Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải
Chương 58
Tầm Mạch Mạch không rõ gia tộc Vân Phi Trần có phải Chu Tước tộc hay không, nhưng hắn từng đích thân thừa nhận với nàng rằng trên người mình có huyết mạch Chu Tước. Lúc trước, khi sư bá yêu cầu nàng cùng hắn song tu để chữa bệnh, cũng là nhằm kích hoạt huyết mạch Chu Tước bằng ma khí trong người nàng.
"Vì sao lại là tộc Chu Tước, sư huynh liền không thể quay về?" Tầm Mạch Mạch hỏi.
"Bởi trên đời này chỉ có một con Chu Tước."
"Có ý gì?" Tầm Mạch Mạch không thực sự hiểu.
"Chu Tước tộc là huyết mạch cuối cùng của Chu Tước lưu lại nơi nhân gian. Một khi thức tỉnh, huyết mạch này sẽ giúp bọn họ tiến bộ vượt bậc, nên mỗi thế hệ đều tìm cách thức tỉnh huyết mạch của mình để củng cố vị thế trong tu chân giới." Đồ Thanh giải thích.
"Nhưng huyết mạch Chu Tước ngày càng loãng, gần như không thể thức tỉnh, vì thế Chu Tước tộc nghĩ ra một biện pháp."
"Biện pháp gì?" Trực giác mách bảo Tầm Mạch Mạch rằng đây không phải là một biện pháp tốt.
"Tập trung huyết mạch." Đồ Thanh nói.
"Họ để những người cùng thế hệ mang huyết mạch đấu với nhau, kẻ chiến thắng sẽ hấp thu huyết mạch kẻ bại, dồn sức mạnh vào một người, tăng khả năng thức tỉnh."
Sắc mặt Tầm Mạch Mạch tái nhợt.
"Vậy... Vân sư huynh... Ta phải đi tìm sư bá."
Không màng đến chuyện khác, Tầm Mạch Mạch xoay người chạy đến nơi Diệp Hành Chi đang bế quan, nhưng bị một tiểu đồng ngăn lại.
"Sư tỷ, lúc chân nhân luyện dược, chúng ta không được quấy rầy."
"Ta có việc khẩn cấp, cần gặp sư bá ngay lập tức."
Nếu không có kết giới, nàng đã xông vào rồi.
"Có cách nào để liên lạc với sư bá không?"
"Khi chân nhân luyện dược, chỉ có đại sư huynh mới được vào, phương pháp mở cấm chế cũng do huynh ấy giữ." Tiểu dược đồng nói.
Nghe vậy, Tầm Mạch Mạch tức đến giậm chân. Sao sư bá lại bế quan vào lúc này, hơn nữa, phương pháp mở cấm chế lại nằm trong tay Vân sư huynh. Không mở được cấm chế, nàng lo lắng Vân Phi Trần gặp nguy hiểm, liền chạy tới chỗ Huyền Minh chân nhân. Đến nơi, dược đồng báo rằng sư tổ đã ra ngoài.
"Sư tổ không ở đây?" Tầm Mạch Mạch giật mình.
"Tôn giả Hồng Vũ sắp đột phá, lâu chủ qua đó hộ pháp."
Tôn giả Hồng Vũ là bạn thân của Huyền Minh chân nhân, đình trệ ở Xuất Khiếu kỳ suốt hàng nghìn năm, thọ nguyên sắp tận. Khó khăn lắm mới có dấu hiệu đột phá nên Huyền Minh chân nhân lo lắng, mang đan dược tới hộ pháp.
Sư bá bế quan, sư tổ không ở Dược lâu, sao lại trùng hợp thế này?
Tầm Mạch Mạch bức thiết muốn biết Vân Phi Trần có phải người Chu Tước tộc hay không, mà người ở Dược lâu có thể trả lời chỉ có sư tổ và sư bá. Không tìm được người, nàng bèn phát phù truyền tin. Huyền Minh chân nhân chỉ đi hộ pháp thôi, có lẽ vẫn nhận được.
