Thần Hoàng
Chương 141: Y Nhân thuần khiết
Đợi đến lúc Hiên Viên Y Nhân chạy tới đất trống trong rừng thì chỉ thấy Tông Thủ chính thần tình lười biếng ngông nghênh phóng lửa.
Chung quanh mấy trăm trượng đều là một đống bừa bộn, nơi đốt lửa là một địa phương tương đối sạch sẽ.
Lý Vân Nương thì ngoan ngoãn giống như vợ bé bị ức hiếp, cẩn thận từng li từng tí đấm bóp chân cho Tông Thủ.
Hiên Viên Y Nhân không khỏi kinh ngạc một hồi, Lý Vân Nương xưa nay không thích Tông Thủ, những ngày này còn châm chọc khiêu khích, hận không thể để vị hôn phu của nàng chết đi mới tốt.
Nhìn thân phận tiên thiên cao thủ của nàng không ngờ kính cẩn nghe theo phục thị Tông Thủ, không hề bất mãn. Thật sự là làm cho người ta kinh ngạc, quả thực khó có thể lý giải.
Vân Nương chẳng lẽ là điên rồi hay là bị chiếm đoạt?
Trong đầu vừa vận chuyển ý niệm này, Hiên Viên Y Nhân giờ phút này không rảnh đi cố kỵ. Sau khi trở về trước tiên bắt đầu cẩn thận đánh giá bốn phía.
Khi thi thể ba người Nhâm Thiên Sầu lọt vào trong tầm mắt thì đồng tử Hiên Viên Y Nhân co rụt lại. Mà khi một cái đầu lâu diện mục khá trẻ rơi vào mắt nàng thì Hiên Viên Y Nhân hít một hơi lãnh khí.
- Quỷ kiếm Nhâm Thiên Sầu, Lam Kiếm Tạ Tuấn, Nộ Kiếm Vân Đào. Còn có Thập Vạn Huyết Sát Lý Tà Linh. Vân Nương, cuối cùng là người phương nào giết chết?
Con mắt Lý Vân Nương đảo như rang lạc nhưng không dám trả lời, mà là nhìn về phía Tông Thủ, trong mắt lại lộ ra vài phần ý xin chỉ thị.
Tông Thủ tức thì tiêu sái cười cười, thần sắc bất đắc dĩ lại mang theo vài phần tự tin:
- Còn có thể là ai? Tại đây trừ ta ra ai giết được bọn chúng?
Thân thể Hiên Viên Y Nhân chấn động, sau đó ánh mắt hàm chứa vẻ khinh bỉ nhìn sang như muốn nói: Chỉ bằng ngươi cũng có thể giết được đám người đó?
Sau đó nàng hơi lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc hỏi:
- Thời điểm lúc này rồi mà ngươi còn có tâm tư vui đùa? Không biết vừa rồi là vị cao nhân nào xuất thủ? Bên ngoài sáu mươi dặm ta rõ ràng cảm ứng được có vị Huyền Vũ tông!
Tông Thủ vô lực thở dài, chỉ cảm thấy toàn thân khí lực đều tiết sạch sẽ, trong lòng chán nản chẳng muốn giải thích, lãng phí nước bọt chứng minh làm gì.
Hiên Viên Y Nhân thấy Tông Thủ yên lặng còn Sơ Tuyết Liên Phàm cũng trầm mặc một hồi, chân mày lá liễu lập tức nhíu lại dứt khoát nhìn về phía Lý Vân Nương:
- Vân Nương tỷ tỷ, ngươi đến nói đi!
Thân hình Lý Vân Nương run lên, do dự một hồi rồi liếc trộm Tông Thủ thần sắc không màng danh lợi, sau đó lắc đầu như trống bỏi:
- Tiểu thư, Vân Nương cái gì cũng không có trông thấy, cái gì cũng không nghe thấy!
Hiên Viên Y Nhân lần nữa giật mình nhưng khuôn mặt trầm xuống hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi theo ta tới! Ta có chuyện muốn nói cùng ngươi.
Không để cho Lý Vân Nương cơ hội từ chối nàng đã xoay người đi đến xe ngựa Lăng Vân tông.
Khi trông thấy càng xe có sáu cái đầu Ngự Phong Câu thì thân hình Hiên Viên Y Nhân ổn định lại hiện ra vẻ bi thương, sau đó không chút do dự chui vào thùng xe.
Mà giờ khắc này Lý Vân Nương không ngờ không có lập tức chạy theo mà đáng thương cầu khẩn nhìn thiếu niên bán yêu bên cạnh.
Tông Thủ cười lạnh một hồi cầm vỏ kiếm gõ gõ vài cái lên đùi Lý Vân Nương, Lý Vân Nương như trút được gánh nặng, sau đó chạy trối chết như ma đuổi.
