Thần Hoàng
Chương 1072: Chấm dứt
- Tứ Vực Long Cung đã triệt để mục nát, cũng cũng không cần phải tồn tại trên thế gian nữa, bị phá huỷ cũng tốt --
Đây là tâm nguyên thứ ba của hắn sau khi thoát khốn.
Đồng tử Long Huyền lại hơi co rụt lại, thần sắc hoảng sợ:
- Ngươi muốn hủy diệt Tứ Vực Long Cung sao?
Ngao Khôn lại không muốn trả lời, âm thầm buồn cười, mình nói những lời này với nữ nhân này làm gì?
Chỗ đầu ngón tay, lại có hồn lực chấn động. Tâm thần Long Huyền một hồi hoảng hốt, cũng không biết qua bao lâu, mới dần dần thanh tỉnh lại. Sau đó trợn mắt nhìn về phía đối diện.
- Ngươi làm gì với ta?
Câu nói này nói ra miệng, Long Huyền mới cảm giác không đúng.
Người trước mắt này, thật lạ lẫm! Rốt cuộc là ai? Không nhớ rõ --
Sao lại ở đây? Đúng rồi! Người này gọi là Ngao Khôn, nắm giữ tồn tại tiêu vong chi đạo!
Phu quân của mình vừa rồi mới chết trên tay hắn. Tu vi cảnh giới của mình, cũng bởi vì đạo tâm tu hành không đủ nên bị đánh rơi xuống Thần Cảnh.
Nhưng không biết sao lại có một loại cảm giác rất quái dị.
Nhìn người trước mắt, trong nội tâm không hiểu, vừa thấy ôn hòa, lại thấy xấu hổ. Bất quá càng nhiều hơn nữa là chán ghét phẫn hận --
Tin tức liên tiếp nhảy vào trong óc. Khiến cho Long Huyền, hoàn toàn không biết ra sao, mờ mịt thất thố.
- Chỉ là triệt để xóa đi trí nhớ có quan hệ với Ngao Khôn ta thôi, về sau cũng sẽ không nhớ lại nữa.
Ngao Khôn cười cười, nhưng có chút thảm đạm:
- Hôm nay mỗi lần nhớ tới chuyện năm đó liền cảm thấy hối hận. Mỗi lần suy nghĩ đoạn trí nhớ với ngươi, ta liền cảm thấy buồn nôn. Ngao Khôn ta tu vị chưa đủ, đã không thể, cũng không đành lòng triệt để xóa tên Ngao Bích ngươi khỏi thế giới này, vậy thì cũng chỉ có thể tiêu trừ đi đoạn trí nhớ đó thôi.
Lại thản nhiên nói:
- Nói ta bịt tai mà đi trộm chuông cũng tốt, lừa mình dối người cũng được Ngao Khôn thật sự chỉ cảm thấy, tên của ta, đoạn thời gian kia, chỉ cần bị Long Huyền ngươi nhớ kỹ thôi đã cảm thấy xấu xa, dơ bẩn rồi. Cho nên vẫn nên quên đi thì tốt hơn --
Long Huyền lẳng lặng nghe, sau đó một hồi mờ mịt, hoàn toàn không biết đối phương, rốt cuộc đang nói cái gì.
Ngao Khôn nói cho hết lời, rồi sau đó lại dùng tay khoét mắt mình.
Không ngờ cứ thể khoét mắt mình xuống.
- Đây là trừng phạt Ngao Khôn ta nhìn người không rõ, yêu nhầm ngươi! Nếu đã có mắt không tròng, như vậy đôi mắt này còn dùng làm gì nữa?
Cười thảm một tiếng, Ngao Khôn tùy ý để máu chảy xuôi theo gò má, rồi sau đó ngồi xuống trong hư không, tùy ý phất phất tay.
- Ngươi bây giờ, có thể đi rồi!
Ánh mắt Long Huyền lại có chút lập loè.
Híp mắt, nhìn kỹ thiếu niên tóc tím kỳ quái kia.
Người này, rõ ràng tình thế cực kỳ nghiêm trọng, bị thương rất trầm trọng, không ngờ còn tự mình hại mình? Quả nhiên buồn cười cực điểm!?
Nàng biết được mình cũng không phải là đối thủ của thiếu niên này.
Bất quá lúc này, lại có thể cảm giác được khí cơ trong cơ thể Ngao Khôn t đã hơi có vẻ ám nhược, cũng cực kỳ bạo loạn.
Tựa hồ thương thế trước kia cưỡng ép ngăn chặn cuối cùng cũng chống đỡ không nổi. Giờ khắc này, rốt cục bạo phát ra.
Thể hư lực yếu, nàng hôm nay tuy là Thần Cảnh, nhưng dù sao cũng từng là Thánh Cảnh trung phẩm, cảm ngộ đối với pháp tắc vẫn còn.
Chưa hẳn đã không có cơ hội đánh chết người này ở đây.
Trong tâm niệm Long Huyền cũng lại một lần nữa nhớ lại kích thứ nhất Ngao Khôn giao phong với phu quân Hoa Vân nàng.
Đúng rồi!