Suy nghĩ một chút, nàng gửi phù truyền tin thông báo Vân sư huynh gặp thân thích, tạm thời trở về gia tộc. Gửi xong, nàng lại phát một cái phù truyền tin cho Vân Phi Trần, hỏi khi nào huynh ấy về lại Dược lâu.
Khoảng một khắc sau, hai đạo phù truyền tin đều hồi đáp.
Trước là phù truyền tin của Vân Phi Trần, giọng nói không có gì bất thường, còn mang chút nhẹ nhàng: "Ta đã lâu không về nhà, muốn ở lại một thời gian, khi trở về sẽ mang đồ ngon cho muội."
Phù truyền tin của Huyền Minh chân nhân đến sau một chút, chỉ vỏn vẹn: "Đã biết."
Nghe thấy không có gì lạ, Tầm Mạch Mạch dần yên tâm. Có lẽ phu quân đã đoán sai, Vân sư huynh không phải người tộc Chu Tước.
Để thêm phần chắc chắn, Tầm Mạch Mạch lại truyền tin cho Huyền Minh chân nhân.
"Sư tổ, sư huynh là người nơi nào? Con nghe huynh ấy nói mình có huyết mạch Chu Tước, chẳng hay huynh ấy có phải người Chu Tước tộc không?"
Trên phòng nhỏ bên huyền nhai.
Đồ Thanh đang đứng hóng gió, hắn dường như rất thích nơi này, không có việc gì cũng ghé đến. Ban ngày ngắm biển mây, đêm lại ngắm sao trời, như thể không bao giờ thấy chán.
"Hỏi được chưa?" Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch trở lại, thuận miệng hỏi.
"Vân sư huynh có lẽ không phải người tộc Chu Tước."
Tầm Mạch Mạch ngồi xuống bên cạnh Đồ Thanh, nói.
"Sư bá đang bế quan, ta không gặp được nhưng đã liên lạc với sư tổ và sư huynh. Vân sư huynh nói sẽ về sau một thời gian, không có gì bất thường. Sư tổ khi nghe cũng không ngạc nhiên, chỉ đáp "đã biết". Ta nghĩ nếu sư huynh thật là người Chu Tước tộc, sư tổ không thể thờ ơ như vậy."
Đồ Thanh nhíu mày, trong chốc lát cũng không xác định được.
Chu Tước tộc vì có huyết mạch Chu Tước nên trong linh lực cũng có hơi thở Chu Tước chi hỏa. Hắn ở cùng Vân Phi Trần một thời gian nhưng không cảm nhận được hơi thở này, nếu không hắn đã phát hiện sớm. Sở dĩ hắn nghi ngờ là vì thiếu niên đến tìm Vân Phi Trần có hơi thở Chu Tước chi hỏa.
Lúc này, một đạo thanh quang bay tới, Tầm Mạch Mạch giơ tay đón nhận, là phù truyền tin của sư tổ. Nàng truyền linh lực kích hoạt, nghe thấy giọng sư tổ:
"Phi Trần không có quan hệ gì với tộc Chu Tước."
Tầm Mạch Mạch hoàn toàn yên lòng.
Đồ Thanh nhìn Tầm Mạch Mạch vui mừng, mối nghi ngờ trong lòng cũng tan biến. Vân Phi Trần với Đồ Thanh chỉ là sư huynh của Mạch Mạch, hắn quan tâm chuyện Chu Tước tộc cũng chỉ vì nghĩ tới nàng. Nếu là người ngoài, Đồ Thanh đã chẳng bận tâm.
"Lại đây." Đồ Thanh vẫy tay gọi Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch bóp nát phù truyền tin, ngồi xuống trước mặt Đồ Thanh.
"Đưa tay cho ta." Đồ Thanh nói.
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, tựa hồ đã hiểu được điều gì đó, nàng chủ động khoanh chân ngồi lại, duỗi tay tới trước mặt Đồ Thanh.
