Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 966: Căm giận ngút trời
- Khục khục... Tư Nam, Vũ Điệp, các ngươi không nên trở lại a!
Lão gia tử ho khan kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, có chút hiền lành sờ lên mặt Khương Tư Nam cùng Khương Vũ Điệp, thở dài một tiếng.
- Tư Nam, những người kia khủng bố đến ngươi không thể tưởng được, các ngươi thật sự không nên trở lại, còn giết Hoa Phong, chờ phụ thân của hắn trở lại, chắc chắn sẽ không buông tha các ngươi, ngươi chạy nhanh đi, đi càng xa càng tốt!
Mặt mũi của Khương Tử Thanh tràn đầy đắng chát, không ngớt lời thúc giục nói.
- Gia gia, đại bá, nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đánh các ngươi thương thành như vậy? Ta muốn bọn hắn nợ máu trả bằng máu!
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam bắt đầu khởi động lấy huyết quang điên cuồng, thanh âm như âm phong từ trong Cửu U Địa Ngục truyền đến, rét lạnh thấm người, giờ phút này trong nội tâm hắn tràn đầy sát cơ lạnh thấu xương, cả người đã sắp điên cuồng.
- Tư Nam, ngươi hãy nghe ta nói!
Lão gia tử chăm chú nhìn Khương Tư Nam, trên mặt tràn đầy thần sắc hiền lành cùng không muốn, chậm rãi nói:
- Ta biết rõ tính tình của ngươi bướng bỉnh, không muốn đi, nhưng mà ngươi phải hiểu đạo lý lưu được núi xanh tại không lo không có củi đốt, nếu ngươi chết rồi, Khương gia chúng ta liền thật sự tuyệt hậu, thừa dịp bọn hắn vẫn chưa về, ngươi đi nhanh lên!
- Tư Nam, ngươi bình tỉnh một chút!
Một thân ảnh tuyệt lệ phiêu nhiên đi tới, nắm lấy tay của Khương Tư Nam, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Hoàng Thiên Y chứng kiến Khương Tư Nam thống khổ điên cuồng như thế, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trận trận thương tiếc cùng đau đớn, vẻ điên cuồng trong ánh mắt của Khương Tư Nam giảm xuống, nhưng vẫn tràn đầy sát khí lạnh như băng như trước.
Phanh!
Khương Tư Nam bay thẳng đến bên lão gia tử cùng Khương Tử Thanh, trùng trùng điệp điệp quỳ xuống, trong thanh âm tràn đầy run rẩy cùng thống khổ nói:
- Gia gia, đại bá, Tư Nam bất hiếu, hại các ngươi chịu khổ, bất quá vô luận là ai đả thương các ngươi, ta cũng phải làm cho bọn hắn trả giá gấp mười lần gấp trăm lần!
Ầm ầm!
Bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh kinh thiên truyền đến, tòa cung điện cự đại này bỗng nhiên bị một đạo quyền cương khủng bố đập trúng, lập tức muốn nổ tung lên, trên hư không xuất hiện một đám thân ảnh khí tức lạnh thấu xương, sát khí trùng thiên.
- Là ai giết con của ta, cút ra đây cho ta!
Trên hư không, một giọng nói như Lôi Âm cuồn cuộn, vang vọng thiên địa, chấn đến vô số thị vệ trong hoàng cung kêu thảm lăn qua lăn lại đầy đất.
Cầm đầu là một lão đạo nhân, mặt như sương lạnh, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận cùng sát cơ vô tận, khí tức toàn thân bàng bạc, áp bách lấy mọi người phía dưới.
- Không tốt, Hoa Thắng Chân Nhân trở lại rồi, lần này thật sự đã xong...
Lão gia tử, Khương Tử Thanh cùng Khương Vân Thiên nhìn nhau, đều chứng kiến vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt đối phương.
Hoa Thắng bận đạo bào thanh sắc, bao phủ linh quang nhàn nhạt, râu bạc trắng bồng bềnh, bộ dạng có vài phần tiên phong đạo cốt, nhưng mà giờ phút này trong ánh mắt tràn đầy sát cơ, nhìn chằm chằm đám người Khương Tư Nam ở phía dưới.
Trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, những người này nhìn rất lạ mặt, thống lĩnh trú đóng ở kinh thành bẩm báo, giết Hoa Phong là một thiếu niên áo trắng, nhưng mà những người này thoạt nhìn giống như phàm nhân, làm sao có thể giết Anh Thiên Cảnh Hoa Phong?
