Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An
Chương 8: Hết
Nhưng họ không biết rằng, Hoàng đế cũng là người.
Và con người thì luôn cân nhắc lợi hại.
Trong ba năm qua, ta đã nộp một nửa số thu nhập của trường cho Hoàng đế.
Tất cả những gì chúng ta làm đều có sự đồng ý ngầm của Hoàng đế.
Nhưng đám quan lại bảo thủ ấy không hiểu, hoặc có lẽ họ không tin.
Họ không tin rằng phụ nữ có thể tài giỏi đến vậy.
Họ không tin rằng bản thân có thể bị vượt qua.
Ta đứng trong thư phòng, cúi mình cung kính hành lễ.
"Bệ hạ, lần này thần nữ đến đây vì giang sơn xã tắc, cũng vì hàng ngàn, hàng vạn nữ tử khắp thiên hạ."
Hoàng đế nhìn ta, không nói lời nào.
"Biên giới mấy năm gần đây liên tục bị ngoại tộc xâm lấn, thần nữ xin được lãnh ba nghìn nữ binh xuất chiến, đánh bại Hung Nô."
Ta lấy ra một miếng bánh gạo vuông nhỏ.
"Còn về lương thảo, thần nữ có một việc quan trọng muốn tấu trình."
"Đây là lương thực mới chúng thần đã phát minh ra, dễ mang theo, có thể bảo quản đến sáu tháng, dù là ăn cùng nước hay ăn khô đều có thể no bụng và bổ sung sức lực."
Nói rồi, ta trình lên mấy tờ tấu chương.
"Tấu trình bệ hạ, gần đây thiên tai nhân họa xảy ra liên tiếp, thần nữ không đành lòng nhìn bệ hạ vì vậy mà hao tâm tổn trí, nên đã viết ra mấy phương án giải quyết, mong bệ hạ xem qua."
Một tay ta nâng miếng bánh, một tay dâng tấu chương, quỳ trên mặt đất, tim đập thình thịch.
"Nhanh, đưa hai thứ này lên đây cho trẫm xem!"
Hoàng đế vốn luôn trầm tĩnh, nhưng lúc này lại không kìm được sự hứng khởi.
Ông lệnh cho người hầu nhận lấy từ tay ta, sốt ruột bẻ một góc miếng bánh.
Thái giám thử độc nhanh chóng tiến lên, nếm một miếng.
Mắt ông ta sáng lên: "Bệ hạ, vật này không có độc."
Hoàng đế cũng bẻ một miếng bỏ vào miệng, vị ngọt thanh mát của nếp tan ra nơi đầu lưỡi, khiến ông hài lòng rạng rỡ.
Sau đó, ông cúi xuống xem những tấu chương.
Ông có chút ngạc nhiên: "Nét chữ của nữ tử mà cũng có thể uyển chuyển, phóng khoáng đến vậy?"
Nói xong, ông tiếp tục xem, và dần dần bị cuốn hút.
Ta không biết mình đã quỳ bao lâu, cho đến khi đầu gối tê dại, lưng cong xuống bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng, Hoàng đế cất lời.
"Thẩm Thanh Mộng!"
"Có thần nữ!"
Trán ta lấm tấm mồ hôi lạnh, sợ rằng vị Hoàng đế hay thay đổi này sẽ trách tội ta.
Dù sao trước giờ cũng chưa từng có tiền lệ nữ nhân can chính.
Nhưng ta vẫn muốn thử.
Nếu thất bại, ta sẽ tự gánh chịu.
Nhưng nếu thành công thì sao?
Ta muốn mở ra một con đường cho hàng ngàn, hàng vạn nữ tử trên đời này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi ta sắp không trụ nổi nữa thì đột nhiên Hoàng đế bật cười lớn.
"Haha, tốt lắm! Không ngờ nữ tử cũng có thể tài năng đến vậy."
"Tô Kim Thịnh, lập tức soạn thánh chỉ, phong quan cho những người này vào triều."
"Truyền ý chỉ của trẫm, từ nay mở quan chức nữ tử trong triều. Nữ tử có thể tham gia khoa cử cùng nam tử, ai vượt qua sẽ được hưởng đãi ngộ như nam tử!"
Ta giật mình ngẩng đầu lên, không thể tin vào mắt mình khi nhìn Hoàng đế.
Ông vẫy tay với ta: "Đứng lên đi, thỉnh cầu của ngươi, trẫm đã chuẩn."
"Trẫm phong ngươi làm Phiêu Kỵ Tướng quân, lãnh đạo nữ binh tiến ra biên giới, giành lấy vinh quang cho đất nước!"
