Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải
Chương 2
Tầm Mạch Mạch đưa Thương Nhĩ trở về Xích Ninh phong. Chờ một lát, đã thấy Tầm Ca trở về. Mẫu thân nàng, váy đỏ rực như lửa, ngự kiếm mà đến. Mỗi lần thấy cảnh này, Tầm Mạch Mạch lại thầm than mẫu thân thật mỹ mạo, chỉ tiếc nàng chỉ kế thừa được đôi chút.
"Nương," Tầm Mạch Mạch vui sướng gọi.
"Ừm," Tầm Ca đáp, cả người lạnh như băng, nhưng trước mặt nữ nhi lại thoáng hiện vài phần dịu dàng.
"Mẫu thân thật uy vũ," Tầm Mạch Mạch nhanh nhảu nịnh nọt.
"Vừa rồi con cũng có mặt?" Tầm Ca nhướn mày.
"Mẫu thân đánh nhau, Mạch Mạch tuy không giúp được gì nhưng ở bên cạnh trợ uy vẫn được."
Tầm Ca không nói gì, đi đến đình hóng gió, tùy ý ngồi xuống. Thương Nhĩ nhanh nhẹn lấy từ túi càn khôn một hồ linh tuyền, pha trà cho phong chủ và tiểu thư. Nếu cảnh này để đám tán tu ngoài kia thấy, chắc chắn sẽ ghen tỵ. Bởi túi càn khôn là vật quý hiếm trong tu chân giới, một tiểu đồng rót nước quét nhà có được thật hiếm thấy.
Tầm Ca nâng chén trà, nhấp một ngụm rồi ném cho Tầm Mạch Mạch một vật. Đó là một khối đá màu xanh lam, linh khí nồng đậm cuồn cuộn tản ra, còn ẩn chứa một chút pháp tắc chi lực không thuộc về vị diện này - đúng là Thiên Linh thạch.
"Nương, linh thạch này cho con cũng chẳng giúp ích gì," Tầm Mạch Mạch để Thiên Linh thạch lên bàn, thản nhiên nói. "Linh căn của con đã phế, dù có đi Thiên Linh giới cũng chỉ tăng được một tiểu cảnh giới."
Hiện tại nàng chỉ mới đạt Trúc Cơ sơ kỳ, dù lên một tiểu cảnh giới cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, không đáng để phải đi đến Thiên Linh giới. Hơn nữa, nếu không vượt qua đại cảnh giới để kết đan, thọ nguyên của nàng cũng chẳng tăng, chi bằng ở lại bầu bạn với mẫu thân.
"Thế nào, chẳng lẽ con định trả lại cho Cổ Thanh Linh?" Tầm Ca liếc nhìn nữ nhi.
"Đương nhiên không," Tầm Mạch Mạch lập tức phủ nhận. "Mẫu thân vất vả giành được, có vứt đi cũng không để nàng ta hưởng. Con chỉ thấy, giữ lại thì lãng phí, chi bằng cho Thương Nhĩ."
"Tiểu thư!" Thương Nhĩ sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu.
"Thương Nhĩ dù nhỏ nhưng tư chất và ngộ tính đều tốt. Nếu hắn được đến Thiên Linh giới, có khi còn có thể thành tiên," Tầm Mạch Mạch nói. Xích Ninh phong của bọn họ chỉ có ba người. Nàng không đi mà cũng không muốn nhường người ngoài, nên muốn trao cho Thương Nhĩ.
"Thương Nhĩ không cần, Thương Nhĩ không muốn đi Thiên Linh giới." Thương Nhĩ hoảng hốt quỳ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
"Ngươi làm gì vậy, đứng lên!" Tầm Mạch Mạch thấy tiểu hài tử quỳ dưới đất liền kéo lên, nhưng hắn cố chấp, kéo thế nào cũng không chịu đứng.
Tầm Ca nhìn đứa nhỏ quỳ trước mặt. Dù bên ngoài Thương Nhĩ là tiểu đồng của Xích Ninh phong, nhưng Tầm Mạch Mạch luôn coi như em trai, sáu, bảy năm đã đạt Luyện Khí tầng sáu, nếu thêm mười năm nữa có lẽ có thể Trúc Cơ.
"Đứng lên đi," Tầm Ca khẽ nói, hài tử lúc này mới chịu đứng dậy.
"Nương, còn linh thạch này thì sao?" Tầm Mạch Mạch ngước nhìn mẫu thân.
Tầm Ca không đáp, chỉ lấy từ túi càn khôn một vật đặt lên bàn. Tầm Mạch Mạch chăm chú nhìn, lập tức giật mình lui về sau, bởi vì đó là một khối Thiên Linh thạch nữa.
"Nương... Người... người lấy cả hai khối Thiên Linh thạch?" Nàng đã biết mẫu thân dũng mãnh, nhưng mạnh mẽ đến mức này, chẳng lẽ Cổ Ngọc Thành lại không phản đối?
"Sao có thể, một khối là ta mang từ Thiên Linh giới xuống," Tầm Ca bình thản nói.
"Mang từ Thiên Linh giới xuống?" Tầm Mạch Mạch sửng sốt. "Nương, người từng là tu sĩ Thiên Linh giới?"
Thương Nhĩ cũng kinh ngạc nhìn phong chủ của mình.