- Tiểu súc sinh, là ngươi giết con ta Hoa Phong?
Hoa Thắng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh như băng, một cỗ khí cơ rét lạnh tập trung vào Khương Tư Nam, các cường giả phía sau hắn cũng nhìn thẳng đám người Khương Tư Nam, phảng phất như chỉ chờ Hoa Thắng ra lệnh, sẽ bầm thây đám người Khương Tư Nam thành vạn đoạn.
Khương Tư Nam đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra sát cơ, miệng phát ra một tiếng long ngâm kinh thiên, hạo hạo đãng đãng càn quét thiên địa, tựa như một Chân Long kim sắc ngang trời mà đến, để cho vô số vân hà ở trên không Ngọc Kinh Thành đều quét ngang không còn.
- Cút xuống cho ta!
Thanh âm của Khương Tư Nam ẩn chứa nộ khí cùng sát cơ vô tận, khí thế mênh mông cuồn cuộn xông lên trời, phát động đại thần thông Chân Long Thần Âm, sắc mặt của Hoa Thắng đại biến, giờ khắc này hắn phảng phất như cảm giác được mình đối mặt một Thượng Cổ Chân Long gào thét, Nguyên Thần chấn động kịch liệt, toàn thân xuất hiện tí ti vết máu, lập tức từ trên hư không rơi xuống.
Đám cường giả sau lưng Hoa Thắng cũng đồng dạng như vậy, kêu thảm rơi xuống dưới, toàn thân huyết nhục mơ hồ.
Thanh âm khủng bố chấn kinh tất cả mọi người, để cho trong ánh mắt Hoa Thắng tràn đầy thần sắc khó có thể tin.
Đây rốt cuộc là người nào? Quát một tiếng có thể chấn động Nguyên Thần của hắn, đánh hắn trọng thương, chẳng lẽ thiếu niên kia là một Vương giả?
Tu vi của Hoa Thắng đã đạt đến nửa bước Vương giả, các đệ tử sau lưng phần lớn là cường giả Anh Thiên Cảnh cùng Thông Thiên Cảnh, một lời chấn động thiên địa, trọng thương nhiều người như vậy, coi như là Vương giả cũng làm không được.
Thiếu niên này đến cùng là người nào? Khi nào Chân Cương giới xuất hiện thiếu niên Vương giả khủng bố như thế?
Trong ánh mắt Hoa Thắng tràn đầy vẻ sợ hãi không che dấu được.
Mà giờ khắc này, Khương Viễn Sơn, Khương Tử Thanh cùng Khương Vân Thiên giống như hóa đá, phảng phất như đặt mình ở trong mộng cảnh, đầu óc trống rỗng.
Thật lâu về sau, Khương Viễn Sơn mới thanh tỉnh lại, đột nhiên xoay đầu, vẻ mặt khó có thể tin, nhìn thiếu niên áo trắng trước mắt kia, gian nan nói:
- Cái này... Cái này có phải thật không? Tư Nam vậy mà... thật không ngờ cường đại như vậy? Một lời trọng thương tất cả mọi người, ta không phải đang nằm mơ chứ?
Khương Vân Thiên cảm giác miệng lưỡi có chút phát khô, dù hắn tâm chí kiên nghị, giờ phút này vẫn có chút nói lắp bắp:
- Gia gia, thật là Tư Nam, hắn một lời chấn thương tất cả mọi người! Vì sao đệ đệ lại lợi hại như thế?
- Cuối cùng là dạng cảnh giới gì? Chẳng lẽ Tư Nam đạt đến Vương giả vô thượng?
Khương Tử Thanh có chút thì thào tự nói, ánh mắt càng ngày càng sáng, thanh âm cũng trở nên kích động:
- Nghe nói toàn bộ Chân Cương giới chúng ta có 3000 vực, rộng lớn khôn cùng, ở vào đỉnh phong nhất đúng là Vương giả, nhưng mà lúc này mới vài năm, Tư Nam liền đã đạt đến độ cao như thế sao?
Giờ phút này tâm tình của ba người bọn họ kích động, khó có thể hình dung, từ buồn phiền đến kinh hỉ, nhất niệm Thiên Đường nhất niệm Địa Ngục, đã trải qua một đoạn nhân sinh mà cả đời khó quên.
Vốn ở thời điểm Hoa Thắng đến, bọn hắn đều nghĩ lần này thật sự đã xong, nhưng không ngờ Khương Tư Nam lại cho bọn hắn kinh hỉ lớn như thế!
