Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 991: Sinh Cơ Đại Hoàn Đan
Địa phương Khương Tư Nam hôn mê là ở bên cạnh một đường núi, Long Hoàng cũng bởi vì tiêu hao quá lớn mà ngủ say lần nữa, xa xa có tiếng Yêu thú gào thét, trên hư không yêu cầm tê minh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp tục như vậy Khương Tư Nam rất có thể sẽ trở thành món ăn trong mâm của Yêu thú.
Nhưng mà vừa lúc đó, từ đằng xa truyền đến tiếng vó ngựa đát đát.
Đây là một xe ngựa cực kỳ đẹp đẽ quý giá, màu đỏ thẫm, lưu động lấy bảo quang nhàn nhạt, phía trên điêu khắc đường vân huyền ảo, lẫn nhau đan vào hình thành một loại trận pháp thần bí.
Xe ngựa do hai Giao Long mã kéo, Giao Long mã có huyết thống của Giao Long cùng Thiên Mã, có thể ngày đi mấy vạn dặm, cực kỳ thần tuấn, toàn thân hai Giao Long mã này mọc ra lân giáp màu đen, tứ chi thon dài, trên trán có một sừng, chân đạp mây mù, lôi kéo xe ngựa dán mặt đất bay nhanh về phía trước.
Không biết vì sao, hai Giao Long mã kia đều là Đại Yêu Thông Thiên Cảnh, xe ngựa cũng là một kiện Linh khí cường đại, có thể Phi Thiên Độn Địa, nhưng mà hôm nay lại dán mặt đường mà đi, tốc độ cũng không nhanh.
Giờ phút này, bên ngoài xe ngựa ngồi một lão giả, dung nhan quắc thước, hai mắt đóng mở tầm đó có tinh quang lập loè, để lộ ra một vẻ cơ trí.
Hơn nữa tu vi của lão giả cũng không đơn giản, vậy mà đạt đến nửa bước Vương giả.
- Phúc bá, chúng ta còn bao lâu mới có thể trở về Lam Ngọc Thành?
Lúc này, một thanh âm nữ tử dịu dàng dễ nghe từ trong xe ngựa truyền ra, đồng thời còn kèm theo một thanh âm thanh thúy đáng yêu, hiển nhiên ở trong xe ngựa không chỉ một người.
- Tiểu thư đừng vội, nơi này là Cấm Ma Sơn Mạch, không thể không trung phi hành, chờ qua nơi đây, rất nhanh có thể tới Lam Ngọc Thành rồi!
Thanh âm già nua mà ôn hòa của lão giả truyền đến.
- Ai... Lúc này đây chúng ta đi bái phỏng Tần Đại sư, chỉ là không biết hắn sẽ đồng ý giúp Lam gia cộng thêm hay không, nếu hắn không muốn trợ giúp, chỉ sợ Lam gia chúng ta liền nguy hiểm!
Thanh âm dịu dàng kia vang lên, xen lẫn một tia ưu sầu.
- Hừ! Tương Hàm tỷ, cái gì Tần Đại sư, chỉ là một sắc quỷ mà thôi, lúc này đây, hắn vậy mà... Hắn vậy mà đưa ra loại yêu cầu kia, thật sự là không biết xấu hổ! Ngươi tuyệt đối không nên đáp ứng hắn!
Thanh âm đáng yêu kia truyền đến, mang theo một tia oán giận.
- Nhưng nếu không đáp ứng hắn, một tháng sau đan đạo tỉ thí, Lam gia chúng ta căn bản không phải đối thủ của Ngọc gia, đến lúc đó chẳng những Linh Thạch mạch khoáng bị đoạt, chỉ sợ ngay cả Lam gia ta cũng bị đuổi ra Lam Ngọc Thành!
Thanh âm dịu dàng kia truyền ra một tiếng thở dài.
- Hừ! Ngọc gia là đám bạch nhãn lang, nhớ năm đó không phải Lam gia chúng ta thu lưu bọn hắn, bọn hắn làm sao có thể dừng chân ở Lam Ngọc Thành? Hôm nay phát triển lớn mạnh, vậy mà muốn đánh chủ ý tới chúng ta, thật sự là vong ân phụ nghĩa!
Thanh âm đáng yêu kia tức giận bất bình nói.
Nghe hai thiếu nữ trong xe ngựa tranh luận, Phúc bá cũng lộ ra một tia thở dài.
- Ồ?
