Thần Hoàng
Chương 1263: Phần thế huyết đồng
Đến cả hộ thể cương khí của Tông Thủ cũng không thể đỡ được, đâm vào da thịt tựa như ngàn mũi cương châm chui vào trong cơ thể vậy.
Tông Thủ nếu để ý sẽ thấy bàn tay của mình, bởi da thịt trên tay hắn đang rung động không ngừng tựa như là bị hòa tan đến nơi vậy.
Nhục thân của hắn mạnh mẽ có thể đối kháng được trung phẩm pháp bảo mà không bị thương. Thến nhưng dưới hàng ngàn ánh dương quang ở đây lại không thể chịu nổi.
Hắn không khỏi nghĩ lại, nếu như mình đã vậy, thì người khác sẽ ra sao?
Quay đầu nhìn Lục Vô Bệnh, hắn phát hiện, tên này còn thê thảm hơ nhiều.
Cũng may hắn là Tiên Cảnh đỉnh phong hậu kỳ, mấy ngày nay cũng nhờ vào trụ thư mà có được lợi ích không ít. Còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, chứ chưa có xuất hiện được cảnh tượng ngọn nến hình người như trong tưởng tượng của Tông Thủ.
- Thế giới này tên là Quang châm tử ngục, đám người dưới Thiên cảnh chưa ai có thể vượt qua được mười ngày, chẳng qua mỗi mười ngày đều có một lần biến đổi, cho người ta một cơ hội thở dốc.
Tay áo hắn phất một cái, đại địa bị đánh bật lên, thình lình thấy được vô số xà ảnh nhỏ bé đang giãy dụa bên trong bùn đất.
- Đây là Địa Tầm Nghĩ Xà, không thể thấy ánh sáng, không được gặp gió. Thế giới này có đến hàng tỉ con, phân tán ở dưới lòng đất, những người nhập ngục đều lấy thức ăn là đám xà này.
Cả người Tông Thủ phát lạnh bởi khi nghĩ tới đám người nhập ngục phải ăn thứ xà loại này. Sao bọn chúng lại không sống trong ánh sáng mà phải chui xuống đất để sinh sống cơ chứ?
Song quyền nắm chặt, móng tay của hắn đâm sâu vào trong thịt, bên khóe miệng đã tràn ra một tia máu từ lúc nào không hay.
Như vậy thì mẫu thân của hắn, chính xác đã phải sống trong địa ngục tàn khốc này thời gian tròn hai mươi năm sao?
Hít vài một hơi sâu, Tông Thủ mới buông được nỗi lòng, dần bình phục lại.
Lúc này có nóng vội thì cũng vô dụng, hận thì cũng vô dụng, chỉ có thể mau chóng đi tìm mẫu thân là tốt nhất.
- Vậy tầng thứ tam tử ngục cảm giác ra sao?
Theo như cách nói của Lục Vô Bệnh thì Lục Hàm Yên hiện đang bị vây ở tầng thứ tám.
- Quân thượng, như thế này là làm khó thần rồi.
Lục Vô Bệnh lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy ý tự khinh:
- Thần ở trong Cửu Tuyệt tử ngục này cũng mới chỉ đi qua từ tầng thứ hai tới tầng thứ bảy mà thôi, cũng chỉ hiểu được mấy tầng trước tầng bảy. Vô Bệnh chưa hề đi qua, hay nghe nói về, vì Lục gia đối với vấn đề về tử ngục vẫn luôn giữ kín, không để ngoại nhân biết. Cho dù là người trong tộc, cũng không thể nào biết được.
Tông Thủ có cảm giác thất vọng, đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Lục Vô Bệnh.
Nghe hắn nói như thế, tựa như Quang châm tử ngục, Thiên Đao tử ngục, hắn từ nhỏ đã tự mình thể hội qua rồi sao.
Hắn lúc trước cho rằng Lục Vô Bệnh ở nơi này thần trí không thất thường là kỳ tích rồi.
Giờ phút này suy nghĩ kĩ lại, kẻ này hóa ra có thể an toàn mà thoát thân khỏi tử ngục, khỏe mạnh mà đứng trước mặt hắn nữa.
Hắn luôn cho rằng, luận về tâm niệm cứng cỏi, thế gian có mấy ai hơn mình, xem ra hôm nay lại khác rồi.
Khẽ than một tiếng, ý niệm của Tông Thủ liền tập trung ở trên những viên tinh thần đạo chủng ở xa xăm kia.
Chỉ là khi hắn muốn thuấn không thì cảm giác ở trong mắt, dấy lên một trận đau nhức. Nó lan qua thấn kinh, tràn vào trong não hắn.
Khí huyết toàn thân lại chảy ngược lại, phóng thẳng về phía đôi mắt, cảm giác thiêu đốt tận sâu bên trong cốt tủy lại một lần nữa nổi lên.
