Thần Hoàng
Chương 1387: Không thể lực kháng (2)
Xem tình hình này, tình trạng không tốt, khó coi, rõ ràng đa thành tù nhân của Nguyên Vô Thương.
Trước kia người này còn xem Lục Tuyệt kiếm bọn hắn chỉ là con sâu cái kiến kia mà.
Chỉ nghĩ một chút, đã đoán được mọi chuyện đại khái
Đã biết Nguyên Vô Thương sao lại bị Đạo Môn huy động nhân lực đuổi giết như thế --
- Ngày đó ta bị Vô Tướng Thần Ma phục kích, vị Tiêu Tương Tử này đã đứng ngoài quan sát? Nguyên Vô Thương ngươi trùng hợp đi qua, vì vậy mới bắt lấy sao?
Câu này nói ra, Nguyên Vô Thương lại không trả lời, chỉ cười nói:
- Vài năm không gặp, tiểu thủ ngươi ngược lại càng thêm thông minh rồi!
Tông Thủ khóe môi kéo ra, hơi thấy buồn nôn. Rồi sau đó mắt lại nhìn phía trước, tiếp theo lại nhìn Tinh Minh phía đối diện.
- Chuyện Vô Tướng Thần Ma có quan hệ với Đạo Môn các ngươi sao?
Tinh Minh tức cười, há hốc mồm, lại dừng lời nói.
Lúc này chứng cớ đều ở đây, mở miệng cãi chày cãi cối, ngược lại sẽ khiến người chê cười, cũng không cách nào giải thích.
Vì vậy dứt khoát không nói, trực tiếp cam chịu.
Tông Thủ chờ giây lát, liền khẽ cười. Sau đó tiếng cười kia càng ngày càng phóng đãng, vô cùng khoái ý.
Thật lâu sau, ở bên ngoài hiện ra từng đợt thanh khí, cơ hồ không áp chế nổi thì tiếng cười của Tông Thủ cuối cùng mới ngừng lại.
- Vài năm trước kia, ta và ngươi song phương ước hẹn. Cô ly khai Vân Giới hai mươi năm, mà Đạo Môn người thì không thể có nửa phần ác ý với Đại Càn, với cô và người thân cận. Tinh Minh Cung Chủ làm thế là muốn bội ước, làm người không thủ tín sao?
- Không phải thế!
Tinh Minh thần tình lạnh nhạt:
- Là ngoài ý muốn mà thôi --
Nếu không phải là ngoài ý muốn, Nguyên Vô Thương đi qua chỗ kia, đã nghe được đối thoại của bọn hắn, càng cưỡng ép bắt lấy Tiêu Tương Tử thì chuyện này, vốn sẽ bị chôn sâu dưới đáy lòng mấy vị đương sự, không bị Tông Thủ biết.
Tông Thủ lại lắc đầu, thật sự chẳng muốn nhiều lời với Tinh Minh.
- Đạo Môn ngươi đã bội ước trước, như vậy Tông Thủ cũng không cần tiếp tục tuân thủ. Nói cách khác, cô mặc dù lúc này quay về Vân Giới, cũng không tính trái với điều ước đúng không?
Những lời này nói ra, Tinh Minh lập tức toàn thân không tự kìm hãm được rùng mình một cái.
Lúc này phản hồi? Huyết Kiếm Yêu Quân, Hỗn Thế ma đầu này sao?
Tình cảnh người này chém giết mấy vị Vô Tướng Thần Ma hơn một tháng trước còn rõ mồn một trước mắt.
Cùng là Tiên Cảnh, thế gian này có mấy người là đối thủ của hắn?
Mặc dù là trong Đạo Môn, những cường giả Thần Cảnh Thánh Cảnh không để ý đến ký kết, sớm trở về Vân Giới.
Nhưng dưới quy tắc Vân Giới trói buộc phía dưới, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể ép được vị Huyết Kiếm Yêu Quân kiếm thuật vô song này!
Ly khai vài năm, người này ngược lại càng thêm yêu nghiệt rồi.
Trong lồng ngực nôn nóng không hiểu, ẩn ẩn lại một loại hiểu ra. Người trước mắt này, rõ ràng đã là chim đủ canh, củ ấu dần dần thành rồi.
Đã đến trình độ nhất cử nhất động của hắn đều có thể khiến cao thấp Đạo Mônvô cùng đau đầu rồi.
Thở sâu ra một hơi, Tinh Minh mạnh mẽ đè xuống nỗi lòng. Ngữ khí vẫn bình thản.
- Cửu Đô Tiên Đình lần này cơ hồ dốc toàn lực mà đến, theo ta được biết, Thánh Cảnh bên kia cũng hơn mười vị, Thần Cảnh trăm người. Tiên giai đạo binh, cũng có 300! Lời nói khó nghe một chút., quân thượng hôm nay, sống hay chết còn không biết! Mặc dù may mắn không chết, Cửu Đô Tiên Đình kia có ý lưu thủ --
Giọng nói dừng lại một chút, Tinh Minh giương mí mắt, trong mắt thần thái rạng rỡ.