Điều khiển nhân quả và thời gian chi lực, khiên chuyện vốn không tồn tại, bịa đặt thành có thể.
Mà phu quân Hoa Vân của nàng càng là một vị Thánh Cảnh.
Muốn khiến cho trong đạo cơ nhiều ra một tia sơ hở, phải khó khăn ra sao? Há có thể không trả giá thật nhiều chứ?
Ngao Khôn cũng mạnh vượt xa tưởng tượng của nàng.
Lại hồn nhiên chưa từng chú ý tia trào phúng trong mắt Ngao Khôn.
Hắn là bị thương, tổn thương trầm trọng, nhưng đại bộ phận, là vì Thôn Long cắn trả mà ra
Giờ phút này tuy suy yếu, nhưng muốn diệt sát một Thần Cảnh, lại vẫn không cần tốn nhiều sức.
Chỉ là nếu Long Huyền như động thủ, hắn có thể nhẫn tâm, chính thức hạ sát thủ sao?
Đáp án này, hắn cũng không biết.
Mà cũng chỉ trong nháy mắt, ngay khi khí tức Long Huyền bừng bừng phấn chấn thì bỗng dưng một đạo bóng trắng, cưỡng ép hiếp đụng vào trong Tiểu Thiên Thế Giới này.
Rồi sau đó thân ảnh lóe lên, đã đến sau lưng Ngao Khôn, đỡ thân hình như muốn ngã của hắn.
Mùi rất quen thuộc --
- Ngươi là, Ngao Di?
Nhân ảnh kia nhẹ nhàng ‘ hừ ’ một tiếng, giống như trả lời, cũng tựa hồ tỏ vẻ bất mãn. Ánh mắt lại vô cùng đau lòng nhìn Ngao Khôn.
- Nếu đã thoát khốn, sao trước tiên lại không đến tìm ta?
Trong lời nói mang theo ý trách cứ, nhưng lúc Ngao Di tiếp xúc đến thân hình Ngao Khôn thì sắc mặt lại biến đổi.
- Là Thôn Long bí thuật?
Trong đôi mắt, đã hiểu rõ, cũng có đắng chát.
Lập tức liền không thèm để ý nữa, cau mày nói:
- Thương thế của ngươi, nếu ta không chạy đến, chỉ sợ mười năm tám năm cũng không thể tốt lên được!
Long Ảnh kia tuy là Thánh Cảnh, nhưng dù sao thể chất bất đồng, tổn thương của Long tộc cũng chỉ có tu giả Long tộc mới có thể trị liệu.
Ngao Khôn nghẹn ngào cười cười:
- Đã dùng Thôn Long bí thuật, muốn là địch với vị Đạo Tổ kia, Ngao Khôn sao còn dám liên lụy đến ngươi nữa?
Lại thở dài, dụng ý niệm quét một phen toàn thân.
- Lần này thật đúng là mất mặt, bị ngươi trông thấy bộ dáng chật vật như vậy.
Hắn hai mắt mặc dù đã không còn nữa, nhưng sau khi đạt lại được Nhân Quả Long Đan và Nguyện Lực Chú Kết thì Linh Giác lại càng thêm nhạy cảm.
Đằng sau Ngao Di lại lắc đầu, có thể diệt sát Hoa Vân, đoạt lại Long đan của mình, lại đánh cho Ngao Bích rớt giai vị
Cho dù là có Thôn Long bí thuật trợ giúp thì Ngao Khôn cũng nên tự hào mới phải.
Tồn tại và tiêu vong bí thuật kia, so với Hàn Băng đại đạo của nàng phải mạnh hơn rất nhiều.
Trong Tiểu Thiên Thế Giới này, Ngao Di càng có thể cảm giác, có ít nhất hơn mười ý niệm chí cảnh đang thăm dò tới bên này.
Đây là đại đạo hoàn toàn mới trong vực này, đại đạo duy nhất có thể là vượt cấp suy giảm tới chí cảnh.
-- nếu không phải vài chỗ, thật sự cách quá xa. Chỉ sợ tất cả tu giả chí cảnh trong vực này đều đã chú ý tới rồi.
Chỉ là trận chiến hôm nay, danh tiếng Ngao Khôn đã chấn động cả vực này rồi.
Tám ngàn năm trước, Ngao Khôn quét ngang rất nhiều Đạo Môn trong Vân Giới, tám ngàn năm sau, Ngao Khôn thoát thân khỏi phong ấn, vẫn là anh hùng cái thế.
Cuối cùng ánh mắt nàng lại dừng trên hai mắt Ngao Khôn, trên mặt càng chua xót.
- Vì nàng, ngươi tội gì tự mình hại mình như thế?
Lần này Ngao Khôn lại cười cười không đáp.
Ngược lại Ngao Bích ở đối diện ngữ khí lại kinh nghi bất định nói:
- Ngươi thật sự là Ngao Di?
Có chút không dám tin, nữ tử tướng mạo mười phần với nàng, khí cơ cũng đã đến nửa bước chí cảnh kia lại là vị muội muội sinh đôi đã sớm rời xa Vân Giới của nàng.
- Ta và ngươi huyết mạch tương hệ, ngoại trừ ta, còn có thể là ai?