Thần Hoàng
Chương 1173: Không thể buông tha (2)
Tông Thủ không nói gì,cuộc tranh hơn thua của hai người này, thế nào lại liên lụy đến hắn ở đây?
Hồng Cửu trần nghe vậy không chút động lòng, bên cạnh hắn vị lão đầu khô gầy kia,còn lại là ánh mắt như rắn, hướng phía Tông Thủ nhìn chằm chằm qua đây.
Trong mắt toàn là ý châm chọc, một ý niệm đè xuống,giống như ý cảnh cáo.
Đàm Kính kia cười khẽ:
- Quốc Quân hắn lòng dạ khoan dung độ lượng, sao lại giống như ngươi? Hơn nữa lúc này, Tông Đạo huynh chính mình cũng gặp phiền phức! Phục Việt đạo huynh, nếu dùng lời nói khiêu khích Quân thượng động thủ, sợ là khó như mong muốn! Tông huynh, không biết Đàm Kính ta nói có đúng không?
Trong ngôn ngữ, không giống như lúc trước hổ thẹn,nhìn về phía Tông Thủ nâng cốc.
Tông huynh khí độ hơn người, làm Đàm mỗ khâm phục! Lần này mặc dù bại,cũng không mắc tội. Chỉ tiếc ta ngươi không thể hợp tác, lần sau có cơ hội,phải cùng Tông huynh liên kết --
Tông Thủ lắc đầu cười, lại không hề phản ứng.không để ý đến Đàm Kính ở đối diện.
Hắn tính tình cho dù tốt, đối với loại người này, cũng không muốn khách sáo gì nữa.
Đàm kính cũng không thấy xấu hổ, cười xong,liền uống một hơi cạn sạch ly rựu cầm trong tay.
Sau đó sau, lại mắt sáng lên nói:
-Xem ra là đã có tiến triển!
Nắm tay vào không khí, đã bắt được một con hồng sắc phi điểu.
Đến tay Đàm Kính, bỗng dưng cả người nổ tung, hóa thành hơn mười đường linh quang, bay lượn phía trước người Đàm Kính, tập hợp thành hình chữ thập.
Người bên ngoài đều không hiểu, Tông Thủ cũng không hiểu.Liệu đến đây là Thiên Phương tu hội, có một một loại thông tin thủ đoạn,có thể phòng người đánh chặn.
Cùng loại thủ pháp đó, Thương Sinh Đạo cũng có.
Quả nhiên chỉ chốc lát, thấy Đàm Kính phẩy tay áo một cái, phất những chử thập phật đi, cười nói: "Hảo một quý tuyên! Hồng huynh dưới trướng vị đại tướng này, thật tốt.Chỉ dùng thời gian một ngày, tập kích bất ngờ giành đượcLâm Từ Thành, từ nay về sau đánh xuyên đội phòng tuyến. Hôm nay chính là tiến quân thần tốc, liệu đến không lâu, có thể động kích vào bụng kẻ thù --
Tựa hồ cảm giác những lời này, có chút không ổn. Đàm Kính hướng về phía Tông Thủ, áy náy cười:
-Xin lỗi Quốc Quân, ngôn không thỏa đáng,mong hãy thứ lỗi!"
Tông Thủ vẫn không để ý tới, lần này không phải cố ý như vậy. Mà đang suy nghĩ sâu xa, Lâm Từ Thành sao?
Thế nào lại ở nơi này? Trang Vũ dụng binh, sao lại sơ ý như vậy?
Nói cho cùng, tên này cũng khá là quen thuộc, cách đây không lâu khả năng đã từng quan tâm.
Trong đầu, vô số ý niệm hiện lên.Lâm Từ Thành xung quanh, toàn bộ địa hình, toàn bộ binh lực bố trí, toàn bộ trở mình đi ra.
Nơi này phụ cận, rõ ràng là núi non liên miên. Nhưng Trang Vũ ở đây, không bố trí quá nhiều quân lực.
Vừa là binh lực không đủ,nguyên nhân nữa là đại hình, Lâm Từ Thành chặn bởi miệng núi, địa hình hiểm yếu.
Không cần nhiều binh tướng, đã có thể cố thủ.
Chỉ là có chút ngoài dự đoán, dưới trướng Trang Vũ, một chi cận vệ tinh nhuệ nhất, cũng bố trí ở đây.
Một lúc hơi thất thần, đã có chút hiểu ra.
Thì ra là thế, hảo một Trang Vũ, thực đã không để hắn thất vọng --
Hồng Cửu Trần nghe vậy, nét mặt không nhiều vui mừng, ngược lại lại nhíu mày.
-Ta ở đây,cho tới bây giờ, còn không có tin tức truyền lại!
Đàm Cảnh lắc đầu cười:
-Cho là vị tướng kia của ngươi,cẩn thận quá, dù chưa gặp mặt, nhưng ta cũng có biết tính tình của Quý Tuyên kia. Người này tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm ổn cẩn thận. Không đến khi có kết quả cuối cùng, nhất định sẽ không báo Hồng huynh.
-Nói cũng đúng!
