Thần Hoàng
Chương 1286: Quang châm tử ngục
Tông Thủ khẽ cười, trực tiếp đáp xuống, tiến vào sâu bên trong Thâm uyên.
Vừa mới tới gần thì hơn mười đầu thiên sinh dị chủng đã có phản ứng.
Bọn chúng đều cấp tốc độn quang, biến thành những quang ảnh phóng thẳng về phía hắn.
Từng tia lệ khí cương kình đập thẳng tới mặt, hoặc giả mạnh mẽ, hoặc giả lăng lệ, chỉ là lúc đến bên người Tông Thủ thì từng điểm kiếm quang bỗng nổ tung, nháy mắt bao phủ chu vi trăm ngàn trượng.
Trong đó có một đạo thân ảnh mau lẹ phóng tới, hầu như không thể nào dùng mắt thường thấy được, thân ảnh đó tản ra tàn ảnh cùng với quang nhận liên tiếp.
Lúc này huyết quang phóng ra, vài tiếng kêu thê thảm vang lên, đám dị thú đang độn quang đều quay hết lại.
Tông Thủ đưa tay trảo một cái, 79 viên tinh thần đạo chủng hiện lên, sau khi dung nhập lại hơn mười loại thì biến thành một bàn tay to lớn, cưỡng ép bắt lấy hai đầu dị chủng linh thú.
Lúc này Hàm Hi cũng không cần hắn phải ra lệnh, thân ảnh phóng vào trong thân thể hai dị thú này, cướp đi hai viên thú đan.
Ở phía xa xa kia đã có hơn mười đầu dị thú tìm tới.
Tông Thủ nhíu mày, dị chủng ở đây rất nhiều, nhưng thực lực chỉ mới tới Linh cảnh mà thôi, chỉ có ba con Thần cảnh, đối với hắn mà nói thì không có uy hiếp mấy, chỉ là số lượng nhiều, coi như là phiền phức.
Hắn cũng không ham chiến nữa, trực tiếp tiến vào trong vòng xoáy, ngay khi thân ảnh hắn tiến vào trong thì phát giác mười đầu dị chủng kia đều phóng tới đám dị chủng linh thú đã bị thương kia mà tấn công.
Ở ngoài vòng xoáy đã biến thành một hồi hỗn chiến, mười đầu dị chủng kia mặc ý tàn sát, khiến cho Tông Thủ cảm thấy ngoài ý muốn vô cùng, thiên sinh dị chủng không chết không thôi, quả nhiên là như vậy...
Khi xuyên qua vòng xoáy kia, chỉ tựa như một cái chớp mắt vậy.
Từ lúc Tông Thủ bước ra từ khoảng không hỗn độn chỉ thấy trước mắt có ngàn vạn bóng trắng tự nhiên quấn tới.
Ngay sau đó còn xuất hiện vạn vật bị hàn lực bao trùm cùng với trảo anh liên hồi.
- Tơ nhện?
Trong lòng Tông Thủ khẽ động, liền hiểu ra.
Nếu lối vào có biến dị linh thú ẩn nấp thì chỗ ra làm sao có thể gió êm sóng lặng được đây?
Ý niệm vừa hiện thì 79 viên tinh thần đạo chủng đã tản mát ra tám phương rồi.
Thân hình chợt lóe lên, biến mất tại chỗ, khiến cho những sợi tơ nhện đang phóng tới kia bắn vào khoảng không.
Vô danh kiếm thời khắc này như bạo phát, bạch sắc phần không chi viêm thiêu đốt toàn bộ thân kiếm.
Đột ngột xuất hiện ngàn đạo kiếm ảnh khiến cho hư không tựa như nứt ra, bị phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Theo vài đó là vài tiếng kêu thê thẩm, mấy đầu biến dị tinh thú chỉ có thể rút lui mà thôi.
Dị thú tầng thứ tư hẳn là phải mạnh mẽ hơn so với đám ở tầng ba.
Ngạnh kháng mấy kiếm của hắn mà chỉ bị vết thương nhẹ.
Tông Thủ cũng không thể ý đến khi kiếm ảnh biến hóa không có uy năng mạnh mẽ gì.
Kiếm quang to lớn vô cùng đó cũng chỉ có tác dụng đe dọa mà thôi.
Quả nhiên xung quanh hơn hai mấy đầu dị thú đều bỏ chạy tất tần tật, độn tốc không ngừng.
Chỉ là lệ ý sát khí của chúng vẫn khóa chặt lấy hắn.
Chẳng qua ngàn vạn kiếm ảnh xung quanh người Tông Thủ kia lại càng thêm dâng trào, tựa như liên miên vô tận, thanh thế mạnh mẽ vô cùng.
Tựa như đã tạo thành một kiếm quyển đánh thẳng tới đám dị thú đang trùng kích tới, khiến cho chúng có vẻ kiêng kỵ, hoặc là không có đường lui về.