"Lúc phụng dưỡng linh lực, ma khí sẽ tiến vào cơ thể nàng. Bởi có khế ước nên ma khí này không gây tổn thương, mà còn chuyển hóa thành sức mạnh cho nàng. Tuy nhiên, quá trình này có chút khó chịu..." Đồ Thanh dừng lại một chút, rồi bổ sung, "Nếu chịu không nổi thì nói, ta sẽ dừng lại."
"Được." Tầm Mạch Mạch bật cười khẽ, không biết Đồ Thanh đã nhắc điều này bao nhiêu lần. Trước đây nàng cũng từng phụng dưỡng linh lực qua, ma khí nhập thể không phải lần đầu, nên nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Đồ Thanh giơ tay nắm lấy tay nàng. Bàn tay Tầm Mạch Mạch vừa ấm áp vừa mềm mại, khiến hắn không muốn buông.
"Phu quân?" Tầm Mạch Mạch mỉm cười nhắc, "Ta đã chuẩn bị sẵn sàng."
Đồ Thanh nhìn nàng với vẻ nhẹ nhàng, nhưng lòng hắn lại trầm xuống, không nhịn được mà nói: "Nếu không chịu nổi, hãy nói với ta."
"Phu quân, cứ tiến hành đi, đừng lo lắng cho ta."
Tầm Mạch Mạch cười nghịch ngợm, linh lực bắt đầu lưu chuyển, khởi động quá trình phụng dưỡng. Ma khí trong người Đồ Thanh, ngay khi nàng vận hành linh lực, liền lưu chuyển vào cơ thể nàng.
Ngay lập tức, một cỗ khí tức lạnh lẽo xâm nhập khiến nàng mất cảm giác. Đồ Thanh vội điều chỉnh, nhanh chóng vận chuyển công pháp để khống chế tốc độ ma khí, sao cho nó đồng bộ với linh lực.
"Trong lúc này, đừng nói lung tung."
Đồ Thanh nhăn mặt nhìn Tầm Mạch Mạch, nếu không phải nàng nói lung tung, hắn đã không phân tâm. Tầm Mạch Mạch gượng gạo cười, giờ đây nàng muốn nói gì cũng không còn sức. Mắt nàng dần phủ một lớp sương, nàng biết đó là hơi sương đọng trên lông mi.
Ánh mắt Đồ Thanh tối lại, nhưng hắn vẫn không dừng dòng chảy ma khí. Đây chỉ mới là khởi đầu, không biết nàng sẽ chịu đựng được bao lâu.
Tầm Mạch Mạch nhận thấy mình không thể nhìn rõ, liền nhắm mắt lại, tập trung vận hành công pháp để bắt đầu tu luyện. Thái Sơ Điệp ngủ say bị công pháp đánh thức, phất phơ đôi cánh tím nhạt trên đỉnh đầu nàng, giúp chủ nhân hấp thu nhiều linh khí hơn.
Chẳng mấy chốc, một khí tràng linh lực mạnh mẽ hình thành xung quanh hai người.
Một hồi lâu sau, lớp sương trên mi mắt nàng dần tan đi. Đồ Thanh cảm nhận linh lực của Tầm Mạch Mạch ngày càng mạnh mẽ, ấm áp và không hề giữ lại.
Thời gian trôi qua, từng khoảnh khắc, Đồ Thanh thấy sương lạnh phủ trên Tầm Mạch Mạch mà muốn dừng lại, nhưng rồi lại kiên nhẫn, cho đến khi ma khí trong cơ thể hoàn toàn được tinh lọc. Quá trình này kéo dài, khoảng hơn ba canh giờ, lâu hơn dự kiến của hắn.
Hắn vốn tính toán một canh giờ là dừng, vì phụng dưỡng linh lực vốn là quá trình dài, không nên vội. Hắn muốn nàng có thời gian thích ứng. Nhưng phản ứng của nàng khiến hắn thay đổi ý định.