Cửa vị diện mỗi ngàn năm mở một lần, tu sĩ Huyền Linh giới có thể đi lên, tu sĩ Thiên Linh giới cũng có thể hạ giới. Người ta thường thắc mắc, vì sao tu luyện tốt hơn ở Thiên Linh giới mà còn hạ giới? Đó là vì Huyền Linh giới cung cấp cơ hội phi thăng. Tu sĩ Huyền Linh giới phải đạt đỉnh Nguyên Anh kỳ, độ kiếp phi thăng mới tiến vào Thiên Linh giới. Trong khi đó, Thiên Linh giới yêu cầu đỉnh Đại thừa kỳ mới được độ kiếp phi thăng. Do đó, các tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị thương hoặc muốn rèn luyện thường hạ giới, trải qua một lần độ kiếp để được thiên lôi rèn luyện, củng cố căn cơ.
"Ừm." Tầm Ca nhìn xa xăm, giọng như chìm vào ký ức: "Năm xưa ta hạ giới để rèn luyện, sư huynh sợ ta không phi thăng được, đã đưa ta một khối Thiên Linh thạch. Nếu có bất trắc, ta có thể dùng nó để trở về Thiên Linh giới khi cửa vị diện mở ra."
"Vậy ngày mai nương sẽ trở về Thiên Linh giới sao?" Tầm Mạch Mạch hỏi.
"Không," Tầm Ca lắc đầu. "Ta không quay về, hai khối Thiên Linh thạch này, các ngươi hãy cầm lấy, ngày mai đi Thiên Linh giới đi." Nàng tranh đoạt Thiên Linh thạch chỉ vì không muốn tiện nghi cho Cổ Thanh Linh.
Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên nhìn mẫu thân.
"Nương, vì sao người không muốn trở về Thiên Linh giới? Ở đây còn gì khiến người lưu luyến sao?"
"Ta không thể trở về," Tầm Ca cười nhạt, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng, "Nếu ta trở về, Cổ Ngọc Thành cũng có thể phi thăng tiến vào Thiên Linh giới."
Giọng nói vừa dứt, mặt Tầm Ca hiện lên vẻ dữ tợn: "Hắn đã hủy hoại ta, ta quyết không để hắn sống yên, ta muốn hủy tiền đồ của hắn, để hắn chết già ở Huyền Linh giới."
Đoạn tuyệt tiên đồ! Đối với tu sĩ mà nói, đây là lời nguyền rủa cay nghiệt nhất. Tầm Mạch Mạch cảm thấy một luồng lạnh lẽo lan khắp cơ thể.
Nàng bắt đầu hiểu vì sao ba trăm năm qua, Cổ Ngọc Thành không muốn gặp mẹ con nàng, cũng hiểu vì sao mẫu thân hận cha đến vậy mà vẫn không chịu hủy song tu khế ước.
Bởi họ đã chọn cách dùng quãng đời còn lại để tra tấn lẫn nhau.
"Nương, chúng ta buông được không? Không dây dưa cùng hắn nữa, hủy song tu khế ước đi." Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng cầu xin, ánh mắt ngập tràn hy vọng.
"Không được!" Tầm Ca sắc mặt đột nhiên biến đổi, một luồng khí thô bạo bùng phát quanh người, đẩy mạnh Tầm Mạch Mạch ngã ra ngoài.
"Nương..." Tầm Mạch Mạch hoảng hốt kêu lên, trái tim như thắt lại.
Tầm Ca dường như chợt nhận ra mình đã mất khống chế, ánh mắt lóe lên một tia hối hận khi nhìn nữ nhi. Không nói thêm lời nào, bà ngự kiếm bay đi, bóng dáng lạnh lùng hòa vào màn trời xanh biếc.
Thương Nhĩ lập tức chạy đến đỡ Tầm Mạch Mạch dậy, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, tỷ có sao không?"
"Thương Nhĩ, tình yêu rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại biến nương ta thành như vậy?" Tầm Mạch Mạch thì thào, ánh mắt mông lung. Mẫu thân nàng vốn là người cương trực, một nữ tử tiêu sái, lại vì Cổ Ngọc Thành mà tự nhốt mình ở Xích Ninh phong suốt ba trăm năm, thậm chí tâm ma quấn thân, tu vi mãi không thể tăng tiến.
"Dù sao cũng chẳng phải thứ gì tốt," Thương Nhĩ đáp chắc chắn, giọng đầy sự cương quyết.
"Ừ." Tầm Mạch Mạch khẽ gật đầu, thầm chấp nhận trong lòng: tình yêu, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.
Thiên Linh giới, ngoài thành Lạc Vô.
Đồ Thanh đứng đối diện tế phẩm thứ mười một, sắc mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ nhìn chằm chằm, giọng điệu lạnh lẽo: "Ngươi muốn vi phạm khế ước sao?"
"Ngươi từng cứu ta một mạng, ta có thể đáp ứng một yêu cầu để báo đáp," Tần Hồng Ngọc nói, giọng điệu lạnh lùng như kẻ ban ơn.
Đồ Thanh nhếch môi cười lạnh, nhắc nhở: "Dựa theo khế ước, ngươi là tế phẩm của ta, mọi thứ thuộc về tế phẩm đều là của chủ nhân."
