Thần Ấn Vương Tọa
Chương 111: Đại phong thu
Lão Ngũ tốc độ rất nhanh, sau lưng gã kéo theo luồng sáng xanh rất dài, thân thể bùng nổ. Ánh sáng xanh nồng đậm hợp thành hình dáng tựa như mãnh hổ, cùng với đôi búa oanh kích mặt trời vàng trên không trung. Gã biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Nhưng có rất nhiều việc không như mong muốn. Một luồng sáng vàng từ trên trời giáng xuống. Ánh sáng mặt trời chói mắt kia tựa như bị khống chế, tất cả màu xanh bị luồng sáng vàng bổ xuống. Ánh sáng chói lọi chém xuống mặt đất trước mắt lão Ngũ, phát ra tiếng vang thật lớn. Kim sắc lãnh liệt bùng nổ, lão Ngũ tu vi như vậy mà không thể giãy dụa trước linh lực quang minh sắc bén kia. Cả người bị chấn bay xa hơn mười mét ngã trên đất.
Ánh sáng vàng thu lại, lộ ra bộ dáng nguyên bản của Long Hạo Thần. Thoạt nhìn hắn hơi thở dốc, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng Nhã Đình đang hỗ trợ linh lực mau chóng hồi phục.
Sau khi thử nghiệm, Long Hạo Thần phát hiện chiến sĩ này không phải là đối thủ của mình. Năng lực lão Ngũ thuần túy là Phủ chiến sĩ phong thuộc tính. Cho dù sau khi cuồng hóa, nội ngoại linh lực của gã cũng không thể đột phá tiêu chuẩn cấp sáu.
Khi Long Hạo Thần đối đầu cường giả cấp sáu ma tộc đều không từng lùi bước, huống chi lão Ngũ chưa tới cấp sáu. Dưới tình huống không có trang bị đặc biệt cường đại, đối thủ lại có được Quang nguyên tố tinh linh như Long Hạo Thần, gã không có một chút cơ hội. Còn về con rối sắt thép, dù sao chỉ là rối, không phải người thật. Nó không biết biến chuyển, chỉ thuần túy dùng sức mạnh công kích mà thôi. Nóng bỏng Thái Dương Hỏa phối hợp với Thăng Long Kích, trước khi nó bộc phát ra toàn bộ sức mạnh thì đã hòa tan. Tiếp theo sao nó có thể chịu được trùng kích của Thăng Long Kích.
Mà Long Hạo Thần ra đòn sau, đương nhiên là Tu La trảm hao phí tới một ngàn linh lực. Mặc dù không có Súc Thế, nhưng lực công kích khủng khiếp của Tu La trảm như cũ mạnh mẽ. Nếu không phải Long Hạo Thần nương tay, thân thể lão Ngũ đã chia hai đoạn.
*Đinh, đinh, đinh, đinh*
Hai cây búa nặng nề rớt xuống đất. Tu La trảm uy lực thêm vào Lam Vũ, Quang Phù Dung sắc bén, cây búa trang bị cấp ma pháp sao có thể ngăn chặn nổi.
Long Hạo Thần không tiếp tục truy kích, chỉ nhìn lão Ngũ bị văng ra đang chậm rãi đứng dậy.
Lão Ngũ hình dạng hiện tại thật sự có chút chật vật. Áo giáp đã vỡ nát dưới sự tàn phá của Diệt Ma Thiểm và Tu La trảm, lại mất đi vũ khí. Nhưng gã còn trong trạng thái cuồng hóa, hai mắt đỏ hồng, cuồng rống một tiếng, xông hướng Long Hạo Thần.
Lão Tam và lão Lục sắc mặt tái nhợt đứng ở khu nghỉ ngơi, đầu óc bọn họ đã mất đi năng lực suy nghĩ.
Thu hồi Lam Vũ, Quang Phù Dung đổi thành Thánh Linh thuẫn, Long Hạo Thần tiến lên một bước, Thánh Linh thuẫn chính diện cứng rắn chống, lá chắn phản xung. Trong tiếng va chạm, lão Ngũ liều mang xông tới bị đẩy lùi ra sau ba bước, mà chính hắn cũng lùi một bước. Lão Ngũ trong trạng thái cuồng hóa cho dù không dùng bất cứ kỹ năng gì, lực lượng khá là hung mãnh.
Sở dĩ gã thua, không phải ở kinh nghiệm chiến đấu, mà là thua phương diện khống chế linh lực và kỹ năng.
Kỹ năng Long Hạo Thần tự sáng chế thêm vào Tu La trảm, có thể nói là bí kỹ đỉnh cấp. Lại thêm hắn là con trai quang minh, có Quang nguyên tố tinh linh hỗ trợ. Dưới tình huống tu vi hai bên gần bằng nhau, làm sao lão Ngũ có cơ hội?
