Tập Truyện: Ngọt Ngào - Sơn Hải Thực Mộng
Quyển 2 - Chương 24: Vườn trường 24 ?
Edit: Vũ Quân
Sau khi tốt nghiệp Vãn Khanh và Triệu Du đều thi đậu vào trường Đại học top đầu tại thành phố Xán Dương, không bao lâu sau hai người liền gặp gỡ người lớn hai bên, mua một căn phòng ở gần trường học, hai người ở chung.
"Nghe nói sau khi chúng ta tốt nghiệp thầy Chu cũng từ chức, chắc chắn là đến thủ đô với Quan Như." Vãn Khanh cùng Triệu Du tìm một phòng trống tự học, một bên làm bài tập một bên nói chuyện phiếm.
"Lúc Tiểu Như nói với em cô ấy và thầy Chu ở bên nhau, em còn tưởng cô ấy nói đùa... không thể tưởng tượng được, tình yêu thầy trò đấy, quá kích thích!"
Triệu Du ghé vào trên bàn, chán đến chết ngáp một cái, cậu đang cùng người khác bắt đầu gây dựng sự nghiệp, mấy ngày nay không ngủ đủ giấc, nhưng có thời gian nghỉ ngơi là vẫn đến đây bồi bạn gái.
Bận rộn đã lâu, cậu cũng chưa thân mật với cô.
Cậu ngước mắt nhìn về phía bạn gái, di chuyển vị trí, đến gần cô, thấp giọng nói bên tai cô: "Kích thích? Khanh Khanh thích kích thích sao?"
Vãn Khanh cảnh giác nhìn về phía cậu: "Không thích, anh muốn làm gì?"
Gia hỏa này chính là con gấu động dục, thời thời khắc khắc đều tìm cơ hội, cô thật sự rất sợ.
Hai người đã mấy ngày không thân thiết, tại loại thời điểm này cậu lại đang suy nghĩ cái gì?
Triệu Du híp mắt cười, duỗi tay cách quần áo và áo ngực nắm vú nhỏ của cô, sắc tình xoa nhẹ vài cái, đồng thời liếm vành tai cô: "Ở trong phòng học tới một lần?"
"Anh đừng xằng bậy! Có người đó!" Vãn Khanh muốn lui sang bên cạnh, eo lại bị cậu ngăn chặn, cô lo lắng động tác quá lớn sẽ gây tiếng vang khiến người bên ngoài chú ý, nên đành trừng mắt cậu, thấp giọng cảnh cáo.
"Sẽ không, em đừng kêu ra tiếng." Tay Triệu Du đổi bên, xoa đến mức quần áo Vãn Khanh phát nhăn: "Bây giờ trời tối rồi, tầng này có rất ít người tới, không sợ."
Cậu tiếp tục thổi hơi vào tai cô.
Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, Vãn Khanh đã hình thành thói quen chỉ cần bị cậu xoa một cái hoặc thổi một hơi là cả người cô mềm nhũn, ghé lên bàn.
Triệu Du lại càng nặng tay, từ vạt áo cô với vào trong, nắn bóp eo cô, chậm rãi hướng lên trên, xốc áo ngực của cô lên, không còn khoảng cách tiếp xúc với bầu ngực mềm mại, xuyên qua quần áo có thể thấy động tác tàn sát bừa bãi từ bàn tay to của cậu trong quần áo cô.
Ngón tay kẹp lấy núm vú, nhẹ nhàng bứt lên.
Cậu nhẹ giọng: "Lớn hơn nhiều rồi, đều là công lao của anh, đúng không? Khanh Khanh."
Vãn Khanh cắn môi dưới, đôi mắt ngập nước trừng cậu.
Triệu Du hôn đôi mắt cô: "Mỗi lần làm em, đôi mắt em là đẹp nhất, ướt dầm dề."
"Ưm~"
Cậu cởi áo ngực của cô ra, đặt lên bàn.
Triệu Du nhéo eo cô, bế cô lên, cậu đứng giữa hai chân cô, cúi đầu hôn cô, tay cởi hai cúc trên áo sơ mi của cô, từ trên xuống dưới với vào bóp ngực cô.
Môi dán lên môi cô, thấy đôi mắt cô càng ngày càng ướt át, Triệu Du không khỏi bật cười: "Núm vú cứng lên cộm tay quá!"
Cậu nói, lại dúng bàn tay vuốt ve núm vú đang gắng gượng của cô, rồi nắm lấy toàn bộ bầu ngực, nhào nặn.
