Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải
Chương 76
"Ám Ma?"
Câu hỏi của Cơ Hồi đã được trả lời rõ ràng bằng sự hiện diện cường đại của nguyên thần bên cạnh tế phẩm của Tầm Mạch Mạch. Cảm nhận uy áp nặng nề tỏa ra từ viên cầu, Cơ Hồi lùi lại ba bước, ánh mắt đầy sợ hãi.
"Làm sao ngươi có thể vào đây?"
Ám Ma xuất hiện ở Chu Tước Môn là điều không tưởng, vì kết giới bên ngoài môn phái được thiết kế để ngăn chặn sự xâm nhập của Ám Ma. Nguyên thần Ám Ma vốn không thể vượt qua.
"Ngươi..."
"Nóng quá."
Giọng nỉ non của Tầm Mạch Mạch vang lên, nàng vô thức vươn tay tìm kiếm, như thể đang cố nắm lấy một thứ gì đó. Ánh mắt sắc bén của Đồ Thanh bỗng dưng biến thành vẻ chán ghét, viên cầu nguyên thần lập tức biến thành hình người, ngồi xuống mép giường và vươn tay cho nàng ôm.
Tầm Mạch Mạch ngay lập tức bám lấy, yên lặng ngủ say.
"..."
Cơ Hồi trố mắt nhìn, ngỡ ngàng trước cảnh tượng kỳ quái.
Đồ Thanh chỉ khi Tầm Mạch Mạch an ổn mới chuyển sự chú ý lại, chất vấn:
"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã đưa nàng từ Dược lâu đến Chu Tước Môn không?"
Nhìn biểu hiện lúng túng của Cơ Hồi, Đồ Thanh nghi ngờ hắn chính là kẻ đã bắt cóc Tầm Mạch Mạch.
Cơ Hồi lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Muốn bắt tế phẩm của Ám Ma đi ngay tại đây là điều bất khả thi, nhưng nếu Cơ Trần biết chuyện hắn nhắm vào Tầm Mạch Mạch, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc. Nghĩ ngợi một lúc, Cơ Hồi hy vọng rằng đối phương không muốn lộ thân phận.
"Chắc ngươi cũng không muốn bị phát hiện ở đây."
Ánh mắt Đồ Thanh chợt tối sầm, giọng lạnh lẽo:
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Có phải ngươi đã đưa Mạch Mạch đến đây không?"
"Nếu ngươi thả ta đi, ta coi như chưa từng thấy ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Vừa nói, Cơ Hồi vừa lặng lẽ lùi dần về phía cửa.
"Có vẻ ngươi không hiểu tiếng người."
Đồ Thanh mất kiên nhẫn, nguyên thần cường đại lập tức bao trùm khắp phòng, uy áp nặng nề khiến Cơ Hồi cảm thấy như đang bị một ngọn núi ép xuống, khó thở.
"Đây là Chu Tước Môn, trên người ta mang huyết mạch gần nhất với môn chủ, nếu ta xảy ra chuyện, môn chủ chắc chắn sẽ phát hiện."
Cơ Hồi giãy giụa, trán toát mồ hôi lạnh.
"Môn chủ? Vân Phi Trần sao? Ngươi nghĩ ta sợ hắn?"
Đồ Thanh cười lạnh, tiếp tục áp bức:
"Nói, ngươi lẻn vào đây để làm gì?"
Cơ Hồi hoảng sợ, không dám nói thật, bèn vội vàng tìm lý do:
"Ta... ta đến để xin lỗi."
"Xin lỗi?"
Ánh mắt Đồ Thanh tràn đầy hoài nghi.
"Ngươi đoán không sai, đúng là ta đã đưa Tầm Mạch Mạch từ Dược lâu tới đây."
Lời vừa dứt, áp lực càng nặng nề hơn khiến Cơ Hồi không chịu nổi, vội kêu lên:
"Ta chỉ là nghe lệnh mà thôi."