Mà đợi được nàng nhảy vào thùng xe chỉ thấy Hiên Viên Y Nhân thần tình buồn rười rượi nhìn chằm chằm mình, sau một hồi lâu, lại cười khúc khích:
- Vân Nương tỷ tỷ, ngươi dù sao cũng là Tiên Thiên Võ sư! Cho dù là những Đại tông phái cũng không dám khinh thị. Lại càng không cần phải nói tỷ tỷ là bạn thuở nhỏ của ta. Mặc dù ngày sau khi ta gả cho Tông Thủ, cũng phải đối đãi như chủ nhưng cần gì phải đi đấm chân, đi nịnh nọt cho hắn? Nếu là hắn dám khi dễ ngươi, ta sẽ nhéo lỗ tai hắn!
Nói đến chỗ này, khuôn mặt trắng nõn của Hiên Viên Y Nhân rõ ràng ửng đỏ hồng. Bất quá thần thái là tự nhiên hào phóng, chỉ hơi có vẻ ngượng ngùng mà thôi.
Lý Vân Nương khổ sở cười méo miệng, nàng nghĩ mình có nguyện ý đâu? Vị thế tử Càn Thiên sơn căn bản chính là có thù tất báo, như ác ma ấy.
Ngắn ngủn hai canh giờ liều mạng giày vò nàng, vừa rồi đấm chân cũng bị hắn chế trụ, không thể không quỳ ở nơi đó, nếu hơi có kháng cự thì cự kiếm sẽ đập lên người nàng.
Cũng không biết là hắn học được pháp môn đó từ nơi nào, cũng không thấy đau nhức nhưng toàn thân kỳ ngứa vô cùng, cười như bị điên.
Bị làm nhục như thế còn không bằng giết nàng thì hơn, vừa rồi cũng may Hiên Viên Y Nhân trở về sớm để nàng dược giải thoát, ai bết sau đấm chân sẽ còn tra tấn như thế nào?
Hiên Viên Y Nhân hồn nhiên chưa phát giác ra, thần sắc lại ngưng trọng nói:
- Vừa rồi vị kia Huyền Vũ ngươi có nhìn thấy được? Là vị nào của Càn Thiên Sơn giết Lý Tà Linh?
Lý Vân Nương do dự một hồi, nàng không muốn nói dối Hiên Viên Y Nhân, sau khi suy nghĩ một chặp thì lắc đầu:
- Tiểu thư, ngươi nói Huyền Vũ tông ta thực không có gặp. Về phần tình hình cụ thể, không thể nói trước được.
- Không thể nói trước!
Hiên Viên Y Nhân thấp giọng nỉ non một câu, biết được tính tình của Lý Vân Nương tuyệt sẽ không hồ ngôn loạn ngữ với mình, đã không thể nói, như vậy nhất định có lý do không thể nói.
Suy ngẫm một chút, Hiên Viên Y Nhân đem nghi hoặc tạm thời vùi sâu vào đáy lòng:
- Người xuất thủ kia rời đi đã thông báo ngươi vậy sao?
Lý Vân Nương nghe vậy cũng không nói chuyện, hồi tưởng tình hình không lâu, Tông Thủ từ đầu đến cuối không có nhắn nhủ nên nàng mới không chủ động thừa nhận trước mặt Hiên Viên Y Nhân.
Bất quá càng là như thế, càng làm cho người ta khó dò tâm ý, chỉ cảm thấy tính cách người này thật sự là âm hiểm vô cùng quỷ dị.
Lúc trước tuy là đùa bỡn chính mình, nhưng khó bảo toàn vẫn không động sát ý.
Chỉ là việc này, cuối cùng có quan hệ đại sự cả đời của tiểu thư, cẩn thận suy nghĩ chỉ chốc lát, Lý Vân Nương thần sắc cổ quái hỏi ngược lại:
- Tiểu thư, nếu có một ngày ngươi phát hiện thế tử Tông Thủ không phải phế nhân mà thế nhân hay nói, còn thiên tài hơn cả đám người Thập Vạn Huyết Sát Lý Tà Linh, người muốn giết hắn đối với hắn kỳ thật cũng như con sâu cái kiến cọng rơm cái rác, tôm tép nhãi nhép thì tiểu thư ngươi sẽ tính thế nào?
- Sao lại hỏi chuyện này? Điều này làm sao có thể?
Hiên Viên Y Nhân thản nhiên cười không đáp. Chỉ là sau một khắc, nàng thấy ánh mắt Lý Vân Nương chăm chú vô cùng. Trong lòng cũng âm thầm kỳ quái suy nghĩ, thuận miệng đáp:
- Như vậy không phải rất tốt? Hắn nếu thật có bổn sự như vậy, ta cũng có thể thả lỏng một ít. Bất quá chỉ cần có một ngày, hắn còn chưa chính thức leo lên Càn Thiên Sơn Yêu Vương thì ta sẽ cùng hắn chung hoạn nạn. Đã là vợ chồng, vậy nên sinh tử tùy tướng! Hơn nữa sau khi tới lúc kết hôn, đợi lúc thành hôn ta sẽ trở về Đan Tuyền Tông tiềm tu!