Cậu hôn đuôi mắt, chóp mũi cô: "Đôi mắt ướt rồi, hẳn là phía dưới cũng đã ướt đẫm đi? Cho anh xem."
Cậu ngồi xuống, Vãn Khanh cố gắng gập về phía trước, tay ấn trên vai cậu, một bên khẩn trương chú ý bên ngoài, một bên muốn ngăn cậu dừng lại.
Mỹ nhân quần áo hỗn độn ngồi trên bàn, mơ hồ có thể nhìn thấy dưới lớp áo sơ mi màu lam nhạt là núm vú màu đỏ cùng bầu ngực sữa trắng nõn, người con trai đứng giữa hai chân cô, ánh mắt thương tiếc lại sắc dục từ đôi mắt cô chậm rãi trượt xuống, dừng trước ngực cô, mắt đen càng tối đi.
Tác giả có chấp niệm với màu lam nhạt???
Triệu Du xốc váy ngắn của cô lên, lưu loát kéo quần lót của cô ra cất vào túi, dùng ngón tay khảy cánh hoa ướt đẫm của cô, hướng tới chân tâm của cô thổi một hơi, ngữ khí trêu dùng: "Ướt thật rồi."
Vãn Khanh nghĩ đến đây là phòng học, càng khẩn trương đương nhiên cũng càng mẫn cảm, nghe cậu nói như vậy, cô thẹn thùng muốn khép chân lại, nhưng lại bị cậu ngăn cản.
"A... Anh làm gì?"
Triệu Du ngồi xổm xuống, mặt đối diện với chân tâm của cô, cậu dùng sức đem chân cô mở rộng ra, vùi đầu vào, hướng tới cái miệng nhỏ đang phun nước thổi một hơi.
"Anh khát, tới tìm chút nước uống."
Vãn Khanh run lên, ưỡn về phía sau, mũi chân run rẩy, cô vội vàng che miệng mình lại, phát ra tiếng huhu khe khẽ.
Toàn bộ miệng của Triệu Du đều đối diện với hoa huy*t của cô, cậu dùng đầu lưỡi trêu đùa cánh hoa no đủ, xốc thịt non bên trong lên nhấm nháp, cậu lại hoạt động đầu lưỡi cựa quậy ở âm đế của cô, cảm giác được cô run rẩy, lại càng dùng sức cựa quậy mặt lưỡi, chơi một hồi lâu mới đi xuống, đầu lưỡi hướng về phía khe hẹp đang chảy nước ào ào.
Cậu ăn đến rung động, tiếng nước không ngừng vang lên, đầu lưỡi ở trong đường đi hẹp hòi đấu đá lung tung, đối với nơi mẫn cảm nhất của cô không ngừng đâm chọc, mặt Vãn Khanh càng ngày càng đỏ, cảm giác tê dại cũng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng cô rốt cuộc run rẩy cao trào.
Triệu Du lại ngậm lấy đóa hoa, ăn trong chốc lát mới ngẩng đầu lên, ngăn chặn gáy cô, thực hiện một nụ hôn sâu.
Đồng thời cậu cởi quần ra.
Cậu bắt lấy tay cô, xoa nhẹ mấy lần lên dương v*t đang hưng phấn, nó gật gật đầu, Triệu Du hạ eo, nhắm ngay dưới váy cô, tiến vào chân tâm, quy đầu chạm đến chất nhầy ướt át, nhân lúc Vãn Khanh còn chưa kịp phản ứng cậu lấy khí thế như chẻ tre thọc vào.
Đường đi còn đang không ngừng co rút lại đột nhiên bị chọc mở, thẳng đến chỗ sâu nhất.
"Huhu..." Khóe mắt Vãn Khanh chảy xuống một giọt nước mắt, bị Triệu Du mút vào, cậu nhìn cô, phía dưới bị cô kẹp thỏa mãn mà thở gấp, thong thả đưa đẩy ra vào: "Ha... Khanh Khanh thích kích thích đúng không? Phía dưới so với ngày bình thường càng kẹp chặt hơn."
Cậu cúi đầu, cách quần áo cắn núm vú cô, tay cầm eo cô, hung mãnh va chạm.
