Thần Hoàng
Chương 1010: Đàm phán trên đỉnh núi
Lẽ ra thực lực đến tiên cảnh, lực lượng không thể dùng những đơn vị tính thế gian để đo lường nữa
Đều có thể rung chuyển núi sông, chém vỡ hư không. Một chút khối băng, căn bản không có ý nghĩa.
Nhưng những Huyền Băng này lại bất đồng, có thể kháng cự mũi kiếm của hắn, bản thân chắc chắn, đã không thua gì Linh Khí cửu giai .
Mỗi một tấc, mỗi một ly, đều là hàng tỉ nguyên thủy tụ lại, nặng đến dọa người, đạt đến hơn mười vạn cân.
Khối Huyền Băng mấy trăm trượng, có thể nghĩ nó nặng thế nào..
Có thể là sau khi đạt tới cực hạn thần thông khí lực, sau khi ngưng tụ ra 36 đôi Băng Dực thì không thấy Băng Dực nào được tạo ra thêm nữa.
Nhưng đầu Bích Hỏa Huyền Quy này dùng những. Băng Dực kia cố gắng nhiều lần, đều chỉ miễn cưỡng khiến khối băng cực lớn kia cao hơn mặt đất một xích.
Thử phi hành không có kết quả, Bích Hỏa Huyền Quy lại một hồi yên lặng. Sau nửa ngày mới thoáng mở mai rùa ra một chút, thử thăm dò muốn thử duỗi ra bên ngoài
Nhưng ngay lập tức con rùa đen này liền phát giác không đúng. Vô luận như thế nào, cũng không thể thò ra bên ngoài mai rùa nửa phần.
Dùng sức cắn, nhưng Huyền Băng thật sự quá trơn, không cách nào hạ miệng. Miệng phun ra Lam Diễm, lại khiến tầng băng kia càng thêm chắc chắn dày đặc.
Không tức giận chút nào, Bích Hỏa Huyền Quy, lại thử vươn tứ chi hai cánh của nó ra ngoài.
Sau đó liền phát hiện tứ chi cũng, rơi vào quẫn cảnh giống vậy.
Những Huyền Băng này không chỉ chắc chắn, mà càng ngưng tụ đến cực hạn.
Một tầng chừng một trượng, có thể so sánh với cửu giai Linh Khí. Nhưng lúc điệp gia thành hơn mấy trăm trượng thì dù Tiên Khí cũng khó làm thương tổn được.
Bích Hỏa Huyền Quy dùng hết toàn lực, cũng không cách nào duỗi đầu và tứ chi ra một chút nào.
Lại dùng cương lực chấn kích mọi nơi, khối băng kia lại không chút sứt mẻ. Dù tụ lực thành một đoàn, cũng không cách nào có nửa điểm thương tổn.
Đến cuối cùng chỉ có thể mãnh lực lay động, nhưng thân hình đông cứng trong tầng băng, sao có thể lắc lư chứ?
Tông Thủ nhíu mày, đi tới trước con rùa đen kia, cùng Bích Hỏa Huyền Quy mắt to trừng mắt nhỏ, chăm chú nhìn nhau.
Thật lâu sau, Tông Thủ vốn ‘ phốc phốc ’ cười cười, tiếp theo liền không kiêng nể gì cả, phá lên cười ha ha.
Hắn cố nhiên không làm gì được được tên này, nhưng đầu rùa đen ngu xuẩn này, thực sự đã vây cả mình vào trong Huyền Băng, không thể ra được.
Cái này phải có bao nhiêu hiếm thấy mới có thể làm được chứ?
Trong lồng ngực phiền muộn diệt hết, oán niệm khi hai canh giờ, cũng không thể công phá băng giáp cũng triệt để biến mất.
Lập tức trong nội tâm khẽ nhúc nhích, Tông Thủ lần nữa nhìn nhìn đầu Bích Hỏa Huyền Quy này.
Chậm đã, ra không được?
Mình không thu phục được tên này, nhưng không có nghĩa là về sau, cũng không cách nào thu phục.
Không chế trụ nổi tên này, như vậy khiến nó tiếp tục không ra được là được rồi?
Ý niệm đên đây, khóe môi Tông Thủ không tự giác nổi lên một tia vui vẻ sâm lãnh.
Tay phải vừa lộn, trong tay liền nhiều ra hai mươi mấy cái phù lục. Trong đó một nửa là trấn sơn phù, bên trong phong ấn lấy lực một núi. Chỉ cần dán phù lục lên, cửu giai bình thường liền không thể động đậy. Một nửa khác lại là Huyền Băng Thuẫn linh phù, chỉ cần dán xuống liền có thể lập tức tụ kết một đạo Huyền Băng cự thuẫn.
Đều là linh pháp vô cùng có danh tiếng sau Tiên cảnh.
