Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 21
Khi dì giúp việc nấu cơm cho tôi ăn, ngoài phần cơm dành cho bà bầu, còn có thêm phần cơm để đem đến công ty của Lục Thần.
"Cậu Lục bảo thư ký đưa tới đây. Nghe nói cô muốn ăn thử bữa cơm của anh ấy phải không?" Dì nói đùa: "Người có bầu đều như vậy, cái gì cũng muốn thử."
"Cậu Lục thực sự quan tâm đến cô."
Tôi nhìn đồ ngọt dì làm cho tôi, cắn mấy miếng liền ăn hết: “Dì ơi, dì còn cái này không?”
Bà ấy lại đưa cho tôi một cái khác: “Đồ ngọt rất ngon, đừng ăn quá nhiều. Nếu ăn nhiều quá,sẽ dễ mắc bệnh tiểu đường trong thời kỳ mang thai."
Tôi l.i.ế.m lớp kem trên môi, đầu lưỡi ngập tràn vị ngọt.
"Dì, dì thật tốt bụng! Tốt hơn mẹ tôi nữa!"
Bà có chút ngượng ngùng, cười nói: “Xem cô nói gì kìa, anh nói, tôi làm sao mà so sánh với mẹ cô được chứ.”
Vốn dĩ Trần Tinh chỉ định hỏi mẹ Trần chút kiến thức về bà bầu.
Nhưng sau khi mẹ tôi biết tin tôi mắc bệnh tiểu đường giai đoạn cuối, bà đã lập tức lên kế hoạch sinh thêm đứa thứ hai.
53.
Tôi nhìn thấy bà ở trung tâm thương mại vào tháng trước, bụng hơi phình ra, đang cùng bố đứa bé đi mua đồ sơ sinh, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
Bụng tôi quặn lên, lập tức chạy ra ngoài nôn mửa một lúc lâu.
Bụng tôi lộ rõ vì tôi bị cổ trướng.
Tôi luôn đấu tranh giữa việc tự ngược đãi và tự chữa lành.
Tôi không thể không ăn nhiều đồ nóng lẫn đồ ngọt.
Rồi nửa đêm không nhịn được lại đứng dậy ôm toilet để nôn.
Tôi nhớ có lần tôi gọi điện cho mẹ sau khi uống quá chén:
“Mẹ, mẹ chưa từng yêu con phải không?”
Bà khịt mũi: “Nửa đêm nửa hôm mày lại nổi đ iên lên thế?”
"Con sói mắt trắng này, mày kết hôn với người ta cũng không nói cho tao với bố mày biết, bây giờ lại ly hôn rồi đấy có biết không?"
"Mày xứng đáng lắm, mấy tấm ảnh gần đây trông mày béo lên đấy. Mày không bị tiểu đường đấy chứ? Ăn nhiều như vậy xấu hổ c.h.ế.t đi được..."
“Nếu là tao, tao sẽ xấu hổ đến chec khi phải bước ra ngoài đường đấy…”
Hóa ra mọi bất hạnh trong cuộc đời tôi đều đến từ bà ấy...
Tôi chợt bình tĩnh lại: “Mẹ, bà Nguyên Lý.”
Bà thoáng sửng sốt, chợt ngừng nói.
Tôi nói với bà ấy: “Người như mẹ không đáng có con. Dù có sinh ra cũng sẽ bị tội lỗi của mẹ đè nặng, hành hạ cả đời”.
Phớt lờ những lời ch ửi b ới b ạo l ực của bà ấy, tôi dụi dụi mắt, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-52-den-55.html.]
"Không phải con đáng ch ết, mà bậc cha mẹ các người không ủng hộ con. Các người mới là người đáng ch ết."
Sau khi hoàn toàn thoát khỏi ba mẹ, đột nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến bất ngờ.
54.
Ngày khám thai cuối cùng cũng đã đến.