Ám Ma có thể từ linh lực phụng dưỡng mà cảm nhận được trạng thái của tế phẩm. Nếu tế phẩm cảm thấy kiệt sức, hoảng loạn hoặc cơ thể không chịu nổi, linh lực sẽ xuất hiện dấu hiệu đình trệ và kháng cự. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, linh lực của Tầm Mạch Mạch luôn ổn định và thuận theo. Đây là lần phụng dưỡng linh lực thoải mái nhất của Đồ Thanh, giống như không phải hắn đòi hỏi, mà là nàng tự nguyện cho đi.
Khi Tầm Mạch Mạch tỉnh lại từ trạng thái nhập định, thấy Đồ Thanh bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt có phần phức tạp, khiến nàng khó lòng đọc hiểu.
"Phu quân?"
Vừa mở lời, nàng liền bị Đồ Thanh kéo vào trong ngực, đôi môi bị hắn áp xuống. Tầm Mạch Mạch kinh ngạc mở to mắt, chưa kịp cảm nhận cái hôn bất ngờ, thì hắn đã buông ra, như tưởng thưởng mà nói:
"Tối qua nàng biểu hiện không tồi, coi như khen thưởng."
"..."
Tầm Mạch Mạch muốn nói, nhưng nàng không dám mở lời về phần thưởng.
"Thấy không thoải mái sao?" Đồ Thanh đột ngột hỏi.
Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên trong chốc lát. Kinh mạch nàng bị ma khí ăn mòn, đương nhiên là khó chịu. Trước khi tỉnh lại, nàng thậm chí còn nghĩ mình sẽ đông cứng mà chết, nhưng vào lúc nàng không thể chịu đựng thêm, ma khí lạnh lẽo ấy lại chuyển hóa thành linh lực. Giống như xuân về tan băng, sau cái lạnh thấu xương là sự sống hồi sinh.
Phảng phất như có một thanh âm của vận mệnh nhắc nhở nàng, hãy chịu đựng, cỗ lực lượng này sẽ không gây tổn hại.
"Có một chút, nhưng ta biết... chàng sẽ không làm tổn thương ta."
Tầm Mạch Mạch đáp.
Ánh mắt Đồ Thanh lóe lên, rồi đứng dậy, không ngoảnh lại mà nói: "Ta đói rồi, đi làm điểm tâm cho ta."
"Vì sao lại là tộc Chu Tước, sư huynh liền không thể quay về?" Tầm Mạch Mạch hỏi.
"Bởi trên đời này chỉ có một con Chu Tước."
"Có ý gì?" Tầm Mạch Mạch không thực sự hiểu.
"Chu Tước tộc là huyết mạch cuối cùng của Chu Tước lưu lại nơi nhân gian. Một khi thức tỉnh, huyết mạch này sẽ giúp bọn họ tiến bộ vượt bậc, nên mỗi thế hệ đều tìm cách thức tỉnh huyết mạch của mình để củng cố vị thế trong tu chân giới." Đồ Thanh giải thích.
"Nhưng huyết mạch Chu Tước ngày càng loãng, gần như không thể thức tỉnh, vì thế Chu Tước tộc nghĩ ra một biện pháp."
"Biện pháp gì?" Trực giác mách bảo Tầm Mạch Mạch rằng đây không phải là một biện pháp tốt.
"Tập trung huyết mạch." Đồ Thanh nói.
"Họ để những người cùng thế hệ mang huyết mạch đấu với nhau, kẻ chiến thắng sẽ hấp thu huyết mạch kẻ bại, dồn sức mạnh vào một người, tăng khả năng thức tỉnh."
Sắc mặt Tầm Mạch Mạch tái nhợt.
"Vậy... Vân sư huynh... Ta phải đi tìm sư bá."
Không màng đến chuyện khác, Tầm Mạch Mạch xoay người chạy đến nơi Diệp Hành Chi đang bế quan, nhưng bị một tiểu đồng ngăn lại.
"Sư tỷ, lúc chân nhân luyện dược, chúng ta không được quấy rầy."
"Ta có việc khẩn cấp, cần gặp sư bá ngay lập tức."
