Thái Y Nhất Phẩm - Trang 3
Chương 101: C101: Chương 101
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Các quan chức của triều Đại Lộc được đánh giá thành tích mỗi năm một lần, điểm số của họ được chia thành ba loại: “Ưu”, “Bình” và “Kém”.
Long Nguyên Đế phát hiện Triệu Chí Đống nhậm chức Viên ngoại lang của Lễ Bộ ước chừng tám năm, thành tích mỗi năm chỉ đạt được "Bình" là cao nhất.
Hèn chi dù núp bóng bậc cha chú mà vẫn không thể thăng chức!
Với thành tích như vậy, không bị giáng cấp thì phải lén ăn mừng.
Long Nguyên Đế càng xem càng giận: “Truyền Triệu Chí Đống!”
Triệu Chí Đống hết hồn khi nhận được khẩu dụ, vội hỏi thái giám truyền chỉ: “Xin hỏi thăm vị công công này, không biết bệ hạ đột nhiên truyền triệu hạ quan là vì chuyện gì?”
Lão làm quan ở kinh thành bao nhiêu năm, chưa từng nhìn được long nhan ngoại trừ những buổi thượng triều, sao hôm nay thình lình muốn triệu kiến mình?
Thái giám kia không vui không giận: “Chúng ta dám tùy tiện phỏng đoán Thánh ý à?”
Triệu Chí Đống bị dọa giật nảy mình, vội nói không dám, lập tức im miệng cun cút đi theo.
Ngoài trời khô hanh, Triệu Chí Đống vừa đi vừa suy đoán dụng ý của Long Nguyên Đế, cuối cùng chẳng đoán được gì mà còn khiến mình toát mồ hôi đầy người. Nhớ vào thăm nhà ɓαᴄom? trong ᥕαƭƭραɗ nhe!
Vừa vào điện, lão quỳ phủ phục xuống ngay, không dám nhìn đế vương đang ngồi ngay ngắn sau bàn, chỉ mơ hồ cảm thấy có hai tia mắt sắc bén quét tới quét lui trên sống lưng mình, làm lão rất bất an.
Thật lâu sau, khi giọt mồ hôi đầu tiên nhỏ xuống từ thái dương, Triệu Chí Đống mới nghe phía trên hỏi: “Trẫm được biết nhi tử của ngươi mới vừa trúng cử?”
Triệu Chí Đống nghe vậy vui mừng khôn xiết, theo bản năng thắt lưng cũng hơi thẳng hơn, giọng cũng khí thế hơn: “Bẩm đúng ạ, bệ hạ thật sự tinh tế, ngay cả việc nhỏ như vậy đều ghi tạc trong lòng.”
Thật ra trúng cử đã là chuyện năm trước, dùng từ “mới vừa” nghe thực sự chiếu lệ, nhưng ai hơi đâu để ý?
Bệ hạ biết đến con trai mình!
Đây là vinh quang to lớn nhường nào!
Long Nguyên Đế nhíu mày, giọng đều đều: “Hình như còn rất trẻ, lập gia đình chưa?”
Triệu Chí Đống sửng sốt, chẳng lẽ con trai ưu tú đến mức bệ hạ định làm mai cho hắn? Hay là có quý nữ nào đó trong kinh nhìn trúng hắn, hối hả tìm tới bệ hạ cầu tứ hôn?
Nếu quả thật là thế, vậy thì thân phận của cô nương kia không thấp...
Chuyện này nên làm thế nào cho phải?
Chỉ khoảng một cái chớp mắt ngắn ngủn, rất nhiều suy nghĩ quay cuồng trong đầu lão, lợi, hại, được, mất, đều hiện ra rõ ràng.
“Hồi bệ hạ, khuyển tử do vi thần tự mình dạy dỗ từ nhỏ, mỗi ngày chỉ vùi đầu vào sách vở tăng thêm kiến thức, để tương lai không phụ hoàng ân, phục vụ triều đình, trả hiếu phụ mẫu. Vi thần hổ thẹn, chỉ một lòng mong hắn thành tài, sao lãng vấn đề chung thân đại sự của hắn, không thể tuyển một hiền thê cho hắn. Năm nay hắn hai mươi mốt, thời trẻ xác thật từng thành thân, nhưng hai phu thê nhỏ tuổi không biết quý trọng cảm tình, sớm đã ly hôn rồi ạ.”
Triệu gia từng rất hiển hách, tuy không đáng là gì ở kinh thành nhưng dựa vào vinh quang của tổ tiên, miễn cưỡng coi như gia tộc nhất đẳng ở địa phương nên rất nhiều người muốn kết thân, vì thế bọn nhỏ thành gia lập thất từ khi còn rất trẻ.
