Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 863: Chín đạo thần kiếm
Con mắt Kim lão vô cùng tang thương, có Tinh Hà tiêu tan, nhưng mà ngay cả hắn cũng nhìn không thấu Hắc bào nhân này đến cùng ra sao.
Bất quá Kim lão minh bạch, thiên phú Kiếm đạo của Hắc bào nhân này cường đại, thậm chí còn khủng bố hơn Hoàng Kim tộc La Minh cùng Kim Cương.
- Sáu kiếm hợp nhất?
Trong ánh mắt Kim Cương cùng La Minh cũng lộ ra một tia kinh hãi.
Vừa rồi bọn hắn còn cho rằng có thể thông qua Kiếm đạo khảo hạch chỉ có hai bọn họ, nhưng mà thật không ngờ trong nháy mắt liền xuất hiện một người khủng bố như thế.
Có thể làm cho sáu kiếm hóa một, so với ngưng tụ ra chín đạo thần kiếm còn khó hơn.
Thần sắc hai người lập tức trở nên có chút ngưng trọng.
Ầm ầm!
Cũng không bao lâu, lại có một cửa đá bị oanh phá, Kỷ Vân Thâm một thân áo trắng bồng bềnh, phong thần như ngọc, toàn thân lượn lờ lấy năm đạo Hoàng Kim thần kiếm, phá quan mà ra.
- Ồ? Dĩ nhiên là Tiên Thiên Đạo thể, trách không được thiên phú mạnh như thế!
Kim lão cũng kinh dị một tiếng, giờ phút này hắn mới phát hiện, nguyên lai Kỷ Vân Thâm dĩ nhiên là Tiên Thiên Đạo thể, chính là một trong mấy Thánh Thể cường đại nhất, bởi vậy mới có ngộ tính khủng bố như thế.
Kỷ Vân Thâm chính là tuyệt thế thiên tài của Ngũ Hành Thánh Tông, người mang Tiên Thiên Đạo thể, thậm chí không kém gì Ngũ Hành Thánh Thể, nguyên lai tưởng rằng dùng thiên phú của mình, có lẽ là người thứ nhất phá quan mà ra mới đúng, nhưng mà thật không ngờ thậm chí có người còn sớm hơn hắn.
Ánh mắt Kỷ Vân Thâm đảo qua La Minh, Kim Cương cùng Hắc bào nhân, trong ánh mắt hiện lên một tia che lấp, cũng tìm địa phương ngồi xuống.
Sau khi bốn người bọn họ phá quan mà ra, thời gian rất lâu cũng không ai có thể oanh phá cửa đá, mãi cho đến thời gian sắp hết, cửa đá còn lại như cũ là không chút sứt mẻ.
- Hắc hắc, đều là phế vật, ngay cả Kiếm đạo khảo hạch cũng không thông qua, còn vọng tưởng đạt được Hoàng Kim Chí Tôn truyền thừa!
Kim Cương cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một tia khinh thường.
Hắn nói là chỉ tất cả mọi người kể cả tám vị Thiếu chủ còn lại của Hoàng Kim tộc vào, huống chi Kim Cương cho tới bây giờ không cho rằng tám người kia có thể cùng hắn bình khởi bình tọa.
Trong thiên tài trẻ tuổi, ngoại trừ La Minh còn có thể làm cho hắn nhìn thẳng vào, những người khác không có bị hắn để ở trong mắt.
Oanh!
Ngay khi Kim Cương vừa dứt lời, lập tức liền có một cửa đá bị oanh phá, từ đó đi ra một thanh niên nho nhã người mặc Hoàng Kim chiến y, mục tinh mày kiếm, phong thần như ngọc, dáng người thon dài, toàn thân bao phủ một tầng kim mang nhàn nhạt, như Cửu Thiên trích tiên, cất bước mà đến.
Hắn là Hoàng Kim tộc Kim Phong, không thể không nói nếu nhìn dung mạo đơn thuần, Kỷ Vân Thâm, La Minh cùng Kim Cương mặc dù không tệ, nhưng mà so với hắn vẫn kém một bậc.
Mà Kim Cương nhìn thấy Kim Phong, sắc mặt lập tức liền âm trầm xuống.
- Kim Phong, không nghĩ tới ngươi vậy mà cũng có thể thông qua Kiếm đạo khảo hạch!
Kim Cương cảm giác được mình bị đánh mặt, vừa rồi còn nói không có người thông qua được, kết quả Kim Phong vừa lúc đó đi ra, trong lòng của hắn có một loại cảm giác thẹn quá hoá giận.