Vừa lúc đó, ánh mắt của Phúc bá lóe lên, phát ra một thanh âm kinh ngạc, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
- Vì sao lại ngừng, Phúc bá?
Trong xe ngựa, thanh âm dịu dàng kia chút nghi hoặc nói.
- Tiểu thư, bên đường núi nằm một người, xem ra hình như là hôn mê rồi!
Thanh âm của Phúc bá truyền vào.
- A?
Vừa lúc đó, cửa xe ngựa két… một tiếng mở ra, từ trong đó đi ra hai thiếu nữ tuyệt sắc.
Một cái bận cung trang, da thịt thắng tuyết, tóc dài xõa vai, dung nhan vô cùng tinh xảo, toàn thân để lộ ra một cỗ khí chất dịu dàng thanh nhã.
Một người khác mặc váy dài màu vàng nhạt, mắt to sáng lóng lánh, khí chất đáng yêu, hơi có chút tinh quái.
Hai người bọn họ từ trên xe ngựa đi xuống, lập tức liền thấy được Khương Tư Nam hôn mê ở bên cạnh đường núi.
Giờ phút này Khương Tư Nam bận áo trắng, dung nhan tuấn lãng bất phàm, toàn thân để lộ ra một cỗ khí chất kỳ lạ, chỉ là sắc mặt tái nhợt, hơn nữa khóe miệng có một vết máu nhìn thấy mà giật mình.
- Thiếu niên thật tuấn lãng, chỉ là vì sao lại hôn mê ở trong Cấm Ma Sơn Mạch? Xem ra hình như là nhận lấy trọng thương!
Thiếu nữ đáng yêu nghiêng cái đầu nhỏ, có chút kinh ngạc nói.
Thiếu nữ dịu dàng kia, chính là Lam Tương Hàm ánh mắt hơi chậm lại, thật không ngờ lại ở chỗ này gặp được một thiếu niên kỳ quái, nàng nghĩ nghĩ nói với thiếu nữ bên người:
- Ngọc Nhi, nếu không chúng ta cứu hắn đi, hắn ở chỗ này khẳng định rất nguy hiểm!
Lam Tương Hàm cuối cùng là tâm địa thiện lương, động lòng trắc ẩn.
Lam Ngọc Nhi vẫn không nói gì, Phúc bá liền dò xét thương thế trên người Khương Tư Nam thoáng một phát, sau đó lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Tiểu thư, không thể! Thiếu niên này bị người dùng thần thông Lôi đạo cực kỳ lợi hại kích thương, hôm nay trạng thái trong cơ thể rất không xong, hơn nữa thân phận của hắn có khả năng rất không tầm thường, Lam gia chúng ta đã là bản thân khó bảo toàn, không thể mang một người không minh bạch trở về!
Lam Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, cũng gật đầu nói:
- Tỷ tỷ, Phúc bá nói rất đúng, chỉ sợ lai lịch của thiếu niên này không nhỏ, nếu chúng ta mang về Lam Ngọc Thành, không thể nói trước sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho chúng ta.
Nhưng Lam Tương Hàm lại lắc đầu nói:
- Phúc bá, Ngọc Nhi, trong Cấm Ma Sơn Mạch này có rất nhiều Yêu thú, nếu để thiếu niên kia ở lại chỗ này, chẳng phải sẽ để cho hắn táng thân ở trong bụng Yêu thú sao? Nếu không gặp được thì thôi, nếu gặp ta quả quyết không có khả năng nhìn hắn chết ở chỗ này.
Lam Ngọc Nhi có chút hồ nghi nhìn thoáng qua Lam Tương Hàm nói:
- Ta nói tỷ tỷ, ngươi không phải xem thiếu niên này lớn lên anh tuấn tiêu sái, vừa ý hắn đi à nha?
- Ngươi nói bậy cái gì đó!
Khuôn mặt Lam Tương Hàm đỏ lên, trừng nàng nói:
- Ta chỉ là không đành lòng nhìn hắn chết ở chỗ này mà thôi, chúng ta dẫn hắn trở về, tóm lại có thể cứu hắn một mạng!
Phúc bá cũng thở dài một hơi, hắn biết rõ tiểu thư trời sinh tính thiện lương, hơn nữa tính cách bướng bỉnh, mình sợ là không cách nào ngăn trở, chỉ phải cười khổ một tiếng đáp ứng.