"Chủ nhân? Ngươi, một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà cũng xứng?" Tần Hồng Ngọc cười khinh miệt, giọng đầy châm biếm: "Ta khuyên ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Ta còn nguyện ý báo đáp ngươi một yêu cầu, tốt nhất ngươi nên nhận rồi cút đi." Lời nói vừa dứt, một luồng uy áp Nguyên Anh kỳ mạnh mẽ tỏa ra, hướng về phía nam nhân đeo mặt nạ.
Nàng nhớ rõ trăm năm trước người này từng cứu mình, nhưng tu chân giới vốn cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn. Hiện nay nàng đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể chấp nhận một tu sĩ Kim Đan kỳ làm chủ nhân?
Đôi mắt Đồ Thanh khẽ híp lại, đồng tử đen láy lộ ra tia sát ý lạnh lẽo. Bàn tay hắn hơi run, gương mặt ẩn sau chiếc mặt nạ bạc thoáng tái nhợt.
Tần Hồng Ngọc cho rằng hắn sợ hãi trước uy áp của mình, nhưng những ai quen thuộc với Đồ Thanh đều biết rõ: đó là biểu hiện khi hắn phẫn nộ đến cực điểm.
"Ta hiểu rồi. Trả lại Linh Lung thạch và giải trừ khế ước." Đồ Thanh lạnh lùng duỗi tay, đòi lại Linh Lung thạch mà trước đây hắn từng trao cho Tần Hồng Ngọc khi thiết lập khế ước.
Thấy Đồ Thanh quả nhiên đồng ý, Tần Hồng Ngọc mỉm cười đắc ý, lấy từ túi càn khôn ra một khối đá màu đen cùng một phù truyền tin.
"Sau này nếu có chuyện gì cần, ngươi có thể dùng phù truyền tin để tìm ta."
Đó Thanh không cần đến phù truyền tin mà lập tức bóp nát Linh Lung thạch ngày
trước mặt Tần Hồng Ngọc.
Tần Hồng Ngọc nhíu mày, cảm giác có điều gì đó bắt thường, nhưng chưa kjp suy nghĩ thêm, một luồng uy áp mạnh mẽ đã bao phủ toàn thân, cần nuớt linh lực của
ning.
Chỉ trong chốc lát, tu vỉ của Tắn Hồng Ngọc tử Nguyễn Anh kỳ tụt xuống Kim Đan kỳ,|
va van tip tue suy gilm.
Tại sao lại như vậy? Ngươi đã kàm gì ta?" Tần Hồng Ngọc cổ gằng chống cự nhưng vó ích, chỉ còn biết hoảng sợ hết lần, giọng run rấy.
Khoảng hơn ba trăm năm trước, ngươi bị đồng mộn ẩm toán, Kim Đản tần loạn.
nguoi qui goi cau xin ta citu nguei. Ta chap nhin ngtdi hien t6, cing ky kde khe uac,
giúp người tái tạo Kim Đan và giải quyết đám đồng môn đó." Giọng nói của Đ6 Thanh thắp trấm, lạnh lẽo, nhưng lại chứa ý cười nhân nhạt, tựa như tiếng vọng từ địa ngục.
"Ngươi không cảm thấy tinh cảnh hiện tại của mình rất giống lúc đó sao?*
*Không... Không thể nào! vết thường của ta đã lành, người không thể nào đảo ngược
thdigian..." Tin Hong Ngoc lc diu, khing the tin dufe. D5 bs traim naim trdi qua,
nàng thậm chí đã kết Nguyễn Anh, sao có thể quay lại cảnh Kim Đan tần loạn như xua?
Khế ước là người tự nguyện ký kết. Giờ ngươi muốn bội ước, vậy thì tất cả những gì ngưới đặt được sau khể ước đều phải trả lại, bởi vì những thử đó đều do ta ban cho ngươi: Đ6 Thanh lạnh lùng giải thích, thích thủ quan sát vẻ tuyệt vọng của mỗi tế phẩm bội ước.
Ta không vi phạm khổ ước! Ta nguyện ý làm tế phẩm của người, cầu xin ngưới tha cho ta!* Tần Hồng Ngọc bắt đầu hồi hận, khó khăn lầm nàng mới đạt được đến đây, con đưỡng tu luyện rộng mờ, làm sao nàng có thể chịu kết thúc cuộc đời tại đây?
Đá quá muộn. Linh Lung thạch đã vỡ rối:" Đổ Thanh mở lòng bàn tay, để một nắm bụê đen rới xuống - tần dư của Linh Lung thạch vừa bị bóp nót.
Xin ngưới! Ta nguyện ý ký lại khể ước, chỉ cần người cho ta một khối Linh Lung thạch nữa, lần nảy ta tuyệt đổi không bao giờ vi phạm khế ước" Tần Hồng Ngọc, tu vi Kim Đan đang dần tan rã, biết rằng một khi Kim Đan vừ hoàn toàn, năng sẽ trờ thành phẩm nhân, cuộc đời chấm dứt. Trong cơn tuyệt vọng, nàng chỉ có thể cầu xin
Đổ Thanh, Năng biết, hần hoàn toàn có khả năng này, như đã từng làm cách đầy hơn ba trăm năm
Đồ Thanh không buồn đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, không chút động lòng. Khi tỉa inh lực cuối cùng của Tần Hồng Ngọc tiêu tán, năng hoàn toàn trở thành một phố nhân, hần mới nhếch môi khẽ nói: "Như vậy mới xem như hết nợ."
