Thần Ấn Vương Tọa
Chương 160: Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ Long Hạo Thần!
Xem ra tổ Trừ Liệp Ma này thật là khó đối phó. Nhưng dù là vậy, bây giờ Thiên Kình không có chút nào muốn lùi lại. Có đám Long Hạo Thần ở phía sau viện trợ, huống chi kẻ địch vẫn là bị Băng Tuyết Phong Bạo suy yếu.
Kim Cương Long xung phong, cái đầu to thấp xuống đụng vào Hùng Ma trước mặt. Lúc này Hùng Ma hai tay còn đang bảo vệ đầu, không thể trực tiếp ngăn cản Kim Cương Long. Băng Tuyết Phong Bạo trong không khí thì như có mắt, không một mảnh tuyết nào rơi trên người Thiên Kình.
Trận chiến kinh khủng giờ phút này mới mở màn. Thiên Kình hoàn toàn bộc lộ thực lực. Mắt thấy cái đầu to của Kim Cương Long sắp đánh vào người Hùng Ma.
Theo ý nghĩa nào đó thì Kim Cương Long và Hùng Ma là cùng một chủng loại, phòng ngự siêu mạnh, công kích và tốc độ rất yếu, cũng không biết bay.
*Oành!*
Kim Cương Long cả người cứng rắn đụng mạnh vào hai tay Hùng Ma. Tuy thân thể Hùng Ma khổng lồ, nhưng so với Kim Cương Long thì có chút chênh lệch, huống chi Kim Cương Long còn là chạy như điên lấy đà.
Theo tình huống bình thường, Kim Cương Long cùng cấp đụng phải Hùng Ma, tuy không đến mức trọng thương đối phương nhưng ít nhất đánh bay Hùng Ma thì không thành vấn đề. Thiên Kình tính toán tiếp theo gã sẽ cùng đồng bạn chen vào vòng kẻ địch, nhờ uy lực cuối cùng của Băng Tuyết Phong Bạo đại khai sát giới. Ít ra thì hạ thấp một mảng lớn sức chiến đấu của kẻ đích.
Nhưng, gã lại lần nữa tính sai.
Trong tiếng gầm rú va chạm kịch liệt, Hùng Ma hai chân trên mặt đất kéo lê vết hằn sâu dài, nhưng không bị đánh bay. Bởi vì một bóng đen trong chớp mắt chính xác xuất hiện sau lưng Hạo Nguyệt, hai tay đè lên người nó.
Lúc này Hùng Ma tựa như tấm thuẫn cực lớn. Cho dù nó có lực phòng ngự mạnh mẽ vậy nhưng cũng nhịn không được kêu rên một tiếng, miệng mũi chảy ra máu tươi.
Nhưng, Hùng Ma bị thương không thể nghi ngờ là mang đến lợi ích cực lớn. Thiên Kình tính sai, bỗng có cảm giác muốn phun máu. Nguyên bản gã giữ sức chờ đợi kỹ năng cường đại nay biến đổi mục tiêu, trọng kiếm mạnh chém vào trên người Hùng Ma, chứ không phải kẻ địch yếu ớt mặt sau.
Giữ chặt người Hùng Ma đương nhiên là A Bảo. Hoàn thành ngăn cản, đồng thời y không quên đánh một quyền hướng bầu trời, công kích Băng Tuyết Phong Bạo. Chẳng qua, y không thể lo lắng mọi thứ, vẫn có một ít bông tuyết cuốn vào. Nhưng ma tộc khác không phải tay mơ! Chúng đều là cường giả cấp bảy, tự lo Băng Tuyết Phong Bạo một đoạn thời gian thì không thành vấn đề.
*Oành!*
Trên người Hùng Ma lấp lánh quang mang vàng, lại lần nữa kêu rên, như cũ không lùi lại, dựa vào thân thể cường tráng cứng rắn nhận đòn tấn công của A Bảo. Cùng lúc đó không quên mạnh giẫm một cước xuống mặt đất, bộc phát lực chấn mạnh mẽ, khiến Kim Cương Long không thể phát động công kích lần thứ hai.
Cũng trong lúc này, Nguyệt Dạ khẽ kêu một tiếng, một vòng quang mang tím đen từ người cô khuếch tán ra. Một bóng dáng hư ảo trên không trung hiện hình, mục tiêu chính là Nguyệt Dạ.
Một Ác Ma cấp bảy sau lưng giang rộng đôi cánh, chớp mắt lao lên, trọng kiếm huyết sắc chém ra một, kiếm đụng độ thích khách cấp vương, bức lùi thích khách.
Chiến đấu đến tận đây, thế công của Thiên Kình và Liệp Ma Đoàn cấp vương của gã đã từ chủ động biến thành bị động.
Thiên Kình tuyệt đối không ngờ được, kẻ địch lại khó đối phó như vậy. Băng Tuyết Phong Bạo đang yếu đi. Tuy triệu hoán sư đã triệu hoán ra số lớn ma thú tham gia chiến đấu, nhưng ma thú chỉ có tác dụng kéo dài thế công của kẻ địch mà thôi. Nếu muốn sát thương kẻ địch thì còn chưa đủ.
