Thần Hoàng
Chương 1404: Cuối cùng đánh cược một lần (1)
Cả hai giao đụng, kiếm quang liền lập tức tán loạn.
Thành Tín lại không khỏi kinh hãi, kỳ quái sao lại dễ dàng như thế
Xem thế kiếm kia, mặc dù đã bị suy yếu đến bảy thành, nhưng vẫn có lực đối kháng cùng Thánh Cảnh.
Giờ này khắc này lại tán đi, chẳng lẽ Tông Thủ kia đã bỏ đi rồi sao?
Lập tức sau đó Thành Tín liền tỉnh lại, toát ra kinh sợ, tròn mắt muốn nứt.
Thiên Hồ ảo thuật! Trước mắt trông thấy, tất cả đều là hư ảo.
Lúc hắn bi thống Dung Bích vẫn vong thì đã không một tiếng động xâm nhập vào đầu hắn.
Ý niệm này hiện lên, cả thế giới hắn nhìn thấy trong nháy mắt đều sụp đổ.
Trước mắt vẫn là thê bạch kiếm quang cường hoành như trước đang xẹt qua bên người hắn như nước thủy triều.
Triệt để bao phủ lấy Tinh Minh!
Một kiếm đâm ra! Trong chốc lát liền xuyên thủng thân hình Tinh Minh, trong tích tắc sinh cơ đều tuyệt.
Mà ở phía xa, trong hư không giới hà.
Lông mày Tông Thủ có chút nhăn lại, trong mắt ẩn hiện vẻ tiếc nuối.
- Nguyên thần thứ hai? Đáng tiếc --
Bất quá nghĩ đến cũng không có gì đáng trách, Chí Cảnh ái nữ, sao lại không có năng lực bảo vệ tánh mạng?
Lại cười lạnh, Tru Tuyệt chi kiếm của Thái Thượng Tru Ma Trận cũng không phải đơn giản như vậy.
Thái Thượng Tru Ma Trận Tru Tuyệt kiếm ý, cũng miễn cưỡng có thể xem là đường hoàng chính đại, có thể xếp vào trong chính đạo.
Nhưng kiếm ý này lại t ngoan độc đến tuyệt. Một khi trúng kiếm, kiếm ý nhất định sẽ truy hồn thực cốt, thẳng đến khi triệt để tru tuyệt!
Lúc này Tông Thủ cũng không cần ngự khống, Tru Tuyệt kiếm ý xuyên vào trong cơ thể Tinh Minh đã chạy không còn. Tự động thấm nhuần hư không, truy kiếm mà đi.
Mà ở phía phi châu cũng truyền ra tiếng cuồng hận của Thành Tín.
- Tông Thủ tiểu nhi, Thành Tín ta thế tất có một ngày phải phanh thây xé xác, khiến ngươi thân hồn câu diệt!
Âm sóng cuồn cuộn, xuyên qua mấy chục bích chướng. Thành Tín cũng đã mang theo những người may mắn còn sống của Đạo Môn tiếp tục chạy trốn.
Tông Thủ nhíu mày lại, hơi hiện sát ý, rồi sau đó lại hiện ra vẻ bất đắc dĩ, không để ý tới nữa.
Hắn ngược lại không ngại chém chết Thành Tín ở đây.
Chỉ tiếc giờ phút này căn bản đã hết lực.
184 vị Nguyên Hải Tru Ma Sĩ ở sau lưng sớm đã di động khí tức, trên mặt hơi hiện ra vẻ mỏi mệt không chống đỡ nổi.
Hai kiếm vừa rồi, mạnh thì có mạnh, nhưng lại trút đi toàn bộ lực lượng của Tiểu Chu Thiên Tru Ma Kiếm Trận ở sau lưng.
Lúc này đoán chừng tùy ý một vị tu sĩ Linh Cản, cầm một thanh kiếm liền có thể chém giết toàn bộ Nguyên Hải Tru Ma Sĩ ở đây rồi.
Cũng không chỉ những đạo binh này, mà Tông Thủ hắn cũng vậy.
Hôm nay mượn thực lực quốc gia, còn có lực kiếm trận, chém liên tục hai vị Thánh Cảnh. Có thể nói là vượt xa bình thường. Lúc này người khác tùy tùy tiện tiện một đầu ngón tay đã có thể đẩy ngã hắn rồi..
Nguyên Vô Thương bên cạnh nhìn ra hư thật của hắn. Ngọc khôi lỗi phát ra một đoàn ánh sáng màu xanh, trợ giúp Tông Thủ đứng thẳng trên hư không. Không đến mức quá chật vật. Trên mặt thì cười nói:
- Ngươi một kiếm này, quả nhiên ngoan độc! Xem như đã đắc tội Đạo Môn đến chết. Côn Minh kia nếu không thể độ kiếp thì cũng thôi đi, nếu thật sự thành tựu Thánh Tôn, tất nhiên sẽ có một ngày tìm ngươi kết thúc nhân quả.
- Cô có sợ gì?
Tông Thủ cười lạnh, khoản nợ nhiều không lo, sắt nhiều không ngứa. Hắn cùng với Đạo Môn vốn là tử địch, không chết không ngớt, ngược lại cũng không ngại nhiều thêm ân oán.
Nguyên Vô Thương lắc đầu, lại hơi kinh dị nhìn sau lưng Tông Thủ.