Nhất là Kim Phong mà hắn ngày bình thường không có cảm tình gì, thậm chí nói là cừu thị, giờ phút này chứng kiến đối phương cũng thông qua khảo hạch, giống như ăn phải con ruồi, khó chịu nói không nên lời.
Kim Phong giống như không thấy được sắc mặt của Kim Cương, khẽ mĩm cười nói:
- Ngay cả ngươi cũng thông qua được, ta thông qua cũng không kỳ lạ quý hiếm đi à nha!
- Ngươi xem như cái gì? Bất quá là con hoang mà thôi, cũng xứng đánh đồng với ta?
Kim Cương cười lạnh một tiếng, thần sắc kiêu căng, tràn đầy khinh thường.
Ánh mắt Kim Phong co rụt lại, so với hắc ám còn muốn tĩnh mịch, nhưng mà lập tức liền khôi phục bình thường, hắn nhàn nhạt nói:
- Hảo đại ca của ta, nếu ta là con hoang, ngươi chẳng phải cũng là con hoang sao? Chúng ta đều là hướng về phía Chí Tôn truyền thừa mà đến, ngươi cũng đừng sính miệng lưỡi lợi hại, đợi đến lúc truyền thừa chi địa chấm dứt, ân oán của ta và ngươi tự nhiên phải làm một cái kết thúc!
- Ơ? Còn muốn cùng ta quyết đấu sao? Chỉ sợ đến lúc đó ngươi không có cái gan này!
Kim Cương lạnh lùng cười cười, Kim Phong trước mắt bất quá là phụ thân hắn cùng nữ nhân Nhân tộc sinh ra con hoang, nhưng mà hết lần này tới lần khác thiên phú bất phàm, cho nên Kim Cương từ nhỏ đến lớn vẫn đối với hắn không có sắc mặt tốt, nhất là tuy Kim Phong còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, nhưng mà tu vi không kém hắn bao nhiêu, càng làm cho hắn nhìn như cừu địch.
Kim Phong cũng giống như thế, nếu không phải bởi vì thực lực của mình không kém, còn có thủ hạ trung thành và tận tâm bảo hộ, chỉ sợ hắn sớm đã chết ở trong tay Kim Cương.
Vừa lúc đó, cửa đá lần nữa bị phá vỡ, Khương Tư Nam từ trong đó đi ra, năm chuôi Hoàng Kim thần kiếm vờn quanh ở trên thân thể chậm rãi tiêu tán.
- Khương Tư Nam?
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người hắn, nhất là La Minh, Kim Cương cùng Kỷ Vân Thâm, tất cả đều tràn đầy thần sắc khiếp sợ, thậm chí tràn đầy sát ý.
Mà Kim Phong thì có chút tò mò nhìn Khương Tư Nam, người này từ lúc ở trong Thuần Dương đan trì hắn liền gặp qua được, quả nhiên rất không tầm thường, lại có thể thông qua Kiếm đạo khảo hạch.
- Hắc hắc, ta nói không sai a, Khương Tư Nam nhất định có thể thông qua khảo hạch!
Thỏ gia đối với Kim lão nhếch miệng cười nói, phảng phất như hết thảy đều ở trong dự liệu của nó.
Kim lão cũng nhẹ gật đầu, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Khương Tư Nam có chút ý vị thâm trường, phảng phất như nhìn thấu hết thảy trên người Khương Tư Nam.
Trong nội tâm Khương Tư Nam khẽ động, chẳng lẽ Kim lão nhìn ra mình cô đọng chín đạo Hoàng Kim thần kiếm?
Bất quá đây quả thật là có khả năng, Kim lão thế là Nguyên Thần ấn ký của Hoàng Kim Chí Tôn, đối với loại thần thông này tự nhiên là vô cùng quen thuộc.
Lúc này đây Khương Tư Nam cũng không muốn làm náo động, cho nên coi như cô đọng ra chín đạo Hoàng Kim thần kiếm, cũng chỉ dùng năm đạo phá quan.
Khương Tư Nam không có phản ứng đám người Kỷ Vân Thâm, mà đi tới một bên, khi hắn chứng kiến Hắc bào nhân, cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lại gặp được Hắc bào nhân này.
- Khương Tư Nam bái kiến đạo hữu!
Khương Tư Nam khẽ mĩm cười nói, tuy Hắc bào nhân này thần bí, nhưng mà đã cứu hắn, Khương Tư Nam đối với hắn vẫn rất có hảo cảm.