Làm sao đây? Đây là thời khắc Thiên Kình phải làm ra lựa chọn. Gã mặc Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp nhanh chóng làm ra quyết định, ngửa đầu phát ra một tiếng hét dài.
Đây là tín hiệu gã truyền cho Long Hạo Thần. Tại lúc này, gã đã không quan tâm đến mặt mũi. Gã và Long Hạo Thần đã bàn bạc xong, nếu có kẻ địch khó đối phó thì sẽ mời đám Long Hạo Thần lại đây hỗ trợ, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết kẻ địch, sau đó chạy trốn. Theo trước mắt thì chỉ dựa vào sức một mình Liệp Ma Đoàn bọn họ, khó thể tiêu diệt Trừ Liệp Ma trước mắt, bởi vậy, chỉ có thể cầu cứu đám Long Hạo Thần.
Nhưng tình huống khiến Thiên Kình kinh sợ lại xảy ra lần thứ ba. Đám Long Hạo Thần không lao đến, sau lưng họ vang lên một tiếng hét dài vội vàng, dường như là phát ra từ Long Hạo Thần.
Trong chớp mắt này, lòng Thiên Kình rơi vào hố sâu. Tiếng huýt sáo của Long Hạo Thần, đại biểu, họ đã trúng mai phục. Kẻ địch quả nhiên có mưu mô trước.
"Lui!" Thiên Kình không chút do dự hét lớn một tiếng, tấm thuẫn chắn trước người, phóng ra một Thuẫn Đáng Phản Trùng, mạnh đụng vào người Hùng Ma.
Lần này gã dốc sức phát động, lại thêm uy lực tấm thuẫn truyền kỳ, thật sự đánh lui Hùng Ma ba bước.
"Muốn đi? Muộn." Thanh âm lạnh lùng của A Bảo quanh quẩn trong không khí. Bóng đen chớp mắt xuất hiện trước mặt Thiên Kình.
Từ lần trước thất bại trong Mộng Huyễn Thiên Đường, A Bảo hận chết Liệp Ma Đoàn, trong lòng ức chế. Làm thái tử ma tộc, địa vị của y cao cỡ nào, vậy mà rơi vào tay Long Hạo Thần, sự phẫn nộ này không phải thời gian có thể phai nhạt. thật không dễ dàng gặp được Liệp Ma Đoàn nhân loại, sao y có thể để đám Thiên Kình chạy mất?
A Bảo công kích luôn đơn giản, hiệu quả như vậy, đánh ra một quyền.
Cho dù dựa vào tấm thuẫn truyền kỳ thêm vào Thần Ngự Thuẫn để phòng ngự, thì một quyền kia vẫn khiến Thiên Kình chịu thiệt lớn.
Quang mang vàng lấp lánh đang phóng thích Thể Quang Diệu vây quanh người, bị một quyền đánh bay hơn mười mét, tay trái tê rần.
Đỉnh cấp tám. Thiên Kình sắc mặt biến đổi. nên biết, hiện tại nội linh lực của gã đã hơn hai vạn, lại thêm Thần Ngự Thuẫn, Bí Ngân Cơ Tòa chiến khải, tấm thuẫn truyền kỳ hỗ trợ. Chỉ có cường giả đỉnh cấp tám mới có thể một kích đẩy lùi được gã!
A Bảo cả người tựa như gió lốc xông hướng Thiên Kình. Một quyền lại một quyền, phát động công kích cực mạnh.
Thiên Kình không phải dễ đối phó. Khi phán đoán ra thực lực kẻ địch, gã vừa đánh vừa lui, không ngừng dùng các loại kỹ xảo suy yếu lực lượng A Bảo. Nhưng lòng gã thầm than vãn. A Bảo tốc độ nhanh hơn gã, nếu muốn trốn thoát là hoàn toàn không thể. Ngay lúc này, gã cũng cảm giác ra từ bốn phương tám hướng có rất nhiều hơi thở mạnh mẽ tiếp cận bên này.
Mình sai rồi, thật hối hận không nghe Hạo Thần đề nghị!
Nhưng dù sao Thiên Kình đã nhiều năm tung hoành trong ma tộc. Tuy trong lòng gã khổ sở nhưng lúc này tinh thần cực tập trung, hơn nữa trước tiên làm ra phán đoán chính xác nhất.
"Các người lùi ra, ta đoạn hậu. Đừng quan tâm đến ta, cùng Hạo Thần hội hợp xong thì đột phá vòng vây. Mau đi đi!" Nói xong Thiên Kình ngửa đầu gầm lên một tiếng. Hỏa diễm vàng nồng đậm bỗng chốc dâng lên.
Xu hướng thất bại dần biến chuyển. Gã từ bỏ trọng kiếm, hai tay nắm tấm thuẫn, mạnh đánh lùi A Bảo.
Công kích của A Bảo thật rất mạnh. A Bảo công kích trực tiếp nhìn như giản đơn, kỳ thật mạnh mẽ như bao gồm cả thiên uy. Mỗi quyền đánh ra đều trúng ngay điểm yếu của Thiên Kình.
Nhưng Thiên Kình dù sao là Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ, gã cũng có sức mạnh thuộc về mình. Liệp Ma giả nhiều năm rèn luyện, cho gã cường đại thực lực và kinh nghiệm chiến đấu. Khoảnh khắc này, gã bộc phát ra tất cả lực lượng, thiêu đốt không chỉ là Quang Minh Thánh Hỏa, có cả Sinh Mệnh Hỏa Diễm của chính gã. Gã đang liều mạng.