Ngay sau đó, uy áp lập tức rút đi. Đồ Thanh bán tín bán nghi, dù sao nguyên thần hắn đang bị giới hạn bởi tu vi cơ thể, không muốn vì kẻ này mà tổn thương. Nếu tổn thương, người phải chịu khổ lại là Tầm Mạch Mạch. Hắn muốn để Vân Phi Trần tự xử lý kẻ này.
"Tầm Mạch Mạch là sư muội của đại ca ta, hai người từng có hôn ước."
Cơ Hồi thấy tình thế có vẻ chuyển biến, liền vội vàng giải thích:
"Tộc Chu Tước chúng ta coi trọng con nối dòng. Khi huyết mạch của đại ca chưa thức tỉnh, có nguy cơ tử vong, cha ta sai ta đến Dược lâu đưa Tầm Mạch Mạch về, hy vọng nàng có thể sinh con cho đại ca."
"Ngươi nói rằng ngươi đưa Mạch Mạch về để sinh con cho Vân Phi Trần?"
Giọng Đồ Thanh lạnh như băng, từng chữ như nghiến răng nghiến lợi.
"Đúng vậy."
Cơ Hồi đáp.
"Nhưng giờ đại ca đã thức tỉnh Chu Tước lực, trở thành môn chủ, đêm nay ta đến đây để xin lỗi nàng. Ngươi tha cho ta đi, ta sẽ giúp mở kết giới để ngươi ra ngoài, đảm bảo sẽ không ai biết về chuyện này."
Biết Ám Ma không thể thoát khỏi kết giới Chu Tước Môn, Cơ Hồi nghĩ rằng mình đã nắm phần thắng.
"Hơn nữa, đại ca của ngươi đã biết Tầm Mạch Mạch là tế phẩm của Ám Ma, giờ khi thức tỉnh, hắn sẽ tìm cách thiêu hủy khế ước giữa các ngươi. Ta có thể cho ngươi biết cách ngăn chặn."
Ám Ma này đã liều mạng vào Chu Tước Môn, chắc chắn rất xem trọng tế phẩm, không muốn khế ước bị phá hủy.
"Tốt lắm..."
Cơ Hồi đang nói tiếp thì Đồ Thanh không còn nghe rõ nữa. Ngay khi nghe hắn nhắc đến việc bắt Tầm Mạch Mạch để sinh con cho Vân Phi Trần, cơn giận của Đồ Thanh đã lên đến đỉnh điểm. Uy áp lập tức tăng cường, đè nén khiến Cơ Hồi thảm thiết hét lên một tiếng, nguyên thần hắn bị ép đến tê liệt, rồi lập tức mất ý thức.
Phanh!
Thân thể Cơ Hồi đổ xuống ngay trước cửa.
"Sao vậy?"
Tiếng hét của Cơ Hồi ngắn ngủi nhưng cũng đủ đánh thức Tầm Mạch Mạch. Đồ Thanh quay lại định nói gì đó, nhưng nguyên thần của hắn không còn giữ được hình thái, nhanh chóng trở về thân thể.
"Khụ khụ... Phụt!"
Đồ Thanh ngồi dậy, tay ôm ngực, phun ra một búng máu.
"Phu quân!"
Tầm Mạch Mạch hoảng hốt gọi, tay run rẩy lau khóe môi hắn không ngừng rỉ máu, trong lòng lo lắng muốn khóc.
"Chàng làm sao vậy? Sao tự nhiên lại hộc máu? Bị thương ở đâu? Ta lấy thuốc..."
Trong túi càn khôn của nàng có vô số đan dược, nhưng không biết cái nào có thể chữa cho hắn.
"Ta... ta đi tìm sư bá."
Tầm Mạch Mạch định gọi sư bá Diệp Hành Chi tới.
"Đừng đi!"
Đồ Thanh giữ chặt tay nàng.
"Đem dược ôn dưỡng nguyên thần cho ta."
"Vâng."
Tầm Mạch Mạch vội vàng lấy đan dược dưỡng nguyên thần, cẩn thận đút cho Đồ Thanh.
"Làm sao nguyên thần bị thương? Nguyên thần của chàng mạnh như vậy, ai có thể tổn thương?"
Trong mắt Tầm Mạch Mạch, nguyên thần của Đồ Thanh mạnh vô địch, ngay cả Huyền Minh chân nhân ở Dược lâu cũng không thể phát hiện hắn.
