Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải
Chương 82
Mười ngày sau, Đồ Thanh tỉnh lại từ trong phụng dưỡng linh lực, hai mắt chậm rãi mở ra, trong đó thần quang nội liễm. Hấp thu linh lực dư thừa trong đan điền của Tầm Mạch Mạch khiến hắn tăng trực tiếp ba tầng, bây giờ đã là Nguyên Anh trung kỳ. Mà vì phần lớn linh lực bị Đồ Thanh hấp thụ, bản thân Tầm Mạch Mạch tiến giai không nhiều, chỉ tăng một tầng tu vi, hiện giờ là Kim Đan kỳ tầng bốn mà thôi.
Nhưng dù như vậy với tu sĩ chỉ mới kết đan hai tháng, tốc độ tiến giai như vậy đã đủ khiến người ta rợn người. Tuy phụng dưỡng linh lực đã kết thúc nhưng Tầm Mạch Mạch vẫn bị đóng băng như cũ. Cần chờ nàng chuyển hóa toàn bộ ma khí thành linh lực, tầng băng bên ngoài mới tan hết được.
Đồ Thanh không động, hắn lẳng lặng nhìn Tầm Mạch Mạch bị hàn khí bao phủ, trong mắt tràn đầy thương tiếc. Cũng không biết qua bao lâu, tầng băng bên ngoài tan chảy bốc hơi, tay Đồ Thanh dừng lại trên mặt nàng, vẫn mềm mại chỉ là không có độ ấm.
Lúc này, một bàn tay phủ lên tay hắn, Đồ Thanh hơi giật mình, Tầm Mạch Mạch mở mắt, vui vẻ gọi. "Phu quân."
"Lạnh không?" Đồ Thanh hỏi theo bản năng.
"Hiện tại không lạnh." Tầm Mạch Mạch cười lắc đầu. Tuy rằng mỗi lần phụng dưỡng linh lực, kinh mạch đều bị hàn khí đóng băng nhưng cũng chỉ khó chịu lúc đầu, thời điểm cơ thể bị đóng băng, cảm giác ngược lại không mãnh liệt như vậy. Hơn nữa bản thân nàng là linh căn hệ thủy, rất gần hệ băng, sức chống cự tự nhiên cao hơn.
"Tay lạnh, mặt cũng vậy." Đồ Thanh thấp giọng nói.
"Cái gì?" Tầm Mạch Mạch không nghe rõ.
"Không có gì." Đồ Thanh buông tay, hắn rất ít lộ vẻ mặt thương tiếc này trước mặt Tầm Mạch Mạch. Hắn cảm thấy loại cảm xúc này vô cùng dối trá. Quan hệ hai người là Ám Ma cùng tế phẩm, một ngày còn khế ước thì Tầm Mạch Mạch nhất định phải chịu thống khổ băng hàn nhập thể. Hắn nếu một bên thương tiếc, một bên lại tổn thương nàng, hắn cũng coi thường chính mình.
"Hiện tại cảm thấy thế nào? Linh lực vận chuyển thông thuận không?" Đồ Thanh hỏi.
"Tốt hơn nhiều, không còn linh lực đè ép, linh hồ cũng mở rộng, thuyên chuyển linh lực cũng thông thuận hơn." Lúc trước bởi vì quá nhiều linh lực đè ép lên linh hồ khiến mỗi lần nàng vận chuyển linh lực, linh hồ đều chấn động như muốn nổ tung. Hiện giờ mặt hồ yên ả, gợn sóng dập dềnh.
"Nhưng mà linh hồ lớn hơn không ít." Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên kinh hỷ nói.
"Tu vi ta tăng lên?"
"Mỗi lần phụng dưỡng linh lực, tu vi của nàng đều tăng trưởng, chỉ không rõ ràng mà thôi. Ta giúp nàng chuyển hóa một phần linh lực từ truyền thừa linh châu nên nàng chỉ tăng lên một tiểu cảnh giới." Đồ Thanh nhẫn nại giải thích, giải thích xong lại thấy Tầm Mạch Mạch không hề tập trung nghe mà đang nhìn hắn không chớp mắt.