*Tên ma quý! Ta muốn giết người!" Đôi mát Tần Hồng Ngọc bừng lên tía sát ý mãnh
Sệt. Tu vi đã mắt, cuộc đời coi như chấm dứt, nàng cần răng bóp nát viên hồng ngọc trên có tay - pháp bảo bảo mệnh sư phụ nàng từng trao cho. Một kích toàn lực của tu sĩ Xuất Khiểu kỳ kến xuất hiện, lao thẳng về phía Đổ Thanh.
Voi tu vi Kim Dan hau ky cia han, han khing the ching di noi mit don nay, tudng
chứng sẽ bị đánh gục. Nhưng đúng lúc đó, một chiếc quạt trắng từ xa bay đến, đỡ
Lây một lích lới dình vạn quản.
Toàn bộ quá trình, mí mắt Đồ Thanh cũng chưa từng lay động.
Khí kình tan đi, từ phía bên cạnh một nam tử khoác áo lông chồn, dung mạo yêu dị, ung dung bước ra. Hắn liếc nhìn Tần Hồng Ngọc nằm ngất dưới đất, đôi mắt đào hoa khẽ chớp, thở dài: "Ngươi cần gì phải bóp nát Linh Lung thạch trước mặt nàng, tự chuốc lấy rắc rối. Nếu không có ta, ngươi sẽ phải hồi tộc dưỡng thương mất trăm năm đó."
Đồ Thanh không đáp, chỉ xoay người rời đi.
Nam tử mặc cẩm y bất đắc dĩ đi theo: "Thôi, thôi, có ta ở đây, không ai có thể làm ngươi bị thương."
"Không cần ngươi che chở," Đồ Thanh lạnh lùng đáp.
"Ngươi, tiểu tử này thật không biết tốt xấu. Nếu không phải ta nể ngươi là Ám Ma duy nhất sinh ra trong vạn năm qua, thì với cái tính tình khó chịu này, ai mà muốn để ý đến ngươi." Nam tử cẩm y cười cợt nhưng ánh mắt thoáng nét ưu tư.
Đồ Thanh chỉ đáp gọn, "Nhiều chuyện!" chẳng tỏ vẻ cảm kích gì.
Nam tử cẩm y khẽ nhăn mặt vì bực bội, nhưng khi nghĩ đến những gì Đồ Thanh đã trải qua, lại không nỡ trách. Đây đã là tế phẩm thứ mười một, mà cả mười tế phẩm trước không một ai giữ lời hứa, đúng là vận xui quá mức.
"Kỳ thực cũng có thể lý giải." Nam tử cẩm y thở dài khuyên nhủ, "Khi ký khế ước ngươi còn chưa hóa hình người, chỉ là một đoàn sương đen với phương thức hiến tế, mang đặc thù của ma vật. Chúng ta vốn là ma thì không có gì sai. Nhưng người bình thường, nào ai muốn làm tế phẩm cho ma vật chỉ vì được cứu một lần?"
Đồ Thanh trầm mặc bước tiếp, khí tràng quanh thân không hề suy giảm trước lời nói của nam tử cẩm y.
"Tế phẩm chỉ là phương tiện tu luyện. Ngươi có thể quen biết và thử tìm hiểu một nữ tu, sau đó..."
"Ta muốn tu vô tình đạo." Đồ Thanh bỗng dưng lên tiếng.
"Nhanh như vậy đã quyết định sao?" Nam tử cẩm y thoáng ngạc nhiên.
"Không phải các ngươi đều tu vô tình đạo sao?" Đồ Thanh nhạt nhẽo đáp, "Nếu không có một ai trong các ngươi thoát ma thành tiên, chứng tỏ con đường này không khả thi."
"Ngươi không cần phải tuyệt vọng đến vậy." Dù trong lịch sử Ám tộc, thoát ma thành tiên chỉ là hi vọng xa vời, nhưng vẫn thấy đáng tiếc cho Đồ Thanh khi mây mưa chưa từng trải qua mà đã chọn con đường vô tình đạo: "Dù sao, ngươi còn một tế phẩm cuối cùng. Có thể gặp mặt rồi hãy quyết định."
"Cũng đúng, tu vô tình đạo không cần tế phẩm, nên cũng nhân tiện giải quyết luôn."
Nói là làm, Đồ Thanh dừng bước, tập trung cảm nhận vị trí khối Linh Lung thạch thứ mười hai. Khi ký kết khế ước, mỗi khối Linh Lung thạch đều là một phần của hắn, nên chỉ cần hắn muốn, có thể xác định vị trí của chúng.
"Tìm được rồi." Một lát sau, Đồ Thanh mở mắt.
"Ở đâu?"
"Huyền Linh giới." Đồ Thanh nhíu mày: "Đưa ta xuống đó."
"Ngươi thật vô lễ, cứ như cửa vị diện là nhà ngươi muốn mở lúc nào cũng được?" Nam tử cẩm y mỉm cười bất đắc dĩ.
Đồ Thanh quay đầu, ánh mắt đầy khinh thường.
"Đừng tưởng đeo mặt nạ thì ta không đoán ra biểu cảm của ngươi!" Nam tử cẩm y hừ một tiếng, phẩy quạt điên cuồng. "Mở cửa vị diện tiêu hao rất lớn, nhưng vài ngày nữa sẽ là ngày các đại môn phái liên thủ tuyển chọn đệ tử từ hạ giới, cửa vị diện lúc đó sẽ mở. Khi đó ngươi có thể nhân cơ hội đi xuống."