"Mạch Mạch."
Giọng của Vân Phi Trần vang lên bên ngoài, hắn gõ cửa rồi lập tức đẩy cửa bước vào, nét mặt vội vã.
"Vân sư huynh."
Tầm Mạch Mạch nhìn Vân Phi Trần, khẩn cầu:
"Phu quân bị thương, huynh xem giúp."
Vân Phi Trần vào thấy Tầm Mạch Mạch an toàn thì nhẹ nhõm, ánh mắt lướt qua Đồ Thanh rồi nhìn xuống thi thể Cơ Hồi trên sàn.
Hắn cúi xuống bắt mạch cho Cơ Hồi, phát hiện nguyên thần đã bị phá hủy, với tu sĩ thì xem như đã chết.
"Ngươi giết hắn?"
Vân Phi Trần nhìn Đồ Thanh, khẳng định.
"Là ta."
Đồ Thanh đáp không chút nao núng.
"Sư huynh, có hiểu lầm, huynh hãy nghe chúng ta giải thích."
Lúc nãy, Tầm Mạch Mạch quá lo lắng cho thương thế của Đồ Thanh nên không để ý, giờ mới phát hiện thi thể của Cơ Hồi trong phòng.
Nàng không biết vì sao Cơ Hồi chết ở đây, nhưng lại sợ hai người sẽ xung đột.
"Được, ngươi giải thích."
Vân Phi Trần cảm nhận được Cơ Hồi xảy ra chuyện nên chạy đến. Hắn chết quá nhanh, dường như chỉ sau một chiêu. Nếu không phải Vân Phi Trần vừa thức tỉnh Chu Tước lực, có lẽ hắn cũng chưa phát giác.
"Hắn muốn động vào Tầm Mạch Mạch, muốn động vào tế phẩm của ta ngay trước mắt ta, không phải là tìm chết?"
Tế phẩm của Ám Ma, tuyệt đối không ai được động vào.
"Hắn muốn động vào Mạch Mạch?" Vân Phi Trần giật mình, "Hắn định làm gì?"
"Ta không biết." Đồ Thanh đáp gọn.
"Ngươi không hỏi mà đã giết?"
Vân Phi Trần khó tin hỏi.
"Tại sao phải hỏi? Chỉ riêng chuyện hắn bắt cóc Mạch Mạch từ Dược lâu đã đủ đáng chết vạn lần. Hôm nay hắn không đến, ta cũng sẽ đi tìm hắn."
Đồ Thanh nói với giọng khinh thường.
Vân Phi Trần im lặng, không có cảm xúc quá lớn trước cái chết của Cơ Hồi. Vì cách sinh tồn đặc biệt của Chu Tước Môn, tình thân trong môn phái không thật sự sâu đậm, nhất là giữa những người có huyết thống, tình cảm vốn dĩ nhạt nhòa.
"Sư huynh."
Tầm Mạch Mạch thấy Vân Phi Trần nhìn thi thể Cơ Hồi rất lâu mà không nói lời nào, trong lòng càng thêm lo lắng.
Cuối cùng, Vân Phi Trần thở dài, rồi bấm pháp quyết, từ trong cơ thể Cơ Hồi tróc ra một giọt máu.
"Đây là máu Chu Tước mà năm đó Cơ Hồi đã tróc từ trên người ta."
Vân Phi Trần đưa giọt máu đến trước mặt Tầm Mạch Mạch.
"Cho muội."
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, nàng đâu phải người của tộc Chu Tước, máu Chu Tước đối với nàng chẳng có ý nghĩa gì. Thấy rõ ý nghĩ trong ánh mắt nàng, Vân Phi Trần giải thích tiếp.
"Ta không thích phương pháp truyền thừa của Chu Tước Môn, nhưng đệ tử tộc Chu Tước lại gần như cuồng nhiệt với việc thức tỉnh huyết mạch. Cách duy nhất để thay đổi cục diện này là để máu Chu Tước ngày càng nhạt, đến khi không còn khả năng thức tỉnh nữa. Đến lúc đó, thế gian sẽ không còn Chu Tước, cũng chẳng còn nghi thức thức tỉnh, đệ tử Chu Tước Môn có thể sống như tu sĩ bình thường, có tình cảm huynh đệ, sư trưởng, như Thập Phương Lâu."