Hai năm sau, trong trận chiến ngoài biên giới, ta dẫn đầu đội quân nữ đại thắng trở về triều.
Trên phố, không còn chỉ có những phụ nữ mặc vải thô, thay vào đó là vô số nữ quan khoác triều phục, đầu đội mũ cánh chuồn.
Từ cửa sổ các tửu lâu, những vũ nữ trang điểm tinh xảo nghiêng mình, nở nụ cười tươi tắn, tung hoa về phía chúng ta.
Tiểu nhị từ các quán ăn nữ giới chạy tứ phía phát bánh ngọt, thay cho lời chúc mừng.
Khung cảnh phố phường tràn ngập sự náo nhiệt, nam nữ đông đúc và từ xa, các học trò trong học đường cũng giơ tay vẫy chào chúng ta.
Ta nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đứng hai bên đường, trên mặt họ rạng rỡ những nụ cười.
"Tỷ tỷ!"
Bất ngờ, ta nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Dao.
Ngẩng đầu nhìn lên, ta thấy nàng thò nửa người ra ngoài cửa sổ tầng hai của tửu lâu, hăng hái vẫy tay với ta.
Và bên cạnh nàng, một người đang lặng lẽ ngồi, là một phụ nữ trung niên.
Mẫu thân.
Hơi thở của ta như ngưng lại, sau đó là cơn vui sướng tràn ngập.
Ta nhìn Mạnh Vũ, bà mỉm cười gật đầu với ta, trong ánh mắt đầy sự tán thưởng.
Ta cũng hăng hái vẫy tay về phía họ.
"Mẫu thân! Con đã làm được rồi!"
Ta đã làm được.
Đêm đó, mẫu thân đã từng thì thầm rằng bà mong muốn trên thế gian này sẽ có nhiều nữ tử như bà hoặc hơn cả bà nữa.
Ta đã làm được rồi.
Thời đại huy hoàng này, mẫu thân, người cũng đã chứng kiến rồi.
Trên thế gian này, nữ nhân không còn chỉ là phụ thuộc vào nam nhân mà tồn tại nữa.
Họ giống như mẫu thân, giống như ta, giống như Thẩm Dao.
Đầu tiên là chính mình, rồi mới là một nữ nhân.
Hết.
Và con người thì luôn cân nhắc lợi hại.
Trong ba năm qua, ta đã nộp một nửa số thu nhập của trường cho Hoàng đế.
Tất cả những gì chúng ta làm đều có sự đồng ý ngầm của Hoàng đế.
Nhưng đám quan lại bảo thủ ấy không hiểu, hoặc có lẽ họ không tin.
Họ không tin rằng phụ nữ có thể tài giỏi đến vậy.
Họ không tin rằng bản thân có thể bị vượt qua.
Ta đứng trong thư phòng, cúi mình cung kính hành lễ.
"Bệ hạ, lần này thần nữ đến đây vì giang sơn xã tắc, cũng vì hàng ngàn, hàng vạn nữ tử khắp thiên hạ."
Hoàng đế nhìn ta, không nói lời nào.
"Biên giới mấy năm gần đây liên tục bị ngoại tộc xâm lấn, thần nữ xin được lãnh ba nghìn nữ binh xuất chiến, đánh bại Hung Nô."
Ta lấy ra một miếng bánh gạo vuông nhỏ.
"Còn về lương thảo, thần nữ có một việc quan trọng muốn tấu trình."
"Đây là lương thực mới chúng thần đã phát minh ra, dễ mang theo, có thể bảo quản đến sáu tháng, dù là ăn cùng nước hay ăn khô đều có thể no bụng và bổ sung sức lực."
Nói rồi, ta trình lên mấy tờ tấu chương.
"Tấu trình bệ hạ, gần đây thiên tai nhân họa xảy ra liên tiếp, thần nữ không đành lòng nhìn bệ hạ vì vậy mà hao tâm tổn trí, nên đã viết ra mấy phương án giải quyết, mong bệ hạ xem qua."
Một tay ta nâng miếng bánh, một tay dâng tấu chương, quỳ trên mặt đất, tim đập thình thịch.
"Nhanh, đưa hai thứ này lên đây cho trẫm xem!"
Hoàng đế vốn luôn trầm tĩnh, nhưng lúc này lại không kìm được sự hứng khởi.
Ông lệnh cho người hầu nhận lấy từ tay ta, sốt ruột bẻ một góc miếng bánh.