Cơ hồ đều không ngoại lệ, đều là di vật những tu sĩ vẫn lạc của Đạo Linh khung cảnh để lại, vừa hay giờ có thể dùng được. Còn đầu Bích Hỏa Huyền Quy ở đối diện thì toàn thân cao thấp rùng mình một cái.
Mở to mắt, thần sắc cảnh giác nhìn Tông Thủ.
Mấy ngày sau, trên một thành trì cách Đạo Linh khung cảnh, không đến hai nghìn dặm.
Tông Thủ lăng không mà đứng, dưới thân thể, đúng là một cái đạo quan đang thiêu đốt lên hỏa diễm hừng hực ở trong thành.
Lúc này ở trong tay của hắn, đang có một tia tử khí óng ánh quấn q uanh.
Nhìn qua giống chân lực tầm thường như đúc. Nhưng nếu có tu sĩ ngoài tiên cảnh của Đạo Môn ở đây tất có thể nhận ra, những thứ này đúng là thần lực mà hộ pháp tôn thần tụ kết ra.
Quấn quanh trên đầu ngón tay Tông Thủ, lại hoàn toàn không cách nào thu vào trong cơ thể.
Đây là bởi vì trong thân thể, thần linh chi lực đã đầy, không thể tiếp tục hấp thu nữa.
Tử khí quấn lên đầu ngón tay của Tông Thủ, lại hoàn toàn không thể thu vào trong cơ thể.
Đây là bởi vì trong thân thể này, Thần linh chi lực đã tràn đầy, không thể lại hấp thu thêm chút nào nữa.
Ngày ấy bức giết Tử Quy Tử, hắn thủy chung vẫn là không làm gì được con Bích Hỏa Huyền Quy kia.
Cuối cùng chỉ có thể dùng băng tầng càng dày hơn đem nó đóng băng. Lại lấy hơn mười mai trấn sơn phù trấn áp. Sau đó đã ném vào một kiện không gian pháp khí cướp đoạt được.
So với linh giới còn lớn hơn một chút, không gian có phương viên nghìn trượng vừa vặn có thể dung nạp được.
Mà Bích Hỏa Huyền Quy này cũng miễn cưỡng được xem như là bị hắn "phong ấn".
Sau đó lại liên tục ở trên Vân Hải, hư không giới ngoại không một tiếng động diệt sát mấy đội đạo môn Tu Giả.
Thẳng đến những Thánh Hỏa Ngân Nghĩ tản ra kia không tìm lại được, có đạo môn Linh Cảnh không tung tích, mới trở về đến Trung Ương Vân Lục.
Trong mấy ngày này, Tông Thủ hơn phân nửa thời gian đều dành để tìm kiếm khắp nơi, đạo quan thuộc về "Ngọc Thanh" nhất hệ.
Một đường quả nhiên là đã tìm được không ít, thường thường thành trì càng lớn, tín chúng sẽ càng nhiều. Có thể từ trong thần tượng rút lấy thần lực, cũng lại càng nhiều hơn.
Nơi này dân số tuy chỉ trăm vạn, nhưng do gần với Đạo Linh Khung Cảnh, tín chúng rất nhiều, cũng cực kỳ thành kính.
Vì vậy rút lấy thần lực, không chỉ nồng đậm, cũng càng tinh thuần hơn.
Chỉ tiếc, nhục thân, hôm nay chỉ hấp thu một lượng khoảng chừng ba phần bốn, đã thấy không thể dung nạp được nửa phần.
Ngược lại Hàm Hi bên kia vẫn như cũ, mỗi lần thôn phệ thần hạch cuối cùng sẽ hóa thành trùng kén, tiêu hóa một trận.
Bất quá thời gian cũng càng lúc càng ngắn, tác dụng cũng không kiểm tra được.
Vốn có mười hai con ngân nghĩ, đã tăng tới mười tám con. Giáp xác đao tí đều đã tăng cường đến trình tự vô hạn tiếp cận Linh Cảnh, độn tốc cũng đồng dạng tăng trưởng trên diện rộng.
Về phần bản thể của Hàm Hi, lại là nhìn không ra có gì biến hóa. Linh văn bên ngoài giáp xác càng phát ra rõ ràng, gồm đủ hai loại tính chất đặc biệt ngắn gọn và phức tạp, nhìn đến là huyền diệu cực điểm.
Thần thánh ngân hỏa càng thêm thánh khiết quang hồ xán lạn hoa lệ.
Nơi này tuy là có oán sát chi khí nhàn nhạt bốc lên. Nhưng hoàn toàn không tới gần được thân thể hai người.
Tông Thủ là bởi vì Kiếm Ý trùng doanh, khiến tà khí không thể tới gần người. Còn thân thể Hàm Hi ngân quang lấp lánh. Hỏa diễm lượn lờ, sát lực oán ý kia vừa tới gần đã triệt để bị tinh lọc.
- Nguyên lai thần lực đoán thể này cũng không phải không có cực hạn....
Hắn mới vừa rồi đứng ngốc tại đó, cũng không phải là đơn thuần đang trầm tư phát lặng.