Thần Hoàng
Chương 1424: Không thể tự nhầm lẫn (2)
Im lặng chờ khoảng một giờ, liền thấy thân ảnh Đàm Kính lần thứ hai độn không trở về.
Nét mặt lại càng tái nhợt, nhưng khí tắc còn miễn cưỡng chịu đựng được.
Đầu tiên y rất biết điều trả lại tấm phù lục kia, rồi mới mở miệng:
- May mắn hoàn thành sứ mệnh! Lời nói của quân thượng, ta đã truyền đạt hết. Nhưng năm vị hội chủ của Thiên Phương tu hội đều đồng thanh cự tuyệt, đã vậy còn dùng những từ ngữ vô lễ nhục mạ tội thần, lại còn có kẻ đòi dùng cực hình chém chết tội thần. May là tộ thần thuật lại lời quân thượng chém chết cả nhà, đám người ấy mới không dám tự tay động thủ, tội thần may mắn mới có thể quay lại.
Tông Thủ cười, từ ngữ vô lễ sao? Nhục mạ sứ giả, riêng chuyện này là đủ rồi.
Thật ra nếu Đàm Kính chết trong tay Thiên Phương tu hội thì càng tốt hơn nữa.
Đáng tiếc lần này bất đắc dĩ phải giữ cho hắn một mạng.
- Điều kiện mà Cự quân thượng đàm phán hòa bình, những người trong Thiên Phương tu hội đều có mười phần lòng tin bảo vệ thế giới Thiên Phương, còn có chỗ dựa. Họ không dám rat ay với Đàm Kính chẳng qua là còn kính nể oai nghiêm của quân thượng mà thôi.
Tử Phương khép nửa mắt nói:
- Thần muốn chúc mừng quân thượng, đối phương mặc dù thực lực không hề kém nhưng lại không đồng lòng. Khi đánh hạ có thể tiện tay diệt trừ hậu họa, mà uy danh của quân thượng cũng truyền xa chư giới!
Tông Thủ lắc đầu, uy danh truyền xa?
Uy danh vang khắp chư giới phải là người kế vị số một của Lục thị mới phải chứ.
Người của Thiên Phương tu hội thật sự kiêng dè phải là Lục gia mới đúng.
Đàm Kính cũng là có chỗ dựa mới dám đi chuyến này.
Trong lồng ngực có chút khó chịu, Tông Thủ kêu lên một tiếng đau đớn, liền quay sang Nhược Lan nói:
- Bắt đầu được rồi!
Sư Nhược Lan lông mày hơi nhíu, tỏ ra hưng phấn, tiện tay phóng ra hơn mười mũi tên chỉ thị, sau đó hóa thành một đạo quang ảnh bay về phía những không hạm còn lại.
Chín chiếc Thái Ất Thần Lôi hạm lại thêm mấy chiếc tàu chiến đều từ từ khởi động, dần dần tăng tốc hướng về phía đối diện.
Cùng lúc trong hư không lại xuất hiện một đạo độn quang phóng đến.
Phía trước Kiền Thiên chiến hạm, xuất hiện ba luồng thân ảnh của cao thủ Tiên cảnh.
- Khúc Phù Trần tham kiến Đại Kiền quốc quân!
Là một kiếm sĩ ăn mặc sang trọng đẹp đẽ, khoảng ba mươi tuổi, dù là đứng trước đại quân cũng không hề biến đổi sắc mặt.
- Binh thư từng nói chủ tướng không thể tùy tiện xuất binh, càng không thể vô duyên vô cớ động thủ trước. Trước khi quốc quân động thủ liệu có thể nghe mấy lời này được không?
Tông Thủ ngồi ngay ngắn ở đầu thuyền, kinh ngạc nhìn người, y rốt cuộc từ đâu đến, là hậu duệ của ai?
Nhưng cũng không ngoài ý muốn, bình tĩnh lắc đầu:
- Lười nghe!
Lại quay đầu lại nói với Từ Phương và Phong Thái Cực nói:
- Trận chiến hôm nay giao phó cho hai vị!
Hai người đều là cười thi lễ.
Khúc Phù Trần nhă mặt:
- Tại hạ lần này đến là nhận lệnh Thất Thánh liên minh, Huyền Linh tu hội, Vạn Độ ma đình, Hải Vân Đàm tiên minh chuyển lời đến quân thượng. Kẻ trượng phu tham chiến, chính là ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong của một quốc gia. Có thể khai chiến hay không, cần phải tra xét rõ ràng, quân thượng không thể tự mình nhầm lẫn được! Thiên Phương tu hội đã có cả ngàn năm tích lũy, được phía bên ta chống lưng cho, không lẽ không thể lay động được quân thượng?
Đang nói lại không nói tiếp, miệng im như thóc.
Chỉ thấy trong chớp mắt có mấy trăm tu sĩ Tiên cảnh từ bên trong lục tục bay ra xếp thành hàng ngũ.
