Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Hoàng

Chương 1106: Đại tội cao dương (Quýt làm cam chịu) (2)



- Rõr àng còn có đan phương của Thiên Nguyên Tạo Sinh đan? Cũng không biết Tần hoàng ngươi an bài như thế, rốt cuộc là có ý gì?

Tông Thủ là trăm mối vẫn không có cách giải, tiếp đó lại nhíu lông mày, tán thán một tiếng.

- Khổ rồi! Ngày sau nếu như bổn vương ngã xuống, chỉ sợ cũng muốn kiếp lập mộ huyệt. Cuối cùng chắc chắn sẽ có người trộm mô như bổn vương hiện nay, đem tài sản của bổn vương cướp sạch. Khi đó có thể là gì? Nhớ rõ là sau vạn nam, những mộ huyệt của đế vương kia, không có một cái nào có thể được bảo toàn.

Nghĩ đến tây, Tông Thủ lại chợt lắc đầu. Chính mình đang suy nghĩ gì đây? Kiếm đạo chí cực, có thể trường sinh bất tử.

Nếu là có một ngày, chính mình thật sự có thể chết đi, cũng sẽ phân phó cho hậu nhân, tốt nhất là không có vật gì chôn cùng ở trong mộ.

Nghĩ ngợi lung tung, thẳng đến khi có một trương tín phù bay trở lại, Tông Thủ mới đem những tạp niệm này thu hồi, mỉm cười tự giễu một cái. Đây là tên kia, đã đến rồi.

Từ Ích Ma thần toa đi xuống, quả nhiên chỉ thấy Kim Bất Hối đang quất ngựa chạy gấp tới.

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thân hình tròn vo kia rõ ràng đã gầy đi không ít, hiện ra khí khái hào hùng bừng bừng, trên người là mặc tứ phẩm quan bào, hiển nhiên là gia hỏa này ở trong Đại Thương triều, có quan đường làm quan thông thuận.

Trông thấy Tô Tiểu Tiểu, sắc mặt của Kim Bất Hối lập tức tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

Mà Tông Thủ cũng mỉm cười, nghênh tiếp là một bầu rượu, hail y rượu, bảy tám cái đồ nhắm.

Con đường bên canh, ở trong một gian tửu quán, Tông Thủ ngồi đối diện với Kim Bất Hối mà uống.

Những thức ăn kia đều là bình thường, cũng không phải là mỹ vị. Duy chỉ có rượu kia, là Lôi Động tặng cho. Trân tàng của Tông Thủ, cũng đã vơi dần đi.

Quán rượu này cực kỳ đơn sơ, tứ phía gió lùa vào.

Bất quá hảo hữu chí giao với nhau, tụ tập uống rượu, vốn cũng không quan tâm đến những thứ này.

- Cũng không thể tưởng tượng được, ngươi cái Kim bàn tử tham tiền này, rõ ràng cũng có một ngày leo lên tứ phẩm cao quan.

Tông Thủ một bên vừa uống rượu, một bên cao thấp nhìn kỹ Kim Bất Hối, đặc biệt là một thân quan bào này.

- Rõ ràng còn là Ngôn quan thanh lưu, ngự sử trung thừa, đúng là rất cao minh!

Ngự sử trung thừa, còn là tứ phẩm, đã là một trong những quan lớn có tên tuổi trong Đại Thương rồi.

Cái này lại bất đồng với Đại Càn hắn, trì hạ bất quá chỉ tổng cộng có mấy châu mà thôi.

Đại Thương thống lĩnh hơn mười đại châu, mấy trăm hành tỉnh, hạt địa Nam Bắc thì bảy vạn dặm, Đông Tây thì là mười vạn dặm.

Ngự Sử trung thừa này thì là giám quan có trách nhiệm giám trát mấy trăm vạn quan lại của Thương triều.

- Ngự Sử trung thừa này, không phải là ta mong muốn, không nói cũng thế. Nếu là có thể lựa chọn, Bất Hối ta càng nguyện ở trong môn phái tu hành, có thể trở nên thanh tịnh hơn.

Cảm khái than một tiếng, Kim Bất Hối lại cười một cái:

- Ta cũng chưa từng nghĩ đến, gần kề không đến hai năm, một thân tu vi của Tông Thủ ngươi đã đến cấp độ Linh cảnh đỉnh phong? Lấn át một giới, vô địch hậu thế. Những sư huynh đệ kia của ta mỗi lần nói đến ngươi, đều là bội phục vô cùng! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lại ngữ khí uể oải nói:

- Nghe nói sắp tơi ngươi liền phải ly khai Vân Giới? Lôi Động đi, ngươi hôm nay cũng muốn đi. Mấy vị sư huynh kia cửa ta cũng đều rời đi. Hôm nay ở Vân Giới, chỉ còn lại ta một người, mỗi lần nhớ tới, liền cảm thấy tịch mịch.