Vân Phi Trần khẽ thở dài.
"Mỗi môn chủ sau khi qua đời đều bị tróc máu Chu Tước để người trong tộc hấp thu, duy trì huyết mạch và tăng thực lực cho tông môn. Nhưng ta không muốn tiếp tục giữ gìn huyết mạch mỏng manh này. Máu Chu Tước có khả năng cứu mạng, muội giữ lấy có thể có lúc dùng được."
Hắn nhớ lại lần mình suýt chết vì bị Cơ Hồi phục kích, may mà nhờ một tia huyết mạch Chu Tước còn lại trong máu cứu sống.
"Sư huynh, thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận." Tầm Mạch Mạch vội vàng từ chối, không chỉ vì thấy máu Chu Tước vô cùng quý báu, mà còn e Đồ Thanh sẽ nổi giận.
"Ta giữ cũng vô dụng, mới muốn tặng muội."
"Ai thèm hiếm lạ máu của ngươi! Nàng có ta che chở, không cần thứ này nọ."
Đồ Thanh đương nhiên hiểu giá trị của máu Chu Tước, không phải thứ bình thường nào cũng có năng lực tái sinh cường đại như vậy. Nhưng hắn tuyệt đối không muốn để Tầm Mạch Mạch nhận món quà từ một nam nhân khác, huống hồ đó lại là máu huyết của Vân Phi Trần.
Vân Phi Trần nhíu mày, ánh mắt vẫn đầy hy vọng, mong nàng sẽ nhận lấy giọt máu này.
Đồ Thanh cũng nhìn nàng, ánh mắt như thể cảnh báo: "Nàng dám nhận thử xem."
Tầm Mạch Mạch cảm thấy áp lực lớn vô cùng khi bị cả hai nhìn chăm chú, lặng lẽ lau mồ hôi rồi cẩn trọng nói:
"Sư huynh, thứ này quá quý báu, ta không thể nhận. Nếu không huynh đưa cho sư bá, có lẽ sư bá có thể dùng nó làm thuốc."
Vân Phi Trần nghe vậy, hiểu rằng nàng không muốn nhận, cũng không miễn cưỡng, liền khép tay lại thu hồi giọt máu Chu Tước. Hắn cúi xuống, nâng thi thể Cơ Hồi lên.
"Chuyện này các ngươi coi như không biết, để ta lo liệu."
Một đệ tử chết ở Chu Tước Môn tất phải điều tra rõ, nhưng nếu người giết là môn chủ thì chẳng ai dám nói gì. Huống hồ, Cơ Hồi đã tróc huyết mạch của Vân Phi Trần, nay hắn đòi lại cũng là hợp tình hợp lý.
"Ta không phải giúp ngươi."
Đồ Thanh lạnh lùng đáp lại.
Vân Phi Trần nhìn thẳng vào Đồ Thanh:
"Nếu không phải vì liên quan đến Mạch Mạch, ta nhất định không để yên cho ngươi."
"Ta có thể giết hắn, cũng có thể giết ngươi."
Đồ Thanh đáp lại, một chút cũng không tỏ ra cảm kích.
Vân Phi Trần nhíu mày, hiểu rằng hắn không nói đùa, liền gật đầu với Tầm Mạch Mạch rồi quay người bước ra ngoài.
"Nhớ điều tra xem vì sao hắn đến đây giữa đêm như vậy. Đây là chuyện của Chu Tước Môn, ngươi là tân môn chủ, không thể bỏ qua."
Đột nhiên, Đồ Thanh lên tiếng từ phía sau.
"Không cần ngươi nhắc."
Vân Phi Trần lạnh lùng đáp lại. Chuyện này dù Đồ Thanh không nói, hắn cũng sẽ điều tra. Với tính cách của Cơ Hồi, không thể nào tự dưng nửa đêm tìm đến
Tầm Mạch Mạch mà không có lý do.
