Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An
Chương 4
Toàn thân ta bỗng lạnh như băng.
Bàn tay đang nắm chặt vạt váy của Mạnh Vũ ngày càng siết chặt hơn.
Mạnh Vũ ôm lấy ta, ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ của phu quân.
Nhưng khi nghe đến tên ta, bà chợt hiểu ra, cúi đầu nhìn ta.
"Ngươi không phải đã đi theo mẫu thân ngươi rồi sao? Trở về làm gì? Muốn tiền, hay muốn mặt dày bám lại đây?"
Giọng phụ thân lạnh lẽo, mang theo sự thù địch và dò xét.
"Mẫu thân ngươi đâu? Bảo bà ta ra đây dẫn ngươi đi."
Ta lắc đầu, đôi mắt tràn ngập sự van xin.
Ta muốn nói rằng mẫu thân không cần ta nữa.
Bà ta định bán ta đi.
Ta muốn nói rằng phụ thân đừng bỏ rơi ta.
Ta sẽ rất ngoan mà.
Nhưng cổ họng ta đã khàn đặc.
Vì vậy, ta chỉ có thể phát ra tiếng khóc đau đớn và tuyệt vọng.
Mạnh Vũ siết chặt vòng tay ôm ta, lớn tiếng quát:
"Thẩm Dục! Sao ông lại nổi giận với một đứa trẻ như vậy?"
Bà che chở cho ta, Thẩm Dao cũng nắm chặt lấy cánh tay ta.
Thẩm Dao được dạy dỗ rất chu đáo.
Dù biết ta là đứa con khác của phụ thân nhưng nàng cũng không tỏ ra bất mãn.
Ngược lại, nàng ôm lấy ta, không ngừng an ủi.
"Tỷ tỷ đừng khóc, ta và mẫu thân sẽ bảo vệ tỷ, không ai dám làm hại tỷ đâu..."
Phụ thân nghe vậy càng cau mày:
"Dao Dao, đừng động vào nó!"
Thẩm Dao liền che chắn cho ta, tức giận nói:
"Phụ thân! Sao người lại quát tỷ tỷ chứ!"
Nàng kéo tay ta, định dẫn ta ra sau viện.
"Đi nào tỷ tỷ, chúng ta đi chơi, không thèm để ý đến phụ thân nữa..."
"Thẩm Thanh Mộng!"
Phụ thân cao giọng, sải bước lớn kéo ta về phía ông, rồi quay sang nói với Mạnh Vũ:
"A Vũ, nàng không hiểu được tâm địa của người đàn bà đó. Nàng ở ngoài kia quá lâu, sao có thể hiểu thấu những toan tính trong chốn hậu viện này..."
"Đủ rồi!" Mạnh Vũ nghiêm giọng.
Đôi mày thanh tú của bà nhíu chặt, đối đầu với phụ thân.
"Tuy ta không thường xuyên ở trong hậu viện, nhưng không có nghĩa ta không biết gì! Ông nhìn nó mà xem, mười mấy tuổi mà trông chỉ như đứa trẻ bảy, tám tuổi."
"Gầy guộc như que củi, mỗi ngày đều đói khát."
"Dù mẫu thân nó có âm mưu gì đi chăng nữa, đó cũng là chuyện của bà ta, chẳng liên quan gì đến đứa trẻ này!"
"Ta hỏi ông, nó chẳng phải con gái của ông sao? Ông thấy con mình như vậy, chẳng lẽ không động lòng chút nào sao?"
Mạnh Vũ nhìn phụ thân chằm chằm, gần như muốn cắn chặt đôi môi đến bật m.á.u.
"Đưa nó cho ta, ta muốn nhận nuôi nó."
Phụ thân siết chặt tay ta, khiến cả cánh tay gầy guộc của ta run lên vì đau đớn.
Nhưng ta không dám kêu lên dù chỉ một tiếng.
Dẫu vậy, phụ thân cũng không vì sự ngoan ngoãn của ta mà mềm lòng.
Ông đẩy ta về phía quản gia, lạnh lùng ra lệnh:
"Đưa nó đi, tìm người đàn bà đó dẫn nó về."
Ta lại bị vứt bỏ ra ngoài.
Mạnh Vũ và Thẩm Dao bị người khác ngăn cản, ta nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của phụ thân: "Nó có mẫu thân, không cần nàng lo lắng."
Tấm rèm xe ngựa được buông xuống, ta lờ mờ nghe thấy tiếng tranh cãi giữa Mạnh Vũ và phụ thân.
Sau đó là tiếng xe phu hô lớn, ngựa hí lên một tiếng, kéo ta về nơi ta đã chạy trốn năm năm trước.
Không.
Ta không muốn.
Ta không muốn quay về.