Ấy mà không ngờ con trai lại có tiền đồ như vậy, còn trẻ mà đã đậu cử nhân, vinh quang của gia tộc sẽ sớm khôi phục. Hiện giờ con trai lại được quý nhân coi trọng... Vụ thành hôn năm xưa làm rất linh đình, chắc chắn không thể giấu được.
Triệu Chí Đống vốn cảm thấy cô con dâu xuất thân nhà quan lục phẩm chẳng đủ mang lại thể diện, vừa lúc lại không có con cái, đơn giản mượn cơ hội buộc bọn nó ly hôn, chắc hẳn nhà cô ta cũng không dám hó hé.
Nơi quê quán trời cao hoàng đế xa, chẳng lẽ có người rảnh rỗi đi tỉ mỉ điều tra nghe ngóng? Dẫu tra được, chỉ cần nhà gái không phản bội, ai có thể nói gì?
Long Nguyên Đế vốn thuận miệng hỏi vậy thôi, cũng có ý thẩm tra đối chiếu thân phận, nào biết tên Triệu Chí Đống tuy không tài giỏi nhưng đầu óc quay vòng vòng quá nhanh, chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủn mà đã nghĩ ra nhiều chuyện như vậy.
Trước đó tuy Long Nguyên Đế không tìm hiểu tỉ mỉ tình huống của Triệu gia, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm đối phó với bao nhiêu loại âm mưu đã nói cho ngài biết: Những lời Triệu Chí Đống tuôn ra nãy giờ đều không thành thật.
Nào là “Vi thần tự mình dạy dỗ từ nhỏ”, suốt mấy năm qua ngươi chỉ ở kinh thành làm quan, nhi tử ở quê quán Giang Tô học hành, sao có thể “tự mình dạy dỗ”?
Giả sử là thật, tự ngươi dạy dỗ ra một thứ khốn nạn bất nhân bất nghĩa?
Có thể thấy ngươi cũng chẳng ra gì!
Long Nguyên Đế hỏi vài câu về việc trong Lễ Bộ, Triệu Chí Đống thật ra cũng trả lời được, nhưng tất cả đều là lời sáo rỗng, từ ngữ trau chuốt hoa mỹ, nói năng lưu loát thoạt nhìn có vẻ không chê vào đâu được, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì phát hiện hóa ra lão chẳng biết gì cả.
“Quỳ an đi.” Chuyện đã đến nước này, lão Triệu Chí Đống là đồ bỏ không thể nghi ngờ, Long Nguyên Đế tức khắc không muốn hỏi thêm, xua xua tay ý bảo cút đi. Có thể vào ⱳᥲƭƭρᥲժ gặp ხà ᥴòm.
Mãi đến khi ra khỏi Kỳ Lân Điện, Triệu Chí Đống vẫn còn ngây ngốc:
Hôm nay rốt cuộc bệ hạ kêu ta tới làm chi?
Chẳng lẽ không phải tứ hôn?
Nếu không phải... Lời đã ra khỏi miệng như nước đổ khó hốt!
Trong lòng lão phát cuồng, quyết định tử chiến đến cùng, vì thế cùng ngày lập tức truyền tin cho người nhà, bảo bọn họ khởi hành về quê hương ngay tức khắc, cần phải tìm cái cớ làm câu nói “Ly hôn” trở thành sự thật.
Nếu bệ hạ có ý tứ hôn, vậy thì đương nhiên không có nỗi lo về sau;
Giả sử không có, con của lão xuất sắc đến thế, ngại gì không kiếm được vợ!
Hiển nhiên Triệu Chí Đống vô cùng thiển cận, đặc biệt khi gặp chuyện liên quan đến con trai thì luôn hãnh diện tới mức không biết trời cao đất dày, cứ nghĩ con lão tựa tiên trên trời, tất nhiên người gặp người thích. Lão không chịu tỉnh táo nhìn xem các quý nữ trong kinh kiêu căng cao quý cỡ nào, thanh niên tốt trong thiên hạ đâu thiếu, ai lại nhìn trúng một gã đã kết hôn?!
Đuổi đi Triệu Chí Đống, Long Nguyên Đế cảm thấy khó thở:
Hóa ra bổng lộc của triều đình dùng phí phạm để nuôi một kẻ tầm thường ngu ngốc như vậy suốt tám năm?!
Lãng phí quá, thật sự quá lãng phí!
Quả nhiên mẫu hậu nói đúng, người có học chưa chắc đủ tư cách làm quan!
Nhớ trước đây, tên Triệu Chí Đống đã từng đứng hạng mười một trong danh sách nhị giáp đấy.