Mục đích rất đơn giản. Lấy cái giá lớn hy sinh chính mình, cho đồng bạn cơ hội lùi lại.
Trên chiến trường ma tộc, Liệp Ma giả làm ra lựa chọn này không biết đã có bao nhiêu lần. Làm Thủ Hộ kỵ sĩ, khi gã được xưng là đoàn trưởng thì đã nghĩ tới, một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện như thế. Bởi vậy, gã không chút do dự. Là gã tuyển chọn trận đột kích này, đương nhiên gã phải thừa nhận tất cả hậu quả.
"Không, đoàn trưởng, ta không đi." Chiến sĩ cấp vương nổi giận gầm lên một tiếng, đôi búa dốc hết sức. Toàn Phong Trảm. lực công kích mạnh mẽ chém lui hai cường giả ma tộc, điên cuồng đánh tới A Bảo.
"Đoàn trưởng, đoàn đội không thể thiếu anh, anh không được đi." Phía trên đôi búa lấp lánh quang mang đỏ máu, chính là cuồng hóa.
Nhưng chiến sĩ dù sao chỉ là chiến sĩ. Trong tay gã không có bộ trang bị cấp truyền kỳ. Đối mặt công kích, A Bảo đột nhiên như u linh lùi lại, thân thể trên không trung mau chóng xoay tròn. Trong tiếng rồng ngâm to rõ, không khí sụp đổ và tê liệt bộc phát lốc xoáy, một cước đá hướng chiến sĩ xoay tròn.
*Ầm!*
Máu tươi tuôn trào, chiến sĩ cấp vương ở trạng thái cuồng hóa, dưới một cước của A Bảo cũng bị đá văng ra. Trong miệng gã phun máu tươi trên không trung vạch đường máu. Hai cây búa gần như cùng lúc bay ra khỏi tay.
Thất bại là mẹ thành công, câu nói này không chỉ ứng với nhân loại, ma tộc cũng như thế. Sau trận chiến với Long Hạo Thần, A Bảo rút kinh nghiệm xương máu, bế quan khổ tu. Thực lực đột nhiên tăng mạnh. Không chỉ tu vi đạt đến đỉnh cấp tám, sức chiến đấu tổng thể của y và lĩnh ngộ trong thực chiến đã khác xa với trước. Giờ khắc này, có thể thấy rõ, toàn thân y phủ lên một tầng vảy đen. Hai mắt đỏ rực tràn ngập huyết sắc.
Thiên Kình gần như cắn nát răng nanh, mang tấm thuẫn lại lần nữa đụng hướng A Bảo. Hiện tại gã chỉ có một suy nghĩ, đó là mặc kệ ra sau cũng phải cố gắng bảo vệ đồng bạn.
Nhưng mặc kệ là đội Liệp Ma Đoàn nào, cùng một chỗ chiến đấu trong thời gian dài như vậy, sao dễ dàng bỏ lại đồng bạn của mình? Thiên Kình đã như vậy, mà đồng bạn của gã cũng thế.
Từng ngọn lửa màu sắc khác nhau cùng lúc bốc cháy trên chiến trường. Đó là thuộc về tất cả thành viên của Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương. Bọn họ không hẹn mà cùng thiêu đốt Sinh Mệnh Hỏa Diễm của mình. Họ đều có cùng suy nghĩ, thà chết tại đây cũng tuyệt không vứt bỏ đồng bạn một mình rời đi.
*Oành oành đùng đùng!*
Mỗi lần va chạm mạnh là thân thể Thiên Kình lại run rẩy, nhưng gã dựa vào lực lượng bản thân cứng rắn ngăn cản A Bảo. Không chỉ thế, gã thậm chí còn lo cả phần ma tộc khác.
Băng Tuyết Phong Bạo không phải hoàn toàn không có tác dụng. Coi như A Bảo mạnh hơn nữa cũng không thể lo lắng đến mỗi đồng bạn. Lúc này tuy Băng Tuyết Phong Bạo đã dừng lại, nhưng tổ Trừ Liệp Ma này từ y ra, gần như mỗi tên đều bị hiệu quả giảm tốc độ của Băng Tuyết Phong Bạo ảnh hưởng. Trong đó có ba tên bị thương khác nhau.
Cho nên, mặc dù A Bảo nháy mắt lấy được ưu thế, nhưng Trừ Liệp Ma cũng không thể trước tiên phát động phản công.
Đang lúc này, một luồng sáng vàng chợt xuất hiện trên chiến trường. Hơi thở quang minh chính nghĩa từ trên trời giáng xuống.
*Keng!*
Tiếng va chạm chói tai, thân hình A Bảo chợt dừng lại. Ngay sau đó, con ngươi đỏ rực bùng phát tia lửa mãnh liệt.
Là hắn!
Bốn cánh mở ra, Long Hạo Thần ra một kích liền lùi. Thân hình thon dài của Nhã Đình hiện ra sau lưng hắn, một luồng sáng trắng rơi chính xác lên người A Bảo. Long Hạo Thần vỗ đập bốn cánh nhanh như chớp xuất hiện sau lưng đội ngũ ma tộc. Diệt Ma Thiểm mau lẹ chém ra, bao phủ toàn bộ cường giả ma tộc, ngăn cản thế công của chúng. Cùng lúc đó, các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất đã đến rồi, phối hợp với Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương phát động phản công.
