Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Hoàng

Chương 1057: Có thể nào không tới (2)



Khí thế thanh uy lúc ẩn lúc hiện, đè nặng lên đầu Huyền Vũ

Lực không bằng Huyền Vũ. Thân hình lại có thể biến hóa không ngừng.

Mỗi khi Huyền Vũ lấy xà tiên trừu kích hoặc lực lượng không bằng đều từ thực hóa hư, để không bị thương.

Cái long đầu kia, chỉ cắn cổ Huyền Vũ lại từng đợt từng đợt thôn phệ nguyên khí huyết dịch của đầu hộ pháp thánh thú này.

Lúc đó, cũng không thể tránh khỏi băng đóng thành từng mảng lớn xung quanh thân Huyền Vũ.

Cổ đã bị thương từ trước, cũng không thể làm nên chuyện gì nữa.

Lại có đám lửa bạc trắng cháy bập bùng để đối phó với lực lượng Huyền Băng.

Theo thời gian, phần cổ đã phát ra âm thanh rắc rắc, gần như tiếng gãy, trong mắt của Huyền Vũ càng hiện ra vài phần sợ hãi lo lắng.

- Đây là hộ quốc thánh thú! Cũng là Thần giai!

Bên cạnh, lại truyền đến âm thanh rời rạc của Bắc Huyền tán nhân, âm thanh lại khàn khàn, tràn ngập vẻ không dám tin tưởng.

- Vật này đến cả Đại Thương cũng không có! Một tiểu quốc như
Kiền Thiên Sơn, sao lại có được vật này?

Trên mặt Tình Minh cũng hoàn toàn không chút huyết sắc, tái nhợt như tờ giấy.

Lúc này, không chỉ là nàng cùng với Bắc Huyền, xung quanh Đăng Thiên Đài mấy chục dặm đều là không tiếng chim kêu, có thể nghe được cả tiếng châm rơi.

Tất cả mọi người hoặc là không hay biết gì, hoặc là kinh hỉ, hoặc là không thể giải thích được, nhìn một màn trên bầu trời này!

Vốn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, sao lại sảy ra sự cố này? Hộ quốc thánh thú này rốt cuộc từ đâu đến, nàng cũng muốn biết.

Trong tay Tông Thủ không ngờ vẫn còn một con bài chưa lật như vậy.

Hộ quốc thánh thú! Đạo môn hộ pháp thánh thú, là mấy chục vạn đạo tu, lấy tâm niệm chí thuần để cung phụng. Hộ quốc thánh thú này lại là hình thành thế nào? Lại tế luyện ra sao?

Lúc này nghĩ lại, lúc đó Huyền Vũ hiện thân, thần tình của Tông Thủ, xác thực là cổ quái, nhưng cũng chỉ là quái dị mà thôi. Nhiều lắm cũng chỉ tăng thêm vài phần đau đầu và phiền não, giống như không có một chút sợ hãi nào.

- Có thể nào giúp Thú Tôn nó thoát khốn được không?

Tình hình của Huyền Vũ rõ ràng không được tốt, mới bắt đầu đã bị khống chế.

Lúc này, thấy tình thế vẫn có thể chống đỡ được, nhưng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, nếu như chết vào lúc này, vậy Tính Minh chính là tội nhân của tông môn.

Lại quả nhiên không ngoài ý muốn, nhìn thấy Bắc Huyền khẽ lắc đầu.

- Con rồng này là Thần Cảnh sơ kỳ, lại thuộc loại thần thú, chiến lực mạnh mẽ. Mấy người chúng ta, bất quá mới sơ nhập Tiên Cảnh mà thôi, đâu có thể bắt vào tay? Muốn trợ giúp cũng không thể nào giúp được. Lại nói Tông Thủ, sợ rằng cũng sẽ không để chúng ta được như nguyện.

Tình Minh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy người lên trên võ đài, Tông Thủ tuy là đang ứng phó với cửu diệu chi kiếp, cũng có một con phi đao màu bạc, lại bay lượn trên không, quay vòng bên cạnh người.

Như đã phát mà chưa phát, khiến tất cả những tu sĩ trên Linh Cảnh lo sợ, khí thế giảm đi ba phần.

Phi đao như vậy, ai cũng không muốn đối mặt.

Trong mắt thoáng ảm đạm trong chốc lát, Tình Minh liền nắm chặt tay, mặt hiện rõ sự căm thù.

- Theo ta được biết! Cùng loại với Thánh thú, trừ khi chết ngay tại hiện trường, bằng không vết thương có nặng đến mấy, dù cho thân thể bị rách nát, đều có thể hồi phục được. Không lo lắng thọ nguyên. lại có thể trường tồn hậu thế. Nếu muốn trừ bỏ, cần phải đoạn căn nguyên của nó!

Lông mày của Bắc Huyền nháy liên hồi, không biết lời nói của Tình Minh rốt cuộc có ý gì?

 

Bất chợt tựa như có điều hiểu ra, căn nguyên của thánh thú Huyền Vũ là đạo môn.