Long Nguyên Đế càng nghĩ càng giận, lại tính nhẩm xem bổng lộc của quan ngũ phẩm suốt tám năm là bao nhiêu, tim càng co thắt lại.
Trẫm là hoàng đế, còn cần ẩn nhẫn sao?
Vì thế ngài lập tức kêu tâm phúc, dặn dò hắn dùng ban sai bốn trăm dặm kịch liệt chạy tới Giang Tô, điều tra rõ lời nói việc làm của cha con và tộc nhân họ Triệu bao năm qua.
Triệu Chí Đống trăm triệu lần không ngờ đứa con trai có “Tiền đồ” nhất nhà đã chọc trúng người không nên dây vào, càng không ngờ Long Nguyên Đế “tích cực” đến thế, vì một chút chuyện nhỏ mà phái ra khâm sai...
Chỉ có thể nói hết thảy đều là số mệnh.
- ------------------
Trưởng công chúa Gia Chân là vị trưởng công chúa duy nhất của bổn triều, hôn sự đương nhiên phải long trọng. Ngay sau khi ý chỉ tứ hôn ban ra, trên dưới Lễ Bộ bận tối mày tối mặt, Hộ Bộ có liên quan cũng không được an ổn.
Vì thế, mái tóc Phương Chi Tân vốn mọc tốt lại có xu hướng thưa dần, thường cố tình chọn buổi chiều khi Hồng Văn trực ca tìm hắn bắt mạch, hận không thể viết hàng chữ to khắp toàn thân:
Tất cả đều vì ngươi!
Hồng Văn bị ánh mắt ai oán của anh ta khiến da gà nổi đầy người, chỉ ước có thể ngâm mình trong Thượng thư phòng suốt mười hai canh giờ mỗi ngày.
Khổ nỗi Thượng thư phòng cũng không được “yên ổn” cho lắm.
Trong lớp hơi ngột ngạt nên vào giờ nghỉ, Hồng Văn dẫn hai vị hoàng tử ra ngoài hành lang ngồi hóng mát.
Gương mặt thịt mum múp của Ngũ Hoàng tử thình lình thêm hai quầng thâm thật lớn, cùi chỏ kê trên đầu gối, bàn tay mũm mĩm chống cằm, cậu nhóc thở dài: “Ây dà... Sau khi Tiểu Hồng đại nhân thành thân sẽ có bé con phải không?”
“À,” Hồng Văn hơi chần chờ, “Chắc là... sẽ có.”
Trưởng công chúa có vẻ rất thích con nít, hơn nữa hai người họ đều còn trẻ... Chỉ nghĩ đến đây mà Hồng Văn đã hơi kích động.
Ngũ Hoàng tử đột nhiên căng thẳng: “Vậy, vậy giả sử có bé con, liệu Tiểu Hồng đại nhân vẫn còn thích ta không?”
Tam Hoàng tử tuy không lên tiếng nhưng rõ ràng hai tai đã dựng thẳng lên rồi.
Hồng Văn cảm thấy vấn đề này khá quen tai, hình như trước kia đã nghe hỏi.
Xem ra trẻ con rất quan tâm đ ến vấn đề này!
Hắn bật cười, ôm gương mặt nhỏ của Ngũ Hoàng tử: “Điện hạ lo lắng chuyện này mà đêm không thể ngủ?”
Ngũ Hoàng tử gật đầu, hơi ngượng ngùng, gương mặt bụ bẫm rõ ràng rất căng thẳng.
Nhóc thích Tiểu Hồng đại nhân, cũng hy vọng Tiểu Hồng đại nhân thích nhóc, nhưng ai cũng nói một khi làm cha sẽ thích nhất con cái của mình. Vậy, vậy... lỡ sau này Tiểu Hồng đại nhân không thích nhóc nữa...
Không, chẳng lẽ không thể tiếp tục thích nhóc một chút thôi? Nhóc thật không hề tham lam đâu, chỉ cần chút xíu là đủ rồi.
Hồng Văn nhẹ nhàng dụi dụi trán mình vào trán cậu nhóc: “Còn chứ. Điện hạ nhìn xem, 'Băng dày ba thước đâu phải chỉ vì một ngày lạnh', vi thần yêu thích điện hạ tựa như băng dày vào đông, lầu cao trên đất bằng, chỉ biết càng lúc càng dày càng cao.”
Ngũ Hoàng tử còn chưa kịp vui sướng thì nghe Tam Hoàng tử bên cạnh phán cho một câu đầy chua chát: “Băng tới mùa xuân sẽ tan, lầu xây quá cao sẽ sụp.” ?
