Thần Hoàng
Chương 1277: Đào hố rồi tự trách
Thiên Hồ huyết mạch và bản tính?
Tông Thủ nhíu mày, nghe giọng điệu này, chung quy cảm thấy có chút không đúng. Bất quá nếu chỉ là huyết mạch Thiên Hồ tựa hồ cũng không có gì lớn,
Linh Dược bực này có chút hậu hoạn, cũng là bình thường.
Trong nội tâm cũng không nghĩ nhiều liền một ngụm nuốt vào.
Chỉ nghe thấy tiếng Lâm Huyền Sương trong trẻo nhưng lạnh lùng ngưng tụ lại:
- Ta nếu đã là sư phụ của ngươi, đương nhiên sẽ có cách giáo dục của ta. Con đường tu đạo của ngươi đặc biệt mà lại phức tạp, nhắm thẳng vào căn nguyên, quả là độc nhất thế gian. Sư tôn nếu đã không thể chỉ điểm cho ngươi, thì sẽ mang tất cả những gì học được truyền thụ cho ngươi. Hôm nay chỉ mình ngươi lưu lại, cũng tuyệt đối không để người thứ ba biết.
Đang nói đến đây thì Lâm Huyền Sương lại một lần nữa vẫy tay ra, trông như cánh hoa mai.
- Nói!
- Phật môn có nghi thức xối nước lên đầu làm thuật cảnh tỉnh, Đạo môn cũng có kim đan độ hóa, Hồi mộng diễn đạo chi pháp đều có thể khiến người tu luyện cấp tốc đạt thành. Phu quân Hi Tử một mình theo đuổi lẽ công bằng, lòng mang hoài bão lớn lao. Lúc mới đầu gặp phải trắc trở, cho rằng người với người nếu phân giàu nghèo, thì sức mạnh của thế nhân cũng khác biệt, trí tuệ không giống nhau, độ chuyên cần cũng khác. muốn khiến người với người bình đẳng, tốt nhất ngươi phải số lực lượng mạnh mẽ, vì vậy mới mày mò nghiên cưu làm sao khiến người thường cũng bình đẳng luyện võ!
Tông Thủ nghe vậy mỉm cười, ai ai cũng tu luyện võ thuật, ai ai cũng có sức mạnh phi thường? Chẳng ai biết sau này sẽ ra sao cả?
Đúng rồi, nếu thành công, Hi Từ sẽ không bỏ ta lại một mình nữa.
Quả nhiên liền nghe thấy Lâm Huyền Sương nói:
- Phu quân mặc dù bỏ dở giữa chừng nhưng lại giúp ta biết thêm một môn bí thuật. Kết hợp Phật Đạo Ma Tam Gia Chi Pháp, đổi tên thành Linh Tê Nhập Mộng pháp. Thượng sư dù chịu tổn hại chân nguyên nhưng lại truyền bá được đại đạo.
Ấn quyết thứ ba vừa kết thành, Lâm Huyền Sương liền nói ra một chữ "Qui"
- Ngươi dùng viên linh đan này, cũng là kẻ bất phàm. Tên Hoán Huyền Ngộ Đan, vốn Tử Hi luyện ra là để tặng cho truyền nhân của bạn hữu, đáng tiếc cuối cùng lại cùng y trở mặt thành thù. Viên linh đan này chính là kết tinh của Linh Tê Nhập Mộng Pháp.
Dấu vân tay thứ tư, lại kèm theo một chữ "Tự"
Ba ấn quyết tiếp theo đều kèm theo một chữ chân ngôn.
Khiến Tông Thủ hồn xiêu phách lạc, hoàn toàn không thể suy xét, lại như một hồi chuông lúc tinh mơ, đột nhiên lĩnh ngộ ra một điều gì đó lại không nói nên lời, cũng không thể giải thích rõ.
Chữ cuối cùng hiện ra, trong đầu Tông Thủ như có một tiếng nổ vang.
Ý thức trở lại tập trung trong hồn hải. Trong đầu hắn thình lình xuất hiện bốn chữ.
Chính là bảy chữ "Vạn đạo qui nghi huyền pháp không"
Tông Thủ hơi nhíu mi, nhớ kĩ bảy chữ này, như là chân ngôn bí truyền của Thương Sinh đạo bọn họ vậy.
Là cùng với chân ngôn chín chữ của đạo môn, Phật môn Văn phù Bát Pháp chú nổi tiếng, vì vậy có thể nói trong ấn chú ẩn chứa oai nghiêm vô lượng.
lại trong nháy mắt, Lâm Huyền Sương vươn ngón tay mềm mại lạnh lẽo điểm thẳng vào mi tâm của Tông Thủ.
Tông Thủ vừa mới khôi phục thần trí như cũ đã bị một lượng lớn tin tức tràn vào khiến đầu óc tê rần.
Trong thoáng chốc đi vào mộng cảnh, nhìn thấy nhiều điều thần diệu, biết được nhiều ý nghĩa sâu xa.