Lục Thần lái xe đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi hỏi anh ấy: “Nếu xảy ra tình huống nào đó không giống với anh tưởng tượng, anh sẽ làm gì?”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Anh xoa đầu tôi: “Em đừng nghĩ lung tung nữa, em nhìn xem, em có thể ăn uống được, ngủ được, bé con nhất định phải khỏe mạnh.”
Tôi hỏi lại: “Nếu hôm đó anh không phát hiện em mang thai ở Haidilao, liệu chúng ta có cơ hội hòa giải nào nữa không?”
Lục Thần thắt dây an toàn cho tôi: "Không. Nhưng anh sẽ..."
Điện thoại di động của tôi reo lên, trùng hợp cắt ngang lời anh nói, khiến tôi chỉ nghe thấy anh ấy nói không.
Thực ra thì, chính sự hiểu lầm và dối trá này đã từng tạm thời gắn kết chúng tôi lại với nhau.
Tôi hiểu.
Lúc ra khỏi phòng siêu âm B, Lục Thần đang đứng bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại, thấy tôi đi ra liền vẫy tay với tôi.
Cuộc điện thoại kéo dài một chút.
Đó là chuyện kinh doanh ở công ty.
55.
Tôi gấp tờ siêu âm B lại.
Anh đưa tay phải ra nắm lấy tay tôi, ra hiệu cho tôi đợi.
Khoảnh khắc từng ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, tôi như bị thôi miên, nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau.
Buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi là đi xem phim.
Trước khi yêu tôi, anh từng có bạn gái, đã từng yêu đương nên hành động cực kỳ khéo léo và tự nhiên.
Còn tôi thì lo lắng đến mức không biết cử động tay chân như thế nào.
Tôi đặt tờ siêu âm B vào tay anh ấy.
"Em đi vệ sinh một lát."
Lục Thần liếc nhìn tôi, tôi rút tay ra.
Đi được hai bước, tôi đột ngột quay lại, kiễng chân hôn anh ấy.
Trong mắt tôi hiện lên một tia tối tăm.
Tạm biệt, Lục Thần.
Tôi không thể tiếp tục nói dối nữa.
"Cậu Lục bảo thư ký đưa tới đây. Nghe nói cô muốn ăn thử bữa cơm của anh ấy phải không?" Dì nói đùa: "Người có bầu đều như vậy, cái gì cũng muốn thử."
"Cậu Lục thực sự quan tâm đến cô."
Tôi nhìn đồ ngọt dì làm cho tôi, cắn mấy miếng liền ăn hết: “Dì ơi, dì còn cái này không?”
Bà ấy lại đưa cho tôi một cái khác: “Đồ ngọt rất ngon, đừng ăn quá nhiều. Nếu ăn nhiều quá,sẽ dễ mắc bệnh tiểu đường trong thời kỳ mang thai."
Tôi l.i.ế.m lớp kem trên môi, đầu lưỡi ngập tràn vị ngọt.
"Dì, dì thật tốt bụng! Tốt hơn mẹ tôi nữa!"
Bà có chút ngượng ngùng, cười nói: “Xem cô nói gì kìa, anh nói, tôi làm sao mà so sánh với mẹ cô được chứ.”
Vốn dĩ Trần Tinh chỉ định hỏi mẹ Trần chút kiến thức về bà bầu.
Nhưng sau khi mẹ tôi biết tin tôi mắc bệnh tiểu đường giai đoạn cuối, bà đã lập tức lên kế hoạch sinh thêm đứa thứ hai.
53.
Tôi nhìn thấy bà ở trung tâm thương mại vào tháng trước, bụng hơi phình ra, đang cùng bố đứa bé đi mua đồ sơ sinh, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
Bụng tôi quặn lên, lập tức chạy ra ngoài nôn mửa một lúc lâu.
Bụng tôi lộ rõ vì tôi bị cổ trướng.
Tôi luôn đấu tranh giữa việc tự ngược đãi và tự chữa lành.
Tôi không thể không ăn nhiều đồ nóng lẫn đồ ngọt.