"Ngẩn người cái gì?" Đồ Thanh nhíu mày, đưa tay gõ nhẹ trán nàng một cái.
"Phu quân, chàng biến dễ nhìn." Tầm Mạch Mạch chậm chạp che lại cái trán, ánh mắt lấp lánh lại không rời khỏi mặt Đồ Thanh.
Đồ Thanh giật mình, như thể minh bạch cái gì, bàn tay to vung lên, hơi nước trong không khí ngưng kết thành mặt gương trong không trung, bộ dáng bản thân xuất hiện trong gương nước. Kỳ thực không thay đổi quá lớn, chỉ là ma văn loang lổ trên mặt phai nhạt nhiều, nhiều đường vốn nhạt thì lúc này mờ đến nhìn không thấy. Nhan sắc bị ma văn che kín lộ ra đường nét cơ bản.
"Chỉ là ma văn phai nhạt thôi." Đồ Thanh giải thích nói.
"Ma văn?" Tầm Mạch Mạch tò mò hỏi. "Văn lộ trên mặt phu quân có quan hệ với ma khí trong cơ thể?"
"Ân." Đồ Thanh gật đầu. "Ám Ma chúng ta sau khi tu thành hình người trên mặt sẽ che kín ma văn. Muốn loại bỏ chỉ có hai phương pháp, một là đem ma khí tu luyện đến tận cùng, hoàn toàn khống chế ma khí trong cơ thể, liền có thể bức lui. Một cách khác là sử dụng linh lực tế phẩm tinh lọc, giống như ta vậy."
"Cho nên văn lộ trên mặt phu quân cần linh lực của ta tinh lọc?" Tầm Mạch Mạch hỏi.
"Ân," Đồ Thanh gật đầu. "Chờ tiến giai Đại Thừa kỳ là có thể tinh lọc hoàn toàn."
Tầm Mạch Mạch nghĩ nghĩ, đột nhiên sinh ra động lực vô hạn. "Vì nhan sắc của chàng, ta sẽ nỗ lực." Tuy rằng Đồ Thanh có bộ dáng gì nàng đều không ghét bỏ nhưng có người sẽ ghét bỏ phu quân mình đẹp mắt sao? Phu quân đẹp hay xấu, có thể chọn vì sao không chọn?
"..."
Đồ Thanh không nói gì. Nữ nhân này có được thân mình hắn, lại tham nhan sắc hắn.
Hai người điều tức một đoạn thời gian, chủ yếu là Tầm Mạch Mạch củng cố tu vi vừa tiến giai, Đồ Thanh chỉ bồi bên cạnh mà thôi. Sau khi ra khỏi phòng, nàng vẫy tay triệt tiêu kết giới phòng ngự. Nháy mắt kết giới triệt tiêu, hai đạo phù truyền tin rơi xuống, mỗi đạo dừng trước mặt từng người.
Đồ Thanh nhíu mày nhìn chằm chằm phù truyền tin không có ý mở ra. Tầm Mạch Mạch lại không nghĩ nhiều, rót linh lực vào kích hoạt phù truyền tin, thanh âm của nhị sư huynh Quý Ý Viễn bay ra.
"Tiểu sư muội, bế quan kết thúc thì đến dược đường gặp ta, có chuyện tìm muội."
"Phu quân, nhị sư huynh tìm ta, ta đi một chút." Nghe xong, Tầm Mạch Mạch nói với Đồ Thanh.
"Ân, đi đi." Đồ Thanh đáp lời, đồng thời đưa tay nhận phù truyền tin, lá phù bay vào tay hắn chợt lóe lên, xuất hiện hình ảnh một tu sĩ mặc đồ xanh phong tao.