Đồ Thanh gật đầu, không nói thêm lời nào.
"Nương," Tầm Mạch Mạch vui sướng gọi.
"Ừm," Tầm Ca đáp, cả người lạnh như băng, nhưng trước mặt nữ nhi lại thoáng hiện vài phần dịu dàng.
"Mẫu thân thật uy vũ," Tầm Mạch Mạch nhanh nhảu nịnh nọt.
"Vừa rồi con cũng có mặt?" Tầm Ca nhướn mày.
"Mẫu thân đánh nhau, Mạch Mạch tuy không giúp được gì nhưng ở bên cạnh trợ uy vẫn được."
Tầm Ca không nói gì, đi đến đình hóng gió, tùy ý ngồi xuống. Thương Nhĩ nhanh nhẹn lấy từ túi càn khôn một hồ linh tuyền, pha trà cho phong chủ và tiểu thư. Nếu cảnh này để đám tán tu ngoài kia thấy, chắc chắn sẽ ghen tỵ. Bởi túi càn khôn là vật quý hiếm trong tu chân giới, một tiểu đồng rót nước quét nhà có được thật hiếm thấy.
Tầm Ca nâng chén trà, nhấp một ngụm rồi ném cho Tầm Mạch Mạch một vật. Đó là một khối đá màu xanh lam, linh khí nồng đậm cuồn cuộn tản ra, còn ẩn chứa một chút pháp tắc chi lực không thuộc về vị diện này - đúng là Thiên Linh thạch.
"Nương, linh thạch này cho con cũng chẳng giúp ích gì," Tầm Mạch Mạch để Thiên Linh thạch lên bàn, thản nhiên nói. "Linh căn của con đã phế, dù có đi Thiên Linh giới cũng chỉ tăng được một tiểu cảnh giới."
Hiện tại nàng chỉ mới đạt Trúc Cơ sơ kỳ, dù lên một tiểu cảnh giới cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, không đáng để phải đi đến Thiên Linh giới. Hơn nữa, nếu không vượt qua đại cảnh giới để kết đan, thọ nguyên của nàng cũng chẳng tăng, chi bằng ở lại bầu bạn với mẫu thân.
"Thế nào, chẳng lẽ con định trả lại cho Cổ Thanh Linh?" Tầm Ca liếc nhìn nữ nhi.
"Đương nhiên không," Tầm Mạch Mạch lập tức phủ nhận. "Mẫu thân vất vả giành được, có vứt đi cũng không để nàng ta hưởng. Con chỉ thấy, giữ lại thì lãng phí, chi bằng cho Thương Nhĩ."
"Tiểu thư!" Thương Nhĩ sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu.
"Thương Nhĩ dù nhỏ nhưng tư chất và ngộ tính đều tốt. Nếu hắn được đến Thiên Linh giới, có khi còn có thể thành tiên," Tầm Mạch Mạch nói. Xích Ninh phong của bọn họ chỉ có ba người. Nàng không đi mà cũng không muốn nhường người ngoài, nên muốn trao cho Thương Nhĩ.
"Thương Nhĩ không cần, Thương Nhĩ không muốn đi Thiên Linh giới." Thương Nhĩ hoảng hốt quỳ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
"Ngươi làm gì vậy, đứng lên!" Tầm Mạch Mạch thấy tiểu hài tử quỳ dưới đất liền kéo lên, nhưng hắn cố chấp, kéo thế nào cũng không chịu đứng.
Tầm Ca nhìn đứa nhỏ quỳ trước mặt. Dù bên ngoài Thương Nhĩ là tiểu đồng của Xích Ninh phong, nhưng Tầm Mạch Mạch luôn coi như em trai, sáu, bảy năm đã đạt Luyện Khí tầng sáu, nếu thêm mười năm nữa có lẽ có thể Trúc Cơ.
"Đứng lên đi," Tầm Ca khẽ nói, hài tử lúc này mới chịu đứng dậy.
"Nương, còn linh thạch này thì sao?" Tầm Mạch Mạch ngước nhìn mẫu thân.
Tầm Ca không đáp, chỉ lấy từ túi càn khôn một vật đặt lên bàn. Tầm Mạch Mạch chăm chú nhìn, lập tức giật mình lui về sau, bởi vì đó là một khối Thiên Linh thạch nữa.
"Nương... Người... người lấy cả hai khối Thiên Linh thạch?" Nàng đã biết mẫu thân dũng mãnh, nhưng mạnh mẽ đến mức này, chẳng lẽ Cổ Ngọc Thành lại không phản đối?
"Sao có thể, một khối là ta mang từ Thiên Linh giới xuống," Tầm Ca bình thản nói.
"Mang từ Thiên Linh giới xuống?" Tầm Mạch Mạch sửng sốt. "Nương, người từng là tu sĩ Thiên Linh giới?"
Thương Nhĩ cũng kinh ngạc nhìn phong chủ của mình.
