Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Hoàng

Chương 1003: Sát tính thâm trầm



Dùng ngữ khí chắc chắc nói xong, Mộ Vũ chân nhân sắc mặt quái dị mở mắt ra.

- Lúc này Trung Thổ Vân Lục ta, sợ đã vô cùng náo nhiệt rồi--

Vừa nói, một bên để miếng tinh thạch kia vào trong tay Thu Vân chân nhân ở một bên.

Mà mọi người chung quanh thì thần sắc đều biến ảo bất định.

Lúc đầu khi bị Mộ Vũ khẩn cấp gọi đến còn có chút không tin. Giờ phút này thấy thần sắc Thu Vân càng ngày càng ngưng trọng. Trong nội tâm đã biết, chuyện này hơn phân nửa là thực.

Bất quá trong lồng ngực, vẫn cảm giác khó có thể tiếp nhận, chỉ cảm thấy là không thể tưởng tượng nổi--

- Nói vậy, Đạo Linh khung cảnh Chi Chủ Vô Khư, thực đã vẫn lạc dưới kiếm Tông Thủ vào hai canh giờ trước sao?

Đạo nhân nói chuyện ở bên phải Thu Vân, đối diện với Mộ Vũ.

Thấy Mộ Vũ ở đối diện có chút gật đầu, đạo nhân kia vô ý thức hướng thân hình về sau.

Mặc dù còn chưa xem hình ảnh trong thừa ảnh thạch nhưng cũng có thể tưởng tượng ra một kiếm này cường hoành bá đạo đến bực nào!

Thoáng suy nghĩ, sau đó trong mắt đạo nhâ lại lộ ra một tia dị sắc.

- Hôm nay Đạo Môn chư tông sợ hãi, khung cảnh Cung Chủ vị chưa định, Thái Linh Tông ta cần được sớm chuẩn bị mới tốt.

Mấy người chung quanh đôi mắt đều sáng ngời. Thu Vân cũng ngẩng đầu, mắt hàm ý suy tính nhìn qua phía bên trái.

- Mộ Vũ, nói thử xem, chưởng giáo chân nhân như ngươi nghĩ thế nào đi?

Mộ Vũ cũng không chống đẩy, lấy ra mấy tấm tín phù đặt ở trước người.

- Mấy ngày trước có Tuyên Vân Quan, Linh Minh Cung chư phái, bất mãn khung cảnh buông tha cho mệnh lệnh bổn tông sơn môn, ngược lại hướng Thái Linh Tông ta xin giúp đỡ --

Mấy vị đạo nhân nơi này vốn khẽ giật mình, tiếp theo lại vui vẻ. Thái Linh Tông nếu muốn nhúng tay việc này, vậy thì mấy cái tông phái này là cửa vào tốt nhất.

Nhưng tiếp theo trong nháy mắt, chợt nghe Mộ Vũ ngữ khí thản nhiên nói:

- Ý Mộ Vũ vốn là muốn xem trên phân thượng cùng thuộc Đạo Môn, muốn viện thủ một hai. Nhưng hôm nay lại sửa lại chủ ý, cảm thấy vẫn không nên dễ dàng nhúng ta, yên lặng theo dõi kỳ biến mới thỏa đáng.

Lời ấy nói ra, đạo nhân đối diện lập tức nhíu mày. Thu Vân chân nhân lại ý vị thâm trường cười cười.

- Đây là vì sao? Lần này chính là cơ hội của Thái Linh Tông --

Mộ Vũ lại lạnh lùng mỉm cười một cái:

- Cơ hội, cái này cũng̉ chưa hẳn! Thử hỏi chư vị một câu, Vô Khư bỏ mình, Đạo Linh khung cảnh quần long vô thủ. Nhưng chẳng lẽ lại liên thủ với Thái Linh Tông ta sao?

Trong phòng yên tĩnh im ắng, Đạo Linh khung cảnh thực sự không phải là tông phái, mà chỉ là chư tông Đạo Môn liên hợp lại.

Vô Khư nhất mạch, bản thân càng là thân phận tán tu trong Đạo Môn. Mấy ngàn năm nay có thể hơn mười đời liên nhiệm Cung Chủ, chẳng những là kết quả sau khi chư tông thỏa hiệp, mà còn là vì nhất mạch này cành lá từ từ sum xuê, thực lực lớn mạnh.

Lúc này nhìn thấy cơ hội chuyển biến, phàm có cơ hội Vấn Đỉnh bảo tọa Cung Chủ thì đều không tránh được phải gây ra sóng gió.

Đạo Linh khung cảnh lúc này không tự mình đánh nhau đã không tệ rồi, còn ứng phó kẻ thù bên ngoài như thế nào nữa?

Mộ Vũ không chút nào ngoài ý muốn, tiếp theo hỏi lại:

- Mặc dù chúng ta bức lui Tông Thủ, Thái Linh Tông có thể có cơ hội nhét vị trí khung cảnh Cung Chủ vào túi sao?

Mấy vị đạo nhân, vẫn hờ hững.