Hắc bào nhân nhàn nhạt nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Bất quá Kim lão minh bạch, thiên phú Kiếm đạo của Hắc bào nhân này cường đại, thậm chí còn khủng bố hơn Hoàng Kim tộc La Minh cùng Kim Cương.
- Sáu kiếm hợp nhất?
Trong ánh mắt Kim Cương cùng La Minh cũng lộ ra một tia kinh hãi.
Vừa rồi bọn hắn còn cho rằng có thể thông qua Kiếm đạo khảo hạch chỉ có hai bọn họ, nhưng mà thật không ngờ trong nháy mắt liền xuất hiện một người khủng bố như thế.
Có thể làm cho sáu kiếm hóa một, so với ngưng tụ ra chín đạo thần kiếm còn khó hơn.
Thần sắc hai người lập tức trở nên có chút ngưng trọng.
Ầm ầm!
Cũng không bao lâu, lại có một cửa đá bị oanh phá, Kỷ Vân Thâm một thân áo trắng bồng bềnh, phong thần như ngọc, toàn thân lượn lờ lấy năm đạo Hoàng Kim thần kiếm, phá quan mà ra.
- Ồ? Dĩ nhiên là Tiên Thiên Đạo thể, trách không được thiên phú mạnh như thế!
Kim lão cũng kinh dị một tiếng, giờ phút này hắn mới phát hiện, nguyên lai Kỷ Vân Thâm dĩ nhiên là Tiên Thiên Đạo thể, chính là một trong mấy Thánh Thể cường đại nhất, bởi vậy mới có ngộ tính khủng bố như thế.
Kỷ Vân Thâm chính là tuyệt thế thiên tài của Ngũ Hành Thánh Tông, người mang Tiên Thiên Đạo thể, thậm chí không kém gì Ngũ Hành Thánh Thể, nguyên lai tưởng rằng dùng thiên phú của mình, có lẽ là người thứ nhất phá quan mà ra mới đúng, nhưng mà thật không ngờ thậm chí có người còn sớm hơn hắn.
Ánh mắt Kỷ Vân Thâm đảo qua La Minh, Kim Cương cùng Hắc bào nhân, trong ánh mắt hiện lên một tia che lấp, cũng tìm địa phương ngồi xuống.
Sau khi bốn người bọn họ phá quan mà ra, thời gian rất lâu cũng không ai có thể oanh phá cửa đá, mãi cho đến thời gian sắp hết, cửa đá còn lại như cũ là không chút sứt mẻ.
- Hắc hắc, đều là phế vật, ngay cả Kiếm đạo khảo hạch cũng không thông qua, còn vọng tưởng đạt được Hoàng Kim Chí Tôn truyền thừa!
Kim Cương cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một tia khinh thường.
Hắn nói là chỉ tất cả mọi người kể cả tám vị Thiếu chủ còn lại của Hoàng Kim tộc vào, huống chi Kim Cương cho tới bây giờ không cho rằng tám người kia có thể cùng hắn bình khởi bình tọa.
Trong thiên tài trẻ tuổi, ngoại trừ La Minh còn có thể làm cho hắn nhìn thẳng vào, những người khác không có bị hắn để ở trong mắt.
Oanh!
Ngay khi Kim Cương vừa dứt lời, lập tức liền có một cửa đá bị oanh phá, từ đó đi ra một thanh niên nho nhã người mặc Hoàng Kim chiến y, mục tinh mày kiếm, phong thần như ngọc, dáng người thon dài, toàn thân bao phủ một tầng kim mang nhàn nhạt, như Cửu Thiên trích tiên, cất bước mà đến.
Hắn là Hoàng Kim tộc Kim Phong, không thể không nói nếu nhìn dung mạo đơn thuần, Kỷ Vân Thâm, La Minh cùng Kim Cương mặc dù không tệ, nhưng mà so với hắn vẫn kém một bậc.
Mà Kim Cương nhìn thấy Kim Phong, sắc mặt lập tức liền âm trầm xuống.
- Kim Phong, không nghĩ tới ngươi vậy mà cũng có thể thông qua Kiếm đạo khảo hạch!
Kim Cương cảm giác được mình bị đánh mặt, vừa rồi còn nói không có người thông qua được, kết quả Kim Phong vừa lúc đó đi ra, trong lòng của hắn có một loại cảm giác thẹn quá hoá giận.