- Đây là kiếm trận gì? Theo ta thấy, cùng Đạo Môn Đại Chân Vũ Kiếm Sĩ có thể nói là mỗi người mỗi vẻ, thậm chí mơ hồ còn hơn một bậc. Cửu Đô Tuyệt Nhận Sĩ của Cửu Đô Tiên Đình mặc dù cũng không ra, nhưng so sánh với đạo binh Thiên giai này đều chỉ như rác rưởi. Lấy một địch bốn, cũng không phải nói chơi --
Lúc này chiếc cự hạm kia vẫn còn, chung quanh có gần trăm Thần Cảnh, mấy trăm tiên tu, thậm chí còn có một tòa, Cửu Đô Vô Sinh Tuyệ Nhận đại trận nguyên vẹn.
Nguyên Vô Thương lại không để ý, cũng không để trong lòng. Hôm nay nơi đây hơn mười vị Thánh Cảnh, hoặc chết hoặc trốn.
Theo hăn thấy, đích thật thắng bại đã định rồi.
- Là Tiểu Chu Thiên Thái Thượng Tru Ma Kiếm trận, đạo binh thì tên là Nguyên Hải Tru Ma Sĩ. Ngoài ra, Đại Càn còn có 500 Dịch Linh Tru Ma Sĩ khác, là Địa giai đạo binh, đồng nguyên mà sinh.
Tông Thủ thuận miệng giải thích, ánh mắt lại cảm kích nhìn về phía Diệp Hiên.
- Còn phải đa tạ Diệp tiên sinh, tặng ta Đồ Lục. Có thể được môn đạo binh chi pháp này, thật là đại hạnh của Tông Thủ!
Không có 184 Nguyên Hải Tru Ma Sĩ này, cuộc chiến hôm nay, hắn tuy có thể thắng, nhưng không thể có thành quả huy hoàng như vậy được.
Không có 500 Dịch Linh Tru Ma Sĩ kia thì cuộc chiến trong Nguyên Liên Giới tất sẽ khiến hắn phân tâm
Lại càng không cần phải nói đến ích lợi của Thiên Địa nhị cấp đạo binh đối với hắn sau này.
Thiên Cương Kiếm Sĩ, Thiên Cương Xích Nỗ Sĩ, Huyền Hồ Thiết Kỵ, Huyết Vân Thiết Kỵ, Dịch Linh Tru Ma Sĩ, Nguyên Hải Tru Ma Sĩ --
Đến lúc này, hệ thống đạo binh của Đại Càn đã triệt để hoàn thiện.
Hơn nữa không cái nào không phải là pháp môn binh chủng cao cấp nhất.
Có thể buông tay buông chân, khuếch trương thế lực, chinh chiến ngoại vực chư giới.
- Ta hiến Đồ này, nhưng hoàn thiện lại là Thiếu chủ và Ngao Khôn đạo huynh, Ngao Di tiền bối. Nào dám kể công?
Diệp Hiên lắc đầu, vẫy tay, thu một đám Canh Kim chi khí màu vàng của Liễu Tuyệt sau khi chết vẫn đang phiêu đãng ở hư không phía xa lại. Cũng không nhìn kỹ, đã thu vào tay áo.
- Bất quá Diệp Hiên cũng nguyện vọng, nguyện Nguyên Hải Tru Ma Sĩ có một ngày dương danh thiên hạ, âm thanh truyền chư giới. Để cho đồng môn ngày xưa của ta hối hận chuyện ngày đó. Nhắc tới cũng buồn cười, Diệp Hiên ta tu hành đã hơn 2000 năm, vẫn như tiểu nhi, không bỏ xuống được những ý nghĩ xằng bậy này, cũng vẫn tranh cường háo thắng như thế.
Tuy là đang tự giễu, nhưng Tông Thủ lại nghe ra chấp niệm mãnh liệt trong lời Diệp Hiên.
Nhớ rõ vừa rồi, hắn nói sợ hãi Tâm Ma, mới không dám độ kiếp, sợ rằng thật sự như vậy.
Tính tình người này, thoạt nhìn cũng tiêu sái, không giống như nhân vật không bỏ xuống được.
Trừ phi chuyện vài chục năm trước đối với Diệp Hiên mà nói, thật sự quá khắc cốt minh tâm, không thể quên.
- Sẽ có một ngày như vậy.
Tông Thủ cười cười, không hề nửa phần do dự:
- Nhất định có thể như Diệp tiên sinh mong muốn.
Lúc nói chuyện, Tông Thủ đã tự mình điều tức. Trong cơ thể thoáng khôi phục vài phần chân lực, cũng không cần ngọc khôi lỗi đến đỡ nữa.
Cũng thu hồi một đạo Tiên Thiên Canh Kim chi khí khác, Tông Thủ lúc này mới nhìn qua Ngao Khôn.
Ngao Khôn và Liễu Mộ Trần kịch chiến, đã qua nửa khắc, người sau thế mạnh, mượn nhờ vương đạo võ học, thực lực cơ hồ đuổi thẳng đến nửa bước Chí Cảnh.
Lại cần hơn phân nửa lực lượng, dùng để vững chắc căn cơ, không bị Ngao Khôn thừa dịp.
Lúc này song phương vừa hay ngang tya, giằng co không dứt. Ngao Khôn một đôi thiết quyền không ngừng đánh tới cái chuông khổng lồ kia, khiến vang lên từng đợt lôi minh chung âm.