Một nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy lồng ngực ta, ngày càng lan tỏa.
Ta nhìn ra ngoài từ ô cửa nhỏ của xe ngựa, thấy những con phố nhộn nhịp, thấy đám đông ồn ào, thấy đoàn xiếc đang diễu hành qua đường.
Rồi dần dần, đám đông trở nên thưa thớt.
Chúng ta đi ngang qua một khu rừng hoang vu, trước mặt chính là nơi khiến ta kinh hãi.
Ta cắn chặt răng, rồi nhảy ra khỏi xe ngựa.
Cảm giác lăn lộn trên mặt đất thật không dễ chịu chút nào, những viên đá nhỏ xíu cắm sâu vào da thịt, ta nghe rõ tiếng rên đau đớn của chính mình.
Nhưng ta không thể cứ nằm đây.
Ta siết chặt chiếc ngọc bội trong tay.
Ta phải đi tìm Tiết Lâm.
Dù có phải vào phủ Thừa tướng làm một nha hoàn hèn mọn, ta cũng chấp nhận.
Ta kéo lê thân thể đầy thương tích đi suốt cả một ngày.
Cuối cùng, ngày hôm sau khi trời vừa sáng, ta cũng đã đến phủ Thừa tướng.
Ta trao chiếc ngọc bội trong tay cho tiểu đồng.
Chưa kịp nói thêm lời nào, ta đã ngã quỵ xuống.
Khi ta tỉnh lại, Tiết Lâm đang bôi thuốc cho ta.
Toàn thân ta gần như không còn một tấc da lành lặn.
Tiết Lâm đỏ hoe mắt, nhìn ta đầy giận dữ:
"Về sau, nếu ngươi còn không biết trân trọng thân thể mình, bổn tiểu thư sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa!"
Trong lòng ta bỗng dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp.
Ta yếu ớt mỉm cười với nàng.
Đang định vươn tay ra để tự mình bôi thuốc thì nha hoàn ngoài cửa đẩy cửa bước vào.
"Đại tiểu thư, Mạnh phu nhân của phủ Thượng thư xin gặp Thẩm tiểu thư, lão phu nhân đã dẫn người chờ sẵn ở đại sảnh."
Tiết Lâm nhíu mày, vẫn tiếp tục cúi đầu bôi thuốc cho ta.
Nha hoàn đợi mãi không thấy hồi âm, lại thúc giục:
"Đại tiểu thư..."
Bàn tay đang nắm chặt vạt váy của Mạnh Vũ ngày càng siết chặt hơn.
Mạnh Vũ ôm lấy ta, ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ của phu quân.
Nhưng khi nghe đến tên ta, bà chợt hiểu ra, cúi đầu nhìn ta.
"Ngươi không phải đã đi theo mẫu thân ngươi rồi sao? Trở về làm gì? Muốn tiền, hay muốn mặt dày bám lại đây?"
Giọng phụ thân lạnh lẽo, mang theo sự thù địch và dò xét.
"Mẫu thân ngươi đâu? Bảo bà ta ra đây dẫn ngươi đi."
Ta lắc đầu, đôi mắt tràn ngập sự van xin.
Ta muốn nói rằng mẫu thân không cần ta nữa.
Bà ta định bán ta đi.
Ta muốn nói rằng phụ thân đừng bỏ rơi ta.
Ta sẽ rất ngoan mà.
Nhưng cổ họng ta đã khàn đặc.
Vì vậy, ta chỉ có thể phát ra tiếng khóc đau đớn và tuyệt vọng.
Mạnh Vũ siết chặt vòng tay ôm ta, lớn tiếng quát:
"Thẩm Dục! Sao ông lại nổi giận với một đứa trẻ như vậy?"
Bà che chở cho ta, Thẩm Dao cũng nắm chặt lấy cánh tay ta.
Thẩm Dao được dạy dỗ rất chu đáo.
Dù biết ta là đứa con khác của phụ thân nhưng nàng cũng không tỏ ra bất mãn.
Ngược lại, nàng ôm lấy ta, không ngừng an ủi.
"Tỷ tỷ đừng khóc, ta và mẫu thân sẽ bảo vệ tỷ, không ai dám làm hại tỷ đâu..."
Phụ thân nghe vậy càng cau mày:
"Dao Dao, đừng động vào nó!"
Thẩm Dao liền che chắn cho ta, tức giận nói:
"Phụ thân! Sao người lại quát tỷ tỷ chứ!"
Nàng kéo tay ta, định dẫn ta ra sau viện.
"Đi nào tỷ tỷ, chúng ta đi chơi, không thèm để ý đến phụ thân nữa..."
"Thẩm Thanh Mộng!"