Cửa vị diện mỗi ngàn năm mở một lần, tu sĩ Huyền Linh giới có thể đi lên, tu sĩ Thiên Linh giới cũng có thể hạ giới. Người ta thường thắc mắc, vì sao tu luyện tốt hơn ở Thiên Linh giới mà còn hạ giới? Đó là vì Huyền Linh giới cung cấp cơ hội phi thăng. Tu sĩ Huyền Linh giới phải đạt đỉnh Nguyên Anh kỳ, độ kiếp phi thăng mới tiến vào Thiên Linh giới. Trong khi đó, Thiên Linh giới yêu cầu đỉnh Đại thừa kỳ mới được độ kiếp phi thăng. Do đó, các tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị thương hoặc muốn rèn luyện thường hạ giới, trải qua một lần độ kiếp để được thiên lôi rèn luyện, củng cố căn cơ.
"Ừm." Tầm Ca nhìn xa xăm, giọng như chìm vào ký ức: "Năm xưa ta hạ giới để rèn luyện, sư huynh sợ ta không phi thăng được, đã đưa ta một khối Thiên Linh thạch. Nếu có bất trắc, ta có thể dùng nó để trở về Thiên Linh giới khi cửa vị diện mở ra."
"Vậy ngày mai nương sẽ trở về Thiên Linh giới sao?" Tầm Mạch Mạch hỏi.
"Không," Tầm Ca lắc đầu. "Ta không quay về, hai khối Thiên Linh thạch này, các ngươi hãy cầm lấy, ngày mai đi Thiên Linh giới đi." Nàng tranh đoạt Thiên Linh thạch chỉ vì không muốn tiện nghi cho Cổ Thanh Linh.
Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên nhìn mẫu thân.
"Nương, vì sao người không muốn trở về Thiên Linh giới? Ở đây còn gì khiến người lưu luyến sao?"
"Ta không thể trở về," Tầm Ca cười nhạt, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng, "Nếu ta trở về, Cổ Ngọc Thành cũng có thể phi thăng tiến vào Thiên Linh giới."
Giọng nói vừa dứt, mặt Tầm Ca hiện lên vẻ dữ tợn: "Hắn đã hủy hoại ta, ta quyết không để hắn sống yên, ta muốn hủy tiền đồ của hắn, để hắn chết già ở Huyền Linh giới."
Đoạn tuyệt tiên đồ! Đối với tu sĩ mà nói, đây là lời nguyền rủa cay nghiệt nhất. Tầm Mạch Mạch cảm thấy một luồng lạnh lẽo lan khắp cơ thể.
Nàng bắt đầu hiểu vì sao ba trăm năm qua, Cổ Ngọc Thành không muốn gặp mẹ con nàng, cũng hiểu vì sao mẫu thân hận cha đến vậy mà vẫn không chịu hủy song tu khế ước.
Bởi họ đã chọn cách dùng quãng đời còn lại để tra tấn lẫn nhau.
"Nương, chúng ta buông được không? Không dây dưa cùng hắn nữa, hủy song tu khế ước đi." Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng cầu xin, ánh mắt ngập tràn hy vọng.
"Không được!" Tầm Ca sắc mặt đột nhiên biến đổi, một luồng khí thô bạo bùng phát quanh người, đẩy mạnh Tầm Mạch Mạch ngã ra ngoài.
"Nương..." Tầm Mạch Mạch hoảng hốt kêu lên, trái tim như thắt lại.
Tầm Ca dường như chợt nhận ra mình đã mất khống chế, ánh mắt lóe lên một tia hối hận khi nhìn nữ nhi. Không nói thêm lời nào, bà ngự kiếm bay đi, bóng dáng lạnh lùng hòa vào màn trời xanh biếc.
Thương Nhĩ lập tức chạy đến đỡ Tầm Mạch Mạch dậy, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, tỷ có sao không?"
"Thương Nhĩ, tình yêu rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại biến nương ta thành như vậy?" Tầm Mạch Mạch thì thào, ánh mắt mông lung. Mẫu thân nàng vốn là người cương trực, một nữ tử tiêu sái, lại vì Cổ Ngọc Thành mà tự nhốt mình ở Xích Ninh phong suốt ba trăm năm, thậm chí tâm ma quấn thân, tu vi mãi không thể tăng tiến.
"Dù sao cũng chẳng phải thứ gì tốt," Thương Nhĩ đáp chắc chắn, giọng đầy sự cương quyết.
"Ừ." Tầm Mạch Mạch khẽ gật đầu, thầm chấp nhận trong lòng: tình yêu, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.
Thiên Linh giới, ngoài thành Lạc Vô.
Đồ Thanh đứng đối diện tế phẩm thứ mười một, sắc mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ nhìn chằm chằm, giọng điệu lạnh lẽo: "Ngươi muốn vi phạm khế ước sao?"
"Ngươi từng cứu ta một mạng, ta có thể đáp ứng một yêu cầu để báo đáp," Tần Hồng Ngọc nói, giọng điệu lạnh lùng như kẻ ban ơn.
Đồ Thanh nhếch môi cười lạnh, nhắc nhở: "Dựa theo khế ước, ngươi là tế phẩm của ta, mọi thứ thuộc về tế phẩm đều là của chủ nhân."
"Chủ nhân? Ngươi, một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà cũng xứng?" Tần Hồng Ngọc cười khinh miệt, giọng đầy châm biếm: "Ta khuyên ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Ta còn nguyện ý báo đáp ngươi một yêu cầu, tốt nhất ngươi nên nhận rồi cút đi." Lời nói vừa dứt, một luồng uy áp Nguyên Anh kỳ mạnh mẽ tỏa ra, hướng về phía nam nhân đeo mặt nạ.
