Thần Hoàng
Chương 1247: Chí cảnh tàn kiếp
Trận mưa này giống như tơ mỏng, phảng phất chỉ cần gió thổi qua một cái liền có thể tán đi.
Nhưng ai có thể nghĩ đến trong đó lại cất dấu lực lượng mênh mông như thế chứ?
Mỗi một giọt mưa nước, cơ hồ có thể sanh với Linh Pháp Tướng của tu giả Thần giai --
Tông Thủ cũng vô ý thức nhìn lại chung quanh.
Lại chỉ thấy Tịnh Âm kia tuy nhẹ chau mày lại, thần sắc hơi có vẻ thống khổ. Nhưng cũng không giống như hắn, cả thần hồn đều bị kiếp lực ẩn chứa trong trận mưa này trùng kích đến phải chấn động.
Lục Vô Bệnh cũng như thế. Khoanh chân ngồi trong mưa, sắc mặt không tốt lắm, thần sắc lại có chút lạnh nhạt, tựa hồ cũng có thể ứng phó.
Còn lại vài đầu hộ giá linh thú kia, giờ phút này co rút thân hình lại, run rẩy phát run trong màn mưa.
Bất quá thoạt nhìn cũng bình yên vô sự.
Mà như Hàm Hi và Bích Hỏa Huyền Quy càng không cảm giác được gì, một tên thì co rút toàn bộ thân hình vào trong mai rùa, hồn nhiên không sợ.
- Đúng rồi, kiếp lực trong trận mưa này là theo người mà biến, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu --
Giống như Tịnh Âm, chỉ có tu vị thô thiển, kiếp lực gặp phải tự nhiên cũng rất nhỏ bé.
Mà Hàm Hi là trời sinh dị chủng, Thiên Địa lệ niệm sinh ra, cùng Thiên Địa nhất thể, kiếp lực này còn không phát đến trên đầu nó.
Tông Thủ trong nội tâm vốn buông lỏng. Đám người bên cạnh vô sự là tốt rồi. Hắn có thể an tâm ứng phó với lôi kiếp đột nhiên mà đến này.
Chợt lại cảm thấy không đúng, Tông Thủ lại lộ vẻ kinh hãi.
Nếu đã vậy --
Quay đầu nhìn về phía đối diện, chỗ mắt cá Dương trận.
Kiếp lực của hắn đã cường hoành như vậy. Như vậy bên kia sẽ thế nào?
Đã thấy một cổ gió lốc yếu ớt, từ bên ngoài 400 dặm ở đối diện nổi lên,
Rồi sau đó mười mấy lượt hô hấp liền mở rộng cả ngàn dặm.
Ngày càng nhiều, những mưa bụi rất nhỏ kia cũng triệt để biến thành mưa to.
Bị cuồng phong nổi lên kia tập trung lại nện về phía trung ương.
Tông Thủ cuối cùng cũng dâng lên một cổ hiểu ra.
- Nguyên lai tai kiếp này là bởi vì Huyền Sương tán nhân mà tới --
Trong nội tâm lại trầm xuống, chìm vào sâu trong đáy cốc, rầm rầm triệt để đông cứng.
Trên mặt không còn chút mắt.
- Là chí cảnh chi kiếp! Khổ vậy --
Trong nháy mắt đã hiểu rõ ra, Lâm Huyền Sương, nguyên lai từ đầu đến cuối, đều không chính thức vẫn lạc qua.
Ẩn nấp hồn niệm còn sót lại vào trong căn nguyên giới này để tránh kiếp.
Một mực đã qua mấy ngàn năm, hắn lại xông tới, dùng Huyền Mệnh Kim Sách muốn ‘ phục sinh ’ nàng--
Cố nhiên đã thành công khiến Lâm Huyền Sương cải tạo thân hình, nhưng cũng thuận tiện triệt để dẫn phát ra kiếp lực vẫn bồi hồi không tán đi ở chỗ này.
Tông Thủ trong miệng một hồi phát khổ, cái này gọi là gì? Thông minh quá sẽ bị thông minh hại sao?
Sớm biết như thế đã không nên vì sớm đến Cửu Tuyệt Tử Ngục mà lỗ mãng như vậy rồi
- Tiếp tục như vậy sẽ chết mất --
Trước khi kiếp lực chưa tán, hắn nhúng tay vào trong đó, chỉ sợ cũng sẽ bị Thiên Địa chi kiếp, liệt vào danh sách nhất định phải tru trừ mất.
Tiếp tục như vậy, nếu hai người trong trận Âm Dương Nhãn đều sống thì rất tốt.
Nếu không, tùy ý một người nhịn không được, nhưng vậy tàn hồn của Lâm Huyền Sương cùng lắm thì tán về lại thôi
Nhưng Tông Thủ hắn thì thân hồn đều sẽ bị diệt!
Mặc dù tự tin kiếp lực này hắn còn có thể ứng phó.
Trận chiến ở Thương Linh Giới, mượn nhờ Xích Diễm Thần Kiếp và nguyện lực, Tông Thủ lại khiến thân thể mình cơ hồ tăng lên suốt gấp 10 lần.