Phụ thân cao giọng, sải bước lớn kéo ta về phía ông, rồi quay sang nói với Mạnh Vũ:
"A Vũ, nàng không hiểu được tâm địa của người đàn bà đó. Nàng ở ngoài kia quá lâu, sao có thể hiểu thấu những toan tính trong chốn hậu viện này..."
"Đủ rồi!" Mạnh Vũ nghiêm giọng.
Đôi mày thanh tú của bà nhíu chặt, đối đầu với phụ thân.
"Tuy ta không thường xuyên ở trong hậu viện, nhưng không có nghĩa ta không biết gì! Ông nhìn nó mà xem, mười mấy tuổi mà trông chỉ như đứa trẻ bảy, tám tuổi."
"Gầy guộc như que củi, mỗi ngày đều đói khát."
"Dù mẫu thân nó có âm mưu gì đi chăng nữa, đó cũng là chuyện của bà ta, chẳng liên quan gì đến đứa trẻ này!"
"Ta hỏi ông, nó chẳng phải con gái của ông sao? Ông thấy con mình như vậy, chẳng lẽ không động lòng chút nào sao?"
Mạnh Vũ nhìn phụ thân chằm chằm, gần như muốn cắn chặt đôi môi đến bật m.á.u.
"Đưa nó cho ta, ta muốn nhận nuôi nó."
Phụ thân siết chặt tay ta, khiến cả cánh tay gầy guộc của ta run lên vì đau đớn.
Nhưng ta không dám kêu lên dù chỉ một tiếng.
Dẫu vậy, phụ thân cũng không vì sự ngoan ngoãn của ta mà mềm lòng.
Ông đẩy ta về phía quản gia, lạnh lùng ra lệnh:
"Đưa nó đi, tìm người đàn bà đó dẫn nó về."
Ta lại bị vứt bỏ ra ngoài.
Mạnh Vũ và Thẩm Dao bị người khác ngăn cản, ta nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của phụ thân: "Nó có mẫu thân, không cần nàng lo lắng."
Tấm rèm xe ngựa được buông xuống, ta lờ mờ nghe thấy tiếng tranh cãi giữa Mạnh Vũ và phụ thân.
Sau đó là tiếng xe phu hô lớn, ngựa hí lên một tiếng, kéo ta về nơi ta đã chạy trốn năm năm trước.
Không.
Ta không muốn.
Ta không muốn quay về.
Một nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy lồng ngực ta, ngày càng lan tỏa.
Ta nhìn ra ngoài từ ô cửa nhỏ của xe ngựa, thấy những con phố nhộn nhịp, thấy đám đông ồn ào, thấy đoàn xiếc đang diễu hành qua đường.
Rồi dần dần, đám đông trở nên thưa thớt.
Chúng ta đi ngang qua một khu rừng hoang vu, trước mặt chính là nơi khiến ta kinh hãi.
Ta cắn chặt răng, rồi nhảy ra khỏi xe ngựa.
Cảm giác lăn lộn trên mặt đất thật không dễ chịu chút nào, những viên đá nhỏ xíu cắm sâu vào da thịt, ta nghe rõ tiếng rên đau đớn của chính mình.
Nhưng ta không thể cứ nằm đây.
Ta siết chặt chiếc ngọc bội trong tay.
Ta phải đi tìm Tiết Lâm.
Dù có phải vào phủ Thừa tướng làm một nha hoàn hèn mọn, ta cũng chấp nhận.
Ta kéo lê thân thể đầy thương tích đi suốt cả một ngày.
Cuối cùng, ngày hôm sau khi trời vừa sáng, ta cũng đã đến phủ Thừa tướng.
Ta trao chiếc ngọc bội trong tay cho tiểu đồng.
Chưa kịp nói thêm lời nào, ta đã ngã quỵ xuống.
Khi ta tỉnh lại, Tiết Lâm đang bôi thuốc cho ta.
Toàn thân ta gần như không còn một tấc da lành lặn.
Tiết Lâm đỏ hoe mắt, nhìn ta đầy giận dữ:
"Về sau, nếu ngươi còn không biết trân trọng thân thể mình, bổn tiểu thư sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa!"
Trong lòng ta bỗng dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp.
Ta yếu ớt mỉm cười với nàng.
Đang định vươn tay ra để tự mình bôi thuốc thì nha hoàn ngoài cửa đẩy cửa bước vào.
"Đại tiểu thư, Mạnh phu nhân của phủ Thượng thư xin gặp Thẩm tiểu thư, lão phu nhân đã dẫn người chờ sẵn ở đại sảnh."
Tiết Lâm nhíu mày, vẫn tiếp tục cúi đầu bôi thuốc cho ta.
Nha hoàn đợi mãi không thấy hồi âm, lại thúc giục:
"Đại tiểu thư..."