Màn cảm động ấm áp mới vừa dựng lên nháy mắt đổ sập.
Hồng Văn hận đến ngứa răng, lập tức giơ tay véo má Tiểu Tam: “Nhóc thúi, một ngày không phá đám sẽ khó chịu lắm phải không?”
Hiện giờ mình là thầy giáo của hắn, có thể quang minh chính đại mà véo!
Mặt Tam Hoàng tử bị bóp đến biến hình, nhóc vẫn ngoan cố: “Ta đâu nói sai... ô ha ha ha!”
Sau đó là Hồng Văn cù lét hắn.
Cậu nhóc này sợ nhất bị nhột, một khi bị chọt vào xương sườn hai bên là chịu không nổi, cười ch ảy nước mắt ú ớ xin tha.
Hồng Văn hung hăng trút giận, sau đó quay sang trấn an Ngũ Hoàng tử: “Đừng nghe Tam ca nói bậy, Ngũ điện hạ ngoan như vậy, mặc kệ sau này điện hạ còn thích vi thần hay không, Tiểu Hồng đại nhân nhất định sẽ vĩnh viễn thích điện hạ.”
Tam Hoàng tử quả thực dạy hư con nít!
Ngũ Hoàng tử ôm cánh tay Hồng Văn, cho hắn nụ cười ngoan ngoãn: “Ta biết ngay mà, Tam ca chỉ dọa ta mà thôi, ta cũng thích nhất Tiểu Hồng đại nhân!”
Hồng Văn bị cảm động đến rối tinh rối mù, nhìn sang Tam Hoàng tử... Cái đồ quỷ nhỏ!
Cảm giác được ánh mắt của hắn, Tam Hoàng tử đang xoa má hừ một tiếng.
Ta không ngoan ngoãn vậy đâu, thực xin lỗi nha!
Hồng Văn bất đắc dĩ, cảm thấy mấy đứa nhóc hoàng gia đều nhàn rỗi sinh nông nổi. Bọn nó đâu cần lo lắng vấn đề có đủ ăn đủ mặc hay không, cả ngày vùi đầu học hành đến mụ người, cho nên mới có rất nhiều suy nghĩ vu vơ vớ vẩn.
“Quên đi! Chẳng phải hôm kia điện hạ đã nói muốn biết cuộc sống của dân chúng bên ngoài? Nghe ta kể đâu thể so được với chứng khiến tận mắt. Chi bằng ngày mai ta dẫn điện hạ ra ngoài quan sát, nhìn xem cuộc sống chân chính của bá tánh như thế nào.”
Mắt Tam Hoàng tử sáng lên: “Thật sao? Bạch tiên sinh có đồng ý không?”
Hồng Văn cười: “Nếu bệ hạ giao điện hạ cho ta, dĩ nhiên đã nói rõ ràng. Hơn nữa đâu phải đi với ai xa lạ.”
Vừa dứt lời, Ngũ Hoàng tử ngồi bên cạnh chọc chọc cánh tay Hồng Văn, không nói lời nào, cứ thế ngoan ngoãn lẳng lặng nhìn hắn.
Hồng Văn nháy mắt đầu hàng vô điều kiện: “Ngũ điện hạ cùng đi luôn!”
“Đi đâu thế? Ta cũng muốn đi chơi!” Hoắc Nhung đột nhiên ló đầu ra khỏi khung cửa sổ sau lưng bọn họ.
Con nít tuổi này có mấy đứa nguyện ý học hành mỗi ngày? Đương nhiên đi ra ngoài chơi thú vị hơn.
“Không được!”
Hai vị Hoàng tử đồng thời quay đầu lại, trăm miệng một lời hét to.
Hoắc Nhung bị cả hai rống đến phát ngốc, hoàn hồn xong vô cùng ấm ức: “Tại sao chứ?”
Hồng đại nhân rõ ràng cũng là tiên sinh của ta mà!
Tam Hoàng tử nói: “Tiên sinh đưa chúng ta ra ngoài làm chuyện đàng hoàng, không phải đi chơi.”
Hoắc Nhung vội la lên: “Vậy đệ cũng đi theo làm chuyện đàng hoàng không được sao?”
Cả ngày ngồi chết dí trong thư phòng thật chán ngấy!
Ngũ Hoàng tử lườm hắn một cái: “Trẻ hư gây hoạ không thể đi theo.”
Chuyện trước đó huynh làm Tiểu Hồng đại nhân bị liên lụy, ta đều nhớ rõ đấy!
Hoắc Nhung: “... Oa a a a!”
Lúc trước đâu phải ta cố ý gây hoạ?
Hơn nữa, hiện giờ ta đã sửa đổi, chẳng lẽ cả đời phải gánh tội danh này?
Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Các quan chức của triều Đại Lộc được đánh giá thành tích mỗi năm một lần, điểm số của họ được chia thành ba loại: “Ưu”, “Bình” và “Kém”.
Long Nguyên Đế phát hiện Triệu Chí Đống nhậm chức Viên ngoại lang của Lễ Bộ ước chừng tám năm, thành tích mỗi năm chỉ đạt được "Bình" là cao nhất.
Hèn chi dù núp bóng bậc cha chú mà vẫn không thể thăng chức!
Với thành tích như vậy, không bị giáng cấp thì phải lén ăn mừng.
Long Nguyên Đế càng xem càng giận: “Truyền Triệu Chí Đống!”
Triệu Chí Đống hết hồn khi nhận được khẩu dụ, vội hỏi thái giám truyền chỉ: “Xin hỏi thăm vị công công này, không biết bệ hạ đột nhiên truyền triệu hạ quan là vì chuyện gì?”
Lão làm quan ở kinh thành bao nhiêu năm, chưa từng nhìn được long nhan ngoại trừ những buổi thượng triều, sao hôm nay thình lình muốn triệu kiến mình?
Thái giám kia không vui không giận: “Chúng ta dám tùy tiện phỏng đoán Thánh ý à?”
Triệu Chí Đống bị dọa giật nảy mình, vội nói không dám, lập tức im miệng cun cút đi theo.
Ngoài trời khô hanh, Triệu Chí Đống vừa đi vừa suy đoán dụng ý của Long Nguyên Đế, cuối cùng chẳng đoán được gì mà còn khiến mình toát mồ hôi đầy người. Nhớ vào thăm nhà ɓαᴄom? trong ᥕαƭƭραɗ nhe!
Vừa vào điện, lão quỳ phủ phục xuống ngay, không dám nhìn đế vương đang ngồi ngay ngắn sau bàn, chỉ mơ hồ cảm thấy có hai tia mắt sắc bén quét tới quét lui trên sống lưng mình, làm lão rất bất an.
Thật lâu sau, khi giọt mồ hôi đầu tiên nhỏ xuống từ thái dương, Triệu Chí Đống mới nghe phía trên hỏi: “Trẫm được biết nhi tử của ngươi mới vừa trúng cử?”
Triệu Chí Đống nghe vậy vui mừng khôn xiết, theo bản năng thắt lưng cũng hơi thẳng hơn, giọng cũng khí thế hơn: “Bẩm đúng ạ, bệ hạ thật sự tinh tế, ngay cả việc nhỏ như vậy đều ghi tạc trong lòng.”
Thật ra trúng cử đã là chuyện năm trước, dùng từ “mới vừa” nghe thực sự chiếu lệ, nhưng ai hơi đâu để ý?
Bệ hạ biết đến con trai mình!
Đây là vinh quang to lớn nhường nào!
Long Nguyên Đế nhíu mày, giọng đều đều: “Hình như còn rất trẻ, lập gia đình chưa?”
Triệu Chí Đống sửng sốt, chẳng lẽ con trai ưu tú đến mức bệ hạ định làm mai cho hắn? Hay là có quý nữ nào đó trong kinh nhìn trúng hắn, hối hả tìm tới bệ hạ cầu tứ hôn?
Nếu quả thật là thế, vậy thì thân phận của cô nương kia không thấp...
Chuyện này nên làm thế nào cho phải?
Chỉ khoảng một cái chớp mắt ngắn ngủn, rất nhiều suy nghĩ quay cuồng trong đầu lão, lợi, hại, được, mất, đều hiện ra rõ ràng.
“Hồi bệ hạ, khuyển tử do vi thần tự mình dạy dỗ từ nhỏ, mỗi ngày chỉ vùi đầu vào sách vở tăng thêm kiến thức, để tương lai không phụ hoàng ân, phục vụ triều đình, trả hiếu phụ mẫu. Vi thần hổ thẹn, chỉ một lòng mong hắn thành tài, sao lãng vấn đề chung thân đại sự của hắn, không thể tuyển một hiền thê cho hắn. Năm nay hắn hai mươi mốt, thời trẻ xác thật từng thành thân, nhưng hai phu thê nhỏ tuổi không biết quý trọng cảm tình, sớm đã ly hôn rồi ạ.”
Triệu gia từng rất hiển hách, tuy không đáng là gì ở kinh thành nhưng dựa vào vinh quang của tổ tiên, miễn cưỡng coi như gia tộc nhất đẳng ở địa phương nên rất nhiều người muốn kết thân, vì thế bọn nhỏ thành gia lập thất từ khi còn rất trẻ.