Câu hỏi của Cơ Hồi đã được trả lời rõ ràng bằng sự hiện diện cường đại của nguyên thần bên cạnh tế phẩm của Tầm Mạch Mạch. Cảm nhận uy áp nặng nề tỏa ra từ viên cầu, Cơ Hồi lùi lại ba bước, ánh mắt đầy sợ hãi.
"Làm sao ngươi có thể vào đây?"
Ám Ma xuất hiện ở Chu Tước Môn là điều không tưởng, vì kết giới bên ngoài môn phái được thiết kế để ngăn chặn sự xâm nhập của Ám Ma. Nguyên thần Ám Ma vốn không thể vượt qua.
"Ngươi..."
"Nóng quá."
Giọng nỉ non của Tầm Mạch Mạch vang lên, nàng vô thức vươn tay tìm kiếm, như thể đang cố nắm lấy một thứ gì đó. Ánh mắt sắc bén của Đồ Thanh bỗng dưng biến thành vẻ chán ghét, viên cầu nguyên thần lập tức biến thành hình người, ngồi xuống mép giường và vươn tay cho nàng ôm.
Tầm Mạch Mạch ngay lập tức bám lấy, yên lặng ngủ say.
"..."
Cơ Hồi trố mắt nhìn, ngỡ ngàng trước cảnh tượng kỳ quái.
Đồ Thanh chỉ khi Tầm Mạch Mạch an ổn mới chuyển sự chú ý lại, chất vấn:
"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã đưa nàng từ Dược lâu đến Chu Tước Môn không?"
Nhìn biểu hiện lúng túng của Cơ Hồi, Đồ Thanh nghi ngờ hắn chính là kẻ đã bắt cóc Tầm Mạch Mạch.
Cơ Hồi lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Muốn bắt tế phẩm của Ám Ma đi ngay tại đây là điều bất khả thi, nhưng nếu Cơ Trần biết chuyện hắn nhắm vào Tầm Mạch Mạch, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc. Nghĩ ngợi một lúc, Cơ Hồi hy vọng rằng đối phương không muốn lộ thân phận.
"Chắc ngươi cũng không muốn bị phát hiện ở đây."
Ánh mắt Đồ Thanh chợt tối sầm, giọng lạnh lẽo:
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Có phải ngươi đã đưa Mạch Mạch đến đây không?"
"Nếu ngươi thả ta đi, ta coi như chưa từng thấy ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Vừa nói, Cơ Hồi vừa lặng lẽ lùi dần về phía cửa.
"Có vẻ ngươi không hiểu tiếng người."
Đồ Thanh mất kiên nhẫn, nguyên thần cường đại lập tức bao trùm khắp phòng, uy áp nặng nề khiến Cơ Hồi cảm thấy như đang bị một ngọn núi ép xuống, khó thở.
"Đây là Chu Tước Môn, trên người ta mang huyết mạch gần nhất với môn chủ, nếu ta xảy ra chuyện, môn chủ chắc chắn sẽ phát hiện."
Cơ Hồi giãy giụa, trán toát mồ hôi lạnh.
"Môn chủ? Vân Phi Trần sao? Ngươi nghĩ ta sợ hắn?"
Đồ Thanh cười lạnh, tiếp tục áp bức:
"Nói, ngươi lẻn vào đây để làm gì?"
Cơ Hồi hoảng sợ, không dám nói thật, bèn vội vàng tìm lý do:
"Ta... ta đến để xin lỗi."
"Xin lỗi?"
Ánh mắt Đồ Thanh tràn đầy hoài nghi.
"Ngươi đoán không sai, đúng là ta đã đưa Tầm Mạch Mạch từ Dược lâu tới đây."
Lời vừa dứt, áp lực càng nặng nề hơn khiến Cơ Hồi không chịu nổi, vội kêu lên:
"Ta chỉ là nghe lệnh mà thôi."
Ngay sau đó, uy áp lập tức rút đi. Đồ Thanh bán tín bán nghi, dù sao nguyên thần hắn đang bị giới hạn bởi tu vi cơ thể, không muốn vì kẻ này mà tổn thương. Nếu tổn thương, người phải chịu khổ lại là Tầm Mạch Mạch. Hắn muốn để Vân Phi Trần tự xử lý kẻ này.