Thái giám thử độc nhanh chóng tiến lên, nếm một miếng.
Mắt ông ta sáng lên: "Bệ hạ, vật này không có độc."
Hoàng đế cũng bẻ một miếng bỏ vào miệng, vị ngọt thanh mát của nếp tan ra nơi đầu lưỡi, khiến ông hài lòng rạng rỡ.
Sau đó, ông cúi xuống xem những tấu chương.
Ông có chút ngạc nhiên: "Nét chữ của nữ tử mà cũng có thể uyển chuyển, phóng khoáng đến vậy?"
Nói xong, ông tiếp tục xem, và dần dần bị cuốn hút.
Ta không biết mình đã quỳ bao lâu, cho đến khi đầu gối tê dại, lưng cong xuống bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng, Hoàng đế cất lời.
"Thẩm Thanh Mộng!"
"Có thần nữ!"
Trán ta lấm tấm mồ hôi lạnh, sợ rằng vị Hoàng đế hay thay đổi này sẽ trách tội ta.
Dù sao trước giờ cũng chưa từng có tiền lệ nữ nhân can chính.
Nhưng ta vẫn muốn thử.
Nếu thất bại, ta sẽ tự gánh chịu.
Nhưng nếu thành công thì sao?
Ta muốn mở ra một con đường cho hàng ngàn, hàng vạn nữ tử trên đời này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi ta sắp không trụ nổi nữa thì đột nhiên Hoàng đế bật cười lớn.
"Haha, tốt lắm! Không ngờ nữ tử cũng có thể tài năng đến vậy."
"Tô Kim Thịnh, lập tức soạn thánh chỉ, phong quan cho những người này vào triều."
"Truyền ý chỉ của trẫm, từ nay mở quan chức nữ tử trong triều. Nữ tử có thể tham gia khoa cử cùng nam tử, ai vượt qua sẽ được hưởng đãi ngộ như nam tử!"
Ta giật mình ngẩng đầu lên, không thể tin vào mắt mình khi nhìn Hoàng đế.
Ông vẫy tay với ta: "Đứng lên đi, thỉnh cầu của ngươi, trẫm đã chuẩn."
"Trẫm phong ngươi làm Phiêu Kỵ Tướng quân, lãnh đạo nữ binh tiến ra biên giới, giành lấy vinh quang cho đất nước!"
Hai năm sau, trong trận chiến ngoài biên giới, ta dẫn đầu đội quân nữ đại thắng trở về triều.
Trên phố, không còn chỉ có những phụ nữ mặc vải thô, thay vào đó là vô số nữ quan khoác triều phục, đầu đội mũ cánh chuồn.
Từ cửa sổ các tửu lâu, những vũ nữ trang điểm tinh xảo nghiêng mình, nở nụ cười tươi tắn, tung hoa về phía chúng ta.
Tiểu nhị từ các quán ăn nữ giới chạy tứ phía phát bánh ngọt, thay cho lời chúc mừng.
Khung cảnh phố phường tràn ngập sự náo nhiệt, nam nữ đông đúc và từ xa, các học trò trong học đường cũng giơ tay vẫy chào chúng ta.
Ta nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đứng hai bên đường, trên mặt họ rạng rỡ những nụ cười.
"Tỷ tỷ!"
Bất ngờ, ta nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Dao.
Ngẩng đầu nhìn lên, ta thấy nàng thò nửa người ra ngoài cửa sổ tầng hai của tửu lâu, hăng hái vẫy tay với ta.
Và bên cạnh nàng, một người đang lặng lẽ ngồi, là một phụ nữ trung niên.
Mẫu thân.
Hơi thở của ta như ngưng lại, sau đó là cơn vui sướng tràn ngập.
Ta nhìn Mạnh Vũ, bà mỉm cười gật đầu với ta, trong ánh mắt đầy sự tán thưởng.
Ta cũng hăng hái vẫy tay về phía họ.
"Mẫu thân! Con đã làm được rồi!"
Ta đã làm được.
Đêm đó, mẫu thân đã từng thì thầm rằng bà mong muốn trên thế gian này sẽ có nhiều nữ tử như bà hoặc hơn cả bà nữa.
Ta đã làm được rồi.
Thời đại huy hoàng này, mẫu thân, người cũng đã chứng kiến rồi.
Trên thế gian này, nữ nhân không còn chỉ là phụ thuộc vào nam nhân mà tồn tại nữa.
Họ giống như mẫu thân, giống như ta, giống như Thẩm Dao.
Đầu tiên là chính mình, rồi mới là một nữ nhân.
Hết.