Thần Hoàng
Chương 143: Võ Thánh Lưu Ảnh
Mảnh đất trống trong rừng rậm, lúc này đang có mưa nhỏ tí tách rửa sạch vết máu trên mặt đất.
- Quỷ kiếm Nhâm Thiên Sầu, Lam kiếm Tạ Tuấn, Nộ Kiếm Vân Đào, còn có một vị Thập Vạn Huyết Sát Lý Tà Linh, ba vị tiên thiên Kiếm Sư có hi vọng đăng nhập cảnh giới Võ Tông, hơn nữa Lý Tà Linh tương lai có thể đạt tới Thiên Vị. Lần này Vân Hà Sơn tổn thất không nhỏ!
Trong rừng rậm, một thân ảnh áo đen đứng đó, áo choàng màu đen khoác lên người, lờ mờ có thể thấy được diện mục hắn tinh xảo xinh đẹp tuyệt luân khó mà phân biệt nam nữ, chỉ biết hắn còn rất trẻ đang ngửa đầu nhìn cành cây.
- Đáng tiếc!Trời đổ cơn mưa khiến mọi vết máu bị hòa tan, ngoại trừ ta và ngươi thì có ít nhất năm đoàn người đã tới nơi này. Đoán chừng cũng tìm không được có dấu vết manh mối gì.
Bên cạnh hắn còn có một người khác cũng một thân trang phục màu đen, bất quá lại không che lấp khuôn mặt. Cái mũi vô cùng lớn chiếm cứ một nửa bộ mặt, dáng vẻ tặc mi thử nhãn (lén lút thậm thụt) lộ ra sự hèn mọn bỉ ổi. Trong mắt thỉnh thoảng thoáng hiện vẻ âm tàn khiến người ta không rét mà run. Giờ phút này đang đi tìm kiếm dấu vết khắp nơi.
- Không phải vâng lệnh sư tôn tìm giết Mễ lão gia hỏa sao? Vì sao phải đi làm cái này? Lúc trước mặc dù được Tông Dương Càn Thiên Sơn nhờ vả, muốn đem vị thế tử đưa trở về. Bất quá mấy ngày trước sư tôn không phải ngại đám người ra giá quá thấp đã thoái thác sao? Vị thế tử Càn Thiên Sơn này hôm nay không có quan hệ gì cùng chúng ta.
- Tự nhiên có quan hệ!
Thanh niên tuấn tú kia cười lạnh một tiếng, đi đến trước gốc cây tùng thản nhiên nói:
- Thế tử Càn Thiên Sơn này có quan hệ tiên thiên cường giả, khi đó phần lớn đều là tại phụ cận Vân Thánh Thành, người của Vân Thánh Thành biết được sự tình của chúng ta, Lăng Vân tông cũng sẽ không dễ dàng xuất thủ với Mễ lão. Ta càng nghĩ cũng chỉ có khả năng nhất đám người này thôi, không biết Cừu Lăng sư đệ nghĩ có đúng không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lúc nói chuyện, thanh niên tuấn tú hấp lấy một đoạn cành cây, mắt nhìn vết gãy mà hít một hơi hàn khí.
- Sinh cơ trảm tuyệt. Kiếm của người này thật bén nhọn! Không hổ là Thập Vạn Huyết Sát.
- Lý Tà Linh kiếm, tự nhiên lợi hại. Tên điên giết người không chớp mắt này ngay cả ta cũng sợ hãi, thê tử xinh đẹp đều bị hắn chém hóa thành một nắm đất vàng, thật đáng tiếc. Để ta chơi đùa có phải tốt không? Bất quá người giết hắn còn cao minh hơn, không biết có phải vị kia của Huyền Vũ tông đột nhiên hiện thân ra tay không?
Thấy thanh niên tuấn tú im lặng không đáp, Cừu Lăng cũng không thèm để ý, bắt đầu đi đi lại lại mọi nơi:
- Bất quá Vân sư huynh ngươi lúc trước nói rất có đạo lý. Khi đó phụ cận Vân Thánh Thành, người có tư cách lấy mạng Mễ lão trong nhóm người này ít nhất chiếm được bảy thành trở lên! Nói không chừng tại đây đã chết mất bốn vị!
Hắn bỗng nhiên ngừng chân, ánh mắt chằm chằm vào cái đầu của Lý Tà Linh vẫn đang trợn mắt lên. Lông mày Cừu Lăng chau lại, hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng.
- Chết cũng đã chết rồi, làm biểu lộ chết không nhắm mắt cho ai coi hả? Không có mạng, cũng không còn kiếm, ngươi còn có thể giết được ai?
Hắn giơ chân lên đạp mạnh vào đầu Lý Tà Linh giống như đạp nát quả dưa hấu/
Nhưng mà sau một khắc, thần sắc Cừu Lăng bỗng nhiên biến đổi:
- Là kiếm khí?
Vô số khí kình lăng lệ ác liệt bỗng nhiên bộc phát dưới chân, thân hình Cừu Lăng vội vàng thối lui, một hơi nhanh lùi lại hơn hai mươi trượng.