Lúc này lão Ngũ gần như điên cuồng, trong miệng hô to "Không thể thua, ta không thể thua." Bị đánh lùi thì gã lập tức xông lên, thậm chí đánh bừa.
Đối phó lão Ngũ thần trí không thanh tỉnh, Long Hạo Thần không phí chút sức lực. Hắn né gã xông tới, Thánh Linh kiếm trực tiếp đập vào sau gáy. Lão Ngũ rên một tiếng, ngã sấp xuống đất.
Toàn trường lặng ngắt như tờ. Từ lúc bắt đầu trận chiến này đến khi kết thúc, thời gian không dài. Toàn bộ quá trình đơn giản rõ ràng. Long Hạo Thần hoàn toàn là thắng áp đảo, không cho lão Ngũ chút cơ hội.
Tham gia đặt cược và đến xem, hầu như đều là thành viên Săn Ma Đoàn cấp sĩ và cấp hiệu. Long Hạo Thần lấy thân phận Tân săn ma giả lại đánh bại săn ma giả đợt thi trước. Đây có nghĩa là hắn không thèm nhìn thời gian chênh lệch năm năm.
Không chỉ là thắng được công huân. Long Hạo Thần một trận chiến này khiến Săn Ma Đoàn cấp sĩ, cấp hiệu nhận biết mình.
Săn Ma Đoàn số tám cấp hiệu lão Tam, lão Lục đi vào trong sân, nâng dậy nằm trên mặt đất lão Ngũ. Bọn họ không có giận dữ, nhưng trên mặt tràn ngập cay đắng. Mười vạn, đây là mười vạn công huân! Mà còn không phải của họ, có một số là mượn đến. Có thể nói, đả kích lần này ảnh hưởng toàn đội họ, ít nhất trong vòng bảy năm đừng mơ xông lên cấp suất. Hơn nữa việc lần này là ba người tự quyết định, làm sao nói cho người trong đội đây!
Kỵ Sĩ Thánh Điện đi đến bên người Long Hạo Thần, đưa lệnh bài công huân tới trước mặt hắn.
"Tuyệt lắm. Tiểu huynh đệ thực lực không tầm thường, cậu là đội Săn Ma Đoàn nào?"
Long Hạo Thần nói.
"Số hai mươi mốt cấp hiệu. Cảm ơn tiền bối đã làm trọng tài." Mười một vạn công huân trừ năm trăm ra, toàn bộ rót vào lệnh bài công huân của Long Hạo Thần.
Nói xong hắn nhìn thấy vẻ mặt của lão Tam, lão Lục, liền mềm lòng. Hắn thậm chí muốn trả lại công huân đã thắng được. Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn. Không phải hắn bỏ không được mười vạn công huân, mà bởi vì không thể cổ vũ sự tham lam của Săn Ma Đoàn số tám cấp hiệu.
Nếu bọn họ không phải vì muốn thắng công huân của mình sao có thể làm như vậy? Người đáng thương thì có chỗ đáng giận, bọn họ thua cũng là một bài học. Hơn nữa nếu hiện tại mình trả lại công huân, săn ma giả đặt cược sẽ thấy như thế nào? Có hay không cho rằng bọn họ toa rập lừa gạt mọi người?
"Đoàn trưởng vạn tuế!" Thành viên Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ đều ùa tới, xông vào sân. Long Hạo Thần bị cả đám hưng phấn quăng lên trời.
Lão Tam và lão Lục mang theo lão Ngũ rời đi. Số hai mươi mốt cấp hiệu, mấy chữ này họ có nghe. Cấp hiệu, bọn họ lại là cấp hiệu, hơn nữa kỵ sĩ tuổi trẻ không ngờ là đoàn trưởng.
Lâm Hâm và Lục Hi tính toán lợi ích thu được, hơn nữa đem tiền đặt cược chia cho một ít săn ma giả đặt vào Long Hạo Thần, đương nhiên đây chỉ là số ít.
Đoạn Ức và Dương Văn Chiêu sắc mặt có chút khó coi. Bọn họ mỗi người dưới tình huống một bồi ba mươi lấy lại ba ngàn công huân. Nhưng như cũ mất bảy ngàn công huân. Vốn tưởng ván cược thắng chắc lại biến thành thảm bại. Hai người không ở lại lâu, xám xịt đi rồi.
Lâm Hâm và Lục Hi thống kê số tự ra.
Lần này tổng số đặt cược là hai mươi ba vạn công huân, trả ba vạn cho người thắng, kiếm lời được hơn hai mươi vạn công huân.