"Hạo Thần!" Thiên Kình hô một tiếng.
Long Hạo Thần trầm giọng quát.
"Xung quanh đều có kẻ địch, các người mau phá vòng vây! Chúng ta sẽ cản đằng sau! Ta có cách thoát khỏi chiến trường, đi mau!"
Đám Long Hạo Thần đột nhiên gia nhập thay đổi chiến cuộc. Hạo Nguyệt bốn đầu bước vội vọt tới bên này. Các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất đã sớm súc thế chờ đợi. Có thêm họ gia nhập, nếu đối mặt chẳng qua chỉ là tổ Trừ Liệp Ma của A Bảo, coi như là A Bảo có mạnh cỡ nào, chỉ sợ rất khó chiến thắng.
Nhưng tùy theo đám Long Hạo Thần xuất hiện trên chiến trường, bốn phương tám hướng trên trời, vô số điểm sáng vội ùa hướng bên này. Nhìn sơ sơ thì điểm sáng tổng số hơn năm mươi.
Gặp lại Long Hạo Thần, lúc này A Bảo chỉ cảm thấy máu trong người sôi sục. Y hét lớn một tiếng, đôi cánh rồng tím đen nhô ra khỏi lưng, trực tiếp bỏ qua Thiên Kình, đuổi theo Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần không cùng y dây dưa, thân hình chợt lóe, bốn cánh vỗ đập, lần nữa tránh thoát.
"Thiên Kình đại ca, đi mau! Nếu không sẽ không kịp nữa!" Long Hạo Thần nóng vội quát.
Thiên Kình cười lớn.
"Hạo Thần, các người đi đi! Lần chiến đấu này do ta chỉ huy, ta mới là người ra lệnh! Nghe ta, các người đi mau!"
Long Hạo Thần tức giận nói.
"Đã lúc nào rồi mà anh băn khoăn vấn đề này. Ta nói rồi, chúng ta có năng lực thoát khỏi chiến trường. Anh còn nhớ lúc đầu ta làm thế nào để Thải Nhi biến mất không?"
"Các ngươi ai cũng không đi được." A Bảo đột nhiên dừng bước, không đuổi theo Long Hạo Thần.
Y nâng tay phải lên, một vầng sáng da cam đột nhiên nở rộ, tạo thành màn hào quang da cam nhu hòa bao phủ tất cả người có mặt trên chiến trường, bao gồm Trừ Liệp Ma của y, và cả Long Hạo Thần cùng Thiên Kình.
Long Hạo Thần chỉ thấy không khí quanh mình đột nhiên bị đè nén, hắn đang di chuyển bỗng dừng lại. Không chỉ hắn, Thiên Kình, thậm chí là A Bảo, tất cả ma tộc, toàn bộ bất động. Dường như trong không gian da cam này, thời gian dừng trôi.
A Bảo đáy mắt lộ tia sáng lạnh lẽo, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Long Hạo Thần.
"Ngươi mang đến cho ta sỉ nhục, ta nhất định sẽ tìm trở về. Chỉ có dùng máu của ngươi mới có thể rửa sạch dơ bẩn trong lòng ta, cùng với chấp niệm. Hôm nay, ngươi nhất định phải chết!"
Tâm Long Hạo Thần hoàn toàn chìm xuống hố sâu. Hắn không biết A Bảo phát động là kỹ năng gì, chắc là kỹ năng không thuộc về y. Nhưng đây đã không còn quan trọng, kỹ năng này hiển nhiên chẳng phân biệt được địch ta, có thể hạn chế người có mặt. Có lẽ thời gian hạn chế không quá dài, nhưng tình thế trước mắt thì vậy đã đủ rồi. Bởi vì thời gian ngắn ngủi này đủ để những ma tộc mai phục bao vây.
Năm tổ Trừ Liệp Ma, đây chính là năm tổ Trừ Liệp Ma! Thực lực cường đại này không phải hiện tại họ có thể đối phó được. xem như muốn bỏ trốn cũng cực kỳ khó khăn. Long Hạo Thần thậm chí không có nắm chắc ở vòng vây đồng nghìn nghịt ma tộc, phát động được Giai Điệu Vĩnh Hằng mang đồng bạn chạy trốn.
Tuyệt cảnh. Đúng vậy, bây giờ bọn hắn đã rơi vào tuyệt cảnh.
Long Hạo Thần đồng ý đi tới chiến trường là đã có kế hoạch riêng. Khi đó hắn tin tưởng mình có thể dẫn đồng bạn đột phá vòng vây, hoặc là sử dụng Giai Điệu Vĩnh Hằng truyền tống đi.
Nhưng, xem như là Thiên Kình phán đoán sai lầm, sao hắn có thể bỏ lại họ chạy trốn? Vậy nên, hắn nghĩa bất dung từ xuất hiện tại đây.