"Khê Cốc tiền bối." Tầm Mạch Mạch thấy là Khê Cốc, vui mừng chào hỏi.
"Tiểu mười hai, lâu không gặp." Khê Cốc cười tủm tỉm vẫy tay với nàng.
"Lâu không gặp." Tầm Mạch Mạch cười đáp lễ.
"A, các ngươi.." Khê Cốc thông qua thuật chiếu ảnh nhìn thật kỹ hai người, lập tức lộ ra tươi cười khi phát hiện gian tình. "Quan hệ có tiến bộ a?"
Mới đầu Tầm Mạch Mạch không hiểu nhưng hắn cười thật sự quá mức đáng khinh, đến mức nàng nhìn mà hiểu ra, nhất thời xấu hổ đỏ mặt.
"Khê Cốc tiền bối, ta còn có việc, đi trước." Nói xong cũng không quay đầu lại chạy.
Khê Cốc cười ha ha, gặp Đồ Thanh thần sắc không đổi, không nhịn được tiếp tục chế nhạo. "Chúc mừng a, tiểu Thanh rốt cục phá thân."
"Có chuyện mau nói, có rắm mau thả." Đồ Thanh đầy mặt mất kiên nhẫn.
"Tiểu tử, ta còn chưa tính sổ chuyện ngươi ụp nồi cho ta, ngươi có thái độ kiểu gì vậy?" Khê Cốc giận, tiểu tử này lợi dụng hắn xong liền quăng, quả thật thiếu thu thập.
"Bọn họ đi tìm ngươi?" Đồ Thanh lúc này mới có điểm phản ứng. "Ngươi giúp bọn họ trị thương?"
"Ta là loại người gặp ai cũng giúp sao?" Khê Cốc rống lại, nói xong lại đổi giọng. "Bất quá sao các ngươi lại gây chuyện với Lưu Quang tông?"
"Lưu Quang tông thì sao?" Đồ Thanh nghe ra trong lời Khê Cốc có chút kiêng kỵ.
"Ngươi hiện tại thực lực không phải toàn thịnh, đừng gây chuyện với người Lưu Quang tông." Khê Cốc nhắc nhở.
"Vì sao?" Đồ Thanh nghi hoặc.
"Lưu Quang tông có một loại pháp khí có thể khắc chế nguyên thần của chúng ta." Khê Cốc đáp.
"Sao có thể?" Đồ Thanh không thể tin nói. "Muốn khắc chế nguyên thần chúng ta chỉ có nguyên thần lực mạnh hơn hoặc là.."
Đồ Thanh dừng lại, khiếp sợ nhìn Khê Cốc.
"Ngươi đoán không sai, cho nên cách bọn họ xa chút." Khê Cốc cười khổ.
"Đúng rồi, Chúc Ngôn nhờ ta nhắc nhở ngươi đừng quên chuyện đã đáp ứng hắn."
"Trứng phượng hoàng đã lấy được." Đồ Thanh nói. "Tuy trứng phượng hoàng không còn sinh cơ nhưng linh khí phía ngoài không tiêu tan, không tiện dùng phù truyền tin chuyển qua, chờ ngày nào ta về tộc sẽ mang về."
Thời điểm phù truyền tin qua lại, người bình thường sẽ không tiện chặn lại nghe lén. Dù sao mỗi ngày ở Thiên Linh giới có vô số phù truyền tin bay tới bay lui. Nhưng nếu phù truyền tin mang linh khí đậm đặc thì sẽ có người tò mò chặn xuống, chẳng may được bảo vật cầm đi, khổ chủ chỉ có nước ngồi khóc, cho nên mọi người không dùng phù truyền tin vận chuyển này nọ.
"Vậy ngày nào ngươi về tộc?" Khê Cốc hỏi.
"Xem tình huống đi." Đồ Thanh nói có lệ.
Hắn vừa dứt lời liền thấy Khê Cốc trong hình ảnh lộ vẻ mặt khiếp sợ, thất thanh hô. "Chúc Ngôn, ngươi làm chi?"