Chỉ trong chốc lát cậu lại đem cô từ trên bàn ôm xuống, để cô dạng hai chân ngồi trên người mình, nhéo eo cô nhấc lên, đến khi chỉ còn lại quy đầu trong cơ thể cô, cậu đột nhiên buông tay, theo trọng lực cô rơi xuống, đồng thời Triệu Du đẩy eo lên trên, Vãn Khanh uyển chuyển a một tiếng, sau khi phản ứng lại cô ghé lên vai cậu khóc huhu.
"Chơi vui không? Lại đến một lần? Hửm?" Triệu Du một bên thở gấp một bên hôn cổ cô.
"A ~"
Triệu Du cắn răng đánh lên mông cô, bốp một tiếng: "Ya... Đừng kẹp."
Sau khi đánh xong cậu lại niết âm đế của cô.
"Huhu... thôi mà..."
"Thôi sao... Khanh Khanh... em biết mà... vẫn còn sớm."
Có thể đoán được, cuộc sống về sau của hai người chắc chắn tính phúc tràn trề vui sướng.
Sau khi Quan Như thi đậu đại học trên thủ đô, cô hoàn toàn thoát ly quan hệ với trong nhà, trừ định kì gửi tiền sinh hoạt cho mẹ cô không còn bất luận giao lưu gì khác.
Cũng là sau khi lên đại học cô mới phát hiện xuất thân phi phàm của Chu Ký Viễn, nhưng anh không nghe theo sắp xếp của gia đình, ngành sản xuất nào cũng có một chân, đi làm giáo viên cũng chỉ là cách anh thể nghiệm cuộc sống.
"Không nghĩ tới thế mà lại nhặt được bà xã." Khi nói lời này Chu Ký Viễn đang ôm Quan Như ngồi trên sofa, anh hôn trán cô cười sủng nịch.
Trước khi lĩnh chứng, Chu Ký Viễn đưa Quan Như đi gặp cha mẹ anh, hai người lớn đều là những người tư tưởng khai sáng, không quản anh, thái độ đối với Quan Như rất hòa ái.
Hôm sau Chu Ký Viễn bắt đầu nhàn rỗi, anh không làm việc... chia hoa hồng từ việc đầu tư của anh cũng đủ để anh nuôi gia đình, khi quá nhàm chán còn đến trường Quan Như làm diễn giả.
Nhưng ngẫu nhiên vẫn có một ít các buổi quan hệ xã giao cần tham gia.
Hôm nay anh trở về nhà giống như sau các buổi xã giao khác, lại không ngờ rằng khi anh vừa mở cửa thì thị giác bị kích thích mãnh liệt.
Cô vợ nhỏ của anh, đỉnh đầu đeo tai thỏ thật dài, thân trên là bra khó khăn lắm mới che nổi ngực... không có quai áo, bộ ngực no đủ của cô ít nhất lộ 1/3 ra ngoài, có lẽ nếu nhảy dựng lên núm vú sẽ rơi ra mất.
Hầu kết của anh lăn lộn hai cái, Chu Ký Viễn nới lỏng cà vạt.
Lại nhìn xuống bên dưới, thân dưới của cô không có bất kì thứ gì che đậy, chỉ có một chiếc quần lót đen đen, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh giữa hai chân cô.
Chu Ký Viễn tùy ý ném đồ trong tay lên mặt tủ giày, tiến về phía cô.
Ánh mắt của người đàn ông quá có tính xâm lược, trong lòng Quan Như bồn chồn, lui về sau hai bước, cổ tay cô lại bị anh kéo về phía trước, ngã vào lòng anh.
Người đàn ông nhìn từ trên xuống dưới, đem bộ ngực no đủ in sâu trong mắt, giọng nói khàn khàn: "Làm gì vậy? Thỏ con?"
Mặt thỏ con đỏ rực, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Sinh, sinh nhật vui vẻ."
Chu Ký Viễn nhướn mày, bàn tay đặt bên hông cô vuốt ve hai cái: "Cho nên, đây là quà sinh nhật của anh sao?"
Một tiếng vâng rất nhỏ đáp lại anh.
Người đàn ông ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Vậy anh liền không khách khí."
Anh cúi đầu in xuống một loạt dấu hôn ở sau tai, trên cổ, trên vai, trước ngực cô, tay cách chiếc áo mỏng gần như không tồn tại bóp vú cô, véo núm vú, một cái tay khác ở bên hông cô xoa bóp, dải lụa đen kẹp giữa hai chân cô, chỗ cọ vào mảnh vải đen đều bị dòng nước phía dưới của cô làm ướt.
Khi ngón tay anh đụng tới "cái đuôi nhỏ", giống như bị kích thích, lực đạo càng trở nên lớn hơn, đầu ngón tay hướng về phía thịt non giữa hai chân cô xoa nắn.
"Ướt quá."
Chân Quan Như nhũn ra: "Ưm~ Đừng... cắn..."
"Hửm? Đừng cắn, cắn nơi nào?" Anh ngậm lấy núm vú nhô lên trước ngực cô.
"Nơi này sao?"
"A ~"
Cái tay phía dưới từ mông đi đến giữa hai chân cô, anh nâng chân cô lên, đặt bên hông.
Roẹt...
Mảnh lụa đen giữa hai chân bị xé ra một lỗ hổng, cúi đầu là có thể nhìn thấy cánh hoa phấn nộn, ướt đẫm nước sáng lấp lánh.
"Bảo bối, cái miệng nhỏ phía dưới đói lắm rồi, ông xã tới đút no em."
Thỏ con lộ ra làn da hồng phấn, hai bầu ngực ngạo nghễ, núm vú dựng vải dệt phía trước lên, quần lót đen bên dưới vẫn còn hoàn chỉnh ngoại trừ ngay chỗ chân tâm.
Cô dựa vào trước ngực người đàn ông, chân bị mở ra, anh cởi quần tây, ở tư thế đứng thẳng đem côn th*t dâng trào nhắm ngay chân tâm của cô, nhét vào bên trong.
Thỏ con bị bắt nhón chân: "A ~ quá, quá sâu... ưm..."
Người đàn ông nâng một chân khác của cô lên, để chân cô vòng bên hông anh, một tay nắm lấy eo cô, tay khác nắm mông cô, không ngừng áp cô về phía giữa hai chân.
Tư thế này rất tiện, anh vừa cúi đầu là có thể ăn vú cô, có lẽ cô thẹn thùng hoặc là bởi vì tư thế này không mang đến cảm giác an toàn, bên trong cắn rất chặt, anh sướng đến mức da đầu tê dại, động tác càng dùng sức hơn.
Bên trên anh liếm đến tấm tắc rung động, phía dưới côn th*t thọc nở hoa tâm, lại nhanh chóng rút ra, sau đó lại dùng lực đưa vào, dịch nhầy văng khắp nơi, tiếng nước dính nhớp, miệng nhỏ bị giã liên tục vang lên tiếng bành bạch.
"Chậm... Chậm một chút... A..."
Chu Ký Viễn so với ngày thường càng hưng phấn hơn, anh đánh mông cô, bóp cái đuôi nhỏ của cô: "Chậm? Không chậm được, thỏ con tham ăn nhất, ăn được cà rốt to rồi thì không chịu nhả ra."
"Em nghe đi, tiếng vang quá đấy." Anh cố ý mạnh mẽ thọc vào rút ra, phát ra tiếng bành bạch to hơn.
"Anh sẽ..." anh chậm rãi đi vào trong phòng, mỗi bước đi lại dừng lại cắm thật mạnh vài cái, nước từ đùi cô trượt xuống, rơi trên sàn nhà: "... Đút cho thỏ con ăn nhiều chút."
Cà rốt to quá hung mãnh, đút đến mức thỏ con khóc huhu.
Thỏ con lăn qua lộn lại, ăn cả một buổi tối, nhìn áo ngực và quần lót đen rách nát trên mặt đất, biết vậy chẳng làm, đúng là khóc không ra nước mắt.
Người đàn ông sau khi lau sạch phòng khách, bò lên giường, thoải mái từ sau lưng ôm lấy cô, hôn bả vai cô: "Cảm ơn Chu phu nhân."
Chu phu nhân trẻ tuổi nhắm mắt lại, mệt đến mức lập tức ngủ mất.
Đàn ông "có tuổi" đúng là không đùa được, không đùa được mà.
_____
Hoàn phần này rồi nè, hoàn vườn trường thôi nhé chưa hoàn truyện đâu, tui suy nghĩ chưa biết chọn phần nào tiếp theo...
Các bạn có khó chịu khi đọc từ "thao" không?? Trong chương này t đã thay đổi dùng những từ khác, t vốn khá thích từ này cũng không cảm thấy như thế là lậm convert nhưng hôm nọ đọc được cmt trong 1 topic nên muốn thay đổi xíu, mn thì nghĩ như thế nào vậy?