Lão gia tử ho khan kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, có chút hiền lành sờ lên mặt Khương Tư Nam cùng Khương Vũ Điệp, thở dài một tiếng.
- Tư Nam, những người kia khủng bố đến ngươi không thể tưởng được, các ngươi thật sự không nên trở lại, còn giết Hoa Phong, chờ phụ thân của hắn trở lại, chắc chắn sẽ không buông tha các ngươi, ngươi chạy nhanh đi, đi càng xa càng tốt!
Mặt mũi của Khương Tử Thanh tràn đầy đắng chát, không ngớt lời thúc giục nói.
- Gia gia, đại bá, nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đánh các ngươi thương thành như vậy? Ta muốn bọn hắn nợ máu trả bằng máu!
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam bắt đầu khởi động lấy huyết quang điên cuồng, thanh âm như âm phong từ trong Cửu U Địa Ngục truyền đến, rét lạnh thấm người, giờ phút này trong nội tâm hắn tràn đầy sát cơ lạnh thấu xương, cả người đã sắp điên cuồng.
- Tư Nam, ngươi hãy nghe ta nói!
Lão gia tử chăm chú nhìn Khương Tư Nam, trên mặt tràn đầy thần sắc hiền lành cùng không muốn, chậm rãi nói:
- Ta biết rõ tính tình của ngươi bướng bỉnh, không muốn đi, nhưng mà ngươi phải hiểu đạo lý lưu được núi xanh tại không lo không có củi đốt, nếu ngươi chết rồi, Khương gia chúng ta liền thật sự tuyệt hậu, thừa dịp bọn hắn vẫn chưa về, ngươi đi nhanh lên!
- Tư Nam, ngươi bình tỉnh một chút!
Một thân ảnh tuyệt lệ phiêu nhiên đi tới, nắm lấy tay của Khương Tư Nam, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Hoàng Thiên Y chứng kiến Khương Tư Nam thống khổ điên cuồng như thế, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trận trận thương tiếc cùng đau đớn, vẻ điên cuồng trong ánh mắt của Khương Tư Nam giảm xuống, nhưng vẫn tràn đầy sát khí lạnh như băng như trước.
Phanh!
Khương Tư Nam bay thẳng đến bên lão gia tử cùng Khương Tử Thanh, trùng trùng điệp điệp quỳ xuống, trong thanh âm tràn đầy run rẩy cùng thống khổ nói:
- Gia gia, đại bá, Tư Nam bất hiếu, hại các ngươi chịu khổ, bất quá vô luận là ai đả thương các ngươi, ta cũng phải làm cho bọn hắn trả giá gấp mười lần gấp trăm lần!
Ầm ầm!
Bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh kinh thiên truyền đến, tòa cung điện cự đại này bỗng nhiên bị một đạo quyền cương khủng bố đập trúng, lập tức muốn nổ tung lên, trên hư không xuất hiện một đám thân ảnh khí tức lạnh thấu xương, sát khí trùng thiên.
- Là ai giết con của ta, cút ra đây cho ta!
Trên hư không, một giọng nói như Lôi Âm cuồn cuộn, vang vọng thiên địa, chấn đến vô số thị vệ trong hoàng cung kêu thảm lăn qua lăn lại đầy đất.
Cầm đầu là một lão đạo nhân, mặt như sương lạnh, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận cùng sát cơ vô tận, khí tức toàn thân bàng bạc, áp bách lấy mọi người phía dưới.
- Không tốt, Hoa Thắng Chân Nhân trở lại rồi, lần này thật sự đã xong...
Lão gia tử, Khương Tử Thanh cùng Khương Vân Thiên nhìn nhau, đều chứng kiến vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt đối phương.
Hoa Thắng bận đạo bào thanh sắc, bao phủ linh quang nhàn nhạt, râu bạc trắng bồng bềnh, bộ dạng có vài phần tiên phong đạo cốt, nhưng mà giờ phút này trong ánh mắt tràn đầy sát cơ, nhìn chằm chằm đám người Khương Tư Nam ở phía dưới.
Trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, những người này nhìn rất lạ mặt, thống lĩnh trú đóng ở kinh thành bẩm báo, giết Hoa Phong là một thiếu niên áo trắng, nhưng mà những người này thoạt nhìn giống như phàm nhân, làm sao có thể giết Anh Thiên Cảnh Hoa Phong?