Vốn liếng là Lục Hi và Lâm Hâm lấy công huân đoàn đội ra. Bởi vì tỷ lệ hai bên cống hiến lại thêm Long Hạo Thần là người đương sự, Lục Hi chỉ thu hai phần lợi nhuận. Cho dù vậy, gã vẫn được hơn bốn vạn công huân. Lâm Hâm thì cho Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu kiếm tài sản lớn, tổng công huân đoàn đội đã vượt qua ba mươi vạn.
Đừng nói là Săn Ma Đoàn cấp hiệu, coi như là Săn Ma Đoàn cấp suất, nếu không phải đội tư thâm cũng không khả năng đồng thời có nhiều công huân như vậy!
"Phát tài, lần này thật sự phát tài, oa ha ha, oa ha ha ha ha!" Lâm Hâm hưng phấn khoa tay múa chân, mái tóc dài màu xanh vung vẫy tựa như đang khiêu vũ.
"Đi thôi, chúng ta trở về, hôm nay không thích hợp đi trung tâm giao dịch." Long Hạo Thần vẫy tay, kéo Thải Nhi, mang theo mọi người trở về nhà. Mới thắng được nhiều công huân của săn ma giả, lúc này đi trung tâm giao dịch không phải thời cơ tốt.
Đám Lục Hi vui mừng đi rồi, lần này càng kiên định ý tưởng ôm đùi nhóm Long Hạo Thần.
Đám Long Hạo Thần trở về tòa nhà, nhìn Lâm Hâm đang phấn khởi, Long Hạo Thần nói.
"Từ hôm nay trở đi, mọi người không được rời khỏi nhà, tập thể tĩnh tu mười ngày."
Lâm Hâm ngẩn ra, nói.
"Đại ca, không nghiêm trọng như vậy chứ?"
Long Hạo Thần lạnh lùng liếc y một cái.
"Nếu anh không mở bàn cá cược thì không nghiêm trọng như vậy."
Hàn Vũ nói.
"Đặt cược đều là Săn Ma Đoàn cấp sĩ và cấp hiệu, chúng ta hầu như thắng tất cả. Đối với họ, mấy ngàn thậm chí là một vạn công huân không phải số lượng nhỏ. Giữa Săn Ma Đoàn hẳn là đồng bạn mà không phải địch thủ. Đắc tội quá nhiều, chỉ sợ sẽ bị cô lập."
Trần Anh Nhi bất bình nói.
"Chẳng lẽ chỉ để họ thắng chúng ta, không cho chúng ta thắng lại?"
Long Hạo Thần nói.
"Cây to đón gió lớn. Tuy tình huống Săn Ma Đoàn chúng ta không nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn là ít gây chú ý mới tốt. Nếu không cảm giác bị cô lập không dễ chịu. Đơn giản nói, nếu tất cả săn ma giả đều không bán này nọ cho chúng ta, như vậy có phải sẽ gây ảnh hưởng với chúng ta không?"
Trần Anh Nhi bĩu môi không nói.
Long Hạo Thần nói. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
"Tổng số công huân của chúng ta đã vượt qua ba mươi vạn. Chính là nói chúng ta có đủ khả năng cường hóa, thậm chí tăng lên tới cấp suất. Tình huống của Thải Nhi thì các người cũng nhìn thấy rồi. Trước khi cô ấy khỏe mạnh, tôi không muốn tiếp nhận nhiệm vụ. Trong nửa năm này, tôi hy vọng mọi người có thể cường hóa bản thân, tranh thủ đột phá cấp sáu. Nếu có thể làm được, tiếp theo chúng ta nhận nhiệm vụ sẽ trực tiếp lên tới đẳng cấp Săn Ma Đoàn cấp suất."
"Cấp sáu?" Trừ Thải Nhi không nghe được thanh âm ra, năm người nhìn chằm chằm Long Hạo Thần.
Lâm Hâm lẩm bẩm.
"Đại ca, việc này sao có thể. Hiện tại chúng ta chỉ mới là cấp năm bậc hai, ba. Cho dù muốn trùng kích cấp sáu, chỉ sợ cậu và phó đoàn trưởng mới làm được. Thời gian nửa năm đừng nói là phá tan bình cảnh, coi như là khiến chúng tôi được bốn ngàn linh lực để lên tới cấp sáu cũng là không thể nào."
Tuy Long Hạo Thần ở trong đội đã tạo dựng được uy tín, nhưng lời hắn nói lúc này thật khiến người khó tin. Cấp năm tới cấp sáu bay lên là cả quá trình biến chất.
Ánh mắt Long Hạo Thần quét qua mọi người, nói.