Bất quá dưới chân vẫn lộ ra vô số vết thương, bắp chân bị xuyên thủng vài lỗ, hắn không khỏi lớn tiếng chửi rủa:
- Lý Tà Linh khốn kiếp này, sắp chết còn muốn hại người! May mắn lão tử phản ứng nhanh. A, có chút không đúng.
Cẩn thận hồi tưởng đến tình hình vừa rồi, Cừu Lăng lập tức hít một hơi hàn khí:
- Là ở chỗ cổ, không phải Lý Tà Linh mà là người giết hắn. Kiếm khí kiếm ý đều ngưng mà không phát, trọn vẹn ẩn núp nửa ngày. Người này, quả nhiên là rất cao minh! Quả nhiên không hổ là Huyền Vũ tông!
Thanh niên họ Vân lúc này thân hình cũng khẽ động, phi thân đến thân thể bảo tồn hoàn hảo của Lý Tà Linh nhìn nhìn chỗ bị chém. Sau một lát, lại khẽ lắc đầu:
- Không đúng! Vẫn chưa tới cấp độ kiếm ý. Cảm giác có lẽ chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, nhưng mà sao lại có khả năng. Trên đời này tiên thiên cường giả, có ai có thể thắng được Thập Vạn Huyết Sát? Lý Tà Linh tinh thông Lục Địa Bôn Đằng Chi Thuật rất nhanh nhẹn. Nếu không cũng không năm lần bảy lượt thoát đi trong mấy mươi lần đuổi giết, là người nào có thể làm hắn ngay cả chạy trốn cũng không có.
Càng nói càng là nghi hoặc, trong mắt hắn lộ vẻ khó hiểu. Mà Cừu Lăng đang xử lý miệng vết thương cũng ngơ ngẩn.
Nếu là người giết Lý Tà Linh là một vị Huyền Vũ tông, việc này cũng chẳng có gì lạ, chỉ biết âm thầm cảm khái một tiếng số mệnh không tốt Thập Vạn Huyết Sát không tốt. Nhưng nếu người ra tay là một vị tiên thiên Võ sư thì tính chất của chuyện này hoàn toàn khác.
Nếu là việc này truyền ra Vân Giới, không chỉ là Đông Lâm Vân Giớ chấn động mà ngay cả Trung tâm Vân Giới cũng phải kinh động.
Danh tiếng của Thập Vạn Huyết Sát Lý Tà Linh rung động không chỉ là Đông Lâm Vân Giới, kẻ có thể ở cảnh giới tiên thiên tru sát người này, thiên phú đó chẳng phải còn vượt xa Thập Vạn Huyết Sát sao?
Thanh niên họ Vân nhíu mày, sau một hồi lâu thì cười cười, bỗng dưng một chưởng đánh ra khiến cho thân hình Lý Tà Linh lập tức hóa thành tro tàn.
- Sư đệ, lần này nhờ phúc của ngươi, thật đúng là đã tìm được chuyện thú vị. Chưa hẳn có quan hệ cùng Mễ lão nhưng ta hôm nay hiếu kỳ vô cùng, nhất định phải thấy được mọi chuyện.
Trong nội cung Vân Linh Thần, Long Nhược ngự cự giao bay tới một tòa cung điện xa xa.
Cung điện trong mây này tọa lạc ở một chỗ sâu trong Vân Hải. Diện tích rộng lớn, bốn phía đều là mây mù nhìn không tới giới hạn.
Phong cảnh đẹp khoáng tuyệt thiên hạ. Bất quá nếu là ngày ngày thấy đã quen cũng chỉ tầm thường mà thôi.
Long Nhược đến trước thạch điện ngàn trượng liền từ bên trên hộ giá linh thú phi thân xuống, sau đó đi bộ vào trong.
Nơi này diện tích tuy lớn, người lại rất thưa thớt. Long Nhược đi vào trong cửa tới trước không gian thạch điện to lớn chỉ có năm người đang ngồi.
Trong đó bốn người đều một thân áo bào xanh, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt nhắm nghiền, ngồi hai bên trái phải. Chỉ có người ngồi trên cùng mặt như quan ngọc, con mắt giống như nước sơn, dung mạo tuấn mỹ ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Giờ phút này hắn đang cười nhìn tới hỏi:
- Kỳ quái tại sao ta lại gọi ngươi tới đây phải không? Lại đây xem đi.
Vừa dứt lời, thiếu niên vung tay lên, một đạo ánh sáng màu lam phi đến. Lông mày Long Nhược nhíu lại, hiện ra vẻ mặt ngưng trọng vài phần. Tay áo hắn phất lên tạo một lực hút, cẩn thận tiếp ánh sáng màu lam vào trong tay, thì ra là một tiểu kiếm dài hơn hai xích sắc bén.
- Là Đoạn Nhận Kiếm!
Lông mày Long Nhược nhíu lại sau đó vui mừng quá đỗi thi lễ phía trên cùng hai bên tả hữu:
- Đa tạ sư tôn cùng mấy vị sư thúc yêu mến, có kiếm này, Ngự Kiếm Thuật của Long Nhược nhất định có thể mạnh hơn mấy phần.