Nếu Thiên Kình chịu nghe lời hắn, lập tức xoay người mang đồng bạn phá vòng vây, thế thì đám Long Hạo Thần còn có cơ hội đoạn hậu, sau đó thoát khỏi chiến trường. Nhưng khi A Bảo sử dụng kỹ năng đặc biệt xuất phát từ Tinh Ma tộc thì tất cả đã không còn kịp.
Rơi vào tuyệt cảnh không chỉ có Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương, cả Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất cũng vậy.
Quang mang da cam dần biến mất, kỹ năng Khiên Dẫn của Thánh Dẫn Linh Lô của Nhã Đình vẫn như cũ dính trên người A Bảo, nhưng thấy sao đều có loại châm chọc. Màn hào quang đã hợp lại, nồng nặc màu đen tràn ngập trong không khí. Khí thế cường đại dao động, khiến mỗi Liệp Ma giả tâm lạnh lẽo.
Các thành viên Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương tạm ngừng thiêu đốt sức sống, trong mắt họ đã là một mảnh kiên quyết. Không đi được, nếu không đi được thì ở lại. Giết một đủ vốn, giết hai còn kiếm lời. Khi họ trở thành Liệp Ma giả, cũng đã có lĩnh ngộ sẽ rơi vào tay ma tộc. Ngày này, dường như đã tới rồi.
"Tất cả đều dừng tay!" A Bảo đột nhiên hét lớn một tiếng.
Long tổ Trừ Liệp Ma dưới mệnh lệnh của y đã mau chóng lùi về sau, tạm thời kéo ra khoảng cách với Liệp Ma giả. Long Hạo Thần và Thiên Kình hai đội Liệp Ma Đoàn nhân cơ hội này tụ tập một chỗ. Nhưng vòng vây năm tổ Trừ Liệp Ma co rút lại.
Sáu tổ Trừ Liệp Ma đối phó một đội Liệp Ma Đoàn cấp vương, một đội cấp suất, đây là trận chiến đấu không công bình. Mặc kệ Long Hạo Thần và Thải Nhi ưu tú cỡ nào, nếu như quần chiến, kết quả cuối cùng thì họ chỉ có thể nuốt hận. Dĩ nhiên, dựa vào truyền tống Giai Điệu Vĩnh Hằng, Long Hạo Thần ít nhất có nắm chắc mang đi hai người, nhưng sao hắn có thể bỏ lại đồng bạn!
Thiên Kình ngang nhiên đứng bên cạnh Long Hạo Thần. Gã không nói xin lỗi với Long Hạo Thần. Xin lỗi có ích lợi gì. Đã tạo thành cục diện trước mắt, không cách nào đền bù. Bây giờ điều duy nhất gã muốn làm, là hy sinh chính mình, hết sức vì Long Hạo Thần chế tạo cơ hội chạy trốn. Nhưng điều này thật quá khó khăn. Những ma tộc trước mắt mạnh đến vậy, nhất là thanh niên áo đen. Dưới một chuỗi va chạm liên tiếp trước đó, cho dù Thiên Kình có thiêu đốt Sinh Mệnh Hỏa Diễm, thì trước mặt y chỉ có thể thất bại. Hơn nữa, thanh niên áo đen dường như chưa dùng hết sức.
A Bảo không thèm nhìn Thiên Kình, Thủ Hộ kỵ sĩ tu vi cao nhất trong hai đội Liệp Ma Đoàn. Trong mắt y, chỉ nhớ mãi một kiếm kia của Long Hạo Thần đem đến đau đớn và đả kích.
"Long Hạo Thần, ta không gọi sai tên ngươi chứ?" A Bảo thanh âm lạnh băng như là gió rét thấu xương, kích thích lòng mỗi người Liệp Ma giả.
Tới sáu mươi cường giả ma tộc! Chỉ là cường giả cấp tám thì đã hơn sáu tên, lại thêm năm mươi tên cường giả cấp bảy, cho dù là một đội cấp đế tại đây, muốn đột phá tuyệt không dễ dàng.
"Ta là Long Hạo Thần." Sải bước ra, ánh mắt Long Hạo Thần trầm tĩnh nhìn thẳng A Bảo.
Nếu nói lúc này A Bảo như ngọn núi lửa tùy thời bốc cháy dung nham. Vậy Long Hạo Thần chính là hồ băng trầm tĩnh sâu thẳm. Một người một ma, ánh mắt va chạm trên không trung, Long Hạo Thần không chút thua kém.
A Bảo híp mắt lại, nói.
"Lần trước ở Mộng Huyễn Thiên Đường ngươi để lại cho ta đến nay trí nhớ còn mới mẻ. Không nghĩ tới chứ hả, chúng ta mau như vậy gặp lại nhau, hơn nữa còn dưới tình huống như vậy. Không biết lần này ngươi có còn cách nào ngăn cơn sóng dữ."
Long Hạo Thần thản nhiên nói.
"Ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết?"
Mùi thuốc súng nồng nặc bỗng lan tràn, cường giả hai bên làm xong chuẩn bị tùy thời ra tay.
A Bảo đột nhiên bật cười, nắm đấm siết chặt thả lỏng vài phần.
"Tốt lắm, ta không thể không thừa nhận. Ngươi có thể bị ta xem như đối thủ, dù sợ là thực lực của ngươi không sánh bằng ta, ta cũng nguyện ý đem ngươi xem như kẻ địch. Ngươi nên thấy vinh hạnh vì thế."