Lý Vân Nương có chút ủ rũ, kết quả này nàng cũng sớm đoán được rồi. Không khỏi hữu khí vô lực nói:
- Tiểu thư trước kia không phải rất ghét Tông Thủ này sao? Hắn không tiếp tục cần người che chở, tiểu thư chẳng phải an tâm lui hôn sự? Cũng không chạm tới nhân nghĩa chi đạo của tiểu thư.
Hiên Viên Y Nhân một tiếng một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc không đồng ý:
- Vân Nương tỷ tỷ, thế tử nếu thực là thiên tài chính là Hiên Viên Y Nhân ta có mắt mà không tròng, biết người không rõ càng phải nhận rõ hắn mới đúng, sao có thể dùng ấn tượng trước kia nhìn hắn? Lại nói ta trước kia cũng không ghét mà chỉ không thích thành quân cờ cho người lớn.
Lý Vân Nương không cam lòng, chân mày lá liễu nhíu lại:
- Vậy nếu hắn chủ động từ hôn thì sao? Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Thần sắc Hiên Viên Y Nhân khẽ giật mình, bắt đầu rất nghiêm túc suy tư. Sau một hồi lâu, trên mặt lần nữa hiện lên từng mảng đỏ ửng, ngữ khí kiên quyết nói:
- Nếu là mười lăm ngày trước ta sẽ đáp ứng! Hôm nay lại không có khả năng. Cổ nhân có thất xuất điều (Ý nói tam tòng, tứ đức - DG), Y Nhân không phạm điều nào, sao hắn có thể từ hôn? Lời ấy như vậy thôi, không nên nhắc lại nữa.
Lý Vân Nương thở dài buồn bã, chợt lại trong lòng khẽ nhúc nhích:
- Tiểu thư xin cho Vân Nương hỏi một câu cuối cùng, Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết hẳn là chỉ có Hàn Huyền Cổ Đan của Thượng Tiêu Tông mới có thể giải sao?
- Cũng không nhất định, dược điển của tông môn ghi lại vài loại linh đan đều giảm bớt. Chỉ là tài liệu còn thiếu mấy vị, có lẽ có thể luyện ra, bất quá thời gian không kịp.
Hiên Viên Y Nhân lắc đầu giải thích, lời nói mới nói đến đó thì cảm giác hoa mắt chóng mặt, té xỉu trên giường.
Lý Vân Nương cả kinh trong lòng vội vàng lấy tay đỡ nàng, khi chạm tới da thịt Hiên Viên Y Nhân, thân hình lập tức chấn động cơ hồ lên tiếng kinh hô. Nàng cảm thấy trong tay đụng chạm đến một mảnh lạnh buốt không hề có chút nhiệt độ, sau đó chuyển thành cực nóng.
Cùng một thời gian, Nguyên Định bên ngoài sáu mươi dặm thở dài thu hồi sợi tơ màu đỏ như lao lung chung quanh.
Một lần nữa thu nạp thành hình dáng của cái bóng, bất quá trong đó đã có những chỗ rách nhỏ, ẩn ẩn dấu vết của lửa đốt.
- Tứ giai Linh Khí Thiên Ti Lung tổn hại tới mức này sao?
Không đau lòng vì Linh Khí trong tay mà chỉ là có chút cảm khái Hiên Viên Y Nhân điên cuồng.
Nguyên Định tiện tay ném vào trong tay áo, rồi sau đó là thần sắc uể oải lo lắng nhìn hướng xa xa:
- Tiểu Nhiên Nguyên Đan, Phong Ma Châm Pháp. Hôm nay sư muội không biết bị thương nặng như thế nào? Khí huyết tổn thương, nguyên khí tiêu hao có làm cho tai hoạ ngầm của Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết bộc phát sớm không. Nhớ rõ bên người nàng có chứa mấy viên tiểu bổ Nguyên Đan cũng không biết nàng có kịp thời ăn vào hay không? Tóm lại lần này thật sự là khổ rồi! Sư muội tính tình cương liệt như thế, nếu như bị sư phó cùng mấy vị sư thúc biết được, chỉ sợ muốn lột da của ta. Đại sư huynh ah Đại sư huynh, ngươi thật đúng là hại khổ ta. Sau khi trở về, ta nên trả lời thế nào đây?
- Bất quá, tên Tông Thủ đó thật sự là đáng chết!
Lập tức hắn đổ mọi trách nhiệm lên đầu Tông Thủ, vị thế tử Càn Thiên Sơn từng gặp mặt. Sát ý bên trong tâm niệm Nguyên Định đột khởi tiếp theo cảm giác nghi hoặc:
- Huyền Vũ tông sao? Có chút không đúng, từ lúc người này đuổi tới, ba người Nhâm Thiên Sầu đã chết, khí tức Thập Vạn Huyết Sát bỗng nhiên biến mất. Đây là người phương nào gây nên? Hẳn là Huyền Vũ tông còn có thể cách không giết người?
Nguyên Định nhướng mày, vị thế tử kia xem ra vượt qua đơn giản như hắn tưởng tượng. Muốn giải quyết việc này, sợ còn cần bàn bạc kỹ hơn.