- Thật ra phương pháp tu luyện của tôn sư là Nguyên Sinh Linh Tức quyết. Bí truyền thần thông cấp mười một của Thương Sinh đạo chúng ta là của bà ấy. Đại đạo của sư tôn, chính là một chữ "nguyên", đó chính là nguồn gốc của tất cả! Tránh không được bà đạt đến Thánh cảnh hai nghìn năm, có thể cảm độ đến Thánh cảnh chi kiếp.
Tông Thủ đã từng nhìn qua Nguyên sinh Linh Tức quyết trong Pháp lâu.
Tông Thủ lúc ấy cũng rất king ngạc, một bí pháp thần thông đến vậy, lại vì chưa thể phân tâm nên cũng chưa bắt đầu tu luyện.
Phương pháp này lập ý cao thâm, tuyệt đối không thua kém Hắc Bạch Pháp Tướng và Căn Bản chi pháp của hắn.
Lúc rời Vân giới, hắn đem phương pháp này ghi tạc trong đầu, đợi ngày sau có thời gian nhất định sẽ nghiên cứu kĩ càng.
không ngờ lúc này lại có cơ duyên trực tiếp nắm bắt môn bí thuật này.
- Hay cho một Linh Tê Nhập Mộng Pháp!
Trong lòng Tông Thủ mừng như điên. Gần như là bản năng, thu hút toàn bộ những gì hắn có thể thấy, có thể biết đến trong "Mộng"
Nếu là ngày trước, hắn dù có may mắn được nhìn thấy tất cả cũng không thể ghi nhớ lại tất cả các chi tiết.
Chỉ là nguồn thông tin vô tận này khiến cho tinh thần Tông Thủ phải chịu một áp lực nặng nề.
Lúc này không biết có phải do tác dụng của Huyền Ngộ Đan không, mà hắn cảm thấy bản thân dường như không chịu bất cứ ràng buộc nào, không ngừng cuốn hút tất cả những nguồn chân ý.
Cũng là một cảm giác rất bản năng, môn trận pháp này sẽ bổ sung rất nhiều cho nền tảng của hắn, đặc biệt là bộ phận quan trọng nhất càng không thể bỏ qua.
Hoàn toàn quên mất là không thể cảm nhận được vạn vật, Tông Thủ hoàn toàn không biết hình dáng bên ngoài của bộ đôi Pháp Tướng đã có sự thay đổi.
Trong Hắc Bạch động đang xảy ra quá trình diễn biến tinh thần dây dưa rất phức tạp.
Từng cỗ, từng cỗ năng lượng mạnh bạo sinh ra, dường như có một thế giới khác đang sinh ra xung quanh hắn.
Lúc này đến Lâm Huyền Sương cũng theo bản năng lui về phía sau, nhìn một cảnh trước mắt mà kinh ngạc đến thất thần.
- Đây là bí pháp mà phu quân sáng tạo ra?
Vừa nảy ra ý nghĩ này, ánh mắt của Lâm Huyền Sương hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Chỉ biết đứng trân trân nhìn Tông Thủ, một hồi sau mới lắc đầu thật mạnh.
- Không đúng! Nắm bắt được cả kết tinh lẫn khởi nguồn, vừa có đạo lại vừa có nguyên, tự nhiên sinh ra một thế giới khác. Nhưng phu quân, thật sự hình như...
Nghĩ vậy, ánh mắt Lâm Huyền Sương càng tan ra, phát hiện thần thái của Tông Thủ lại có biến hóa, chín cái đuôi mọc ra, ve vẩy sau lưng.
Ở mi tâm lại xuất hiện một linh văn kì bí màu đỏ.
Khiến cho dung mạo vốn đã đẹp đến yêu dị lại càng thêm hoàn mĩ, mê hoặc đến cực điểm.
Lại có một loại khí tức tử vong truyền đến chóp mũi.
Lâm Huyền Sương mặt đỏ tía tai, hô hấp dồn dập, bước đến phía trước mấy bước, đưa tay ra muốn xoa mặt Tông Thủ.
Nhưng khi vừa chạm đến lại giật mình tỉnh giấc, trong nhất thời cực kì ngại ngùng.
- Thiên Hồ chi huyết đáng chết này!
Hung hăng liếc mắt nhìn Tông Thủ, Lâm Huyền Sương giống như bị hoảng sợ, từ trong tĩnh thất lao mình ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, sắc mặt Lâm Huyền Sương vẫn đỏ ửng chưa tan, càng cảm thấy hạ thân khác thường, lại là ướp nhẹp. Trong nhất thời chỉ hận không thể tự tay đào hố chôn mình xuống.
- Lâm Huyền Sương ơi là Lâm Huyền Sương, ngươi tính kế người khác, lại thiếu chút nữa hại luôn cả mình, trên đời này chỉ sợ chắc cũng có mình ngươi như vậy thôi!
Lâm Huyền Sương hừ lạnh một cái, đau đầu mà xoa nắn mi tâm.
Cũng lạ, thể lực của thân thể mới kết thành quá kém, trọng thương chưa lành, nếu không sao phải đến mức nhất nhất tuân theo Tông Thủ?