Thái Châu Ký - Mễ Hoa
Chương 17
Mở mắt ra, thì ra là Hàn Sơn Ngọc.
Huynh ấy ngồi ngay ngắn bên giường, tay bưng một bát canh sâm, ánh mắt mang theo ý cười nhìn ta: "Vẫn còn khó chịu sao? Uống chút canh sâm rồi ngủ tiếp nhé."
Huynh tự tay đút cho ta, sợ canh nóng làm ta bỏng, nên từng thìa từng thìa đưa lên miệng thổi nguội rồi mới đút.
Sau khi đút được nửa bát canh sâm, Hàn Sơn Ngọc đưa tay ra, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán ta.
Nửa đêm về sau, huynh ấy vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc ta, cho đến khi ta nằm xuống ngủ vẫn còn vô thức nắm lấy tay huynh.
"Hàn Quân, muội biết huynh là người tốt, thế tử Thành vương cũng là người tốt."
"Hửm?"
"Nếu không phải bất đắc dĩ, huynh sẽ không ra lệnh g.i.ế.c hắn ta." Giọng ta hơi khàn.
Hàn Sơn Ngọc mỉm cười, huynh ấy sờ sờ đầu ta, ánh mắt dịu dàng: "A Bảo, người g.i.ế.c hắn ta là cha của hắn, có liên quan gì đến ta?"
"Sao lại nói là lão vương gia ạ?" Ta mờ mịt không hiểu.
"Thành vương nhận lời ủy thác của tiên đế, phò tá vị hoàng đế nhỏ tuổi, nhưng khi phát hiện ra đứa trẻ này không phải là minh quân, thì vẫn cho hắn ta cơ hội để củng cố thế lực."
Hàn Sơn Ngọc khẽ cười: "Ta đã đem vàng bạc châu báu đến phủ của hắn ta, muốn dâng hết của cải, nếu hắn ta muốn tạo phản, hoàn toàn có thể sớm hành động. Nhưng kẻ ngu trung kia thật nực cười, ngu xuẩn đến mức không thể tả nổi, đến cuối cùng vậy mà vẫn muốn liều c.h.ế.t can gián. Cả dòng họ Thành vương phủ, sớm đã bị hắn ta hại chết, chẳng trách được ai. Con người sinh ra vốn đã sống trong gông cùm, nếu ngay cả ý chí vùng vẫy cũng không có, vậy thì phải chấp nhận thất bại, để mặc người ta c.h.é.m giết."
Hàn Sơn Ngọc luôn có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ mà nói cho ta hiểu những đạo lý sâu xa.
Huynh ấy nói Từ Thiên Tuế là người như thế nào huynh không quan tâm, núi cao đường xa, Cao Sơn đạo không thể quản được chuyện của kinh thành. Kẻ tham lam, luôn dễ đối phó hơn so với kẻ không tham.
Con thuyền lớn lướt sóng ra khơi, ta nắm lấy tay Hàn Sơn Ngọc, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trở về Hàn phủ, cuộc sống lại trở về vẻ bình lặng như trước.
A Tân vẫn ngày ngày quét dọn tiểu viện của chúng ta. Mùa hè, ta vô ý ngủ quên trên ghế dưới tàng cây, nàng sẽ ngồi bên cạnh, cẩn thận quạt cho ta.
Lúc rảnh rỗi, ta vẫn thích tìm Gia Nương, cùng nàng dùng sào tre bắt ve sầu, mùa xuân thì hái hoa làm son.
Ta đã là một cô nương biết yêu cái đẹp, thích mặc những bộ y phục mới do A Tân may, thoa son do Gia Nương làm lên mặt.
Ta trở nên hay cười, líu lo nói không ngừng, luôn có rất nhiều chuyện để kể.
Vào tiết thu phân, Gia Nương muốn ủ rượu hoa quế.
Mỗi khi thị vệ trẻ tuổi kia đưa nước suối trên núi đến, ta đều tò mò hỏi: "Có phải là nước suối trên núi La Phù không? Ngươi tự mình vào núi lấy nước sao? Trong núi có chướng khí và độc trùng không? Ngươi đã gặp chưa? Có nguy hiểm không?"
Chàng thị vệ trẻ tuổi ấy có đôi lông mày rậm và đôi mắt sáng ngời, tên là Vân Châu.
Nằm nào Vân Châu cũng là người đưa nước đến, ta với hắn cũng dần quen thân.
Chỉ là hắn rất dễ đỏ mặt, nói chưa được mấy câu đã vội vàng cáo lui.
Ta hỏi Gia Nương: "Sao hắn cứ đỏ mặt mãi vậy? Ta cũng đâu có hỏi hắn bao nhiêu tuổi, có vợ con gì đâu?"
Gia Nương bị ta chọc cười, nhịn không được nữa.
Giờ mùi, ta thường đến thư phòng ở Huệ Phong quán tìm Hàn Sơn Ngọc.
Trong mấy trăm môn khách, thường xuyên có hiệp khách đến lui, nếu huynh ấy đang bàn chuyện với người khác, ta sẽ lặng lẽ rời đi.
A Tân và Gia Nương đều có việc riêng phải làm, khi không có ai đi cùng, ta sẽ nằm nhoài trên giường đọc sách một mình.
Mỗi lúc như vậy, ta đều cảm thấy vô cùng biết ơn Hàn Sơn Ngọc.
Nếu không phải nhờ ngài ấy dạy ta biết chữ, bắt ta chăm chỉ học hành, cả đời này chắc chắn ta đã bỏ lỡ rất nhiều niềm vui khi đọc thoại bản.
Ta thích đủ loại thoại bản, hơn nữa sau khi xem xong, ta còn hào hứng kể lại cho Hàn Sơn Ngọc nghe.
Ta kể nàng nghe chuyện hồ ly báo ân, chuyện Lư Sinh mộng thấy cuộc đời phú quý, chuyện nhà sư cùng chàng thư sinh cùng trọ thuyền đêm. Mỗi lần Hàn Sơn Ngọc nghe xong đều mỉm cười nhìn ta.
Trong phủ Hàn gia có ít thoại bản hay, chỉ lặp đi lặp lại vài cuốn, đến khi bị ta lật xem nhiều lần, nàng bèn nhờ quản sự trong phủ mua thêm thoại bản mới cho ta. Kẻ được sai đi mua sách lại là người không biết chữ, nghe chủ tiệm sách nói cuốn nào hay liền mua cuốn ấy.
Thế rồi sau này, trong số sách mua về, ta nhìn thấy một cuốn "Xuân Đăng Duyên". Lúc đầu ta chỉ thấy kinh ngạc, có điều càng xem càng đỏ mặt, tim đập như sấm, sợ hãi vô cùng. Ta nhanh chóng nhận ra đây là sách dâm ô, bại hoại thuần phong mỹ tục, đáng lẽ phải xé bỏ đi.
Nhưng ta thật sự rất tò mò, muốn xem qua một lần rồi mới xé.
Sợ A Tân phát hiện, ta liền giấu nó dưới đệm giường, lén lút nghiêng người đọc.
Thẳng đến khi ta xem xong rồi đưa vào chậu than thiêu hủy cũng chưa bị A Tân phát hiện.
Chuyện này cứ như vậy trở thành bí mật chôn dấu dưới lòng ta, nhớ tới liền kinh hồn táng đảm.