Đồ Thanh nhíu mày, không gian phía trước dao động, một cánh tay bỗng nhiên thò ra dùng tư thế muốn đồ.
"..."
Đồ Thanh.
"Khụ.. Chúc Ngôn muốn ngươi đem trứng phượng hoàng cho hắn." Nói xong, Khê Cốc nhịn không được nhìn về phía người nào đó cảm thán.
"Đến mức đó sao? Vì lấy một cái trứng mà dùng thuật pháp không gian, ít nhất tiêu tốn trăm năm công lực." Chúc Ngôn trả lời là cánh tay hướng về phía trước vẫy. Đồ Thanh không nói gì, lấy trứng phượng hoàng từ túi càn khôn đặt vào tay hắn. Lấy được trứng phượng hoàng, cánh tay liền thu về, không gian vặn vẹo biến mất.
"Được rồi, cũng không còn chuyện gì khác. Ta còn chưa thấy qua trứng phượng hoàng đâu, đi xem đây." Nói xong, Khê Cốc ngắt thuật chiếu ảnh dừng trò chuyện.
Thời điểm Tầm Mạch Mạch đi vào dược đường, Quý Ý Viễn đang tra sổ sách, bàn tính trong tay đánh côm cốp rung động. "Nhị sư huynh." Tầm Mạch Mạch gọi.
"Tiểu sư muội?" Quý Ý Viễn ngẩng đầu cười. "Chờ ta tính xong tờ này." Sau một trận bùm bùm, Quý Ý Viễn lấy bút hạ số mới buông sổ sách. Lúc này dược đồng bưng trà đi lên, Tầm Mạch Mạch nâng một chén nhấp môi.
"Sư huynh tìm ta có chuyện gì?"
"Cũng không có gì, nghe nói pháp khí bản mạng của muội là do muội phu luyện chế?" Quý Ý Viễn lại gần, có chút lấy lòng hỏi.
Muội phu? Tầm Mạch Mạch sợ run một lúc mới phản ứng lại, Quý Ý Viễn gọi muội phu ước chừng nói Đồ Thanh đi. "Ân, đúng vậy."
Tầm Mạch Mạch nỗ lực bỏ qua mạt không khỏe trong lòng, luôn cảm thấy cái xưng hô muội phu này thế nào cũng không thích hợp với Đồ Thanh. "Ta nghe Cao sư đệ Khí lâu nói luyện khí thuật của muội phu phi thường cao minh, sư muội, muội phu hắn là luyện khí sư cấp mấy?" Quý Ý Viễn lại hỏi.
"Ta cũng không biết." Tầm Mạch Mạch cũng chỉ biết Đồ Thanh biết luyện khí, còn cấp mấy nàng cũng không rõ ràng.
"Muội cũng không biết?" Quý Ý Viễn có chút ngoài ý muốn.
"Sư huynh, huynh có chuyện gì cứ nói thẳng là được." Tầm Mạch Mạch nói.
"Được rồi." Quý Ý Viễn ngồi xuống bên cạnh Tầm Mạch Mạch, nói rõ ràng. "Ta muốn trọng chế lại bản mạng pháp khí, muốn đi tìm sư thúc bên Khí lâu giúp một chút. Không ngờ hôm trước Lâu chủ Khí lâu nghe tin muội trở lại liền đến nói muội phu luyện khí tạo ra oanh động thật lớn, muốn mượn pháp khí bản mạng của muội xem. Ta không phải nghĩ, nếu thuật luyện khí của muội phu tốt như vậy liền cho hắn cơ hội nịnh bợ.. nhị cữu tử ta đây."
"..."
Nịnh bợ nịnh bợ, nhị cữu tử huynh sợ là không biết, đều là sư muội huynh nịnh bợ chàng ấy. "Ta về hỏi giúp huynh một chút." Tầm Mạch Mạch không đồng ý luôn, nhưng đây là sư huynh đồng môn, không thể không giúp, chỉ có thể về hỏi Đồ Thanh trước.