Tiếp theo hắn lại cảm giác hiếu kỳ nói:
- Đoạn Nhận Kiếm này không biết lấy được từ đâu? Không phải tông môn tìm trọn vẹn hai trăm năm cũng không có tung tích hạ lạc sao? Kiếm này khả năng bị người nọ phá huỷ rồi mà?
- Là Tổ Nhân Cuồng sư đệ ngươi phát hiện kiếm này, Càn Thiên Sơn Tông Thủ giấu ở bên trong Hắc Lãng Kiếm, thật là khiến người ngoài ý muốn! Vì mua xuống kiếm này, Nhân Cuồng dùng hai quả Nhân Cực Đan, một ngũ giai hồn thú. Long Nhược ngươi ngày cần phải đền bù tổn thất cho hắn.
Thiếu niên phía trên nói tới chỗ này thì nhíu mày:
- Nhân Cuồng cũng nói Tông Thủ thân có song mạch không cách nào tu hành, đến nay một tia nội tức cũng không. Bất quá người này có thể đủ tìm được lưỡi kiếm, hiển nhiên là có chút vận khí phúc duyên. Long Nhược ngươi tận mắt gặp mặt hắn rồi, thực cảm thấy hắn không có nửa điểm hy vọng tu hành?
- Không có một tia nội tức?
Long Nhược có chút ngạc nhiên, hắn nhớ rõ lần trước gặp mặt, vị thế tử Càn Thiên Sơn kia rõ ràng đã đến cảnh giới Võ sư, hơn nữa căn cơ không kém. Vì sao Tổ Nhân Cuồng sư đệ lại nói một tia nội tức cũng không có?
Chỉ là hắn cũng không để ý lắm, có lẽ kẻ này triệt để buông tha hy vọng, chính mình đem chân khí tán đi cũng nói không chừng. Dùng song mạch thân tu luyện võ đạo, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều là cực hình, buông tha cũng không kỳ quái.
Đem nghi hoặc này đè xuống, về sau cũng không do dự, Long Nhược lắc đầu nói:
- Nhớ rõ kiếp trước sư tôn đã từng nói qua, trên người kẻ này có tai hoạ ngầm khác. Linh hồn tàn phá, có Thiên Nhân chi chướng. Ta đoán định hắn cả đời này, tối đa chỉ có thể đến Bí Võ Sư cảnh giới! Về phần linh pháp một khi đến Xuất Khiếu Cảnh, tức thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu là nhìn lầm thì ta sẽ móc hai mắt ra...
Thiếu niên trên kia cười khẽ, sau một hồi lâu lại hóa thành tiếc nuối than nhẹ:
- Đáng tiếc! Kẻ này tâm tính không tệ, võ đạo cùng thiên phú phù lục đều là tuyệt đỉnh, vì sao ông trời lại không cho hắn tu hành? Thiên tâm vô thường, thật sự khó dò!
Long Nhược yên lặng không nói, cũng chẳng biết tại sao, ngay tại lúc hắn nói câu kia, hồn niệm đột nhiên cảm giác bất an khó hiểu, tựa hồ sợ run trong lòng không cách nào đền bù.
Thiếu niên kia cũng không phát giác dị sắc của Long Nhược, sau khi thở dài thì thần sắc ngưng trọng nói:
- Một năm sau chính là ngày Long Môn mở ra. Chư tông đệ tử đều hội tụ ở Long Sơn. Đông Lâm Vân Giới chư vị cường giả cũng sẽ tham dự. Bất quá bên trong mấy ngàn người này chỉ có hai mươi người có cơ hội xem Võ Thánh Lưu Ảnh. Tông ta hôm nay xuất thủ cũng chỉ ngươi cùng Tổ Nhân Cuồng hai người mà thôi. Những ngày này Long Nhược ngươi cần chuẩn bị kỹ càng. Nếu làm mất mặt tông ta thì tuyệt không khinh xuất tha thứ.
Thanh âm này tựa như chuông đồng khiến cho Long Nhược bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức kiềm chế tạp niệm nghiêm nghị thi lễ phía trên:
- Long Nhược đã minh bạch, quyết không phụ hi vọng của sư tôn cùng chư vị sư thúc.
Trong lồng ngực hắn không khỏi kích động một hồi, Long Môn Võ Thánh Lưu Ảnh, mỗi bách niên mới xuất hiện một lần. Chính là một vị võ thánh võ thánh danh chấn chư vạn năm trước tự tay lưu lại một mặt thạch bích để người có duyên tìm hiểu, nghe nói ai cũng có thể tăng tiến võ đạo.
Hắn mặc dù tu Linh Sư, nhưng lại là thiên hướng kiếm tu, Võ Thánh Lưu Ảnh rất trọng yếu đối với hắn.
Ẩn ẩn chờ mong cùng rất nhiều hùng của Đông Lâm Vân Giới tranh giành cao thấp.