Nàng nhớ rõ trăm năm trước người này từng cứu mình, nhưng tu chân giới vốn cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn. Hiện nay nàng đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể chấp nhận một tu sĩ Kim Đan kỳ làm chủ nhân?
Đôi mắt Đồ Thanh khẽ híp lại, đồng tử đen láy lộ ra tia sát ý lạnh lẽo. Bàn tay hắn hơi run, gương mặt ẩn sau chiếc mặt nạ bạc thoáng tái nhợt.
Tần Hồng Ngọc cho rằng hắn sợ hãi trước uy áp của mình, nhưng những ai quen thuộc với Đồ Thanh đều biết rõ: đó là biểu hiện khi hắn phẫn nộ đến cực điểm.
"Ta hiểu rồi. Trả lại Linh Lung thạch và giải trừ khế ước." Đồ Thanh lạnh lùng duỗi tay, đòi lại Linh Lung thạch mà trước đây hắn từng trao cho Tần Hồng Ngọc khi thiết lập khế ước.
Thấy Đồ Thanh quả nhiên đồng ý, Tần Hồng Ngọc mỉm cười đắc ý, lấy từ túi càn khôn ra một khối đá màu đen cùng một phù truyền tin.
"Sau này nếu có chuyện gì cần, ngươi có thể dùng phù truyền tin để tìm ta."
Đó Thanh không cần đến phù truyền tin mà lập tức bóp nát Linh Lung thạch ngày
trước mặt Tần Hồng Ngọc.
Tần Hồng Ngọc nhíu mày, cảm giác có điều gì đó bắt thường, nhưng chưa kjp suy nghĩ thêm, một luồng uy áp mạnh mẽ đã bao phủ toàn thân, cần nuớt linh lực của
ning.
Chỉ trong chốc lát, tu vỉ của Tắn Hồng Ngọc tử Nguyễn Anh kỳ tụt xuống Kim Đan kỳ,|
va van tip tue suy gilm.
Tại sao lại như vậy? Ngươi đã kàm gì ta?" Tần Hồng Ngọc cổ gằng chống cự nhưng vó ích, chỉ còn biết hoảng sợ hết lần, giọng run rấy.
Khoảng hơn ba trăm năm trước, ngươi bị đồng mộn ẩm toán, Kim Đản tần loạn.
nguoi qui goi cau xin ta citu nguei. Ta chap nhin ngtdi hien t6, cing ky kde khe uac,
giúp người tái tạo Kim Đan và giải quyết đám đồng môn đó." Giọng nói của Đ6 Thanh thắp trấm, lạnh lẽo, nhưng lại chứa ý cười nhân nhạt, tựa như tiếng vọng từ địa ngục.
"Ngươi không cảm thấy tinh cảnh hiện tại của mình rất giống lúc đó sao?*
*Không... Không thể nào! vết thường của ta đã lành, người không thể nào đảo ngược
thdigian..." Tin Hong Ngoc lc diu, khing the tin dufe. D5 bs traim naim trdi qua,
nàng thậm chí đã kết Nguyễn Anh, sao có thể quay lại cảnh Kim Đan tần loạn như xua?
Khế ước là người tự nguyện ký kết. Giờ ngươi muốn bội ước, vậy thì tất cả những gì ngưới đặt được sau khể ước đều phải trả lại, bởi vì những thử đó đều do ta ban cho ngươi: Đ6 Thanh lạnh lùng giải thích, thích thủ quan sát vẻ tuyệt vọng của mỗi tế phẩm bội ước.
Ta không vi phạm khổ ước! Ta nguyện ý làm tế phẩm của người, cầu xin ngưới tha cho ta!* Tần Hồng Ngọc bắt đầu hồi hận, khó khăn lầm nàng mới đạt được đến đây, con đưỡng tu luyện rộng mờ, làm sao nàng có thể chịu kết thúc cuộc đời tại đây?
Đá quá muộn. Linh Lung thạch đã vỡ rối:" Đổ Thanh mở lòng bàn tay, để một nắm bụê đen rới xuống - tần dư của Linh Lung thạch vừa bị bóp nót.
Xin ngưới! Ta nguyện ý ký lại khể ước, chỉ cần người cho ta một khối Linh Lung thạch nữa, lần nảy ta tuyệt đổi không bao giờ vi phạm khế ước" Tần Hồng Ngọc, tu vi Kim Đan đang dần tan rã, biết rằng một khi Kim Đan vừ hoàn toàn, năng sẽ trờ thành phẩm nhân, cuộc đời chấm dứt. Trong cơn tuyệt vọng, nàng chỉ có thể cầu xin
Đổ Thanh, Năng biết, hần hoàn toàn có khả năng này, như đã từng làm cách đầy hơn ba trăm năm
Đồ Thanh không buồn đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, không chút động lòng. Khi tỉa inh lực cuối cùng của Tần Hồng Ngọc tiêu tán, năng hoàn toàn trở thành một phố nhân, hần mới nhếch môi khẽ nói: "Như vậy mới xem như hết nợ."