- Cũng chỉ có hai mươi năm mà thôi! Kim bàn tử ngươi mà tịch mịch, ta mới không tin.

Tông Thủ nhịn không được cười lên, lắc đầu một hồi. Rồi sau đó thần tình kia cũng bỗng nhiên chuyển thành ngưng trọng.

- Nghe nói nửa năm trước, ngươi liên tục dâng lên ba quyển tấu chương. Một quyển là vạch tội thế gia quý tước ở các nơi, ở mỗi địa phương đều hoành hành không hợp pháp, không người nào có thể chế trụ được. Càng có người cùng với chủ quan địa phương cấu kết, tích trữ gia binh tử sĩ riêng. Cuốn thứ hai vạch tội cái phương pháp khoa cử kia là do thế gia nắm giữ, khiến cho quốc gia kén tài đại điển chỉ là thùng rỗng kêu to, hàn môn đệ tử muốn làm quan rất là gian nan. Cuốn thứ ba lại đề nghị triều đình, sửa phần thưởng phong tước. Bắt đầu từ sau này, chỉ dùng tiền tài để thay thế. Vì vậy ta muốn hỏi, Kim Bất Hối ngươi chẳng lẽ là điên rồi, đã không muốn sống nữa sao?

Những lời này nói ra, không khí trong tửu quán lập tức trầm muộn hẳn đi.

- Ngươi quả nhiên là vì chuyện này mà đến!

Kim Bất Hối im lặng một lát, rồi sau đó là tự cười nhạo, nhìn nhìn trên người mình, chiếc quan bào Tứ phẩm Ngự Sử trung thừa này.

- Không phải là do mấy bản tấu chương này, ngươi cho rằng ta chỉ là một người mới miễn cưỡng trúng khảo nhị giáp tiến sĩ, làm sao có thể lấy được chức Tứ phẩm cao quan này? Đây là vị bệ hạ kia thưởng công cho ta.

- Cũng bị đưa lên đầu sóng ngọn gió!

Tông Thủ mục thấu tinh mang, tập trung nhìn phía đối diện:

- Ngươi cũng biết hậu quả? Nếu là vị bệ hạ Đại Thương kia thắng thì còn may, nhưng nếu như không thể cùng những thế gia kia thỏa hiệp, hoặc là thất bại. Thì Kim Bất Hối ngươi nhất định là bị ném ra bên ngoài, làm chỗ cho nhiều người phát tiết tức giận? Mặc df là thắng, Kim Bất Hối ngươi có lòng tin tránh được những thế gia tàn nghiệt kia tập sát không? Những đại tộc này, ở trong trung ương vân lục kinh doanh đã mấy ngàn năm, thế lực rắc rối khó gỡ, vô số lợi ích dây dưa. Ngươi cũng ở trong Đại Thương này, có bao nhiêu người hận ngươi thấu xương?

Không phải là có khả năng, mà là nhất định! Vị Đại Thương Nguyên Thần đế kia, ngược lại là minh quân khó được, nhưng đáng tiếc là thọ nguyên không lâu. Lúc này tranh đấu tuy là kịch liệt, lại cuối cùng cũng có thời điểm cùng các thế gia dừng tay giảng hòa.

Theo hắn được biết, cũng bởi vì lần nội đấu nỳ, khiến cho quốc lực Đại Thương hao tổn, thế gia ly tâm.

Ở dưới sự trùng kích của dị tộc ngoại vực, nhanh chóng sụp đổ tan rã, cũng gây thành loạn thế.

Sau vài thập niên, tất cả đều là dựa vào Khổng Dao chèo chống.

Nhưng hiện nay vô song danh soái, tương lai trụ cột, bách chiến bách thắng này cũng đã bị hắn đào góc tường.

Kim Bất Hối trong trí nhớ của hắn cũng cực kỳ thông minh. Cũng không giống như là gia hỏa vì người khác, mình làm mà người khác hưởng.

Loại chuyện này, hẳn là tránh đi còn sợ không kịp mới đúng.

- Có người bày mưu tính kế, không phải là ta tự nguyện.

Lúc này Kim Bất Hối cũng cười khổ một tiếng:

- Lại nói lão tử cũng xác thực không quen nhìn những thế gia này! Nếu nghiên cứu kỹ sử sách, có thể biết được vạn năm đến nay, nếu như không phải những đại tộc này nhiều lần loạn chính, họa loạn khắp nơi, thì trung ương vân lục cũng không đến mức cách mỗi ngàn năm liền có một hồi đại loạn, mỗi một lần dân chúng đều lầm than, tử thương ức vạn. Trước kia không thích triều đình chèn ép tông phái chúng ta, lúc này vào trong triều mới biết, đây là có chút bất đắc dĩ. Tông phái thế gia, thậm chí những tán tu kia, đều chính là quốc chi đại tặc!

Chương trước Chương tiếp
Loading...