- Phúc bá, đã biết rõ ngươi tốt nhất! Còn muốn phiền toái ngươi mang hắn lên xe ngựa!
Chứng kiến Phúc bá đáp ứng, Lam Tương Hàm lập tức nhoẻn miệng cười, cực kỳ sáng lạn.
Nhưng mà vừa lúc đó, từ đằng xa truyền đến tiếng vó ngựa đát đát.
Đây là một xe ngựa cực kỳ đẹp đẽ quý giá, màu đỏ thẫm, lưu động lấy bảo quang nhàn nhạt, phía trên điêu khắc đường vân huyền ảo, lẫn nhau đan vào hình thành một loại trận pháp thần bí.
Xe ngựa do hai Giao Long mã kéo, Giao Long mã có huyết thống của Giao Long cùng Thiên Mã, có thể ngày đi mấy vạn dặm, cực kỳ thần tuấn, toàn thân hai Giao Long mã này mọc ra lân giáp màu đen, tứ chi thon dài, trên trán có một sừng, chân đạp mây mù, lôi kéo xe ngựa dán mặt đất bay nhanh về phía trước.
Không biết vì sao, hai Giao Long mã kia đều là Đại Yêu Thông Thiên Cảnh, xe ngựa cũng là một kiện Linh khí cường đại, có thể Phi Thiên Độn Địa, nhưng mà hôm nay lại dán mặt đường mà đi, tốc độ cũng không nhanh.
Giờ phút này, bên ngoài xe ngựa ngồi một lão giả, dung nhan quắc thước, hai mắt đóng mở tầm đó có tinh quang lập loè, để lộ ra một vẻ cơ trí.
Hơn nữa tu vi của lão giả cũng không đơn giản, vậy mà đạt đến nửa bước Vương giả.
- Phúc bá, chúng ta còn bao lâu mới có thể trở về Lam Ngọc Thành?
Lúc này, một thanh âm nữ tử dịu dàng dễ nghe từ trong xe ngựa truyền ra, đồng thời còn kèm theo một thanh âm thanh thúy đáng yêu, hiển nhiên ở trong xe ngựa không chỉ một người.
- Tiểu thư đừng vội, nơi này là Cấm Ma Sơn Mạch, không thể không trung phi hành, chờ qua nơi đây, rất nhanh có thể tới Lam Ngọc Thành rồi!
Thanh âm già nua mà ôn hòa của lão giả truyền đến.
- Ai... Lúc này đây chúng ta đi bái phỏng Tần Đại sư, chỉ là không biết hắn sẽ đồng ý giúp Lam gia cộng thêm hay không, nếu hắn không muốn trợ giúp, chỉ sợ Lam gia chúng ta liền nguy hiểm!
Thanh âm dịu dàng kia vang lên, xen lẫn một tia ưu sầu.
- Hừ! Tương Hàm tỷ, cái gì Tần Đại sư, chỉ là một sắc quỷ mà thôi, lúc này đây, hắn vậy mà... Hắn vậy mà đưa ra loại yêu cầu kia, thật sự là không biết xấu hổ! Ngươi tuyệt đối không nên đáp ứng hắn!
Thanh âm đáng yêu kia truyền đến, mang theo một tia oán giận.
- Nhưng nếu không đáp ứng hắn, một tháng sau đan đạo tỉ thí, Lam gia chúng ta căn bản không phải đối thủ của Ngọc gia, đến lúc đó chẳng những Linh Thạch mạch khoáng bị đoạt, chỉ sợ ngay cả Lam gia ta cũng bị đuổi ra Lam Ngọc Thành!
Thanh âm dịu dàng kia truyền ra một tiếng thở dài.
- Hừ! Ngọc gia là đám bạch nhãn lang, nhớ năm đó không phải Lam gia chúng ta thu lưu bọn hắn, bọn hắn làm sao có thể dừng chân ở Lam Ngọc Thành? Hôm nay phát triển lớn mạnh, vậy mà muốn đánh chủ ý tới chúng ta, thật sự là vong ân phụ nghĩa!
Thanh âm đáng yêu kia tức giận bất bình nói.
Nghe hai thiếu nữ trong xe ngựa tranh luận, Phúc bá cũng lộ ra một tia thở dài.
- Ồ?
Vừa lúc đó, ánh mắt của Phúc bá lóe lên, phát ra một thanh âm kinh ngạc, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
- Vì sao lại ngừng, Phúc bá?
Trong xe ngựa, thanh âm dịu dàng kia chút nghi hoặc nói.