Vậy là chỉ không biết ngân bạch Cự Long thuộc chủng loại nào, tự nhiên đã là Kiền Thiên Sơn.

Nhưng Tống Thủ không chết, Kiền Thiên Sơn hưng vong, ngày nay đều quy về Tống Thủ

Chính xác hơn một ít, lúc đó Tống Thủ chính là căn nguyên của con Ngân Long này.

Đoạn căn nguyên của nó sao, nói vậy cũng chính là biện pháp...

- Chỉ cần chém người nọ trước, không chừng chúng ta sẽ được như mong muốn. Hộ pháp Thú Tôn cũng là muốn bình yên vô sự.

Lời nói của Tình Minh như đinh đóng cột, tay nắm chặt thanh kiếm phía sau lưng, trong mắt lóe ra tử quang.

Nàng vẫn còn thủ đoạn cuối cùng, chỉ cần thanh kiếm này có thể trảm trúng Tông Thủ.

Chỉ cần vài tấm linh phù có thể tạo ra được tác dụng.

Bắc Huyền tán nhân lại hơi chút chần chờ, nhíu mày nhìn ra đại trận phía xa xa:
- Nói dễ vậy sao? Không đúng, phải nói là người si nói mộng mới đúng!

Trong lời nói, tràn đầy vẻ khổ sáp:
- Thuật phi đao của người này, không ai có thể ngăn cản. Thiên Độn Chu Thiên Đại Trận cũng không phải nói phá liền phá. Thiên số năm mươi, vốn nên bỏ đi một số. Khổng Duệ này lại là số năm mươi. Con số chu thiên, ở đây chính là ba trăm sáu mươi tư. Đều có thiếu sót, hai người kết hợp, lại chính là hoàn mỹ vô khuyết...

Nếu như mới vừa rồi Huyền Vũ hiện thân vẫn còn có thể, lúc này nhìn lại, sáu mươi giáp sĩ trong trận kia chính là mối nguy đối với thoát khỏi bị Huyền Băng đông kết.

Mà mấy trăm Linh Sư trên Đăng Thiên Đài kia, cũng đang là sĩ khí đại chấn, thần tình hưng phấn.

Cho nên muốn dựa vào sức mạnh của vài vị huynh đệ này.

Tình Minh không có biểu hiện gì liền cắt lời Bắc Huyền.

Tình Minh không yêu cầu sư huynh phá trận, chỉ mong anh có thể đợi và cho ta một cơ hội.

Bắc Huyền lạnh mặt, hàm ý muốn đồng ý, sau đó nói nhỏ:
- Hà tất phải làm như thế?
Chỉ cần đợi mấy sư thúc ra tay giải quyết Ngao Khôn kia, lúc này đại cục càng dễ dàng giải quyết, mắc gì phải mạo hiểm như vậy.

Nghe những lời nói đấy, ánh mắt Tình Minh lại nhìn đi chỗ khác, thỉ thấy nữa thần thản nhiên, hàm ý châm chọc.

- Sư huynh, nếu là Huyền Vũ Thú Tôn thất bại ở đây, ta anh và vài người ở đây, sợ không thể thoát khỏi tội này.
- Sư huynh nghĩ đó là đạo chủ nên có thể bỏ qua cho cúng ta?
- Tình Minh thà rằng chịu chết, lần này sư huynh đén thụ đại ân của đạo môn, gặp phải nguy nan này, không lẽ phải hy sinh thân này?

Bắc Huyền tức tối, lúc đầy nghiêm nghị, ánh mắt hung ác nhìn Tình Minh sau đó lại chuyển sang nhìn võ đài cách đấy hơn tră trượng.

Hắn bị vài câu nói của cố ấy mà bị dồn đến chỗ cùng, nếu ở vài trường hợp khác, có thể không cần để ý.

Nhưng lần này, hắn lại biết trước và đã cầu kiến một vị đạo chủ, từ xa khiêu chiến.

 

Trong cùng một lúc, phía ngoài vạch giới, nước sông không phạm nước giếng.

Trọng Quang nhíu mày, trên mặt hiện rõ sự tức giận.

Kiền Thiên Sơn này, làm sao có thể bảo vệ đất nước thành bazan? Ngân Bạch Ling là bạch kim Cự Long?
Không đúng!
Bước đi sai lầm, hiện thực chuyển biến, đây rõ ràng và thuộc hạ của âm Long.

Nghe giọng điều, rất là hung hăng, cũng có phần lo lắng.

Huyền Vi Tử kia, lại nhíu mày thật sâu.

- Hình hình dạng, có le vẫn chưa hoàn toàn hóa thân thành hộ pháp thánh thú,vẫn chưa bị Tống Thủ thu phục, rốt cuộc sao lại luyện được như vậy?
Sớm biết như vậy thì đã không nên như thế.

Nghĩ lại cũng cảm thấy lời nói này có gì đó không ổn, vì thế tốt nhất ngậm miệng, không nên nói gì.

Chương trước Chương tiếp
Loading...