Long Hạo Thần cũng cười, hơi thở quang minh mà anh tuấn lan tràn trên gò má, toát ra nụ cười bình thản rồi tràn ngập tự tin.
"Đáng tiếc, ta chưa từng xem ngươi làm đối thủ. Trừ phi có một ngày ngươi kế thừa vị trí phụ thân của ngươi. Trong mắt ta, kiếp này đối thủ chỉ có một, đó chính là hắn. Ngươi, còn chưa đủ tư cách."
Sắc mặt A Bảo rốt cuộc thay đổi. Tình huống chiếm ưu thế tuyệt đối, y đã nghĩ nên dùng lời nào sỉ nhục Long Hạo Thần, xé rách tự tin kia, lại chà đạp lên những kẻ trước mắt này, tìm về sự tự tin của mình. Nhưng ai biết, Long Hạo Thần chẳng những không mắc mưu ngược lại còn trả đũa.
"Chỉ bằng người? Cũng muốn khiêu chiến phụ hoàng ta? Tốt lắm, đừng nói ta chưa cho các ngươi cơ hội. Một đấu một. nếu ngươi thắng ta, ta cho các ngươi rời đi. Nếu không…"
"Không cần nếu, cứ tới đây đi." Long Hạo Thần nhanh chóng bước ra, hắn thậm chí không gọi Hạo Nguyệt cùng ra ứng chiến.
Bốn viên đầu to của Hạo Nguyệt ngẩng lên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Long Hạo Thần. Nhưng tựa như nhận được mệnh lệnh gì, chậm rãi cúi đầu.
"Hạo Thần!" Thiên Kình vội vàng kêu gọi.
Long Hạo Thần nghiêng đầu nhìn hướng gã. Từ mắt Long Hạo Thần, Thiên Kình thấy sự kiên quyết. Mãnh liệt hối hận xuất hiện trong lòng gã, cổ họng như là nghẹn cái gì.
A Bảo chậm rãi giơ tay lên. Tất cả ma tộc từ từ lùi ra sau, chừa khoảnh đất trống.
Long Hạo Thần xoay người nhìn đồng bạn. Lúc này ánh mắt hắn không còn bình thản, trong mắt tràn ngập nỗi niềm. Tầm mắt hắn ngừng lại trên người Thải Nhi lâu nhất.
"Các người cũng lui lại đi."
"Đợi đã!" Thiên Kình đột nhiên hét lớn một tiếng, sải bước đi tới trước mặt Long Hạo Thần, chân phải mạnh giẫm mặt đất, tay phải đấm ngực, hướng Long Hạo Thần hành lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn. "Tôn kính Long Hạo Thần kỵ sĩ, ta thỉnh cầu tạm thời trao đổi áo giáp cùng người."
Long Hạo Thần thoáng sửng sốt.
"Thiên Kình đại ca…"
Mặc kệ là Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp, hay là Tinh Kim Cơ Tòa giáp, hoặc là Thần Ấn vương tọa, đều bị kỵ sĩ coi là vinh quang tối cao. Trong lòng kỵ sĩ, chúng nó thậm chí còn quan trọng hơn sinh mệnh của chính mình.
"Xin người đồng ý." Thiên Kình kiên quyết nói.
"Cảm ơn." Long Hạo Thần không từ chối nữa, cùng là tay phải đưa ngang ngực, hướng Thiên Kình hành lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn.
Quang mang vàng nhạt lóe sáng trên người Thiên Kình. Nguyên bản Bí Ngân Cơ Tòa chiến khải kín không kẽ hở phát ra tiếng lách cách giòn tan êm tai. Ngay sau đó, đầu tiên biến hóa là mũ giáp. Mũ giáp lật ra sau, tiếp đó áo giáp bắt đầu mau chóng sụp xuống, giây lát hóa thành cái hòm, lộ ra bản thể Thiên Kình.
Lúc này khóe miệng Thiên Kình còn có vết máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt tràn ngập kiên quyết và tĩnh mịch.
Một bộ Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp rơi xuống, Thiên Kình không nói thêm cái gì, lùi sang bên, ánh mắt sáng rực nhìn Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần cởi ra Huy Hoàng Thánh giáp, hai tay bản năng siết chặt. Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp, truyền kỳ tượng trưng cho quang vinh kỵ sĩ mạnh nhất. Rốt cuộc hắn đã được mặc nó. Chính hắn cũng không nghĩ tới mau như vậy có tư cách mặc chiến giáp này.
Khống chế Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp, cần có tu vi cấp bảy. Hiện tại tuy Long Hạo Thần chưa đột phá đến đó, nhưng hắn đã tới đỉnh cấp sáu, nội linh lực ở hai ngày trước mới xông lên tròn một vạn, tới bình cảnh giữa cấp sáu và cấp bảy. Dựa vào linh lực quang thuộc tính cực kỳ tinh thuần, hắn có tự tin khống chế được chiến giáp này. Thiên Kình cũng tin tưởng hắn nên mới đồng ý nhường quang vinh lại cho Long Hạo Thần, để hắn tăng thêm hy vọng thắng lợi.