Lại là hai đạo binh của hai Kiếm Tông phật môn!
Đạo quân Thiên giai đỉnh cao của Kiếm Tông, được gọi là “Đạo Tuyệt Vô Hồi Nhận”.
Để bản thân vì tàn ác mà nổi tiếng, trước mắt đã không còn đường lui, vì vậy kiếm chém ra cũng không thu hồi lại. Chỉ là cái tên này quả là toát lên một duệ khí hùng hậu không gì sánh nổi.
Hai trăm người xếp thành hai hàng bên trái hạm đội, chính là Thiên Kiềm Bắc Đẩu Vô Hồi Kiếm Trận.
Thế trận vừa thành lập tức biến thành hai đạo kiếm ý ngoan độc trấn áp bốn phương!
Mà đạo binh của Phật môn lại là hai trăm bốn mươi vị Kim Cương hộ pháp.
Luận về sức chiến đấu thì không thể bằng Nguyên Hải Tru ma sĩ và Đạo Tuyệt Vô Hồi Kiếm của Kiếm Tông trong tay Tông Thủ.
Những kiếm trận được liệt kê ra đều bất phàm. Đổi cách gọi “Ma Ha đại bàn nhược trận” khi kiếm trận hình thành, bên trong lại là từng đợt tiếng Phạm, vô số đóa hoa sen tràn ra.
Tất cả các Kim Cương hộ pháp sắc mặt đều yên tĩnh và hiền hòa, khiến cho chỗ họ đang đứng dường như đã biến thành một phật quốc yên tĩnh.
- Bên ngoài thế giới Thiên Phương trong vòng Tiên cảnh độn tốc ba mươi tức, cấm tiệt các tu sĩ và không hạm qua lại, kẻ nào vi phạm giết không tha!
Tông Thủ nhàn nhạt nói xong mới vừa cười vừa nhìn về phía vị tôn giả Khúc Phù Trần kia.
- Vừa rồi không chú ý nên không biết Khúc tôn giả nói gì? Có thể nói cho ta nghe một lần nữa không?
Khúc Phù Trần hít một hơi lạnh, nhìn đại trân do ba đạo Thiên giai binh bên cạnh Tông Thủ.
Không chỉ có Đạo Tuyệt Vô Hồi và Kim Cương hộ pháp, mà còn có mấy trăm đạo Địa giai binh cũng đang dàn trận.
Không sánh được với hai người trước, nhưng cũng chẳng cần sợ một kiếm trận chí có trăm người, mà còn ngang với cả Thần cảnh đỉnh cao.
Khúc Phù Trần chỉ thấy da đầu tê lại, ý lạnh thấm vào trong tim. Vẫn còn thầm thấy may vì lần này chưa hành sự lỗ mãng, nếu không muốn ra ngoài cũng khó.
Lúc này đành bất đắc dĩ nói lại một lần nữa:
- Tpth đã tích lũy cả ngàn năm, thực lực hùng hậu. Nếu có được chúng ta làm chỗ dựa, không biết quân thượng có muốn nghĩ lại không? Quân thượng dấy binh đến đây, nếu lại hao binh tổn tướng mà không thu được gì trở về chẳng phải sẽ tổn hại đến uy danh Đại Kiền sao? Kẻ thông minh đều sẽ không làm như vậy. Lần này Khúc Phù Trần nhận ủy thác của Thất Thánh liên minh, Huyền Linh tu hội, Vạn Độ ma đình, Hải Đàm tiên minh tới khuyên ngươi ngừng chiến.mọi chuyện trên đời đều nên dĩ hòa vi quý, xin khuyên quân thượng đừng để tụ bản thân mình lừa gạt!
Ngay lúc y dứt lời, xa xa trong hư không chợt lóe lên một đạo quang ảnh.
Nhìn kĩ thì là mười chiếc Địa giai chiến hạm hình thức khác nhau đang xuyên đến đây.
Còn có ít nhất mười bốn cỗ Thánh cảnh khí tức từ bốn phương tám hướng vọt đên, tựa như từ xa hô ứng cho lời nói của Khúc Phù Trần, khí thế bá đạo như có thể che lấp trời đất.
Dần dần tràn đên đây, vững vàng kiềm chế mười chiến hạm bên này.
Khóe môi Tông Thủ co quắp lại, sau đó lắc đầu nói:
- thì ra là đến đây khuyên hòa, nhưng vì sao khi cô nghe được những lời này lại thấy như đang uy hiêp cô vậy? Cô hôm nay nếu không lui quân, các ngươi chẳng phải sẽ liên thủ với Đại Kiền đánh với cô một trận? Đây là muốn áp chế người sao?
Khúc Phù Trần trầm mặc không nói gì đành cam chịu.
Y vốn là muốn uy hiếp, nhưng lại kiêng dè sắc mặt Tông Thủ, sử dụng từ ngữ đành ám chỉ hết cỡ mà thôi.
Nếu là muốn ỷ thế bức người thì sao chứ?