"Đi, muội về nói với hắn, chỉ cần hắn giúp ta luyện chế tốt pháp khí, hắn đến Dược lâu cầu hôn ta sẽ không làm khó." Quý Ý Viễn thoải mái nói.
Nhưng dù như vậy với tu sĩ chỉ mới kết đan hai tháng, tốc độ tiến giai như vậy đã đủ khiến người ta rợn người. Tuy phụng dưỡng linh lực đã kết thúc nhưng Tầm Mạch Mạch vẫn bị đóng băng như cũ. Cần chờ nàng chuyển hóa toàn bộ ma khí thành linh lực, tầng băng bên ngoài mới tan hết được.
Đồ Thanh không động, hắn lẳng lặng nhìn Tầm Mạch Mạch bị hàn khí bao phủ, trong mắt tràn đầy thương tiếc. Cũng không biết qua bao lâu, tầng băng bên ngoài tan chảy bốc hơi, tay Đồ Thanh dừng lại trên mặt nàng, vẫn mềm mại chỉ là không có độ ấm.
Lúc này, một bàn tay phủ lên tay hắn, Đồ Thanh hơi giật mình, Tầm Mạch Mạch mở mắt, vui vẻ gọi. "Phu quân."
"Lạnh không?" Đồ Thanh hỏi theo bản năng.
"Hiện tại không lạnh." Tầm Mạch Mạch cười lắc đầu. Tuy rằng mỗi lần phụng dưỡng linh lực, kinh mạch đều bị hàn khí đóng băng nhưng cũng chỉ khó chịu lúc đầu, thời điểm cơ thể bị đóng băng, cảm giác ngược lại không mãnh liệt như vậy. Hơn nữa bản thân nàng là linh căn hệ thủy, rất gần hệ băng, sức chống cự tự nhiên cao hơn.
"Tay lạnh, mặt cũng vậy." Đồ Thanh thấp giọng nói.
"Cái gì?" Tầm Mạch Mạch không nghe rõ.
"Không có gì." Đồ Thanh buông tay, hắn rất ít lộ vẻ mặt thương tiếc này trước mặt Tầm Mạch Mạch. Hắn cảm thấy loại cảm xúc này vô cùng dối trá. Quan hệ hai người là Ám Ma cùng tế phẩm, một ngày còn khế ước thì Tầm Mạch Mạch nhất định phải chịu thống khổ băng hàn nhập thể. Hắn nếu một bên thương tiếc, một bên lại tổn thương nàng, hắn cũng coi thường chính mình.
"Hiện tại cảm thấy thế nào? Linh lực vận chuyển thông thuận không?" Đồ Thanh hỏi.
"Tốt hơn nhiều, không còn linh lực đè ép, linh hồ cũng mở rộng, thuyên chuyển linh lực cũng thông thuận hơn." Lúc trước bởi vì quá nhiều linh lực đè ép lên linh hồ khiến mỗi lần nàng vận chuyển linh lực, linh hồ đều chấn động như muốn nổ tung. Hiện giờ mặt hồ yên ả, gợn sóng dập dềnh.
"Nhưng mà linh hồ lớn hơn không ít." Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên kinh hỷ nói.
"Tu vi ta tăng lên?"
"Mỗi lần phụng dưỡng linh lực, tu vi của nàng đều tăng trưởng, chỉ không rõ ràng mà thôi. Ta giúp nàng chuyển hóa một phần linh lực từ truyền thừa linh châu nên nàng chỉ tăng lên một tiểu cảnh giới." Đồ Thanh nhẫn nại giải thích, giải thích xong lại thấy Tầm Mạch Mạch không hề tập trung nghe mà đang nhìn hắn không chớp mắt.
"Ngẩn người cái gì?" Đồ Thanh nhíu mày, đưa tay gõ nhẹ trán nàng một cái.
