Thần Hoàng
Chương 1390: Sáng Thế chân pháp
Liễu Mộ Trần, tiếp theo lại mắt hàm thâm ý nói:
- Nghe nói quý giáo và Tông Thủ này thù sâu như biển, gần đây đối với hắn hận thấu xương đúng không?
Tinh Minh im lặng không nói, Thành Tín Dung Bích phía sau nàng cũng không nói một lời.
Tự nhiên là hận không thể phanh thây xé xác Tông Thủ mới tốt.
Nhưng hôm nay muốn thoát khỏi tay Tông Thủ còn khó, nói mấy cái đó có làm được gì?
Một người bên cạnh Liễu Mộ Trần thấy thế khẽ khom người nói:
- Nghe nói a Đại Càn quốc quân kia ở trong Vân Giới có danh hiệu Huyết Kiếm Yêu Quân, từng trảm 30 vạn đệ tử Đạo Môn. Đạo Linh Cung Chủ tiền nhiệm và các người trấn cung khi đó cũng đã chết trong tay hắn. Là chuyện mà Đạo Môn truyền thừa mấy vạn năm cũng chưa từng có. Nói là vô cùng nhục nhã, thù sâu như biển cũng tuyệt không quá.
Nghe đến đây, trên mặt Thành Tín Dung Bích đều lộ ra lệ ý, con người đỏ thẫm nhìn về phía người kia.
Tông Thủ nhận ra người này, mới rồi Lục Vô Bệnh đã giới thiệu qua. Tên là Liễu Tuyệt, trong Cửu Đô Tiên Đình địa vị chỉ dưới Đế Quân Liễu Mộ Trần. Cùng Liễu Mộ Trần là đồng tộc, vì vậy rất được tín nhiệm, thực lực trong đồng bậc không tính quá mạnh mẽ, nhưng lại là nhân vật đa mưu túc trí.
Lúc này bị Thành Tín Dung Bích nhìn qua, lại hoàn toàn hông thèm để ý:
- Càng có đồn đãi, lúc ấy Hoa Vân chân nhân cũng vì vậy mà vẫn. Thanh Huyền Đạo Quân cũng không thể tránh được, mấy phương liên thủ bức hiếp, cuối cùng chỉ có thể để hung thủ nghênh ngang rời đi.
Ánh mắt Thành Tín Dung Bích càng thêm âm trầm.
Tinh Minh lại không khỏi thở dài, hai người này nói đơn giản chỉ là muốn châm ngoài.
Quả nhiên chỉ thấy Liễu Mộ Trần cười hỏi:
- Côn Minh đạo huynh được hưởng Trường Sinh, trẫm không thể không có lễ. Kẻ này đã đáng hận như thế, Liễu Mộ Trần liền sẽ bắt giữ hắn, làm lễ mừng cho Cửu Đô Tiên Triều. Chỉ là không biết Tinh Minh công chúa có dám nhận hay không?
Lời ấy đã là phúc hậu, hắn bên này bắt Tông Thủ, cũng phải gánh chịu lửa giận của Long Ảnh.
- Cửu Đô Đế Quân, ngươi thật sự suy nghĩ nhiều quá!
Nhàn nhạt một câu, đã khiến Liễu Mộ Trần giật mình, hơi hàm khó hiểu nhìn sang Tinh Minh.
Nghe ra vẻ bất đắc dĩ trong lời của nàng, ngoài ra còn ẩn hàm ý mỉa mai nữa.
Nhưng vì sao lại thế?
- Đạo Môn ta cùng Tông Thủ, thế bất lưỡng lập! Chỉ cần ngươi có thể bắt giữ, Tinh Minh ta dĩ nhiên dám nhận. Chỉ là ngươi cũng phải bắt được mới được!
Thấy Liễu Mộ Trần vẫn khó hiểu, Tinh Minh lại buồn bả nói:
- Chỉ là theo Tinh Minh xem ra, lúc này Đế Quân nếu thối lui thì có lẽ còn kịp.
Trong nội tâm vẫn còn hi vọng, cho dù mười vị Thánh Cảnh ở đây có thể tùy ý chạy ra năm ba người thì Cửu Đô Tiên Đình cũng có cơ hội kiềm chế được Tông Thủ.
Những lời này nói ra, không chỉ Liễu Mộ Trần giật mình ngạc, mà mọi người còn lại bên cạnh không hạm cũng lắp bắp kinh hãi.
Tinh Minh Dung Bích, lại thở dài một tiếng. Lúc này Vọng Khí, có thể thấy hai người kia dĩ nhiên đã lặng yên không một tiếng động tiến đến, hoàn toàn khóa hết không gian ở đây
Sao có thể nói muốn trốn là trốn chứ?
Vừa rồi kỳ thật là cơ hội cuối cùng để bỏ chạy, lại bởi vì kiếm ý Tông Thủ bức bách, không thể không mạo hiểm lưu lại.
Chỉ là trong nội tâm nghi hoặc vạn phần, Ngao Khôn kia sao lại lành thương nhanh như vậy chứ?
Người này mặc dù có tồn tại tiêu vong chi đạo, nhưng công pháp của hắn rõ ràng có chỗ thiếu hụt.