Nếu không có kết giới, nàng đã xông vào rồi.
"Có cách nào để liên lạc với sư bá không?"
"Khi chân nhân luyện dược, chỉ có đại sư huynh mới được vào, phương pháp mở cấm chế cũng do huynh ấy giữ." Tiểu dược đồng nói.
Nghe vậy, Tầm Mạch Mạch tức đến giậm chân. Sao sư bá lại bế quan vào lúc này, hơn nữa, phương pháp mở cấm chế lại nằm trong tay Vân sư huynh. Không mở được cấm chế, nàng lo lắng Vân Phi Trần gặp nguy hiểm, liền chạy tới chỗ Huyền Minh chân nhân. Đến nơi, dược đồng báo rằng sư tổ đã ra ngoài.
"Sư tổ không ở đây?" Tầm Mạch Mạch giật mình.
"Tôn giả Hồng Vũ sắp đột phá, lâu chủ qua đó hộ pháp."
Tôn giả Hồng Vũ là bạn thân của Huyền Minh chân nhân, đình trệ ở Xuất Khiếu kỳ suốt hàng nghìn năm, thọ nguyên sắp tận. Khó khăn lắm mới có dấu hiệu đột phá nên Huyền Minh chân nhân lo lắng, mang đan dược tới hộ pháp.
Sư bá bế quan, sư tổ không ở Dược lâu, sao lại trùng hợp thế này?
Tầm Mạch Mạch bức thiết muốn biết Vân Phi Trần có phải người Chu Tước tộc hay không, mà người ở Dược lâu có thể trả lời chỉ có sư tổ và sư bá. Không tìm được người, nàng bèn phát phù truyền tin. Huyền Minh chân nhân chỉ đi hộ pháp thôi, có lẽ vẫn nhận được.
Suy nghĩ một chút, nàng gửi phù truyền tin thông báo Vân sư huynh gặp thân thích, tạm thời trở về gia tộc. Gửi xong, nàng lại phát một cái phù truyền tin cho Vân Phi Trần, hỏi khi nào huynh ấy về lại Dược lâu.
Khoảng một khắc sau, hai đạo phù truyền tin đều hồi đáp.
Trước là phù truyền tin của Vân Phi Trần, giọng nói không có gì bất thường, còn mang chút nhẹ nhàng: "Ta đã lâu không về nhà, muốn ở lại một thời gian, khi trở về sẽ mang đồ ngon cho muội."
Phù truyền tin của Huyền Minh chân nhân đến sau một chút, chỉ vỏn vẹn: "Đã biết."
Nghe thấy không có gì lạ, Tầm Mạch Mạch dần yên tâm. Có lẽ phu quân đã đoán sai, Vân sư huynh không phải người tộc Chu Tước.
Để thêm phần chắc chắn, Tầm Mạch Mạch lại truyền tin cho Huyền Minh chân nhân.
"Sư tổ, sư huynh là người nơi nào? Con nghe huynh ấy nói mình có huyết mạch Chu Tước, chẳng hay huynh ấy có phải người Chu Tước tộc không?"
Trên phòng nhỏ bên huyền nhai.
Đồ Thanh đang đứng hóng gió, hắn dường như rất thích nơi này, không có việc gì cũng ghé đến. Ban ngày ngắm biển mây, đêm lại ngắm sao trời, như thể không bao giờ thấy chán.
"Hỏi được chưa?" Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch trở lại, thuận miệng hỏi.
"Vân sư huynh có lẽ không phải người tộc Chu Tước."
Tầm Mạch Mạch ngồi xuống bên cạnh Đồ Thanh, nói.
"Sư bá đang bế quan, ta không gặp được nhưng đã liên lạc với sư tổ và sư huynh. Vân sư huynh nói sẽ về sau một thời gian, không có gì bất thường. Sư tổ khi nghe cũng không ngạc nhiên, chỉ đáp "đã biết". Ta nghĩ nếu sư huynh thật là người Chu Tước tộc, sư tổ không thể thờ ơ như vậy."