"Phu quân, chàng biến dễ nhìn." Tầm Mạch Mạch chậm chạp che lại cái trán, ánh mắt lấp lánh lại không rời khỏi mặt Đồ Thanh.
Đồ Thanh giật mình, như thể minh bạch cái gì, bàn tay to vung lên, hơi nước trong không khí ngưng kết thành mặt gương trong không trung, bộ dáng bản thân xuất hiện trong gương nước. Kỳ thực không thay đổi quá lớn, chỉ là ma văn loang lổ trên mặt phai nhạt nhiều, nhiều đường vốn nhạt thì lúc này mờ đến nhìn không thấy. Nhan sắc bị ma văn che kín lộ ra đường nét cơ bản.
"Chỉ là ma văn phai nhạt thôi." Đồ Thanh giải thích nói.
"Ma văn?" Tầm Mạch Mạch tò mò hỏi. "Văn lộ trên mặt phu quân có quan hệ với ma khí trong cơ thể?"
"Ân." Đồ Thanh gật đầu. "Ám Ma chúng ta sau khi tu thành hình người trên mặt sẽ che kín ma văn. Muốn loại bỏ chỉ có hai phương pháp, một là đem ma khí tu luyện đến tận cùng, hoàn toàn khống chế ma khí trong cơ thể, liền có thể bức lui. Một cách khác là sử dụng linh lực tế phẩm tinh lọc, giống như ta vậy."
"Cho nên văn lộ trên mặt phu quân cần linh lực của ta tinh lọc?" Tầm Mạch Mạch hỏi.
"Ân," Đồ Thanh gật đầu. "Chờ tiến giai Đại Thừa kỳ là có thể tinh lọc hoàn toàn."
Tầm Mạch Mạch nghĩ nghĩ, đột nhiên sinh ra động lực vô hạn. "Vì nhan sắc của chàng, ta sẽ nỗ lực." Tuy rằng Đồ Thanh có bộ dáng gì nàng đều không ghét bỏ nhưng có người sẽ ghét bỏ phu quân mình đẹp mắt sao? Phu quân đẹp hay xấu, có thể chọn vì sao không chọn?
"..."
Đồ Thanh không nói gì. Nữ nhân này có được thân mình hắn, lại tham nhan sắc hắn.
Hai người điều tức một đoạn thời gian, chủ yếu là Tầm Mạch Mạch củng cố tu vi vừa tiến giai, Đồ Thanh chỉ bồi bên cạnh mà thôi. Sau khi ra khỏi phòng, nàng vẫy tay triệt tiêu kết giới phòng ngự. Nháy mắt kết giới triệt tiêu, hai đạo phù truyền tin rơi xuống, mỗi đạo dừng trước mặt từng người.
Đồ Thanh nhíu mày nhìn chằm chằm phù truyền tin không có ý mở ra. Tầm Mạch Mạch lại không nghĩ nhiều, rót linh lực vào kích hoạt phù truyền tin, thanh âm của nhị sư huynh Quý Ý Viễn bay ra.
"Tiểu sư muội, bế quan kết thúc thì đến dược đường gặp ta, có chuyện tìm muội."
"Phu quân, nhị sư huynh tìm ta, ta đi một chút." Nghe xong, Tầm Mạch Mạch nói với Đồ Thanh.
"Ân, đi đi." Đồ Thanh đáp lời, đồng thời đưa tay nhận phù truyền tin, lá phù bay vào tay hắn chợt lóe lên, xuất hiện hình ảnh một tu sĩ mặc đồ xanh phong tao.
"Khê Cốc tiền bối." Tầm Mạch Mạch thấy là Khê Cốc, vui mừng chào hỏi.
"Tiểu mười hai, lâu không gặp." Khê Cốc cười tủm tỉm vẫy tay với nàng.
"Lâu không gặp." Tầm Mạch Mạch cười đáp lễ.