Nhất là Kim Phong mà hắn ngày bình thường không có cảm tình gì, thậm chí nói là cừu thị, giờ phút này chứng kiến đối phương cũng thông qua khảo hạch, giống như ăn phải con ruồi, khó chịu nói không nên lời.
Kim Phong giống như không thấy được sắc mặt của Kim Cương, khẽ mĩm cười nói:
- Ngay cả ngươi cũng thông qua được, ta thông qua cũng không kỳ lạ quý hiếm đi à nha!
- Ngươi xem như cái gì? Bất quá là con hoang mà thôi, cũng xứng đánh đồng với ta?
Kim Cương cười lạnh một tiếng, thần sắc kiêu căng, tràn đầy khinh thường.
Ánh mắt Kim Phong co rụt lại, so với hắc ám còn muốn tĩnh mịch, nhưng mà lập tức liền khôi phục bình thường, hắn nhàn nhạt nói:
- Hảo đại ca của ta, nếu ta là con hoang, ngươi chẳng phải cũng là con hoang sao? Chúng ta đều là hướng về phía Chí Tôn truyền thừa mà đến, ngươi cũng đừng sính miệng lưỡi lợi hại, đợi đến lúc truyền thừa chi địa chấm dứt, ân oán của ta và ngươi tự nhiên phải làm một cái kết thúc!
- Ơ? Còn muốn cùng ta quyết đấu sao? Chỉ sợ đến lúc đó ngươi không có cái gan này!
Kim Cương lạnh lùng cười cười, Kim Phong trước mắt bất quá là phụ thân hắn cùng nữ nhân Nhân tộc sinh ra con hoang, nhưng mà hết lần này tới lần khác thiên phú bất phàm, cho nên Kim Cương từ nhỏ đến lớn vẫn đối với hắn không có sắc mặt tốt, nhất là tuy Kim Phong còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, nhưng mà tu vi không kém hắn bao nhiêu, càng làm cho hắn nhìn như cừu địch.
Kim Phong cũng giống như thế, nếu không phải bởi vì thực lực của mình không kém, còn có thủ hạ trung thành và tận tâm bảo hộ, chỉ sợ hắn sớm đã chết ở trong tay Kim Cương.
Vừa lúc đó, cửa đá lần nữa bị phá vỡ, Khương Tư Nam từ trong đó đi ra, năm chuôi Hoàng Kim thần kiếm vờn quanh ở trên thân thể chậm rãi tiêu tán.
- Khương Tư Nam?
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người hắn, nhất là La Minh, Kim Cương cùng Kỷ Vân Thâm, tất cả đều tràn đầy thần sắc khiếp sợ, thậm chí tràn đầy sát ý.
Mà Kim Phong thì có chút tò mò nhìn Khương Tư Nam, người này từ lúc ở trong Thuần Dương đan trì hắn liền gặp qua được, quả nhiên rất không tầm thường, lại có thể thông qua Kiếm đạo khảo hạch.
- Hắc hắc, ta nói không sai a, Khương Tư Nam nhất định có thể thông qua khảo hạch!
Thỏ gia đối với Kim lão nhếch miệng cười nói, phảng phất như hết thảy đều ở trong dự liệu của nó.
Kim lão cũng nhẹ gật đầu, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Khương Tư Nam có chút ý vị thâm trường, phảng phất như nhìn thấu hết thảy trên người Khương Tư Nam.
Trong nội tâm Khương Tư Nam khẽ động, chẳng lẽ Kim lão nhìn ra mình cô đọng chín đạo Hoàng Kim thần kiếm?
Bất quá đây quả thật là có khả năng, Kim lão thế là Nguyên Thần ấn ký của Hoàng Kim Chí Tôn, đối với loại thần thông này tự nhiên là vô cùng quen thuộc.
Lúc này đây Khương Tư Nam cũng không muốn làm náo động, cho nên coi như cô đọng ra chín đạo Hoàng Kim thần kiếm, cũng chỉ dùng năm đạo phá quan.
Khương Tư Nam không có phản ứng đám người Kỷ Vân Thâm, mà đi tới một bên, khi hắn chứng kiến Hắc bào nhân, cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lại gặp được Hắc bào nhân này.
- Khương Tư Nam bái kiến đạo hữu!
Khương Tư Nam khẽ mĩm cười nói, tuy Hắc bào nhân này thần bí, nhưng mà đã cứu hắn, Khương Tư Nam đối với hắn vẫn rất có hảo cảm.
Hắc bào nhân nhàn nhạt nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm.