Tập Truyện: Ngọt Ngào - Sơn Hải Thực Mộng
Quyển 2 - Chương 8: Vườn trường 8
Edit: Vũ Quân
Thư viện trên sân thượng.
Vãn Khanh đọc đề một lát, nhíu mày: "Tôi cảm thấy có chút bất an."
Triệu Du ngồi bên cạnh cô, khoảng cách rất gần, trong tay thưởng thức lọn của cô, đầu dựa vào vai cô: "Làm sao vậy?"
Khi cậu nói chuyện, hô hấp ấm áp phun lên cổ cô, có chút ngứa, cô đẩy cậu.
"Cậu đừng dựa gần như vậy... cơ thể Tiểu Như luôn rất tốt, sao lại phát sốt chứ. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó."
Triệu Du không cho là đúng: "Cho dù đã xảy ra chuyện gì đi nữa nhưng người ta không định nói cho cậu, thì cậu còn tiếp tục lo lắng làm gì?"
Vãn Khanh quay đầu trừng cậu: "Tiểu Như là bạn tốt nhất của tôi, cậu không thể nói cô ấy như vậy!"
Cô thở dài.
Chắc chắn là nhà Quan Như xảy ra chuyện gì rồi, nên hôm nay mới uể oải ỉu xìu như vậy, có thể sợ cô lo lắng nên mới chưa nói. Nếu thật sự cần giúp cái gì, cô ấy chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho cô.
Nghĩ đến đây cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đáng tiếc cô không biết chính là Quan Như đúng là định gọi cho cô nhưng lại gọi nhầm người.
Triệu Du cọ đầu vào cổ Vãn Khanh, tủi thân rầm rì: "Cậu vì người khác mà mắng tôi."
Cậu bế cô ngồi lên đùi, hai tay ôm chặt không cho cô động đậy, bàn tay chậm rãi đi xuống, bao lấy cái mông co dãn đầy đặn của cô, ngón tay giật giật.
"Cậu, cậu làm gì vậy?" Mông bị nhéo một chút, Vãn Khanh sợ tới mức giật bắn lên, lại bị người con trai đè xuống không cho động đậy.
Triệu Du vẫn tủi thân như cũ, ngước mắt nhìn cô: "Tôi tổn thương, cậu phải bồi thường."
Không đợi Vãn Khanh nói cái gì, cậu đã cúi đầu ngăn cái miệng nhỏ của cô lại, ngậm lấy gặm cắn, lại duỗi đầu lưỡi chui vào, cái tay cũng không an phận, một bên xoa cái mông đầy đặn co dãn của cô, một bên nhéo eo cô, eo cô rất mẫn cảm, tùy tiện xoa hai cái cô gái nhỏ đã mềm nhũn không còn sức lực nằm trong lòng cậu, ngoan cực kì.
Xoa nhẹ trong chốc lát, dường như không thỏa mãn với việc cách một lớp quần áo, bàn tay của cậu duỗi vào, ngón tay và mông thịt chỉ cách nhau một tầng vải mỏng, bàn tay cậu mở ra khép lại, thưởng thức khối thịt non kia.
Cái tay đặt trên eo chậm rãi trượt xuống, hai tay đều với vào trong quần, một tay xoa cánh mông đem hai bên khép lại, cái tay còn lại theo cái miệng nhỏ mở ra khép lại, nhẹ nhàng ấn, hoặc xoay tròn hai cái.
Vãn Khanh không biết đây là cảm giác gì, phía dưới giống như bắt đầu nóng lên, ah không, cả người cô đều có chút nóng lên, nơi bị cậu xoa tê dại một trận, ngón tay của cậu còn có ý xấu đâm chọc ở nơi đó khiến cho nó trở nên ướt át, phun cái gì đó ra bên ngoài, cả người cô không còn chút sức lực chỉ có thể bị bắt thừa nhận loại cảm giác kì quái này.
Cậu rũ mắt nhìn, cô gái nhỏ xụi lơ trong lòng ngực cậu, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận đôi mắt nửa khép lại, mang theo thần sắc mê ly.
Hầu kết cậu lăn lộn.
Phía dưới cứng rắn chọc vào nơi mềm mại của cô, theo động tác niết mông cọ tới cọ đi, hỏa khí không bớt ngược lại càng tăng lên.
