể nhìn thấy, thanh kiếm này phẩm chất vốn không hề kém, lại xuất hiện một lỗ thủng.
Trước kia giao chiến với Vân Đài, Tuyết Trai, thanh kiếm này cũng không mảy may bị tổn hại.
Lại bị một quyền này của Thạch Việt cưỡng ép đánh thủng một lỗ.
Mà bên ngoài khoảng không cũng truyền đến vài tiếng ho khan của nam nhân trẻ tuổi, tự hồ là đau đớn đến tột cùng.
- Hay cho một tru tuyệt chi kiếm! (đuổi cùng giết tận) vài năm không gặp, kiếm đạo của quân thượng đã mạnh đến mức này! Nếu có thời gian, thực lòng rất mong được cùng quân thượng luận võ công phân cao thấp…
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, là do Thạch Việt và Ân Ngự đã độn không đi rất xa.
Tông Thủ không quan tâm, chỉ hơi cau mày nhìn thanh kiếm trong tay.
Một kích vùa rồi, hắn có vẻ như chiếm thế thượng phong, khiến cho Thạch Việt bị thương nặng.
Nhưng lại là do hắn đã dung nhập tất cả khí thế của Đại Kiền quốc vào trong kiếm, lại gặp đúng lúc quốc vận của Đại Kiền vô cùng hưng thịnh.
Dù vậy mà vẫn để Thạch Việt cứu được người rồi bình yên rời đi.
Lại là Hoàng thần quyền!
Môn Hoàng quyền đại pháp thuộc hàng hai mươi môn diệt thế võ đạo này, quả là biến hóa khôn lường!
Mặc dù cách xa đến hàng trăm thế giới, vẫn có thể mượn thế lục của quốc gia sao?
Lấy quyền làm xương cốt, lấy thế làm bắp thịt. Quyền càng lớn thì thế càng mạnh!
Căn bản bên trong là hai chữ “pháp độ”
Tu vi của Tông Thủ tiến triển cực nhanh, mà Thạch Việt thậm chí có vẻ còn nhanh hơn hắn.
Quả nhiên người này lấy “pháp” làm căn cốt, trước tiên vạch ra lối đi riêng cho mình, sau đó từ những thứ giản đơn biến hóa thành vạn loại pháp thuật. Bởi vậy nên con đường tu hành của y ban đầu thì khó khăn, càng về sau lại càng dễ dàng.
Những thứ bản thân trước đây học được lại quá tạp nham, lúc bước vào Linh cảnh mới bắt đầu thủ chỉnh lí lại các loại thần thông đạo pháp, tạo thành con đường riêng cho mình, đây là trước dễ sau khó.
Lúc này Thạch Việt dù chưa vượt qua hắn thì cũng là thực lực tương đương!
Xấu hổ!
Chính mình dựa vào vô số kì ngộ, Lục gia Phần Không chi huyết, Linh Tê nhập mộng pháp của Huyền Sương sư tôn, còn có Tru Ma kiếm đồ của Thái Thượng mới đạt đến cảnh giới như ngày nay.
Thạch Việt lại không có huyết mạch truyền thừa như hắn, cũng không có vận khí tốt như hắn.
Quả nhiên là cường giả một giới, khiến cho các dị tộc bên ngoài đều nhất loạt cúi đầu ca ngợi là Thần anh hùng!
Chính mình có thể gặp được đối thủ như vậy thật là may mắn!
Tông Thủ thất thanh cười, tâm tình đã ổn định lại.
- thạch huynh, ngươi có thế cứu được Ân Ngự mà lại không thể cứu được một nghìn sáu trăm vạn quân ở phía bắc Mân Hà! Cũng không thể cứu được vận mệnh của một Đại Thương đã thối nát tan tành, đây là tội gì?
- Đa tạ quốc quân nhắc nhở!
Tiếng cười của Thạch Việt truyền qua đây:
- Làm người thì phải biết phân nặng nhẹ! Một nghìn sáu trăm vạn quân, Thạch Việt bất lực, cũng biết Khổng Suất nàng đã sớm có bố trí, nhưng lại tự mình có biện pháp bảo toàn Đại Thương của ta!
Khi chữ “thương” nói hết, khí tức của Thạch Việt cũng hoàn toàn biến mất.
Thời gian tròn mười tức, Tông Thủ liền không thể nắm bắt được tung tích của y nữa.
Ân Ngự rời đi, Vân Đài đương nhiên quá đỗi vui mừng, lập tức lại thấy ánh mắt của Tông Thủ lạnh lùng nhìn qua.
Trong lòng cả kinh, biết bản thân lúc này đã rơi vào tuyệt cảnh.
Muốn liều chết giãy dụa đã thấy thanh kiếm thê lãnh manh theo một sức mạnh được đại chém nát hư không.
Thiên Đạo?
Vân Đài nghĩ kĩ liền nghĩ đến Thương sinh thất kiếm, như hư như thực, vẫn là tru tuyệt kiếm ý, lại mơ hồ ẩn chứa vài phần Thiên Đạo lực.
Đây là thay trời trảm ma sao?
Liếc mắt nhìn Tông Thủ, phát giác ngay cả người dùng kiếm cũng chưa phát hiện trong kiếm có điểm khác thường!
Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Tông Thủ lúc này có thân thể Thánh Hoàng, có ý niệm của trời đất ủng hộ, bình thường không có gì khác biệt.
Chie khi nào gặp kẻ mà trời đất không dung hay đồ vật mà trời đất ghen ghét thì sức lực có thể tăng gấp bội!
Đó chính là thứ gọi là thay trời hành đạo!
Phàm là thứ “tà ma” mà trời không dung đất không tha, dưới kiếm của Tông Thủ đều suy yếu thảm hại.
Được rồi! Vì môn phái của ta, nguyện hiến dâng thân thể này! Chỉ là không biết chuyện hôm nay ta gay ra cho đạo môn là đúng hay sai, phúc hay họa…
Trong lòng là ý niệm chống lại triệt để, Vân Đài nhắm mắt lại. Mặc cho kiếm quang đâm vào thân thể, để toàn bộ xác thịt và nguyên hồn đều tan nát!
Chỉ đơn giản vậy sao?