Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 121



Làm một ma quân có thể muốn gì được nấy, điều tiếc nuối nhất của Hạo Uyên là không sở hữu một gương mặt anh tuấn, tiêu sái. Trước khi gặp Chúc Ngôn, hắn cũng nhận ra mình không đẹp mắt lắm, nhưng không mấy để tâm, dù sao trừ hắn ra, chẳng ai dám mở miệng chê bai. Nhưng từ khi thấy Chúc Ngôn, trong lòng hắn bỗng không còn cảm giác cân bằng.
Mọi người đều là từ tảng đá mà hóa hình, sao có thể khác biệt đến vậy? Lớn lên dễ nhìn đã đành, lại còn đều có thê tử bên cạnh.
"Tiền bối, ta có trận đồ truyền tống trận, nhưng linh khí và ma khí vận hành khác nhau, cần phải chỉnh sửa lại một chút." Tầm Mạch Mạch nói.
"Vậy mau sửa đi." Hạo Uyên giục.
"Ta không thể sửa toàn bộ trận đồ, chỉ có thể thử thay thế linh khí bằng ma khí rồi xem phản ứng thế nào." Tầm Mạch Mạch chia sẻ ý tưởng của mình, nhưng cũng biết việc này không dễ thực hiện. Nếu chỉ đơn giản là thay thế linh khí bằng ma khí mà truyền tống trận đã có thể vận hành, Lưu Quang tông sẽ không mất đến ba vạn năm nghiên cứu. Trừ khi bọn họ ác ý lừa gạt Ma giới.
"Ngươi cứ làm thử đi!" Nghe nói có thể thành công ngay, Hạo Uyên trở nên kích động.
"Tiền bối, ta chỉ có tu vi Phân Thần kỳ, hơn nữa lại là linh tu, không thể tự vẽ ma trận." Tầm Mạch Mạch cười khổ, ở Linh giới nàng cũng phải nhờ năm đại tông môn hợp sức mới hoàn thành truyền tống trận.
"Ngươi còn thiếu gì?" Hạo Uyên hỏi.
"Người, tốt nhất là những ai hiểu biết sâu về ma trận, và cả tinh thạch để cung cấp năng lượng."
"Tinh thạch thì ta có, trong kho có cả đống sắp mốc rồi, còn người thì..." Hạo Uyên suy nghĩ, "Thuộc hạ của ta có vài người biết trận pháp, nhưng trình độ không cao. Những ma trận sư tài giỏi ở Ma giới phần lớn đều là thuộc hạ của Võ Thương, gần đây hắn muốn xây truyền tống trận nên đã thu nạp không ít ma trận sư."
"Vậy... có thể mượn người từ hắn không?" Tầm Mạch Mạch thận trọng hỏi.
"Không sao, hắn đánh không lại ta."
"..."
Có ý gì? Chẳng lẽ ngài định nếu đối phương không cho mượn người liền trực tiếp động thủ?
"Cần mấy người?" Hạo Uyên hỏi, muốn biết trước để dễ bề đòi hỏi.
"Bốn, năm người là đủ." Tầm Mạch Mạch đáp.
"Ít vậy sao." Chỉ vài người thì Võ Thương chắc chắn sẽ cho mượn, không có cơ hội để ra tay, có phần tiếc nuối.
"Người không cần nhiều, chỉ cần trình độ trận pháp cao thâm là được," Tầm Mạch Mạch nhấn mạnh.
"Chuyện đó đơn giản, ta đòi vài ma tu Đại Thừa kỳ cho ngươi," Hạo Uyên đáp ngay.
"Không phải tu vi cao thì trình độ trận pháp cũng cao." Tầm Mạch Mạch khẽ thở dài, rõ ràng Hạo Uyên không hiểu gì về trận pháp.
"Vậy thì chọn thế nào? Nếu không ngươi đi cùng ta," Hạo Uyên tự gật gù, "Đúng rồi, ngươi đi cùng, ta đưa các ngươi lập tức qua biên giới Linh Ma để tạo truyền tống trận."
Hạo Uyên không kiên nhẫn muốn lập trận truyền tống qua Linh giới để "tút tát" lại nhan sắc. Tầm Mạch Mạch cũng đang sốt ruột; nếu nàng có thể thiết lập truyền tống trận trước Trần Tuyết Dung, không chỉ khiến nàng ta mất đi sự che chở của ma tu mà còn khiến Ma giới thiếu nàng một nhân tình. Quan trọng nhất là, nếu Hạo Uyên đến Linh giới, Phá Ma cầm cũng sẽ không còn đáng sợ nữa.