Cậu ở cánh môi cô gặm một ngụm mới buông cô ra, đầu cọ ở cổ cô, thở dốc thật sâu, động tác dưới tay càng tàn ác hơn, lòng bàn tay thân mật dán lên làn da trần trụi ở bên ngoài, kéo khối vải dệt kia, đi vào chọc chọc nhưng cũng lại sợ mình không nhịn được.
Qua một hồi lâu, cậu thật sự là cảm thấy không được, mới bỏ tay ra, nắm lấy tay của cô gái nhỏ, cởi quần của mình ra, lại kéo quần lót xuống, đại gia hỏa lập tức bắn ra, Vãn Khanh a một tiếng, dường như bị dọa rồi, vội vàng rụt tay lại.
Triệu Du yêu thương hôn đôi mắt cô, giọng nói khàn khàn: "Giúp tôi, dùng tay nhỏ làm một chút thôi, ngoan tôi nhịn không được, cậu thơm quá."
Vãn khanh sợ tới mức rơi nước mắt, bạn nhỏ ngoan ngoãn đã bao giờ chạm phải thứ này chứ, nóng đến mức cô sợ hãi, lắc đầu.
Bàn tay Triệu Du đặt ở chân tâm bị bắt mở ra của cô, xoa nhẹ hai cái, híp mắt hỏi cô: "Cậu không dùng tay thì muốn dùng nơi nào? Cái miệng nhỏ phía dưới sao?"
Tốc độ lắc đầu của Vãn Khanh càng nhanh hơn.
Triệu Du dùng ngón tay chọc chọc, thuận theo chiều kim đồng hồ xoay vòng vòng xoa hoa tâm mềm mại: "Vậy cậu ngoan một chút, hửm?"
Cậu nắm tay cô, bao lại thứ cứng rắn của mình, vuốt ve.
Âm thanh của cậu cực gợi cảm, làm mặt Vãn Khanh đỏ hơn vài phần, không được tự nhiên giật giật chân.
Chân tâm bị cậu xoa nóng lên, có cái gì đó chảy ra bên ngoài, cả người đều tê dại...
Một tay Triệu Du nắm tay cô, để cô không ngừng động đậy bên dưới, một cái tay khác rời khỏi chân tâm của cô, hướng về phía trước, từ vạt áo chui vào, cách nội y xoa thỏ con trước ngực cô, lại cúi đầu ngậm cánh môi cô, hung hăng hôn một cái.
Không biết đã qua bao lâu, Triệu Du mới bỏ tay cô ra, đột nhiên để cô qua một bên, một mảnh dịch đục bắn trên mặt đất.
Bên kia, sắc trời dần tối, Quan Như không biết mình đang suy nghĩ cái gì, hoặc là cái gì cũng chưa nghĩ, trong đầu lộn xộn, cô chỉ cảm thấy không biết mình đã ngồi bao lâu sau đó bị một bóng dáng phủ lên.
Cô ngẩng đầu, người đàn ông đứng trước mặt cô vừa vặn cúi xuống đối diện với cô.
Ánh mắt của người đàn ông dừng trên cái trán của cô, lông mày anh lập tức nhíu chặt.
Anh lúc này không giống như ở trường học, ôn hòa xa cách mà lại khắc nghiệt mang theo một chút tức giận, nhưng ngược lại làm cô cảm thấy càng gần gũi hơn nhiều.
Tóc của cô rối tung, có chút loạn, trên mặt còn có nước mắt, đôi mắt đỏ lên, trên hàng mi dài còn vương ánh nước, ở dưới ánh đèn đường lấp lánh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sắc môi nhợt nhạt, nhìn qua rất đáng thương, càng đừng nói đến thái dương đang rỉ máu ra ngoài.
Chu Ký Viễn như buông tiếng thở dài: "Mới qua bao lâu sao em lại đem mình biến thành dáng vẻ này rồi."
Đối lập với gương mặt không hề có ý cười của anh, giọng nói của anh rất dịu dàng, rất nhẹ, như gió đêm thổi tới, mang theo cảm giác ấm áp của ngày hè.
Quan Như chớp chớp mắt, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Cô vội vàng lau đi: "Xin, xin lỗi... Thầy... Em lại đem đến phiền toái cho thầy."
Bình thường cô thật sự không thích khóc.
Chu Ký Viễn duỗi tay kéo tay cô, khi đụng vào cô lại cảm giác cô theo bản năng co rúm lại, nhận thấy không thích hợp, nương theo ánh đèn nhìn tay cô, ở trên đầu ngón tay còn có vết cắt, trong lòng anh không biết là cảm giác gì, nhưng khí áp xung quanh lại thấp hơn hai phần.
Anh dứt khoát bế cô lên: "Tiểu nha đầu không khiến người khác bớt lo."
Trong lòng Quan Như run lên.
Là ảo giác của cô chăng, lời này của anh cũng quá... Sủng nịch.
Cô lặng lẽ vùi vào trong ngực anh.
Thôi, cho dù là ảo giác cũng được, để cô tham luyến chút ấm áp này thôi.
Chu Ký Viễn rũ mắt nhìn thoáng qua: "Lại đem áo sơmi của tôi làm ướt nữa thì em phải giặt cho tôi đấy."
Cô gái nhỏ khóc vừa đáng thương vừa đáng yêu, làm lòng người ta ngứa ngáy.
Quan Như rầu rĩ vâng một tiếng.
Bác sĩ tư nhân lại bị gọi vào Chu gia, đối tượng phục vụ vẫn là cô học sinh cấp ba buổi chiều, chỉ là lúc này cô còn tỉnh.
Hắn nhìn vết thương trên trán và ngón tay, không khỏi nhíu mày: "Trên trán bị cái gì đập vào? Sao lại tàn nhẫn như vậy? Ai bắt nạt em?"
Hắn nhìn thoáng qua Chu Ký Viễn: "Nói cho thầy của em biết, để cậu ấy đi thu thập."
Chu Ký Viễn không nói chuyện, nhưng cũng nhìn về phía Quan Như.
Thần sắc Quan Như ảm đạm, lắc đầu.
Bác sĩ cũng không nói thêm nữa, yên tĩnh bôi thuốc, băng bó cho cô.
"Đừng để trán dính nước, miệng vết thương trên tay không sâu nhưng tốt nhất cũng đừng để dính nước."
Sau khi bác sĩ đi rồi, Chu Ký Viễn mới bước chân ngồi lên sofa đối diện Quan Như, duỗi tay xoa đầu cô: "Em không muốn nói thì tôi cũng không miễn cưỡng." Dù sao anh vẫn có thể tra ra.
"Đêm nay nghỉ ở chỗ này đi, chờ lát nữa tôi lấy cho em bộ áo ngủ và đồng phục mới."
Đồng phục của cô đem đi giặt, ngày mai chắc chắn mặc được, cô còn phải đi về học.
Ngón tay Quan Như gẩy sofa, cúi đầu không dám nhìn Chu Ký Viễn: "Không cần đâu ạ, phiền thầy quá, em đến nhà Vãn Khanh ở một đêm là được ạ."
Thật ra cô định ra bên ngoài thuê phòng chắp vá ở một đêm, đã làm phiền Chu Ký Viễn cũng không thể làm phiền nhà Vãn Khanh nữa... Một lần lại một lần, cô lo lắng cho mình còn không xong.
Chu Ký Viễn dùng ngón trỏ và ngón cái nắm cằm cô, nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói; "Quan Như, em mới mười sáu tuổi, chỉ là một đứa trẻ, sống như một đứa trẻ không tốt sao?"
Người khác đối tốt với em thì em tiếp nhận, bị bắt nạt thì đi cáo trạng.
Quan Như tránh tay anh, lắc đầu: "Em không có tư cách..."
Cô còn chưa nói xong đã bị người đàn ông không biết ngồi cạnh cô từ bao giờ ôm lấy, trong ngực anh có một mùi hương nhàn nhạt, lại rất ấm áp.
"Cô nương ngốc."
Đây giống như vượt qua giới hạn của tình thầy trò, nhưng thôi vậy, để cô tham luyến một phút ấm áp như vậy đi.
Quan Như nhắm mắt lại, tay nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy eo của người đàn ông.
Chu Ký Viễn rũ mắt, cằm cọ lên đỉnh đầu của cô.
Cô gái nhỏ ngốc nghếch.
____
Gòi đó cặp Vãn Khanh ❤️ Triệu Du cũng lên sàn, bật mí là thịt của cặp này sẽ tới trước nhé.
Mọi người thích cặp nào hơn vậy, tôi là tôi thích tình thầy trò vừa cấm kị vừa kích thích á ?
Đủ 30cmt thì ra chương mới nhé, dạo này tôi bận quá không làm thường xuyên được.