- Người Đạo môn ta cũng chưa chắc có thể cho quân thượng bình yên thoát thân. Thế gian này, chung quy khó tránh khỏi có chút ngoài ý muốn phát sinh đúng không?
Nguyên Vô Thương toàn thân rùng mình một cái. Rồi sau đó chậc chậc tán thưởng:
- Tốt một bà nương ác độc tâm ngoan thủ lạt, Đạo Môn truyền thừa vạn năm, quả nhiên rất cao minh, có người kế tục.
Tinh Minh nhẹ ‘ hừ ’ một tiếng, cũng không thèm để ý. Chăm chú nhìn Tông Thủ.
Tinh Minh nàng ác độc? Nàng năm đó đã tận mắt nhìn Tông Thủ chém đầu từng sư huynh đệ.
Lại xâm nhập Trung Ương Vân Giới, diệt môn mấy chục.
Chỉ vì Đạo Linh khung cảnh mạo phạm người này, tàn sát đi một ít cái gọi là bình dân vô tội mà thôi.
Đã hiệu lực cho ác ma này, làm thần dân của hắn, vậy sao có thể nói là người vô tội?
Nếu việc đã đến nước này, đã không thể vãn hồi, vậy thì dứt khoát kết thúc tất cả đi!
Có thể tru sát người này, nàng cái trả giá lớn kiểu nào cũng chấp nhận, dù tâm ngoan thủ lạt chút ít, cũng có thể.
Chỉ thấy Tông Thủ đang cười, tựa hồ lơ đễnh. Lại cũng không lộ ra tự phụ, ngược lại rất bất đắc dĩ loại thần sắc này.
- Nếu nói thế, trận chiến hôm nay, Đạo Môn các ngươi cũng muốn tham gia, vậy cô cũng không cần hạ thủ lưu tình đúng không?
Tinh Minh khiêu mi, đang muốn nói phải. Lại bị người bên cạnh bỗng nhiên kéo lại.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đúng là sư thúc Thành Tín
Trong hai tháng này, một mực đều tùy ý để nàng xử trí ứng đối. Giờ khắc này, không ngờ lại phản ứng.
Thành Tín lúc này, căn bản không phải ngăn nàng
Mà mắt nhìn người cấm kiếm đứng sau lưng Tông Thủ.
- Chính là Tiêu Dao Hiên Đạo Tiêu Dao hai trăm trước đã từng một kếm lực áp tam thánh đấy sao?
Diệp Hiên vốn không quan tâm lắng nghe, lúc này nghe vậy, mới kinh ngạc nhìn sang. Rồi sau đó là ‘ khanh khách ’ cười:
- Ngươi nhận ra ta? Danh tiếng Đạo Tiêu Dao, Diệp Hiên tự sau khi ân đoạn nghĩa tuyệt với Tiêu Dao Hiên đã sớm không cần nữa. Cũng không muốn người bên ngoài, nhắc lại chuyện xưa của Diệp Hiên ta.
Thành Tín sắc mặt hơi trắng, hơi có chút phát khổ, rồi sau đó lại giọng nói khô khốc mở miệng hỏi lại Tông Thủ.
- Như vậy Ngao Khôn hắn tổn thương đã lành sao?
Tông Thủ cười nhạt, chẳng trả lời. Trong mắt lại có mấy phần dị quang, vị trước mắt này lại thông minh hơn Tinh Minh nhiều lắm.
Thành Tín hiển nhiên cũng không trông mong có thể nghe được câu trả lời của hắn.
- Ngao Khôn đã ở đây, như vậy Ngao Di cũng nên đi theo. Nàng yêu cay đắng Ngao Khôn mấy ngàn năm, lúc này tự nhiên phải như hình với bóng mới phải. Ngao Khôn sáng tạo tồn tại tiêu vong chi đạo độc đáo, là cách duy nhất có thể tổn thương Chí Cảnh đạo cơ. Thánh Cảnh bình thường gặp phải chạy xa. Ngao Di khổ tu mấy ngàn năm, ta nghe nói tuy là Long tộc, nhưng tu hành so với nhân loại tuổi thọ không dài chúng ta còn khắc khổ hơn thập phần. Nửa bước Chí Cảnh, nghĩ đến độc chiến năm sáu vị Thánh Cảnh, cũng không việc gì.
Tông Thủ cười mà không nói, biết được thì sao? Có thể làm được gì?
Trên mặt Tinh Minh lại âm tình bất định.
Biết được Thành Tín lúc này nói nhiều như vậy là cho nàng nghe.
Nàng chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, trong Thánh Cảnh cũng có chênh lệch.
Nếu hai người này liên thủ, như vậy đừng nói mười vị Thánh giai. Mặc dù Cửu Đô Đế Quân kia tự mình nơi đây, chỉ sợ cũng khó có hạ tràng gì tốt.
Có hai vị này, Tông Thủ sợ gì Cửu Đô?
Nói như vậy, tất cả việc Tông Thủ làm một tháng nay, còn có khiêu khích kia, chính là vì hôm nay.