- Tiểu thư, bên đường núi nằm một người, xem ra hình như là hôn mê rồi!
Thanh âm của Phúc bá truyền vào.
- A?
Vừa lúc đó, cửa xe ngựa két… một tiếng mở ra, từ trong đó đi ra hai thiếu nữ tuyệt sắc.
Một cái bận cung trang, da thịt thắng tuyết, tóc dài xõa vai, dung nhan vô cùng tinh xảo, toàn thân để lộ ra một cỗ khí chất dịu dàng thanh nhã.
Một người khác mặc váy dài màu vàng nhạt, mắt to sáng lóng lánh, khí chất đáng yêu, hơi có chút tinh quái.
Hai người bọn họ từ trên xe ngựa đi xuống, lập tức liền thấy được Khương Tư Nam hôn mê ở bên cạnh đường núi.
Giờ phút này Khương Tư Nam bận áo trắng, dung nhan tuấn lãng bất phàm, toàn thân để lộ ra một cỗ khí chất kỳ lạ, chỉ là sắc mặt tái nhợt, hơn nữa khóe miệng có một vết máu nhìn thấy mà giật mình.
- Thiếu niên thật tuấn lãng, chỉ là vì sao lại hôn mê ở trong Cấm Ma Sơn Mạch? Xem ra hình như là nhận lấy trọng thương!
Thiếu nữ đáng yêu nghiêng cái đầu nhỏ, có chút kinh ngạc nói.
Thiếu nữ dịu dàng kia, chính là Lam Tương Hàm ánh mắt hơi chậm lại, thật không ngờ lại ở chỗ này gặp được một thiếu niên kỳ quái, nàng nghĩ nghĩ nói với thiếu nữ bên người:
- Ngọc Nhi, nếu không chúng ta cứu hắn đi, hắn ở chỗ này khẳng định rất nguy hiểm!
Lam Tương Hàm cuối cùng là tâm địa thiện lương, động lòng trắc ẩn.
Lam Ngọc Nhi vẫn không nói gì, Phúc bá liền dò xét thương thế trên người Khương Tư Nam thoáng một phát, sau đó lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Tiểu thư, không thể! Thiếu niên này bị người dùng thần thông Lôi đạo cực kỳ lợi hại kích thương, hôm nay trạng thái trong cơ thể rất không xong, hơn nữa thân phận của hắn có khả năng rất không tầm thường, Lam gia chúng ta đã là bản thân khó bảo toàn, không thể mang một người không minh bạch trở về!
Lam Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, cũng gật đầu nói:
- Tỷ tỷ, Phúc bá nói rất đúng, chỉ sợ lai lịch của thiếu niên này không nhỏ, nếu chúng ta mang về Lam Ngọc Thành, không thể nói trước sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho chúng ta.
Nhưng Lam Tương Hàm lại lắc đầu nói:
- Phúc bá, Ngọc Nhi, trong Cấm Ma Sơn Mạch này có rất nhiều Yêu thú, nếu để thiếu niên kia ở lại chỗ này, chẳng phải sẽ để cho hắn táng thân ở trong bụng Yêu thú sao? Nếu không gặp được thì thôi, nếu gặp ta quả quyết không có khả năng nhìn hắn chết ở chỗ này.
Lam Ngọc Nhi có chút hồ nghi nhìn thoáng qua Lam Tương Hàm nói:
- Ta nói tỷ tỷ, ngươi không phải xem thiếu niên này lớn lên anh tuấn tiêu sái, vừa ý hắn đi à nha?
- Ngươi nói bậy cái gì đó!
Khuôn mặt Lam Tương Hàm đỏ lên, trừng nàng nói:
- Ta chỉ là không đành lòng nhìn hắn chết ở chỗ này mà thôi, chúng ta dẫn hắn trở về, tóm lại có thể cứu hắn một mạng!
Phúc bá cũng thở dài một hơi, hắn biết rõ tiểu thư trời sinh tính thiện lương, hơn nữa tính cách bướng bỉnh, mình sợ là không cách nào ngăn trở, chỉ phải cười khổ một tiếng đáp ứng.
- Phúc bá, đã biết rõ ngươi tốt nhất! Còn muốn phiền toái ngươi mang hắn lên xe ngựa!
Chứng kiến Phúc bá đáp ứng, Lam Tương Hàm lập tức nhoẻn miệng cười, cực kỳ sáng lạn.