Ấy mà không ngờ con trai lại có tiền đồ như vậy, còn trẻ mà đã đậu cử nhân, vinh quang của gia tộc sẽ sớm khôi phục. Hiện giờ con trai lại được quý nhân coi trọng... Vụ thành hôn năm xưa làm rất linh đình, chắc chắn không thể giấu được.
Triệu Chí Đống vốn cảm thấy cô con dâu xuất thân nhà quan lục phẩm chẳng đủ mang lại thể diện, vừa lúc lại không có con cái, đơn giản mượn cơ hội buộc bọn nó ly hôn, chắc hẳn nhà cô ta cũng không dám hó hé.
Nơi quê quán trời cao hoàng đế xa, chẳng lẽ có người rảnh rỗi đi tỉ mỉ điều tra nghe ngóng? Dẫu tra được, chỉ cần nhà gái không phản bội, ai có thể nói gì?
Long Nguyên Đế vốn thuận miệng hỏi vậy thôi, cũng có ý thẩm tra đối chiếu thân phận, nào biết tên Triệu Chí Đống tuy không tài giỏi nhưng đầu óc quay vòng vòng quá nhanh, chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủn mà đã nghĩ ra nhiều chuyện như vậy.
Trước đó tuy Long Nguyên Đế không tìm hiểu tỉ mỉ tình huống của Triệu gia, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm đối phó với bao nhiêu loại âm mưu đã nói cho ngài biết: Những lời Triệu Chí Đống tuôn ra nãy giờ đều không thành thật.
Nào là “Vi thần tự mình dạy dỗ từ nhỏ”, suốt mấy năm qua ngươi chỉ ở kinh thành làm quan, nhi tử ở quê quán Giang Tô học hành, sao có thể “tự mình dạy dỗ”?
Giả sử là thật, tự ngươi dạy dỗ ra một thứ khốn nạn bất nhân bất nghĩa?
Có thể thấy ngươi cũng chẳng ra gì!
Long Nguyên Đế hỏi vài câu về việc trong Lễ Bộ, Triệu Chí Đống thật ra cũng trả lời được, nhưng tất cả đều là lời sáo rỗng, từ ngữ trau chuốt hoa mỹ, nói năng lưu loát thoạt nhìn có vẻ không chê vào đâu được, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì phát hiện hóa ra lão chẳng biết gì cả.
“Quỳ an đi.” Chuyện đã đến nước này, lão Triệu Chí Đống là đồ bỏ không thể nghi ngờ, Long Nguyên Đế tức khắc không muốn hỏi thêm, xua xua tay ý bảo cút đi. Có thể vào ⱳᥲƭƭρᥲժ gặp ხà ᥴòm.
Mãi đến khi ra khỏi Kỳ Lân Điện, Triệu Chí Đống vẫn còn ngây ngốc:
Hôm nay rốt cuộc bệ hạ kêu ta tới làm chi?
Chẳng lẽ không phải tứ hôn?
Nếu không phải... Lời đã ra khỏi miệng như nước đổ khó hốt!
Trong lòng lão phát cuồng, quyết định tử chiến đến cùng, vì thế cùng ngày lập tức truyền tin cho người nhà, bảo bọn họ khởi hành về quê hương ngay tức khắc, cần phải tìm cái cớ làm câu nói “Ly hôn” trở thành sự thật.
Nếu bệ hạ có ý tứ hôn, vậy thì đương nhiên không có nỗi lo về sau;
Giả sử không có, con của lão xuất sắc đến thế, ngại gì không kiếm được vợ!
Hiển nhiên Triệu Chí Đống vô cùng thiển cận, đặc biệt khi gặp chuyện liên quan đến con trai thì luôn hãnh diện tới mức không biết trời cao đất dày, cứ nghĩ con lão tựa tiên trên trời, tất nhiên người gặp người thích. Lão không chịu tỉnh táo nhìn xem các quý nữ trong kinh kiêu căng cao quý cỡ nào, thanh niên tốt trong thiên hạ đâu thiếu, ai lại nhìn trúng một gã đã kết hôn?!
Đuổi đi Triệu Chí Đống, Long Nguyên Đế cảm thấy khó thở:
Hóa ra bổng lộc của triều đình dùng phí phạm để nuôi một kẻ tầm thường ngu ngốc như vậy suốt tám năm?!
Lãng phí quá, thật sự quá lãng phí!
Quả nhiên mẫu hậu nói đúng, người có học chưa chắc đủ tư cách làm quan!
Nhớ trước đây, tên Triệu Chí Đống đã từng đứng hạng mười một trong danh sách nhị giáp đấy.
Long Nguyên Đế càng nghĩ càng giận, lại tính nhẩm xem bổng lộc của quan ngũ phẩm suốt tám năm là bao nhiêu, tim càng co thắt lại.
Trẫm là hoàng đế, còn cần ẩn nhẫn sao?
Vì thế ngài lập tức kêu tâm phúc, dặn dò hắn dùng ban sai bốn trăm dặm kịch liệt chạy tới Giang Tô, điều tra rõ lời nói việc làm của cha con và tộc nhân họ Triệu bao năm qua.
Triệu Chí Đống trăm triệu lần không ngờ đứa con trai có “Tiền đồ” nhất nhà đã chọc trúng người không nên dây vào, càng không ngờ Long Nguyên Đế “tích cực” đến thế, vì một chút chuyện nhỏ mà phái ra khâm sai...
Chỉ có thể nói hết thảy đều là số mệnh.
- ------------------
Trưởng công chúa Gia Chân là vị trưởng công chúa duy nhất của bổn triều, hôn sự đương nhiên phải long trọng. Ngay sau khi ý chỉ tứ hôn ban ra, trên dưới Lễ Bộ bận tối mày tối mặt, Hộ Bộ có liên quan cũng không được an ổn.
Vì thế, mái tóc Phương Chi Tân vốn mọc tốt lại có xu hướng thưa dần, thường cố tình chọn buổi chiều khi Hồng Văn trực ca tìm hắn bắt mạch, hận không thể viết hàng chữ to khắp toàn thân:
Tất cả đều vì ngươi!
Hồng Văn bị ánh mắt ai oán của anh ta khiến da gà nổi đầy người, chỉ ước có thể ngâm mình trong Thượng thư phòng suốt mười hai canh giờ mỗi ngày.
Khổ nỗi Thượng thư phòng cũng không được “yên ổn” cho lắm.
Trong lớp hơi ngột ngạt nên vào giờ nghỉ, Hồng Văn dẫn hai vị hoàng tử ra ngoài hành lang ngồi hóng mát.
Gương mặt thịt mum múp của Ngũ Hoàng tử thình lình thêm hai quầng thâm thật lớn, cùi chỏ kê trên đầu gối, bàn tay mũm mĩm chống cằm, cậu nhóc thở dài: “Ây dà... Sau khi Tiểu Hồng đại nhân thành thân sẽ có bé con phải không?”
“À,” Hồng Văn hơi chần chờ, “Chắc là... sẽ có.”
Trưởng công chúa có vẻ rất thích con nít, hơn nữa hai người họ đều còn trẻ... Chỉ nghĩ đến đây mà Hồng Văn đã hơi kích động.
Ngũ Hoàng tử đột nhiên căng thẳng: “Vậy, vậy giả sử có bé con, liệu Tiểu Hồng đại nhân vẫn còn thích ta không?”
Tam Hoàng tử tuy không lên tiếng nhưng rõ ràng hai tai đã dựng thẳng lên rồi.
Hồng Văn cảm thấy vấn đề này khá quen tai, hình như trước kia đã nghe hỏi.
Xem ra trẻ con rất quan tâm đ ến vấn đề này!
Hắn bật cười, ôm gương mặt nhỏ của Ngũ Hoàng tử: “Điện hạ lo lắng chuyện này mà đêm không thể ngủ?”
Ngũ Hoàng tử gật đầu, hơi ngượng ngùng, gương mặt bụ bẫm rõ ràng rất căng thẳng.
Nhóc thích Tiểu Hồng đại nhân, cũng hy vọng Tiểu Hồng đại nhân thích nhóc, nhưng ai cũng nói một khi làm cha sẽ thích nhất con cái của mình. Vậy, vậy... lỡ sau này Tiểu Hồng đại nhân không thích nhóc nữa...
Không, chẳng lẽ không thể tiếp tục thích nhóc một chút thôi? Nhóc thật không hề tham lam đâu, chỉ cần chút xíu là đủ rồi.
Hồng Văn nhẹ nhàng dụi dụi trán mình vào trán cậu nhóc: “Còn chứ. Điện hạ nhìn xem, 'Băng dày ba thước đâu phải chỉ vì một ngày lạnh', vi thần yêu thích điện hạ tựa như băng dày vào đông, lầu cao trên đất bằng, chỉ biết càng lúc càng dày càng cao.”
Ngũ Hoàng tử còn chưa kịp vui sướng thì nghe Tam Hoàng tử bên cạnh phán cho một câu đầy chua chát: “Băng tới mùa xuân sẽ tan, lầu xây quá cao sẽ sụp.” ?
Màn cảm động ấm áp mới vừa dựng lên nháy mắt đổ sập.