"Tầm Mạch Mạch là sư muội của đại ca ta, hai người từng có hôn ước."
Cơ Hồi thấy tình thế có vẻ chuyển biến, liền vội vàng giải thích:
"Tộc Chu Tước chúng ta coi trọng con nối dòng. Khi huyết mạch của đại ca chưa thức tỉnh, có nguy cơ tử vong, cha ta sai ta đến Dược lâu đưa Tầm Mạch Mạch về, hy vọng nàng có thể sinh con cho đại ca."
"Ngươi nói rằng ngươi đưa Mạch Mạch về để sinh con cho Vân Phi Trần?"
Giọng Đồ Thanh lạnh như băng, từng chữ như nghiến răng nghiến lợi.
"Đúng vậy."
Cơ Hồi đáp.
"Nhưng giờ đại ca đã thức tỉnh Chu Tước lực, trở thành môn chủ, đêm nay ta đến đây để xin lỗi nàng. Ngươi tha cho ta đi, ta sẽ giúp mở kết giới để ngươi ra ngoài, đảm bảo sẽ không ai biết về chuyện này."
Biết Ám Ma không thể thoát khỏi kết giới Chu Tước Môn, Cơ Hồi nghĩ rằng mình đã nắm phần thắng.
"Hơn nữa, đại ca của ngươi đã biết Tầm Mạch Mạch là tế phẩm của Ám Ma, giờ khi thức tỉnh, hắn sẽ tìm cách thiêu hủy khế ước giữa các ngươi. Ta có thể cho ngươi biết cách ngăn chặn."
Ám Ma này đã liều mạng vào Chu Tước Môn, chắc chắn rất xem trọng tế phẩm, không muốn khế ước bị phá hủy.
"Tốt lắm..."
Cơ Hồi đang nói tiếp thì Đồ Thanh không còn nghe rõ nữa. Ngay khi nghe hắn nhắc đến việc bắt Tầm Mạch Mạch để sinh con cho Vân Phi Trần, cơn giận của Đồ Thanh đã lên đến đỉnh điểm. Uy áp lập tức tăng cường, đè nén khiến Cơ Hồi thảm thiết hét lên một tiếng, nguyên thần hắn bị ép đến tê liệt, rồi lập tức mất ý thức.
Phanh!
Thân thể Cơ Hồi đổ xuống ngay trước cửa.
"Sao vậy?"
Tiếng hét của Cơ Hồi ngắn ngủi nhưng cũng đủ đánh thức Tầm Mạch Mạch. Đồ Thanh quay lại định nói gì đó, nhưng nguyên thần của hắn không còn giữ được hình thái, nhanh chóng trở về thân thể.
"Khụ khụ... Phụt!"
Đồ Thanh ngồi dậy, tay ôm ngực, phun ra một búng máu.
"Phu quân!"
Tầm Mạch Mạch hoảng hốt gọi, tay run rẩy lau khóe môi hắn không ngừng rỉ máu, trong lòng lo lắng muốn khóc.
"Chàng làm sao vậy? Sao tự nhiên lại hộc máu? Bị thương ở đâu? Ta lấy thuốc..."
Trong túi càn khôn của nàng có vô số đan dược, nhưng không biết cái nào có thể chữa cho hắn.
"Ta... ta đi tìm sư bá."
Tầm Mạch Mạch định gọi sư bá Diệp Hành Chi tới.
"Đừng đi!"
Đồ Thanh giữ chặt tay nàng.
"Đem dược ôn dưỡng nguyên thần cho ta."
"Vâng."
Tầm Mạch Mạch vội vàng lấy đan dược dưỡng nguyên thần, cẩn thận đút cho Đồ Thanh.
"Làm sao nguyên thần bị thương? Nguyên thần của chàng mạnh như vậy, ai có thể tổn thương?"
Trong mắt Tầm Mạch Mạch, nguyên thần của Đồ Thanh mạnh vô địch, ngay cả Huyền Minh chân nhân ở Dược lâu cũng không thể phát hiện hắn.