Đồ Thanh nhíu mày, trong chốc lát cũng không xác định được.
Chu Tước tộc vì có huyết mạch Chu Tước nên trong linh lực cũng có hơi thở Chu Tước chi hỏa. Hắn ở cùng Vân Phi Trần một thời gian nhưng không cảm nhận được hơi thở này, nếu không hắn đã phát hiện sớm. Sở dĩ hắn nghi ngờ là vì thiếu niên đến tìm Vân Phi Trần có hơi thở Chu Tước chi hỏa.
Lúc này, một đạo thanh quang bay tới, Tầm Mạch Mạch giơ tay đón nhận, là phù truyền tin của sư tổ. Nàng truyền linh lực kích hoạt, nghe thấy giọng sư tổ:
"Phi Trần không có quan hệ gì với tộc Chu Tước."
Tầm Mạch Mạch hoàn toàn yên lòng.
Đồ Thanh nhìn Tầm Mạch Mạch vui mừng, mối nghi ngờ trong lòng cũng tan biến. Vân Phi Trần với Đồ Thanh chỉ là sư huynh của Mạch Mạch, hắn quan tâm chuyện Chu Tước tộc cũng chỉ vì nghĩ tới nàng. Nếu là người ngoài, Đồ Thanh đã chẳng bận tâm.
"Lại đây." Đồ Thanh vẫy tay gọi Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch bóp nát phù truyền tin, ngồi xuống trước mặt Đồ Thanh.
"Đưa tay cho ta." Đồ Thanh nói.
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, tựa hồ đã hiểu được điều gì đó, nàng chủ động khoanh chân ngồi lại, duỗi tay tới trước mặt Đồ Thanh.
"Lúc phụng dưỡng linh lực, ma khí sẽ tiến vào cơ thể nàng. Bởi có khế ước nên ma khí này không gây tổn thương, mà còn chuyển hóa thành sức mạnh cho nàng. Tuy nhiên, quá trình này có chút khó chịu..." Đồ Thanh dừng lại một chút, rồi bổ sung, "Nếu chịu không nổi thì nói, ta sẽ dừng lại."
"Được." Tầm Mạch Mạch bật cười khẽ, không biết Đồ Thanh đã nhắc điều này bao nhiêu lần. Trước đây nàng cũng từng phụng dưỡng linh lực qua, ma khí nhập thể không phải lần đầu, nên nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Đồ Thanh giơ tay nắm lấy tay nàng. Bàn tay Tầm Mạch Mạch vừa ấm áp vừa mềm mại, khiến hắn không muốn buông.
"Phu quân?" Tầm Mạch Mạch mỉm cười nhắc, "Ta đã chuẩn bị sẵn sàng."
Đồ Thanh nhìn nàng với vẻ nhẹ nhàng, nhưng lòng hắn lại trầm xuống, không nhịn được mà nói: "Nếu không chịu nổi, hãy nói với ta."
"Phu quân, cứ tiến hành đi, đừng lo lắng cho ta."
Tầm Mạch Mạch cười nghịch ngợm, linh lực bắt đầu lưu chuyển, khởi động quá trình phụng dưỡng. Ma khí trong người Đồ Thanh, ngay khi nàng vận hành linh lực, liền lưu chuyển vào cơ thể nàng.
Ngay lập tức, một cỗ khí tức lạnh lẽo xâm nhập khiến nàng mất cảm giác. Đồ Thanh vội điều chỉnh, nhanh chóng vận chuyển công pháp để khống chế tốc độ ma khí, sao cho nó đồng bộ với linh lực.
"Trong lúc này, đừng nói lung tung."
Đồ Thanh nhăn mặt nhìn Tầm Mạch Mạch, nếu không phải nàng nói lung tung, hắn đã không phân tâm. Tầm Mạch Mạch gượng gạo cười, giờ đây nàng muốn nói gì cũng không còn sức. Mắt nàng dần phủ một lớp sương, nàng biết đó là hơi sương đọng trên lông mi.