Mặc dù mọi người đều biết, lấy thực lực không tới cấp bảy đối diện cường giả đỉnh cấp tám, cơ hội của Long Hạo Thần gần như là số không. Nhưng Long Hạo Thần đã đứng ra ứng chiến, làm kỵ sĩ, đây là quang vinh thuộc về hắn, không người có thể ngăn cản.
Một cước bước lên, đi tới trước cái hòm do Bí Ngân Cơ Tòa hợp thành. Long Hạo Thần chỉ cảm thấy máu trong thân thể như sôi trào. Khi hắn ngồi lên Bí Ngân Cơ Tòa, giây phút đó kiêu ngạo và vô tận chiến ý dâng lên ngập trời.
Quang mang bạc cuốn đi, từ hòm bạc, đầu tiên vươn ra một đôi bảo vệ đùi giam hai chân Long Hạo Thần. Dưới bao đùi bắn ra quang mang bạc, cũng bao lại hai chân hắn. Vị trí ngồi xuống, phần eo, đều có ngân quang bao vây hông vào đùi hắn.
Theo Long Hạo Thần bản năng đứng lên, quang mang bạc từ dưới bay lên trên. Tiếng lách cách êm tai kéo dài tổng cộng chỉ vài giây. Hoàn chỉnh Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp đã bao phủ thân thể Long Hạo Thần vào bên trong.
Cùng là áo giáp, mặc lên người Thiên Kình và Long Hạo Thần sinh ra hình dạng khác nhau. Khi giáp trụ bạc hoàn toàn phủ lên thân thể Long Hạo Thần, vị trí ngực, một đoàn quang mang vàng nồng đậm bỗng thoáng hiện. ngay sau đó, quang mang bạc mau chóng lan tràn xung quanh, gần như chỉ mấy lần hô hấp, nguyên bản giáp trụ bạc nhưng lại hoàn toàn biến thành màu vàng. Từng đạo ma văn vàng mỹ lệ lấp lánh trên giáp trụ.
Ngay cả Long Hạo Thần đều cảm thấy mình tựa như hố đen thật to, điên cuồng cắn nuốt quang nguyên tố trong không khí. Tự thân linh khiếu càng tựa như hoàn mỹ dung hợp Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp. Loại cảm giác đó quá kỳ diệu, so với lúc trước mặc bất cứ áo giáp nào đều khác biệt. Mặc lên Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp rồi, Long Hạo Thần cảm thấy như đang mặc áo chứ không phải bộ áo giáp. Thân thể vô cùng nhanh nhẹn, không chút cản trở. Chỉ là mặc bộ giáp này, khiến hắn có cảm giác toàn thân đắm chìm trong trạng thái Thể Quang Diệu.
Truyền kỳ, đây là một truyền kỳ của Kỵ Sĩ Thánh Điện! Chính là bởi vì Kỵ Sĩ Thánh Điện hao phí mấy ngàn năm tích lũy và trí tuệ, sáng tạo ra ba trăm sáu mươi lăm Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp, và ba mươi sáu bộ Tinh Kim Cơ Tòa giáp, mới có sau này quang vinh luôn ngồi ở ngai vàng dẫn đầu Lục Đại Thánh Điện.
Chỉ mặc nó, khiến Long Hạo Thần cảm giác thực lực bản thân ít nhất tăng lên tới hai, ba phần. Đây vẫn là chưa tính tới Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp mang đến phòng ngự và tăng cường độ nhanh nhẹn.
Long Hạo Thần toàn thân lấp lánh quang mang vàng, cảm thụ được Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp dường như đang phát ra tiếng ngâm khẽ thỏa mãn. Cảm xúc trong lòng Thiên Kình cực khắc sâu, gã dần hiểu rõ, vì sao thanh niên áo đen ma tộc chọn đối thủ là hắn mà không phải chính mình.
Gã chậm rãi giơ lên tấm thuẫn truyền kỳ đưa đến trước mặt Long Hạo Thần.
Nhưng khiến Thiên Kình kinh ngạc là Long Hạo Thần lại lắc đầu nói.
"Thiên Kình đại ca, kỳ thật, chắc anh đã quên, ta vẫn là Trừng Giới kỵ sĩ!" Nói xong câu đó, hắn đổi Quang Chi Liên Y sang tay trái, bước nhanh đi hướng A Bảo.
Trừng Giới kỵ sĩ? Ánh mắt Thiên Kình lại ngẩn ngơ. Trong trận đấu một đối một, không cần nghi ngờ, Trừng Giới kỵ sĩ mạnh hơn Thủ Hộ kỵ sĩ nhiều. Đúng vậy! Lần đầu gặp bọn họ, dường như Long Hạo Thần sử dụng là song kiếm.
"Ngươi đã chuẩn bị tốt?" A Bảo nhìn Long Hạo Thần đi tới cách mình mười mét.
Y không ngăn cản Long Hạo Thần thay đổi áo giáp. Y muốn Long Hạo Thần ở trạng thái mạnh nhất rồi mới đánh bại hắn. Chỉ có thể mới chân chính hoàn thành tâm nguyện của y.
Long Hạo Thần gật đầu.
"Tới đây đi."
"Ngươi là kỵ sĩ, vậy tọa kỵ của ngươi đâu?" A Bảo trầm giọng nói.
Long Hạo Thần lắc đầu.