Thái Linh Tông vốn đứng đầu Đao Môn chư tông, bị chư phái đố kỵ. Dù được những tiểu môn tiểu phái này cam tâm tình nguyện thì mấy đại tông còn lại có thể chống lại Thái Linh Tông cũng nhất định sẽ không ngồi nhìn.

Mộ Vũ thấy thế cười khẽ:

- Có thể nhiều một ít tông phái phụ thuộc tự nhiên là chuyện tốt. Nhưng cũng cần xem thử cái giá có phù hợp không. Thái Linh Tông ta tuy mạnh. Nhưng nếu muốn cùng vị Huyết Kiếm Yêu Quân này đối chiến, thực sự cũng không có nhiều nắm chắc --

Lúc nói chuyện, lại có một đạo Linh phù từ xa xa rơi xuống.

Mộ Vũ cầm trong tay, sau khi linh niệm lướt qua liền hít một hơi hàn khí.

Rồi sau đó thổn thức thở dài, đánh tấm tín phù kia tới Thu Nguyệt.

- Giờ Thìn bảy khắc, Vong Thiên Tông diệt! Cùng nhau diệt vong đấy, còn có bảy tông phái chung quanh. Tổng cộng một vạn bảy ngàn đệ tử. Giờ Thìn bốn khắc, lại hiện thân ở Thiên Nguyên Quan. Sát tính của vị yêu quân này quả nhiên khiến người kinh hãi!

Mọi người trong phòng đều hai mặt nhìn nhau, trong mắt ẩn hàm kinh ý.

Vũ Lam Sơn bị diệt, Vong Thiên Tông bị diệ, y Thiên Nguyên tông chỉ sợ cũng sắp bị diệt vong rồi.

Chỗ đó cũng có đệ tử năm sáu tông phái hội tụ, tổng số cũng tiếp cận hai vạn.

Chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủn đã có sáu vạn đệ tử táng thân dưới kiếm Tông Thủ --

Lúc này đạo nhân đối diện cũng nhìn qua thừa ảnh thạch, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Cuối cùng cũng cười khổ lắc đầu.

- Đây là huyết kiếp của Đạo Môn ta! Vô Khư kia mỗi lần liệu sự như thần, lúc này lại hết lần này tới lần khác tính sai, chọc giận một ma đầu hoàn toàn không để ý đến hậu quả như vậy. Tuy nói lần này Đạo Môn ta mất hết mặt mũi, nhưng vẫn như Mộ Vũ sư đệ nói đi, vẫn không nên dẫn lửa thiêu thân thì tốt hơn --

Thu Vân liền có chút thất thần, hắn giờ phút này cũng nghĩ vậy. Chuyện này, cứ như vậy định ra.

Thái Linh Tông tuy thực lực cường hoành, nhưng muốn vây giết Tông Thủ vẫn chưa đủ lực. Mặc dù người này không đi không trốn, sợ cũng phải vẫn lạc hơn mười người, thật sự không đáng.

Còn có một chuyện khiến người phải đáng tiếc, Hồi Quang Giám của Huyền Vấn Tông chỉ có thể hồi tưởng được lúc Tông Thủ một kiếm chém chết Vô Khư.

Lúc này nhưng không biết hư thật chính thức của hắn đến cùng như thế nào, còn ẩn dấu thần thông kiếm thuật dạng nào nữa --

Vô Khư chính là vết xe đổ, Thái Linh Tông tuyệt không thể giẫm lên vết xe đổ được.

※ ※ ※ ※

Cơ hồ cùng một thời gian. Trung Thổ vân lục chi đông. Một vị trung niên đạo nhân chừng ba mươi tuổi tay cầm một tấm tín phù, sắc mặt tái nhợt, vô cùng hoảng sợ đi ra từ trong đại điện đạo quan.

Mấy người ở phụ cận thấy vậy cũng nhao nhao nghi hoặc đi theo.

Một đường phi độn, đã đến ngoài mười mấy dặm, nơi này xa xa có thể thấy được một con sông lớn chảy xuôi. Bên trong có một đạo, trung tâm linh lực mờ mịt, cảnh sắc trên đảo cũng thập toàn thập mỹ.

Nhưng lúc này trên không, lại nhiều ra một người. Một thân áo bào màu vàng, cầm trong tay huyết kiếm, Lôi Dực màu đen khổng lồ mở ra. Hơn mười đạo ngân điểm thấy không rõ quay chung quanh thân thể hắn.

Kiếm quang như lôi đình chém xuống! Chỉ giằng co một lát, Linh Quang Phù cấm trên đảo đã bị một tia kiếm khí lăng lệ ác liệt lục tục bài trừ.

Một kim một ngân, hai đạo quang điểm, uốn lượn trên thân kiếm. Mỗi lần lướt qua, tất cả phù cấm, đều bị quét dọn không còn gì.

Toàn bộ đại trận đều sụp đổ tan rã. Mà đảo nhỏ giữa hồ, lại rõ ràng dưới cự áp cũng dần dần trầm xuống!

- Chẳng lẽ là gặp quỷ rồi? Rõ ràng có hơn vạn người, rõ ràng không tổn thương được người nọ chút nào?

Chương trước Chương tiếp
Loading...