"Được, ta nói một tiếng với phu quân," Tầm Mạch Mạch ngồi xuống cạnh Đồ Thanh, giọng ôn nhu nói, "Phu quân, ta cùng Hạo Uyên tiền bối ra ngoài, rất nhanh sẽ trở lại."
Khóe mắt Hạo Uyên co giật.
"Ta nói ngươi cũng vừa phải thôi, lúc nãy chúng ta nói chuyện, hắn ở ngay cạnh đây, làm sao không nghe thấy mà còn cần nói riêng cái gì."
Đồ Thanh "trợn mắt" [Ngươi không có thê tử, ngươi biết gì mà nói?]
"Phốc... khụ... thật có lỗi." Chúc Ngôn che miệng, quay đi.
"Có thê tử thì giỏi lắm sao? Chờ ta đẹp lên, ta cũng đi tìm. Với tu vi của ta, tùy tiện hô một tiếng chắc chắn có vô số người xếp hàng!" Hạo Uyên tự tin đáp.
"Nghĩ như vậy ngươi với Khê Cốc chẳng khác gì nhau." Chúc Ngôn cười nhẹ. "Chờ các ngươi gặp mặt, để hắn dạy ngươi vài chiêu."
"Khê Cốc cũng là Ám Ma, sao lần này hắn không đến?" Hạo Uyên nhớ Đồ Thanh từng bảo Tầm Mạch Mạch về tìm Khê Cốc, chứng tỏ mối quan hệ giữa họ và Khê Cốc còn thân thiết hơn, nhưng kết quả là Chúc Ngôn lại đến.
Tầm Mạch Mạch cũng tò mò, nhưng không quen thân với Chúc Ngôn nên không tiện hỏi.
"Hình như hắn đang ở bí cảnh giúp một nữ tu làm nhiệm vụ, rồi lại gặp một nữ tu khác," Chúc Ngôn thản nhiên đáp.
Tầm Mạch Mạch: "..."
Đồ Thanh: [...]
Hạo Uyên ngơ ngác: "Ý gì vậy?"
"Có thể là gặp lại người cũ, hoặc là chân đạp hai thuyền," Tầm Mạch Mạch giải thích. Khê Cốc tiền bối dù tốt, nhưng con đường của một "tra nam" này khó mà rời được.
"!" Hạo Uyên phấn khích, "Quả nhiên diện mạo rất quan trọng."
Ra khỏi Ma Uyên, Hạo Uyên đưa Tầm Mạch Mạch đến đại bản doanh của Võ Thương ma quân, là Võ Thương thành. Hắn dùng cách đi cực kỳ trực tiếp và thô bạo, xé mở không gian và bước thẳng tới.
Võ Thương ma quân đang ngồi trong đại điện cùng các ma tướng bàn bạc. Vừa thấy không gian nứt ra, Hạo Uyên bước ra, Võ Thương giận dữ quát lên:
"Hạo Uyên ma quân, ngươi có ý gì?"
Mặc kệ là ai, bị người ngoài xâm nhập vào tận căn cứ như vậy cũng không khỏi bực mình.
"Không phải ngươi phát Tử Ma Lệnh cho ta sao?" Hạo Uyên nhướng mày.
"Hạo Uyên ma quân, ngươi muốn đến thì đến, cũng chẳng báo trước một tiếng. Nắm giữ pháp tắc không gian lợi hại như vậy sao không trực tiếp xé mở Càn Khôn Lưỡng Nghi trận đi Linh giới, để chúng ta khỏi cần nhờ Lưu Quang tông xây truyền tống trận." Võ Thương trào phúng.
"Nga, ra là ngươi hâm mộ ta nắm giữ không gian lực." Hạo Uyên chân thành an ủi, "Thứ này cần ngộ tính, muốn cũng không có. Ngươi cứ cố gắng, không hiểu thì có thể hỏi ta."
"Ngươi..." Võ Thương ma quân nén giận, ma khí đỏ ngầu hiện rõ trong mắt.
Em gái ngươi chứ, có nắm giữ pháp tắc không gian thì ghê gớm lắm à? Mỗi lần xuất hiện đều qua khe không gian thể hiện thực lực mạnh mẽ? Lão tử một mình đánh không lại ngươi, nhưng hợp lực với Nguyên Khôi chắc gì đã thua?