Một trận chiến với Hoa Vân, người này mặc dù thắng, nhưng bản thân cũng bị thương không nhẹ, bản thân đạo cơ không được đầy đủ, lại càng cần hơn mấy chục năm tu dưỡng
Sao chủ mấy năm ngắn ngủi đã khôi phục lại rồi?
- Tinh Minh Cung Chủ nói đùa!
Liễu Tuyệt bật cười:
- Cửu Đô Tiên Đình ta, đã huy động nhân lực mà đến, sẽ không thể nào tay trắng quay về được. Nói đến vị Huyết Kiếm Yêu Quân này...
Tiếng nói bỗng nhiên dừng lại, chỉ thấy hai người Thành Tín Dung Bích thần sắc đều vô cùng ngưng trọng.
Lúc này dù vô tư kiểu nào, Liễu Tuyệt cũng có thể nhìn ra tình hình có chút không đúng.
Mấy vị Thánh Cảnh phía sau hắn cũng bắt đầu nghi hoặc.
Thầm nghĩ rốt cục là vì sao lại khiến, cho hai vị Thánh Cảnh Tôn Giả kiêng kỵ như vậy? Thậm chí sợ hãi?
Tất cả ánh mắt đều lần nữa nhìn Tông Thủ.
Tông Thủ cũng thu hồi ý vui đùa, nhìn thẳng vị Cửu Đô Đế Quân trên ngọc liễn kia..
- Nhớ rõ trong chiếu thư của ngươi, từng nói cô phát rồ, khẩu xuất cuồng ngôn. Thấy lợi tối mắt, si tâm vọng tưởng, cũng làm trò cười cho người trong nghề đúng không?
Liễu Mộ Trần nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn mấy vị thanh y kiếm sĩ sau lưng Tông Thủ.
Ngay nháy mắt khi nói lời kia, khí mạch của hơn trăm đạo binh cũng đã kết liên lại.
Phảng phất trời sinh nhất thể, tựa hồ một người, không đúng! Hẳn là một thanh kiếm mới đúng, chỉ cảm thấy một cổ tru tuyệt kiếm ý vô cùng hung lệ ẩn phục trong đó.
Trong nội tâm cảnh giác, 300 vị Cửu Đô Tuyệt Nhận Tiên lại càng không cần hắn phân phó, cũng đã tản ra, bày ra hai tòa Cửu Đô Vô Sinh Tuyệt Nhận đại trận.
Rất nhiều Thần Cảnh còn lại thần kinh cũng đều căng cứng.
Một trận chiến này, xem ra cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Khí thế bản thân Tông Thủ cũng dần dần tăng lên.
- Cũng từng nói Hồng Cửu Trần kia không sai, mặc dù có tội, hắn là thần của ngươi, người này xử trí như thế nào, cũng đều có Liễu Mộ Trần ngươi quyết định, sao cho cô xen vào. Nói cô vớ vẩn.
Liễu Mộ Trần không nói lời nào, những lời này hắn quả thật đã ghi trên chiếu thư, cũng không muốn trả lời, tự nhiên không cần phủ nhận.
Mà trong tay Tông Thủ giờ phút này cũng phát ra một tiếng "ông" nhỏ.
Hư không quanh người cũng bỗng nhiên hiện ra dị tượng.
Một cái chấm đen, bỗng nhiên nổ tung nơi mi tâm hắn, rồi sau đó vô số vầng sáng sáng lạn không ngừng khuếch trương, ngàn vạn miếng tinh thần lộ hóa ra, phiền phức pha tạp, pháp tắc hỗn tạp cũng sinh ra.
- Đã từng hỏi cô, Đại Càn Tiểu Vương Tông Thủ ta dĩ nhiên điên rồi? Hay là không kiên nhẫn sống nữa? Hay là đúng như đồn đãi, là một người ngu ngốc phải không?
Liễu Mộ Trần nhíu mày, cũng nghe ra sát ý trào phúng trong lời nói của Tông Thủ.
Nếu như là lúc trước, hắn tuyệt sẽ không để ý, nhưng lúc này lại khác.
Tự tin của người này rốt cuộc là từ đâu mà đến? Hai người Thành Tín Dung Bích đến cùng cố kỵ cái gì?
Thành Tín lại kinh ngạc nhìn dị tượng quanh người Tông Thủ.
Cái này hẳn là Sáng Thế chi cảnh?
Nửa khắc sau mới khổ thán, một lần nữa nhắm nghiền hai mắt. Chỉ cảm thấy tất cả nghi hoặc, đều đã cởi bỏ.
Thì ra là thế, bộ phận đạo cơ thiếu hụt của Ngao Khôn không phải là sáng tạo chi pháp sao?
Là đại đạo mà từ sau Hi Tử, vạn năm qua cũng không ai tham ngộ được!
Tự nhiên nhìn ra sáng tạo chi pháp mà Tông Thủ nắm giữ lúc này còn xa mới có thành tựu.
Nhưng mà cảnh trí bực này, Ngao Khôn sợ rằng chỉ cần thoáng nhìn qua cũng thu được rất nhiều lợi ích.
Tuy không thể bổ toàn toàn bộ đạo cơ, nhưng mượn đó để lĩnh ngộ, trị liệu thương thế cũng đã dư xài rồi!