Huyết linh lực mới biến mất một thời thần trước, nay đã hoạt động lại.
Cánh cửa kia, lại một lần nữa xuất hiện trong hai mắt hắn, tựa như có vô số âm thanh đang hò hét hô hoán ở bên tai hắn.
Thần tình Tông Thủ dữ tợn, gắt gao ngạnh kháng, đảo thần niệm toàn thân mong tìm ra một chỗ khả nghĩ nào đó.
Lần này thì hắn phát hiện ra được lý do phát sinh dị biến.
- Hóa ra là do Hàm Hi!
Lúc này Thánh Hỏa nghĩ hậu đang cuộn thành một đoàn trong tay áo hắn, nhưng không hề thấy nó, chỉ thấy toàn thân được phủ trong một lớp chỉ bạc mà thôi.
Tựa như nó đang dung luyện mấy viên thú đan biến dị kia vậy.
Lần này Hàm Hi lựa chọn thôn phệ dị chủng linh thú, toàn là mấy loại có liên quan tới hỏa và quang.
Chỉ thấy tám khỏa thú đan hoặc màu ngân bạch hoặc màu hỏa hồng bị sáu cái chân kia bao phủ vào bên trong, quang hoa đại phóng, hỏa diễm lực hung mãnh dị thường.
Bản thân Hàm Hi thì chìm vào trong một tầng ngân sa, tựa như đang ngủ say.
Nhưng mà vào lúc này, một đạo nguyên lực dị chủng, chính là thông qua cộng sinh chi trận của một người một thú mà truyền qua bên hắn.
Đạo nguyên lực đó tới còn mang theo bao nhiêu ý nghĩ, những tin tức huyền dị vô cùng.
Mà những thứ dị chủng nguyên lực này đang chống đỡ cho huyết nguyên để thiêu đốt trong cơ thể hắn, dần dần chảy về phía đôi mắt.
Tông Thủ cảm thấy kỳ quái, lúc này là do Hàm Hi, thế lúc trước là vì sao đây?
Lần đầu phát tác hắn không phải là do Hàm Hi thôn phệ dị thú đan, nhưng lúc đó, sao lại...
Lần này cánh cửa đó đã không giống với lân trước rồi.
Lần này đạo bích chướng tựa như không thể phá hủy, dưới sự trùng kích không ngừng của khí huyết toàn thân hắn, mơ hồ đã mở ra một cái khe nhỏ tới mức khó có thể cảm nhận được.
Chỉ thấy vô số đạo diễm quang đỏ đậm từ bên trong cái khe đó trào ra.
Điều này khiến cho hai mắt hắn đang phải chịu thiêu đốt mà càng thêm đau đớn hơn.
Cũng không biết là vật gì, giờ phút này lại khắc sâu vào bên trong hồn hải của hắn.
Mà khi hắn tỉ mỉ điều tra thì lại không thể tìm ra được.
- Cửu Tuyệt tử ngục này cũng có truyền thuyết khác, kì thực nó không phải là tử ngục chân chính, ở dưới tầng chín còn có cửa ra, chỉ cần có thể tiến vào nơi sâu nhất đó, liền có thể rời khỏi nơi này. Vì thế phàm là trọng tội của Lục gia, có chín phần là muốn tìm biện pháp đi lên phía trên, cầu sống an bình, chịu bớt một chút thống khổ, cũng có không ít người, muốn dùng toàn lực, trùng kích xuống tầng dưới. Phụ mẫu của thần năm đó cũng như vậy, chỉ đáng tiếc, sắp thành rồi lại bại...
Nói đến đây, Lục Vô Bệnh mới phát giác được tình hình của Tông Thủ, dường như đang bất động.
Toàn thân hắn không khống chế được, run lên nhè nhẹ, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào.
Lúc trước hắn cho rằng Tông Thủ vì chuyện mẫu thân hắn mà phẫn hận.
Lúc này hắn mới phát hiện ra mình sai, Tông Thủ dường như đang phải chịu đựng thống khổ kịch liệt không thôi.
Ở đây chỉ là Quang châm tử ngục mà thôi, sao có thể chứ? Cho dù là sự đau nhức của xung điện thì dưới Huyết linh chú của Tông Thủ có thể nói là một chút đau đớn nhỏ nhoi mà thôi.
Chẳng lẽ hiệu quả của Huyết linh chú biến mất sao? Hay là....
Trong mắt Lục Vô Bệnh tràn đầy sự lo lắng, hắn nhíu mày.
- Quân thượng, có gì không thích hợp sao? Không bằng chúng ta nghỉ ngơi một chút...
Lời còn chưa dứt đã bị giọng nói của Tông Thủ chen ngang.
- Ta không sao!
Hắn hít sâu vào vài ngụm khí, dần dần cưỡng ép sự đau nhức ấy lại.