Hồng Cửu Trần cười: - Người này chính là như vậy! Nói trong Nguyên Liên giới, là người duy nhất có thể sánh vai cùng Trang Vũ kia! Đáng tiếc Trang Vũ người này, rất là tốt.
Lại Triêu Tông Thủ nói: -Tông huynh thực sự có thể nhìn người dùng người, lúc này đây, là thua tại binh lực quá yếu.Người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo! Lần này thắng bại bất định, nhưng Hồng mỗ và Tông huynh lại kết giao bằng hữu, ngày sau Nguyên Liên giới vật dịch hàng năm, Tông huynh Đại Kiền Tiên Triều, còn có mấy vị đang ngồi, đều có thể tham dự, chiếm một nửa số định mức!
Phục Việt một tiếng hừ nhẹ, nửa thành? Đây là bố thí ư?
Thấy bên kia Tông Thủ, vẫn là suy nghĩ xuất thần, không hề phản ứng, tựa hồ là bị đả kích không nhẹ. Nhất thời âm thầm lắc đầu, lười trả lời, trực tiếp phẩy tay áo một cái, liền đứng lên rời đi.
Nơi đây việc đã định, ở lâu vô ích, cũng lười nhìn hai người này đắc ý.
Cũng đúng lúc này, bỗng nhiên chỉ nghe một tiếng cười khẽ từ một bên truyền đến.
Chăm chú nhìn lại, chỉ thấy chính là Tông Thủ. Không chỉ có một trận kinh ngạc, người này, chẳng lẽ là thua xong,vẫn không cam lòng, mất lý trí muốn hóa điên không thành?
Không chỉ là hắn, ngay cả Hồng Cửu Trần và Đàm Kính, còn có Hậu Hổ đứng bên cạnh yên lặngquan sát và không nói gì, cũng đều chăm chú nhìn lại.
Đều giống nhau vô cùng ngờ vực, nét mặt cổ quái.
Tông Thủ lại mặc kệ, đưa ra tờ Tử Kim phù lục, xuyên phá trọng giới chướng kia, đánh xuống Vân Tiêu giới.
Quả nhiên TrangVũ, không làm hắn thất vọng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Như vậy Tông Thủ hắn, tự nhiên cũng sẽ không phụ người này... Ngay đồng thời, trong Nguyên Liên giới, một chỗ chật hẹp sơn đạo bên.
Nơi Trang Vũ dụng kiếm, thân hình như tháp bàn sừng sững trên một gò núi.
Mà lúc này ngay bên phải hắn, là một bộ quân hai vạn người.
Đều là mặc giáp trắng, thân hình to lớn lực lưỡng, tay cầm kiếm lớn.
Đều vững vàng như núi, có vẻ yên lặng, đứng thẳng ở đây.
Có tiếng động xôn xao lớn, cũng không dư thừa động tác, phảng phất là một pho tượng.
Tuy chỉ ít hơn hai vạn người, khí thế lại có vẻ hùng tráng vô biên.
Hà Đạo Nhân mặc một thân Tử Kim bào, đứng ở bên cạnh Trang Vũ.
Ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, không thể không lo lắng. Nếu đây là nơi đột phá, như vậy hắn hôm nay trì hạ Đại Tuyên quốc, tất bị nhất cử tạc mặc.
Khi đó chỉnh điều phòng tuyến, chắc chắn tan thành mây khói.
-Hà huynh tựa hồ cũng không lo lắng?
-Sao? Đến trước đã chuẩn bị tinh thần khiêu chiến,nhưng khi biết được nửa ngày trước,đã đến nước này, cũng sẽ không sầu lo nữa.
Hà Đạo Nhân cười, quay đầu, chỉ thấy Trang Vũ mở mắt ra, ánh mắt như điện.
-Trang huynh nếu sớm nghĩ đến, chắc chắn sẽ có phương pháp ứng phó? Lâm Từ Thành vỡ, nhất định đã nằm trong dự liệu của ngươi.
Không tính đến, không nghĩ tới việc phá nhanh như vậy! Bản lĩnh dụng binh của Quý Tuyên, thật là không sai! Đáng tiếc những những đồng bào trong Lâm Từ Thành, không thể rút khỏi đúng lúc --
Trang Vũ hít một i sâu, thương cảm:
-Như vậy Hà huynh, ngươi cũng biết. Ta vì sao chọn ở đây làm nơi quyết chiến?
Quyết chiến?
Hà Đạo Nhân mắt lóng lánh, theo hắn biết, Trang Vũ bố trí binh lực gần đây cũng không nhiều.
Chẳng lẽ, là người này lại có bố trí khác?
-Không biết!
Thật là không hiểu ra sao, Hà Đạo Nhân lắc đầu: -Chỉ biết gần đây thế lực cực kỳ phức tạp, bất lợi cho việc triển khai đại quân, cũng không hợp với binh mã.Không cẩn thận, thì có đường lui cũng bị cắt đoạn, toàn quân bị nguy hiểm!
-Đường lui? Trong tay ta làm gì còn có quân lực, chặn đường lui của hắn?