"Thêm vào Thánh Linh Đan thì sao? Hiện tại chúng ta có ba mươi vạn công huân, Thánh Linh Đan một vạn công huân một viên, mỗi người chúng ta có cơ hội dùng một lần. Đan dược này dùng sớm thì tác dụng càng lớn, vừa lúc thích hợp tình hình hiện tại của chúng ta."
Lâm Hâm cười khổ nói.
"Đại ca, tôi hiểu ý cậu. Tôi mới nói đã tính toán cả Thánh Linh Đan. Thánh Linh Đan có thể cho linh lực chúng ta tăng lên trên ba ngàn, nhưng nửa năm thời gian muốn đạt tới bốn ngàn sợ rằng rất khó. Huống chi, tôi nghe nói bình cảnh cấp năm xông lên cấp sáu so với cấp bốn lên cấp năm khó gấp mấy lần. Rất nhiều người luẩn quẩn ở đỉnh cấp năm vài năm đều không thể đột phá. Chúng ta thật có thể sao?"
Long Hạo Thần trầm mặc, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Mọi người cho là hắn bị lời Lâm Hâm đả kích. Tư Mã Tiên chặn lại nói.
"Đại ca, chúng tôi tĩnh tu nửa năm không vấn đề, có thể đột phá tới đâu thì hay tới đó. Dù sao có nhiều công huân như vậy, đợi phó đoàn trưởng hồi phục lại tiếp nhiệm vụ."
Long Hạo Thần lắc đầu nói.
"Tôi có bảy mươi phần trăm nắm chắc, chúng ta có thể trong vòng nửa năm đột phá cấp sáu. Tôi đã đắn đo nhiều lần, cuối cùng quyết định đem chuyện này nói cho mọi người. Nhưng tôi hy vọng mọi người có thể giữ bí mật này. Nếu không một khi truyền ra, sẽ dẫn đến phiền phức lớn, thậm chí gây khủng hoảng. Chỉ sợ Săn Ma Đoàn chúng ta không thể tồn tại nữa."
Vừa nói ra lời nói, mọi người đều biến sắc mặt. Long Hạo Thần luôn nói một là một hai là hai, hắn nếu đã nói nghiêm trọng thì đích thực là nghiêm trọng.
Tư Mã Tiên tính tình nóng nảy, nhịn không được hỏi.
"Đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nãy giờ không lên tiếng Vương Nguyên Nguyên đột nhiên ngẩng đầu.
"Chẳng lẽ có liên quan Sợ Hãi Bi Khiếu Động, tòa tháp đó?"
Long Hạo Thần gật đầu.
Hàn Vũ hít ngụm khí lạnh.
"Đại ca, tôi nghe ông nội nói, tháp đó giống..." Nói đến đây gã chợt ngừng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói. "Tôi xin thề, hôm nay những lời chủ nhân nói tuyệt không tiết lộ ra ngoài, nếu không trời tru đất diệt, đời đời không siêu sinh."
Mấy người khác cũng hiểu được, trừ Thải Nhi ra ai cũng thề thốt. Bọn họ đều hiểu được sự nghiêm trọng, đồng thời cũng cảm giác được cơ hội từ câu nói của Long Hạo Thần.
Nhìn mọi người, Long Hạo Thần trầm giọng nói.
"Nguyên Nguyên đoán đúng, tôi sắp nói chính là về tòa tháp cao đó. Sự thật là tôi đã nói dối với nhóm Lục Hi và liên minh. Có Hạo Nguyệt trợ giúp, tôi tiến vào tòa tháp, hơn nữa phát hiện bí mật trong đó. Tòa tháp này, gọi là Trường Miên Vĩnh Hằng."
Nói xong hai tay hắn nâng lên mở vạt áo, lộ ra Giai Điệu Vĩnh Hằng trước ngực.
"Trường Miên Vĩnh Hằng hay gọi là tháp Vĩnh Hằng, là do một vạn năm trước Tử Linh pháp sư Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư để lại. Vị Tử Linh pháp sư này tự xưng là Tử Linh Thánh Thần, Trường Miên Thiên Tai. Trong tháp Vĩnh Hằng tràn ngập hơi thở tử vong."
Giống như thánh kỵ sĩ Hàn Khiếm đã nói, đội bọn họ có thể nói là thiên tài, bởi vậy, hiểu biết đương nhiên hơn chức nghiệp giả khác nhiều.
Khi Long Hạo Thần nói ra bốn chữ Tử Linh pháp sư, sắc mặt mọi người đều trầm trọng. Trong đầu họ đồng thời nhớ tới truyền thuyết phủ bụi kia.