*Tên ma quý! Ta muốn giết người!" Đôi mát Tần Hồng Ngọc bừng lên tía sát ý mãnh
Sệt. Tu vi đã mắt, cuộc đời coi như chấm dứt, nàng cần răng bóp nát viên hồng ngọc trên có tay - pháp bảo bảo mệnh sư phụ nàng từng trao cho. Một kích toàn lực của tu sĩ Xuất Khiểu kỳ kến xuất hiện, lao thẳng về phía Đổ Thanh.
Voi tu vi Kim Dan hau ky cia han, han khing the ching di noi mit don nay, tudng
chứng sẽ bị đánh gục. Nhưng đúng lúc đó, một chiếc quạt trắng từ xa bay đến, đỡ
Lây một lích lới dình vạn quản.
Toàn bộ quá trình, mí mắt Đồ Thanh cũng chưa từng lay động.
Khí kình tan đi, từ phía bên cạnh một nam tử khoác áo lông chồn, dung mạo yêu dị, ung dung bước ra. Hắn liếc nhìn Tần Hồng Ngọc nằm ngất dưới đất, đôi mắt đào hoa khẽ chớp, thở dài: "Ngươi cần gì phải bóp nát Linh Lung thạch trước mặt nàng, tự chuốc lấy rắc rối. Nếu không có ta, ngươi sẽ phải hồi tộc dưỡng thương mất trăm năm đó."
Đồ Thanh không đáp, chỉ xoay người rời đi.
Nam tử mặc cẩm y bất đắc dĩ đi theo: "Thôi, thôi, có ta ở đây, không ai có thể làm ngươi bị thương."
"Không cần ngươi che chở," Đồ Thanh lạnh lùng đáp.
"Ngươi, tiểu tử này thật không biết tốt xấu. Nếu không phải ta nể ngươi là Ám Ma duy nhất sinh ra trong vạn năm qua, thì với cái tính tình khó chịu này, ai mà muốn để ý đến ngươi." Nam tử cẩm y cười cợt nhưng ánh mắt thoáng nét ưu tư.
Đồ Thanh chỉ đáp gọn, "Nhiều chuyện!" chẳng tỏ vẻ cảm kích gì.
Nam tử cẩm y khẽ nhăn mặt vì bực bội, nhưng khi nghĩ đến những gì Đồ Thanh đã trải qua, lại không nỡ trách. Đây đã là tế phẩm thứ mười một, mà cả mười tế phẩm trước không một ai giữ lời hứa, đúng là vận xui quá mức.
"Kỳ thực cũng có thể lý giải." Nam tử cẩm y thở dài khuyên nhủ, "Khi ký khế ước ngươi còn chưa hóa hình người, chỉ là một đoàn sương đen với phương thức hiến tế, mang đặc thù của ma vật. Chúng ta vốn là ma thì không có gì sai. Nhưng người bình thường, nào ai muốn làm tế phẩm cho ma vật chỉ vì được cứu một lần?"
Đồ Thanh trầm mặc bước tiếp, khí tràng quanh thân không hề suy giảm trước lời nói của nam tử cẩm y.
"Tế phẩm chỉ là phương tiện tu luyện. Ngươi có thể quen biết và thử tìm hiểu một nữ tu, sau đó..."
"Ta muốn tu vô tình đạo." Đồ Thanh bỗng dưng lên tiếng.
"Nhanh như vậy đã quyết định sao?" Nam tử cẩm y thoáng ngạc nhiên.
"Không phải các ngươi đều tu vô tình đạo sao?" Đồ Thanh nhạt nhẽo đáp, "Nếu không có một ai trong các ngươi thoát ma thành tiên, chứng tỏ con đường này không khả thi."
"Ngươi không cần phải tuyệt vọng đến vậy." Dù trong lịch sử Ám tộc, thoát ma thành tiên chỉ là hi vọng xa vời, nhưng vẫn thấy đáng tiếc cho Đồ Thanh khi mây mưa chưa từng trải qua mà đã chọn con đường vô tình đạo: "Dù sao, ngươi còn một tế phẩm cuối cùng. Có thể gặp mặt rồi hãy quyết định."
"Cũng đúng, tu vô tình đạo không cần tế phẩm, nên cũng nhân tiện giải quyết luôn."
Nói là làm, Đồ Thanh dừng bước, tập trung cảm nhận vị trí khối Linh Lung thạch thứ mười hai. Khi ký kết khế ước, mỗi khối Linh Lung thạch đều là một phần của hắn, nên chỉ cần hắn muốn, có thể xác định vị trí của chúng.
"Tìm được rồi." Một lát sau, Đồ Thanh mở mắt.
"Ở đâu?"
"Huyền Linh giới." Đồ Thanh nhíu mày: "Đưa ta xuống đó."
"Ngươi thật vô lễ, cứ như cửa vị diện là nhà ngươi muốn mở lúc nào cũng được?" Nam tử cẩm y mỉm cười bất đắc dĩ.
Đồ Thanh quay đầu, ánh mắt đầy khinh thường.
"Đừng tưởng đeo mặt nạ thì ta không đoán ra biểu cảm của ngươi!" Nam tử cẩm y hừ một tiếng, phẩy quạt điên cuồng. "Mở cửa vị diện tiêu hao rất lớn, nhưng vài ngày nữa sẽ là ngày các đại môn phái liên thủ tuyển chọn đệ tử từ hạ giới, cửa vị diện lúc đó sẽ mở. Khi đó ngươi có thể nhân cơ hội đi xuống."
Đồ Thanh gật đầu, không nói thêm lời nào.