Cường độ mặc dù trong tu giả Tiên giai cũng có thể nói là biến thái,
Lo lắng nhất đấy, ngược lại là ở đối diện.
Lâm Huyền Sương bên kia thậm chí còn không thể khôi phục hoàn toàn thân hình thần hồn nữa.
Như phảng phất xác minh suy nghĩ của hắn, chỉ thấy trước vài giọt Đoạt Thiên Hoàn Dịch còn sót lại kia trong khoảng khắc, cũng đã tiêu hao hầu như không còn.
Hiển nhiên bên kia, chèo chống cũng cực kỳ vất vả.
Cần rút ra đại lượng Chân Nguyên sinh cơ, đến đối kháng kiếp lực này.
- Đáng chết!
Tông Thủ chửi bới một tiếng, bắn ra luôn hai giọt Đoạt Thiên Hoàn Dịch cuối cùng.
Trong nội tâm vô cùng đau lòng, vốn hai giọt này hắn định giữ lại
Nhưng lúc này nếu không dùng, chỉ sợ lập tức sẽ tiêu đời ngay.
Bất quá chỉ hai giọt này còn xa xa không đủ --
Ý niệm cùng một chỗ, Tông Thủ liền chấn vỡ toàn bộ tiên tinh của mình
Rót Linh Năng bên trong vào mắt trận!
Rồi sau đó hai mắt liền mờ mịt, những cái này dùng hết, hắn còn có cái gì nữa?
Lại nhớ ra một vật, tay phải khẽ vẫy, Tông Thủ liền lấy ra tất cả Thiên Nguyên Tạo Sinh Đan.
Không chút do dự nhao nhao chấn nát hết, tùy ý để đại trận kia hút vào
Cũng ngay lúc đó, một đạo quang ảnh cũng bỗng nhiên từ trong tay áo bay ra, cắm vào trong mắt trận Âm trận..
Thân kiếm cũng đang điên cuồng hấp tụ lấy Linh Năng trong giới này, cùng sinh khí mỏng manh, dẫn vào trong trận.
Cho đến lúc này, mới cảm giác khí cơ ở lại khôi phục cường thịnh.
Thần niệm triển khai, đối kháng cùng Thiên Địa chi uy cũng không chút rơi vào hạ phong.
Chỉ thấy một tia vầng sáng màu tím, vọt lên trong thiên địa, đấu với đợt mưa to kia.
Toàn bộ vân không, đều đánh đến ầm vang. Cuồng bạo chi lực, cũng bắt đầu lan tràn đến mỗi một ngóc ngách trong thế giới.
Có thể trông thấy bầu trời xa xa đang sụp đổ, những đại địa vốn đã sụp đổ giờ lại thêm rạn nứt sụp đổ, phân tán thành càng nhiều mảnh vỡ hơn nữa.
Tông Thủ chỉ cảm thấy hô hấp của mình đều tắc nghẽn, nhìn tất cả trước mắt.
- Thiên kiếp này nếu còn tiếp tục, thế giới này nói không chừng không tồn tài quá bảy ngày nữa sẽ triệt để hủy diệt. Còn có sư tôn kia của ta, lúc này tuy đã dần dần mạnh lên, nhưng vẫn không thể xem là vạn toàn --
Hơi chút suy ngẫm, Tông Thủ đã lấy ra ba kiện Tiên bảo đạt được trước kia.
Là một dây thừng một thuẫn, còn có một chùy nhỏ Tử Kim. Tông Thủ cũng mặc kệ Lâm Huyền Sương đến cùng có cần hay không liền ném ba kiện tiên bảo kia, tính cả các loại pháp khí về phía mắt trận Dương trận.
Làm xong những chuyện này, hắn cũng không còn dư lực đi bận tâm tình hình đối diện nữa.
Lúc này chỉ là thần sắc quái dị nhìn Vô Danh Kiếm
Mới rồi hắn căn bản cũng không nghĩ tới, dùng vô danh kiếm để trợ trận này. Kiếm này lại hoàn toàn tự phát bay ra khỏi tay áo hắn đến góp náo nhiệt.
Hơn nữa giờ phút này, cũng tốt đang rất ra sức.
Hơi cảm giác kỳ quái lắc đầu, Tông Thủ liền kiềm chế tất cả tâm niệm, kháng cự với những kiếp lực kia.
Lúc đầu cảm thấy cực kỳ gian nan, mà khi Tông Thủ miễn cưỡng bắt đầu thích ứng, trong thân thể, bắt đầu chống lại kiếp lực, ý đồ muốn khu trục nó ra khỏi cơ thể, giữa lẫn nhau bắt đầu công thủ thay đổi.
Nhưng cường độ thiên kiếp lại bắt đầu tăng cường thêm.
Liên tiếp mấy lần đều là như thế khiến cho Tông Thủ đỡ trái hở phải, mệt mỏi ứng phó. Dốc sức vận khởi pháp tướng nguyên thần và khí hải Kim Đan, đau khổ ngăn cản.
Lại có mấy lần, thiếu chút nữa đã bị kiếp lực đánh vào trong đạo cơ bổn nguyên.