"A, các ngươi.." Khê Cốc thông qua thuật chiếu ảnh nhìn thật kỹ hai người, lập tức lộ ra tươi cười khi phát hiện gian tình. "Quan hệ có tiến bộ a?"
Mới đầu Tầm Mạch Mạch không hiểu nhưng hắn cười thật sự quá mức đáng khinh, đến mức nàng nhìn mà hiểu ra, nhất thời xấu hổ đỏ mặt.
"Khê Cốc tiền bối, ta còn có việc, đi trước." Nói xong cũng không quay đầu lại chạy.
Khê Cốc cười ha ha, gặp Đồ Thanh thần sắc không đổi, không nhịn được tiếp tục chế nhạo. "Chúc mừng a, tiểu Thanh rốt cục phá thân."
"Có chuyện mau nói, có rắm mau thả." Đồ Thanh đầy mặt mất kiên nhẫn.
"Tiểu tử, ta còn chưa tính sổ chuyện ngươi ụp nồi cho ta, ngươi có thái độ kiểu gì vậy?" Khê Cốc giận, tiểu tử này lợi dụng hắn xong liền quăng, quả thật thiếu thu thập.
"Bọn họ đi tìm ngươi?" Đồ Thanh lúc này mới có điểm phản ứng. "Ngươi giúp bọn họ trị thương?"
"Ta là loại người gặp ai cũng giúp sao?" Khê Cốc rống lại, nói xong lại đổi giọng. "Bất quá sao các ngươi lại gây chuyện với Lưu Quang tông?"
"Lưu Quang tông thì sao?" Đồ Thanh nghe ra trong lời Khê Cốc có chút kiêng kỵ.
"Ngươi hiện tại thực lực không phải toàn thịnh, đừng gây chuyện với người Lưu Quang tông." Khê Cốc nhắc nhở.
"Vì sao?" Đồ Thanh nghi hoặc.
"Lưu Quang tông có một loại pháp khí có thể khắc chế nguyên thần của chúng ta." Khê Cốc đáp.
"Sao có thể?" Đồ Thanh không thể tin nói. "Muốn khắc chế nguyên thần chúng ta chỉ có nguyên thần lực mạnh hơn hoặc là.."
Đồ Thanh dừng lại, khiếp sợ nhìn Khê Cốc.
"Ngươi đoán không sai, cho nên cách bọn họ xa chút." Khê Cốc cười khổ.
"Đúng rồi, Chúc Ngôn nhờ ta nhắc nhở ngươi đừng quên chuyện đã đáp ứng hắn."
"Trứng phượng hoàng đã lấy được." Đồ Thanh nói. "Tuy trứng phượng hoàng không còn sinh cơ nhưng linh khí phía ngoài không tiêu tan, không tiện dùng phù truyền tin chuyển qua, chờ ngày nào ta về tộc sẽ mang về."
Thời điểm phù truyền tin qua lại, người bình thường sẽ không tiện chặn lại nghe lén. Dù sao mỗi ngày ở Thiên Linh giới có vô số phù truyền tin bay tới bay lui. Nhưng nếu phù truyền tin mang linh khí đậm đặc thì sẽ có người tò mò chặn xuống, chẳng may được bảo vật cầm đi, khổ chủ chỉ có nước ngồi khóc, cho nên mọi người không dùng phù truyền tin vận chuyển này nọ.
"Vậy ngày nào ngươi về tộc?" Khê Cốc hỏi.
"Xem tình huống đi." Đồ Thanh nói có lệ.
Hắn vừa dứt lời liền thấy Khê Cốc trong hình ảnh lộ vẻ mặt khiếp sợ, thất thanh hô. "Chúc Ngôn, ngươi làm chi?"
Đồ Thanh nhíu mày, không gian phía trước dao động, một cánh tay bỗng nhiên thò ra dùng tư thế muốn đồ.
"..."
Đồ Thanh.
"Khụ.. Chúc Ngôn muốn ngươi đem trứng phượng hoàng cho hắn." Nói xong, Khê Cốc nhịn không được nhìn về phía người nào đó cảm thán.