Ánh mắt Đồ Thanh tối lại, nhưng hắn vẫn không dừng dòng chảy ma khí. Đây chỉ mới là khởi đầu, không biết nàng sẽ chịu đựng được bao lâu.
Tầm Mạch Mạch nhận thấy mình không thể nhìn rõ, liền nhắm mắt lại, tập trung vận hành công pháp để bắt đầu tu luyện. Thái Sơ Điệp ngủ say bị công pháp đánh thức, phất phơ đôi cánh tím nhạt trên đỉnh đầu nàng, giúp chủ nhân hấp thu nhiều linh khí hơn.
Chẳng mấy chốc, một khí tràng linh lực mạnh mẽ hình thành xung quanh hai người.
Một hồi lâu sau, lớp sương trên mi mắt nàng dần tan đi. Đồ Thanh cảm nhận linh lực của Tầm Mạch Mạch ngày càng mạnh mẽ, ấm áp và không hề giữ lại.
Thời gian trôi qua, từng khoảnh khắc, Đồ Thanh thấy sương lạnh phủ trên Tầm Mạch Mạch mà muốn dừng lại, nhưng rồi lại kiên nhẫn, cho đến khi ma khí trong cơ thể hoàn toàn được tinh lọc. Quá trình này kéo dài, khoảng hơn ba canh giờ, lâu hơn dự kiến của hắn.
Hắn vốn tính toán một canh giờ là dừng, vì phụng dưỡng linh lực vốn là quá trình dài, không nên vội. Hắn muốn nàng có thời gian thích ứng. Nhưng phản ứng của nàng khiến hắn thay đổi ý định.
Ám Ma có thể từ linh lực phụng dưỡng mà cảm nhận được trạng thái của tế phẩm. Nếu tế phẩm cảm thấy kiệt sức, hoảng loạn hoặc cơ thể không chịu nổi, linh lực sẽ xuất hiện dấu hiệu đình trệ và kháng cự. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, linh lực của Tầm Mạch Mạch luôn ổn định và thuận theo. Đây là lần phụng dưỡng linh lực thoải mái nhất của Đồ Thanh, giống như không phải hắn đòi hỏi, mà là nàng tự nguyện cho đi.
Khi Tầm Mạch Mạch tỉnh lại từ trạng thái nhập định, thấy Đồ Thanh bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt có phần phức tạp, khiến nàng khó lòng đọc hiểu.
"Phu quân?"
Vừa mở lời, nàng liền bị Đồ Thanh kéo vào trong ngực, đôi môi bị hắn áp xuống. Tầm Mạch Mạch kinh ngạc mở to mắt, chưa kịp cảm nhận cái hôn bất ngờ, thì hắn đã buông ra, như tưởng thưởng mà nói:
"Tối qua nàng biểu hiện không tồi, coi như khen thưởng."
"..."
Tầm Mạch Mạch muốn nói, nhưng nàng không dám mở lời về phần thưởng.
"Thấy không thoải mái sao?" Đồ Thanh đột ngột hỏi.
Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên trong chốc lát. Kinh mạch nàng bị ma khí ăn mòn, đương nhiên là khó chịu. Trước khi tỉnh lại, nàng thậm chí còn nghĩ mình sẽ đông cứng mà chết, nhưng vào lúc nàng không thể chịu đựng thêm, ma khí lạnh lẽo ấy lại chuyển hóa thành linh lực. Giống như xuân về tan băng, sau cái lạnh thấu xương là sự sống hồi sinh.
Phảng phất như có một thanh âm của vận mệnh nhắc nhở nàng, hãy chịu đựng, cỗ lực lượng này sẽ không gây tổn hại.
"Có một chút, nhưng ta biết... chàng sẽ không làm tổn thương ta."
Tầm Mạch Mạch đáp.
Ánh mắt Đồ Thanh lóe lên, rồi đứng dậy, không ngoảnh lại mà nói: "Ta đói rồi, đi làm điểm tâm cho ta."