Hồng Văn hận đến ngứa răng, lập tức giơ tay véo má Tiểu Tam: “Nhóc thúi, một ngày không phá đám sẽ khó chịu lắm phải không?”
Hiện giờ mình là thầy giáo của hắn, có thể quang minh chính đại mà véo!
Mặt Tam Hoàng tử bị bóp đến biến hình, nhóc vẫn ngoan cố: “Ta đâu nói sai... ô ha ha ha!”
Sau đó là Hồng Văn cù lét hắn.
Cậu nhóc này sợ nhất bị nhột, một khi bị chọt vào xương sườn hai bên là chịu không nổi, cười ch ảy nước mắt ú ớ xin tha.
Hồng Văn hung hăng trút giận, sau đó quay sang trấn an Ngũ Hoàng tử: “Đừng nghe Tam ca nói bậy, Ngũ điện hạ ngoan như vậy, mặc kệ sau này điện hạ còn thích vi thần hay không, Tiểu Hồng đại nhân nhất định sẽ vĩnh viễn thích điện hạ.”
Tam Hoàng tử quả thực dạy hư con nít!
Ngũ Hoàng tử ôm cánh tay Hồng Văn, cho hắn nụ cười ngoan ngoãn: “Ta biết ngay mà, Tam ca chỉ dọa ta mà thôi, ta cũng thích nhất Tiểu Hồng đại nhân!”
Hồng Văn bị cảm động đến rối tinh rối mù, nhìn sang Tam Hoàng tử... Cái đồ quỷ nhỏ!
Cảm giác được ánh mắt của hắn, Tam Hoàng tử đang xoa má hừ một tiếng.
Ta không ngoan ngoãn vậy đâu, thực xin lỗi nha!
Hồng Văn bất đắc dĩ, cảm thấy mấy đứa nhóc hoàng gia đều nhàn rỗi sinh nông nổi. Bọn nó đâu cần lo lắng vấn đề có đủ ăn đủ mặc hay không, cả ngày vùi đầu học hành đến mụ người, cho nên mới có rất nhiều suy nghĩ vu vơ vớ vẩn.
“Quên đi! Chẳng phải hôm kia điện hạ đã nói muốn biết cuộc sống của dân chúng bên ngoài? Nghe ta kể đâu thể so được với chứng khiến tận mắt. Chi bằng ngày mai ta dẫn điện hạ ra ngoài quan sát, nhìn xem cuộc sống chân chính của bá tánh như thế nào.”
Mắt Tam Hoàng tử sáng lên: “Thật sao? Bạch tiên sinh có đồng ý không?”
Hồng Văn cười: “Nếu bệ hạ giao điện hạ cho ta, dĩ nhiên đã nói rõ ràng. Hơn nữa đâu phải đi với ai xa lạ.”
Vừa dứt lời, Ngũ Hoàng tử ngồi bên cạnh chọc chọc cánh tay Hồng Văn, không nói lời nào, cứ thế ngoan ngoãn lẳng lặng nhìn hắn.
Hồng Văn nháy mắt đầu hàng vô điều kiện: “Ngũ điện hạ cùng đi luôn!”
“Đi đâu thế? Ta cũng muốn đi chơi!” Hoắc Nhung đột nhiên ló đầu ra khỏi khung cửa sổ sau lưng bọn họ.
Con nít tuổi này có mấy đứa nguyện ý học hành mỗi ngày? Đương nhiên đi ra ngoài chơi thú vị hơn.
“Không được!”
Hai vị Hoàng tử đồng thời quay đầu lại, trăm miệng một lời hét to.
Hoắc Nhung bị cả hai rống đến phát ngốc, hoàn hồn xong vô cùng ấm ức: “Tại sao chứ?”
Hồng đại nhân rõ ràng cũng là tiên sinh của ta mà!
Tam Hoàng tử nói: “Tiên sinh đưa chúng ta ra ngoài làm chuyện đàng hoàng, không phải đi chơi.”
Hoắc Nhung vội la lên: “Vậy đệ cũng đi theo làm chuyện đàng hoàng không được sao?”
Cả ngày ngồi chết dí trong thư phòng thật chán ngấy!
Ngũ Hoàng tử lườm hắn một cái: “Trẻ hư gây hoạ không thể đi theo.”
Chuyện trước đó huynh làm Tiểu Hồng đại nhân bị liên lụy, ta đều nhớ rõ đấy!
Hoắc Nhung: “... Oa a a a!”
Lúc trước đâu phải ta cố ý gây hoạ?
Hơn nữa, hiện giờ ta đã sửa đổi, chẳng lẽ cả đời phải gánh tội danh này?