Rồi nửa đêm không nhịn được lại đứng dậy ôm toilet để nôn.
Tôi nhớ có lần tôi gọi điện cho mẹ sau khi uống quá chén:
“Mẹ, mẹ chưa từng yêu con phải không?”
Bà khịt mũi: “Nửa đêm nửa hôm mày lại nổi đ iên lên thế?”
"Con sói mắt trắng này, mày kết hôn với người ta cũng không nói cho tao với bố mày biết, bây giờ lại ly hôn rồi đấy có biết không?"
"Mày xứng đáng lắm, mấy tấm ảnh gần đây trông mày béo lên đấy. Mày không bị tiểu đường đấy chứ? Ăn nhiều như vậy xấu hổ c.h.ế.t đi được..."
“Nếu là tao, tao sẽ xấu hổ đến chec khi phải bước ra ngoài đường đấy…”
Hóa ra mọi bất hạnh trong cuộc đời tôi đều đến từ bà ấy...
Tôi chợt bình tĩnh lại: “Mẹ, bà Nguyên Lý.”
Bà thoáng sửng sốt, chợt ngừng nói.
Tôi nói với bà ấy: “Người như mẹ không đáng có con. Dù có sinh ra cũng sẽ bị tội lỗi của mẹ đè nặng, hành hạ cả đời”.
Phớt lờ những lời ch ửi b ới b ạo l ực của bà ấy, tôi dụi dụi mắt, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-52-den-55.html.]
"Không phải con đáng ch ết, mà bậc cha mẹ các người không ủng hộ con. Các người mới là người đáng ch ết."
Sau khi hoàn toàn thoát khỏi ba mẹ, đột nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến bất ngờ.
54.
Ngày khám thai cuối cùng cũng đã đến.
Lục Thần lái xe đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi hỏi anh ấy: “Nếu xảy ra tình huống nào đó không giống với anh tưởng tượng, anh sẽ làm gì?”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Anh xoa đầu tôi: “Em đừng nghĩ lung tung nữa, em nhìn xem, em có thể ăn uống được, ngủ được, bé con nhất định phải khỏe mạnh.”
Tôi hỏi lại: “Nếu hôm đó anh không phát hiện em mang thai ở Haidilao, liệu chúng ta có cơ hội hòa giải nào nữa không?”
Lục Thần thắt dây an toàn cho tôi: "Không. Nhưng anh sẽ..."
Điện thoại di động của tôi reo lên, trùng hợp cắt ngang lời anh nói, khiến tôi chỉ nghe thấy anh ấy nói không.
Thực ra thì, chính sự hiểu lầm và dối trá này đã từng tạm thời gắn kết chúng tôi lại với nhau.
Tôi hiểu.
Lúc ra khỏi phòng siêu âm B, Lục Thần đang đứng bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại, thấy tôi đi ra liền vẫy tay với tôi.
Cuộc điện thoại kéo dài một chút.
Đó là chuyện kinh doanh ở công ty.
55.
Tôi gấp tờ siêu âm B lại.
Anh đưa tay phải ra nắm lấy tay tôi, ra hiệu cho tôi đợi.
Khoảnh khắc từng ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, tôi như bị thôi miên, nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau.
Buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi là đi xem phim.
Trước khi yêu tôi, anh từng có bạn gái, đã từng yêu đương nên hành động cực kỳ khéo léo và tự nhiên.
Còn tôi thì lo lắng đến mức không biết cử động tay chân như thế nào.
Tôi đặt tờ siêu âm B vào tay anh ấy.
"Em đi vệ sinh một lát."
Lục Thần liếc nhìn tôi, tôi rút tay ra.
Đi được hai bước, tôi đột ngột quay lại, kiễng chân hôn anh ấy.
Trong mắt tôi hiện lên một tia tối tăm.
Tạm biệt, Lục Thần.
Tôi không thể tiếp tục nói dối nữa.