"Tuy rằng ngươi là địch nhân của ta, nhưng ngươi dành cho ta cơ hội công bình quyết chiến. Làm kỵ sĩ, dù thực lực của ta xa không bằng ngươi, nhưng tuyệt không thể thừa dịp chiếm lợi thế. Giữa chúng ta chỉ đấu một đối một."
A Bảo bật cười, trong mắt không chút che giấu sự khen ngợi.
"Tốt lắm, không uổng là đối thủ bị ta nhìn trúng."
Quang mang đen nồng đậm từ từ dâng lên. Vảy giáp trên người y nổi lên một tầng màu tím. Tay phải nâng lên, một đạo quang mang đen phóng lên cao. Vầng sáng to lớn hóa thành quang trụ, uy nhiếp lãnh liệt vô song bỗng nhiên khuếch tán.
Tất cả cường giả ma tộc đều biểu lộ e sợ, dường như rất sợ hãi quang mang tím đen này.
Quang mang tím đen mau chóng ngưng kết trên tay phải A Bảo, hóa thành trọng kiếm tím đen, nằm trong tay y.
Đương nhiên Long Hạo Thần biết thanh trọng kiếm của y là cái gì. Đó là vũ khí của riêng A Bảo, cũng là vũ khí từng bị mình công kích. Cái sừng do Nghịch Thiên Ma Long biến thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Khi A Bảo nâng lên tay phải, đồng thời Long Hạo Thần cũng nâng tay phải lên, quang mang vàng nhu hòa bỗng chốc ngưng tụ, chậm rãi dâng lên trong tay phải hắn lấp lánh đậm đặc sắc vàng.
Nhìn qua thì ánh vàng không sáng chói bằng quang mang tím đen. Nhưng khoảnh khắc nó xuất hiện, một loại quang minh khó nói rõ xua tan tất cả hắc ám bên cạnh Long Hạo Thần.
Hắn mặc Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp, vốn chỉ là giáp bạc tản ra nồng đậm ánh vàng, nhưng khi Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán hiển hiện trong tay phải của hắn, thì Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp bỗng chốc hoàn toàn biến thành màu vàng.
Nhã Đình hiện ra sau lưng Long Hạo Thần. Cô thì thào vài câu chú ngữ, đột nhiên từ phía sau ôm lấy Long Hạo Thần, ngay sau đó biến mất.
Bỗng chốc, quang mang vàng trên Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp càng chói sáng, phát ra tiếng kêu ù ù rõ rệt. Linh lực gần như kinh khủng bỗng bùng phát. Sau lưng Long Hạo Thần, hai đôi linh cánh chớp mắt xuất hiện. Mỗi mé biên linh cánh đều xuất hiện một tầng ảo ảnh.
Đúng vậy, Nhã Đình đã là khí linh, dung nhập vào Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp, đem đến tăng phúc cực độ cho Long Hạo Thần.
Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán tản ra quang mang nồng đậm, Quang Minh Thánh Hỏa tự nhiên dâng lên. Ở khí thế thì hắn không thua kém A Bảo. Khí thế hai người đấu đá lẫn nhau, không ngờ ai cũng không thể chiếm ưu thế.
Long Hạo Thần cho A Bảo cảm giác không phải cường đại, mà là tinh thuần. Vô cùng tinh thuần. Cũng chính vì phần tinh thuần này, hắn mới không yếu thế.
Chiến đấu bắt đầu không chút báo trước. Long Hạo Thần tấn công đầu tiên, không dùng bất cứ kỹ năng nào. Tiến bước, khi Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán ở trên không trung vạch thành một quỹ đạo ưu mỹ, hình ảnh kỳ dị xuất hiện.
Trong cảm giác của tất cả mọi người, Long Hạo Thần như đã biến mất, còn lại, chỉ có kiếm.
Một kiếm chém ra, đất trời biến sắc, dường như là chém vào không trung. Nhưng A Bảo lại kêu rên một tiếng, lui về phía sau nửa bước.
Lại xông lên, xoay người, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán chém ngang. Động tác của Long Hạo Thần thoạt nhìn không nhanh, nhưng cho người cảm giác dính đặc.
Làm đối thủ của hắn, cảm thụ của A Bảo là sâu sắc nhất. Nhát kiếm thứ nhất của Long Hạo Thần đích thực chém vào không khí, nhưng cũng chính một kiếm này, hoàn toàn che kín tất cả đường tấn công của A Bảo, cũng dự đoán được động tác A Bảo sắp làm ra. Nếu A Bảo tiếp tục đòn công kích, như vậy, Long Hạo Thần giành trước chém ra một kiếm sớm rơi vào người y.
Đổi làm người khác, cho dù sử dụng trang bị cấp truyền kỳ, A Bảo cũng sẽ không để mắt. Bị chém trung một kiếm thì sao chứ? Ngoại linh lực khủng bố mà cường đại của Nghịch Thiên Ma Long tộc căn bản không sợ bất cứ đợt tấn công nào. Nhưng Long Hạo Thần lại không giống. Một kiếm của hắn tựa như mặt trời sớm lặn, không thể tìm kiếm, có kiếm ý mạnh mẽ thiên nhân hợp nhất. Đối diện một kiếm như vậy, A Bảo có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, dường như chỉ cần bị chém trúng, y nhất định sẽ trọng thương.