Mà ngày lúc loạn lạc này, một vài đạo ngân bạch quang ảnh, xuyên qua đám thiên kiếm mà phóng vào.
Coi thường không gian cự ly, cũng có thể phá hủy khái niệm thời gian, đại đạo pháp tắc.
Ngân bạch phi đao thoáng cái thuấn di, cự lực trên đao bộc phát, trực tiếp chém nát thân thể một đầu dị thú, khiến cho huyết nhục tán loạn.
Mấy đạo huyết tuyến cũng phun trào ra, mấy thanh phi đạo bạch sắc dần đâm xuyên qua thân thể đám dị thú.
Đại lượng huyết vụ tán loạn, chỉ còn lại một cụ thi hài dị thú đang bị thiêu đốt, đó chính là chân lý của phần không chi viêm, cướp đoạt đi từng chút sinh cơ cuối cùng.
Hàm Hi nhân lúc đám dị thú gặp nạn cũng chớp nhoáng lấy được ba viên thú đan nữa.
Sau đó ngay khi Tông Thủ chớp động thân hình thì nó liền quay về bên trong tay áo hắn.
Dùng tốc độ nhanh nhất chém chết mấy đầu dị thú, 79 viên tinh thần đạo chủng của hắn cũng đã thành công phân bố tới phạm vi ngàn dặm rồi.
Lại tiếp tục thuấn di hơn mười lần, chỉ cần mười lần hô hấp, đã có thể đi được vạn dặm, triệt để cắt đuôi đám dị thú vẫn còn không nguôi kia.
Kỳ thực với năng lực của hắn thì không phải không thể giết hết toàn bộ, chỉ là bên trong dị thú Tiên Cảnh không tí, mà đối với hắn trong mười lần hô hấp cũng là chuyện có thể giải quyết được.
Mà giờ hắn đang đột nhập vào đây, hành sự càng phải thêm cẩn thận, cho nên có thể không cần ngừng lại, không tạo nên động tĩnh quá lớn khiến cho Lục gia nghi ngờ thì càng tốt.
Vì vậy trước khi rời đi, hắn cũng chỉ giải quyết mấy con dị thú thích dây dưa, mà có chút hữu dụng với Hàm Hi mà thôi.
Thật ra thì khá là tiện nghĩ cho đầu Thánh Hỏa nghĩ hậu này, lần trước nó thôn phệ giao xà nội đan, lại còn có đại lượng tín nguyện lực thuần khiết của Tông Thủ, thực lực đột phá liên tục.
Lần này lại dung hợp mấy đầu dị chủng linh đan nữa, không biết bản nguyên của nó có thể cường hóa đến thế nào.
- Người của giới này, khó có thể cảm thụ linh năng, mà ngũ hành pháp tắc cũng đã bị bác bỏ đi nhiều. Chỉ có mấy đầu dị thú này là không bị ảnh hưởng. Đúng! Những thú này vốn là một mặt bên trong pháp tắc thiên địa, chúng phải có liên hệ căn bản với thế giới, vậy đối với tử ngục chi trận liệu có ảnh hưởng gì không? Chẳng qua, đám biến dị thú này chỉ có man lực, còn cấp bậc cũng vẫn còn kém chút, hay là do nhiều quá nên yếu, hoặc là còn duyên cớ gì đó?
- Còn có phần không chi viêm này nữa, ở trong tử vực thì uy năng càng mạnh thêm, tựa như có thể khắc chế tất cả, xem Lục gia tử ngục không phải chỉ đơn giản là nơi thi hành án phạt của Lục gia rồi...
Tự thân Tông Thủ cũng đã thể nghiệm, vừa rồi dùng phần không chi hỏa chém giết đám dị thú, thực sự là đơn giản vô cùng.
Người của Lục gia, nếu như muốn chết đấu sinh tồn với đám thiên địa dị chủng ở trong tử ngục này thì phương pháp tốt nhất chính là ép ra từng phần tiềm lực huyết mạch trong mình, tận lực đề cao phẩm chất của phần không chi diễm.
Trong thời gian ngắn, vô số nghi vấn từ trong tâm niệm hiện ra.
Tông Thủ vẫn không phải vì không muốn nghĩ, chỉ là thoáng ngẫm qua rồi mặc kệ.
Bởi vậy hắn đến lúc này mới có thể quan sát một phương thế giới này.
Trong lòng cảm thấy nao nao, bởi phía trên cao kia chính là sáu mặt trời hoàng không.
Từng đạo dương quang rựng rực bạo ngược chiếu xuống, khiến nơi này như là hỏa lò.
Tận mắt nhìn mới thấy tất cả đều là cát vàng, đại địa rạn nứt, không hề có bất kỳ thực vật nào.
Càng khiến cho người ta kinh hãi đó chính là, ánh dương quang đó tựa như là sợi cương châm bắn xuống liên tục.