- Tiểu súc sinh, là ngươi giết con ta Hoa Phong?
Hoa Thắng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh như băng, một cỗ khí cơ rét lạnh tập trung vào Khương Tư Nam, các cường giả phía sau hắn cũng nhìn thẳng đám người Khương Tư Nam, phảng phất như chỉ chờ Hoa Thắng ra lệnh, sẽ bầm thây đám người Khương Tư Nam thành vạn đoạn.
Khương Tư Nam đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra sát cơ, miệng phát ra một tiếng long ngâm kinh thiên, hạo hạo đãng đãng càn quét thiên địa, tựa như một Chân Long kim sắc ngang trời mà đến, để cho vô số vân hà ở trên không Ngọc Kinh Thành đều quét ngang không còn.
- Cút xuống cho ta!
Thanh âm của Khương Tư Nam ẩn chứa nộ khí cùng sát cơ vô tận, khí thế mênh mông cuồn cuộn xông lên trời, phát động đại thần thông Chân Long Thần Âm, sắc mặt của Hoa Thắng đại biến, giờ khắc này hắn phảng phất như cảm giác được mình đối mặt một Thượng Cổ Chân Long gào thét, Nguyên Thần chấn động kịch liệt, toàn thân xuất hiện tí ti vết máu, lập tức từ trên hư không rơi xuống.
Đám cường giả sau lưng Hoa Thắng cũng đồng dạng như vậy, kêu thảm rơi xuống dưới, toàn thân huyết nhục mơ hồ.
Thanh âm khủng bố chấn kinh tất cả mọi người, để cho trong ánh mắt Hoa Thắng tràn đầy thần sắc khó có thể tin.
Đây rốt cuộc là người nào? Quát một tiếng có thể chấn động Nguyên Thần của hắn, đánh hắn trọng thương, chẳng lẽ thiếu niên kia là một Vương giả?
Tu vi của Hoa Thắng đã đạt đến nửa bước Vương giả, các đệ tử sau lưng phần lớn là cường giả Anh Thiên Cảnh cùng Thông Thiên Cảnh, một lời chấn động thiên địa, trọng thương nhiều người như vậy, coi như là Vương giả cũng làm không được.
Thiếu niên này đến cùng là người nào? Khi nào Chân Cương giới xuất hiện thiếu niên Vương giả khủng bố như thế?
Trong ánh mắt Hoa Thắng tràn đầy vẻ sợ hãi không che dấu được.
Mà giờ khắc này, Khương Viễn Sơn, Khương Tử Thanh cùng Khương Vân Thiên giống như hóa đá, phảng phất như đặt mình ở trong mộng cảnh, đầu óc trống rỗng.
Thật lâu về sau, Khương Viễn Sơn mới thanh tỉnh lại, đột nhiên xoay đầu, vẻ mặt khó có thể tin, nhìn thiếu niên áo trắng trước mắt kia, gian nan nói:
- Cái này... Cái này có phải thật không? Tư Nam vậy mà... thật không ngờ cường đại như vậy? Một lời trọng thương tất cả mọi người, ta không phải đang nằm mơ chứ?
Khương Vân Thiên cảm giác miệng lưỡi có chút phát khô, dù hắn tâm chí kiên nghị, giờ phút này vẫn có chút nói lắp bắp:
- Gia gia, thật là Tư Nam, hắn một lời chấn thương tất cả mọi người! Vì sao đệ đệ lại lợi hại như thế?
- Cuối cùng là dạng cảnh giới gì? Chẳng lẽ Tư Nam đạt đến Vương giả vô thượng?
Khương Tử Thanh có chút thì thào tự nói, ánh mắt càng ngày càng sáng, thanh âm cũng trở nên kích động:
- Nghe nói toàn bộ Chân Cương giới chúng ta có 3000 vực, rộng lớn khôn cùng, ở vào đỉnh phong nhất đúng là Vương giả, nhưng mà lúc này mới vài năm, Tư Nam liền đã đạt đến độ cao như thế sao?
Giờ phút này tâm tình của ba người bọn họ kích động, khó có thể hình dung, từ buồn phiền đến kinh hỉ, nhất niệm Thiên Đường nhất niệm Địa Ngục, đã trải qua một đoạn nhân sinh mà cả đời khó quên.
Vốn ở thời điểm Hoa Thắng đến, bọn hắn đều nghĩ lần này thật sự đã xong, nhưng không ngờ Khương Tư Nam lại cho bọn hắn kinh hỉ lớn như thế!