"Mạch Mạch."
Giọng của Vân Phi Trần vang lên bên ngoài, hắn gõ cửa rồi lập tức đẩy cửa bước vào, nét mặt vội vã.
"Vân sư huynh."
Tầm Mạch Mạch nhìn Vân Phi Trần, khẩn cầu:
"Phu quân bị thương, huynh xem giúp."
Vân Phi Trần vào thấy Tầm Mạch Mạch an toàn thì nhẹ nhõm, ánh mắt lướt qua Đồ Thanh rồi nhìn xuống thi thể Cơ Hồi trên sàn.
Hắn cúi xuống bắt mạch cho Cơ Hồi, phát hiện nguyên thần đã bị phá hủy, với tu sĩ thì xem như đã chết.
"Ngươi giết hắn?"
Vân Phi Trần nhìn Đồ Thanh, khẳng định.
"Là ta."
Đồ Thanh đáp không chút nao núng.
"Sư huynh, có hiểu lầm, huynh hãy nghe chúng ta giải thích."
Lúc nãy, Tầm Mạch Mạch quá lo lắng cho thương thế của Đồ Thanh nên không để ý, giờ mới phát hiện thi thể của Cơ Hồi trong phòng.
Nàng không biết vì sao Cơ Hồi chết ở đây, nhưng lại sợ hai người sẽ xung đột.
"Được, ngươi giải thích."
Vân Phi Trần cảm nhận được Cơ Hồi xảy ra chuyện nên chạy đến. Hắn chết quá nhanh, dường như chỉ sau một chiêu. Nếu không phải Vân Phi Trần vừa thức tỉnh Chu Tước lực, có lẽ hắn cũng chưa phát giác.
"Hắn muốn động vào Tầm Mạch Mạch, muốn động vào tế phẩm của ta ngay trước mắt ta, không phải là tìm chết?"
Tế phẩm của Ám Ma, tuyệt đối không ai được động vào.
"Hắn muốn động vào Mạch Mạch?" Vân Phi Trần giật mình, "Hắn định làm gì?"
"Ta không biết." Đồ Thanh đáp gọn.
"Ngươi không hỏi mà đã giết?"
Vân Phi Trần khó tin hỏi.
"Tại sao phải hỏi? Chỉ riêng chuyện hắn bắt cóc Mạch Mạch từ Dược lâu đã đủ đáng chết vạn lần. Hôm nay hắn không đến, ta cũng sẽ đi tìm hắn."
Đồ Thanh nói với giọng khinh thường.
Vân Phi Trần im lặng, không có cảm xúc quá lớn trước cái chết của Cơ Hồi. Vì cách sinh tồn đặc biệt của Chu Tước Môn, tình thân trong môn phái không thật sự sâu đậm, nhất là giữa những người có huyết thống, tình cảm vốn dĩ nhạt nhòa.
"Sư huynh."
Tầm Mạch Mạch thấy Vân Phi Trần nhìn thi thể Cơ Hồi rất lâu mà không nói lời nào, trong lòng càng thêm lo lắng.
Cuối cùng, Vân Phi Trần thở dài, rồi bấm pháp quyết, từ trong cơ thể Cơ Hồi tróc ra một giọt máu.
"Đây là máu Chu Tước mà năm đó Cơ Hồi đã tróc từ trên người ta."
Vân Phi Trần đưa giọt máu đến trước mặt Tầm Mạch Mạch.
"Cho muội."
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, nàng đâu phải người của tộc Chu Tước, máu Chu Tước đối với nàng chẳng có ý nghĩa gì. Thấy rõ ý nghĩ trong ánh mắt nàng, Vân Phi Trần giải thích tiếp.
"Ta không thích phương pháp truyền thừa của Chu Tước Môn, nhưng đệ tử tộc Chu Tước lại gần như cuồng nhiệt với việc thức tỉnh huyết mạch. Cách duy nhất để thay đổi cục diện này là để máu Chu Tước ngày càng nhạt, đến khi không còn khả năng thức tỉnh nữa. Đến lúc đó, thế gian sẽ không còn Chu Tước, cũng chẳng còn nghi thức thức tỉnh, đệ tử Chu Tước Môn có thể sống như tu sĩ bình thường, có tình cảm huynh đệ, sư trưởng, như Thập Phương Lâu."