"Đến mức đó sao? Vì lấy một cái trứng mà dùng thuật pháp không gian, ít nhất tiêu tốn trăm năm công lực." Chúc Ngôn trả lời là cánh tay hướng về phía trước vẫy. Đồ Thanh không nói gì, lấy trứng phượng hoàng từ túi càn khôn đặt vào tay hắn. Lấy được trứng phượng hoàng, cánh tay liền thu về, không gian vặn vẹo biến mất.
"Được rồi, cũng không còn chuyện gì khác. Ta còn chưa thấy qua trứng phượng hoàng đâu, đi xem đây." Nói xong, Khê Cốc ngắt thuật chiếu ảnh dừng trò chuyện.
Thời điểm Tầm Mạch Mạch đi vào dược đường, Quý Ý Viễn đang tra sổ sách, bàn tính trong tay đánh côm cốp rung động. "Nhị sư huynh." Tầm Mạch Mạch gọi.
"Tiểu sư muội?" Quý Ý Viễn ngẩng đầu cười. "Chờ ta tính xong tờ này." Sau một trận bùm bùm, Quý Ý Viễn lấy bút hạ số mới buông sổ sách. Lúc này dược đồng bưng trà đi lên, Tầm Mạch Mạch nâng một chén nhấp môi.
"Sư huynh tìm ta có chuyện gì?"
"Cũng không có gì, nghe nói pháp khí bản mạng của muội là do muội phu luyện chế?" Quý Ý Viễn lại gần, có chút lấy lòng hỏi.
Muội phu? Tầm Mạch Mạch sợ run một lúc mới phản ứng lại, Quý Ý Viễn gọi muội phu ước chừng nói Đồ Thanh đi. "Ân, đúng vậy."
Tầm Mạch Mạch nỗ lực bỏ qua mạt không khỏe trong lòng, luôn cảm thấy cái xưng hô muội phu này thế nào cũng không thích hợp với Đồ Thanh. "Ta nghe Cao sư đệ Khí lâu nói luyện khí thuật của muội phu phi thường cao minh, sư muội, muội phu hắn là luyện khí sư cấp mấy?" Quý Ý Viễn lại hỏi.
"Ta cũng không biết." Tầm Mạch Mạch cũng chỉ biết Đồ Thanh biết luyện khí, còn cấp mấy nàng cũng không rõ ràng.
"Muội cũng không biết?" Quý Ý Viễn có chút ngoài ý muốn.
"Sư huynh, huynh có chuyện gì cứ nói thẳng là được." Tầm Mạch Mạch nói.
"Được rồi." Quý Ý Viễn ngồi xuống bên cạnh Tầm Mạch Mạch, nói rõ ràng. "Ta muốn trọng chế lại bản mạng pháp khí, muốn đi tìm sư thúc bên Khí lâu giúp một chút. Không ngờ hôm trước Lâu chủ Khí lâu nghe tin muội trở lại liền đến nói muội phu luyện khí tạo ra oanh động thật lớn, muốn mượn pháp khí bản mạng của muội xem. Ta không phải nghĩ, nếu thuật luyện khí của muội phu tốt như vậy liền cho hắn cơ hội nịnh bợ.. nhị cữu tử ta đây."
"..."
Nịnh bợ nịnh bợ, nhị cữu tử huynh sợ là không biết, đều là sư muội huynh nịnh bợ chàng ấy. "Ta về hỏi giúp huynh một chút." Tầm Mạch Mạch không đồng ý luôn, nhưng đây là sư huynh đồng môn, không thể không giúp, chỉ có thể về hỏi Đồ Thanh trước.
"Đi, muội về nói với hắn, chỉ cần hắn giúp ta luyện chế tốt pháp khí, hắn đến Dược lâu cầu hôn ta sẽ không làm khó." Quý Ý Viễn thoải mái nói.