Lúc này, Tầm Mạch Mạch cũng bước ra khỏi khe không gian, vừa tới liền cảm thấy bầu không khí không đúng. Nhưng nhìn sắc mặt hai người, cũng đủ biết bên nào chiếm ưu thế. Hạo Uyên mặt mày đắc ý, còn Võ Thương thì mặt méo xệch vì tức giận.
Võ Thương vừa nhìn thấy Tầm Mạch Mạch, sắc mặt liền dịu lại, thậm chí còn thoáng đắc ý.
"Hạo Uyên ma quân tự mình đưa người tới sao? Khách khí quá, ta đã chuẩn bị sẵn người đi đón rồi," hắn nói, vừa đứng dậy đập bàn giờ lại thong thả ngồi xuống.
"Tặng người? Ta không đến để đưa người, mà là đến để mượn người."
"Mượn người?" Võ Thương nhíu mày, "Chỗ ta có người mà ngài cần sao?"
"À, không phải đòi, là mượn." Hạo Uyên thuấn di đến gần, nở nụ cười ôn hòa mà cả ngàn năm qua Võ Thương chưa từng thấy, "Ta muốn mượn năm ma trận sư có trình độ cao, tu vi trên Đại Thừa kỳ."
"Ngươi!" Võ Thương lại đứng dậy giận dữ, "Năm ma tu Đại Thừa kỳ? Ngươi tưởng ma tu Đại Thừa kỳ là cải trắng ngoài ruộng à?"
"Không có sao? Võ Thương thành của ngươi quá yếu rồi." Hạo Uyên quay đầu hỏi Tầm Mạch Mạch, "Không đủ người thì sao đây?"
Tầm Mạch Mạch xoa trán, thầm nhắc nhở, "Không cần tu vi cao như vậy, chỉ cần trình độ trận pháp tốt, tu vi từ Xuất Khiếu kỳ là được."
Nếu ma tu và linh tu đều bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận giới hạn tiến giai, thì tu vi Đại Thừa kỳ hẳn cực kỳ hiếm. Ở Linh giới, mỗi tông môn lớn cũng chỉ có hai vị Đại Thừa kỳ, vậy mà Hạo Uyên mở miệng đòi năm người, lại còn đều là ma trận sư, chẳng phải quá đáng sao?
Tầm Mạch Mạch lén quan sát vẻ mặt Võ Thương ma quân, khẳng định nếu không phải đánh không lại, hắn đã rút đao từ lâu.
"Vậy thì Xuất Khiếu kỳ cũng được. Ta nhớ ngươi những năm gần đây vẫn bồi dưỡng ma trận sư, gọi họ ra cho ta chọn."
Hạo Uyên nói với vẻ chịu thiệt thòi, như thể năm ma tu Xuất Khiếu kỳ là làm khó hắn lắm.
"..."
Tầm Mạch Mạch sượng mặt, giọng điệu này thật sự đáng ăn đòn.
"Hạo Uyên! Ngươi đừng khinh người quá đáng, tưởng Võ Thương thành ta sợ ngươi sao?" Võ Thương bùng nổ, nhấc tay triệu hồi một thanh trường thương đỏ rực.
Pháp khí đã lấy ra, thực sự định động thủ sao?
Ngay sau đó, các ma tướng trong điện cũng rầm rập rút ra pháp khí, nhất tề chuẩn bị chiến đấu.
Là một linh tu Phân Thần kỳ, bị ma khí mạnh mẽ áp chế, Tầm Mạch Mạch bất giác run rẩy.
"Đây là có ý không cho mượn sao?" Hạo Uyên nhíu mày. "Đã không cho mượn, chỉ còn cách đoạt vậy. Nha đầu, ra sau ta mà đợi."
"Đợi đã!" Tầm Mạch Mạch kéo tay áo Hạo Uyên, "Tiền bối, có phải ngài nên nói trước mục đích mượn người không?"
"..."
Hạo Uyên chớp mắt. "Ta chưa nói sao?"
Tầm Mạch Mạch điên cuồng lắc đầu.
"Vậy tình huống hiện tại..." Hạo Uyên liếc nhìn Võ Thương ma quân đang giận dữ, cân nhắc, "Là đánh xong rồi nói, hay là nói xong rồi đánh?"
"..."
Tầm Mạch Mạch lặng lẽ nuốt tiếng thở dài. Nếu có khả năng, nàng cũng muốn ra tay với người này, thực sự đáng ăn đòn mà.
Chương trước Chương tiếp
Loading...