Vân Phi Trần khẽ thở dài.
"Mỗi môn chủ sau khi qua đời đều bị tróc máu Chu Tước để người trong tộc hấp thu, duy trì huyết mạch và tăng thực lực cho tông môn. Nhưng ta không muốn tiếp tục giữ gìn huyết mạch mỏng manh này. Máu Chu Tước có khả năng cứu mạng, muội giữ lấy có thể có lúc dùng được."
Hắn nhớ lại lần mình suýt chết vì bị Cơ Hồi phục kích, may mà nhờ một tia huyết mạch Chu Tước còn lại trong máu cứu sống.
"Sư huynh, thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận." Tầm Mạch Mạch vội vàng từ chối, không chỉ vì thấy máu Chu Tước vô cùng quý báu, mà còn e Đồ Thanh sẽ nổi giận.
"Ta giữ cũng vô dụng, mới muốn tặng muội."
"Ai thèm hiếm lạ máu của ngươi! Nàng có ta che chở, không cần thứ này nọ."
Đồ Thanh đương nhiên hiểu giá trị của máu Chu Tước, không phải thứ bình thường nào cũng có năng lực tái sinh cường đại như vậy. Nhưng hắn tuyệt đối không muốn để Tầm Mạch Mạch nhận món quà từ một nam nhân khác, huống hồ đó lại là máu huyết của Vân Phi Trần.
Vân Phi Trần nhíu mày, ánh mắt vẫn đầy hy vọng, mong nàng sẽ nhận lấy giọt máu này.
Đồ Thanh cũng nhìn nàng, ánh mắt như thể cảnh báo: "Nàng dám nhận thử xem."
Tầm Mạch Mạch cảm thấy áp lực lớn vô cùng khi bị cả hai nhìn chăm chú, lặng lẽ lau mồ hôi rồi cẩn trọng nói:
"Sư huynh, thứ này quá quý báu, ta không thể nhận. Nếu không huynh đưa cho sư bá, có lẽ sư bá có thể dùng nó làm thuốc."
Vân Phi Trần nghe vậy, hiểu rằng nàng không muốn nhận, cũng không miễn cưỡng, liền khép tay lại thu hồi giọt máu Chu Tước. Hắn cúi xuống, nâng thi thể Cơ Hồi lên.
"Chuyện này các ngươi coi như không biết, để ta lo liệu."
Một đệ tử chết ở Chu Tước Môn tất phải điều tra rõ, nhưng nếu người giết là môn chủ thì chẳng ai dám nói gì. Huống hồ, Cơ Hồi đã tróc huyết mạch của Vân Phi Trần, nay hắn đòi lại cũng là hợp tình hợp lý.
"Ta không phải giúp ngươi."
Đồ Thanh lạnh lùng đáp lại.
Vân Phi Trần nhìn thẳng vào Đồ Thanh:
"Nếu không phải vì liên quan đến Mạch Mạch, ta nhất định không để yên cho ngươi."
"Ta có thể giết hắn, cũng có thể giết ngươi."
Đồ Thanh đáp lại, một chút cũng không tỏ ra cảm kích.
Vân Phi Trần nhíu mày, hiểu rằng hắn không nói đùa, liền gật đầu với Tầm Mạch Mạch rồi quay người bước ra ngoài.
"Nhớ điều tra xem vì sao hắn đến đây giữa đêm như vậy. Đây là chuyện của Chu Tước Môn, ngươi là tân môn chủ, không thể bỏ qua."
Đột nhiên, Đồ Thanh lên tiếng từ phía sau.
"Không cần ngươi nhắc."
Vân Phi Trần lạnh lùng đáp lại. Chuyện này dù Đồ Thanh không nói, hắn cũng sẽ điều tra. Với tính cách của Cơ Hồi, không thể nào tự dưng nửa đêm tìm đến
Tầm Mạch Mạch mà không có lý do.