Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 187: Long tinh chi độc
Khương Tư Nam tâm thần khẽ động, lập tức bước chân ngừng lại, hắn cảm giác được có một loại sự tình không ổn muốn phát sinh, vì bảo hiểm để đạt được mục đích, lại lui về sau hơn mười dặm mới ngừng lại.
Nhìn Hoàng Thiên Y mặc kệ không hỏi, như trước kết ấn tụng kinh, thi triển Phượng Hoàng Tỏa Thiên chi thuật, trong ánh mắt Long Hoàng hiện lên một tia tang thương cùng vẻ phức tạp không hiểu.
Nếu chờ thân thể của hắn hoàn toàn bị thu nhỏ lại đến dưới 1000 trượng, hắn liền không có cơ hội chạy thoát, chỉ có thể bị Hoàng Thiên Y bắt trở về.
Nếu bị nàng trảo trở về, vậy sự tình mình đau khổ giấu diếm cũng sẽ lập tức bạo lộ, đến lúc đó không những mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa hết thảy hi vọng đều không còn tồn tại!
- Ngươi đã đau khổ bức bách, vậy cũng đừng trách ta và ngươi đồng quy vu tận! Chết ở chỗ này... Tổng so với rơi vào trong tay người kia... muốn tốt hơn nhiều lắm a!
Hèn mọn bỉ ổi trong ánh mắt Long Hoàng tất cả đều tiêu tán, một cỗ khí tức bá tuyệt Thiên Địa phát ra, để cho hư không cũng bắt đầu run rẩy.
- Dùng danh nghĩa Long Hoàng, hiến tế huyết nhục thần hồn của ta, đốt lấy sinh mệnh Bản Nguyên tinh hoa, triệu Thiên Địa Tạo Hóa chi lực, Hình Thiên chi lực, Thiên phạt chi lực, phụng ta làm Chí Tôn, phá cho ta!
Một chấn động tối nghĩa từ trong miệng Long Hoàng thốt ra, trong nháy mắt thiên địa này cũng bắt đầu dừng lại.
Khương Tư Nam trơ mắt nhìn, thân hình của Long Hoàng lăng không bốc cháy lên, bị một đạo hỏa diễm đen như mực đốt cháy, hóa thành Huyết Hải vô cùng khủng bố, ở trên bầu trời trải ra.
Hư không như tấm gương phá vỡ, Trật Tự Thần Liên chăm chú quấn quanh Long Hoàng, ở trong biển máu quỷ dị tan rã, Lôi Đình lập loè, phảng phất như Diệt Thế, để cho trong nội tâm Khương Tư Nam run rẩy không thôi.
Hoàng Thiên Y thi triển Phượng Hoàng Tỏa Thiên chi thuật lập tức bị phá vỡ, nàng cũng nhận lấy cắn trả thật lớn, thân thể mềm mại rung mạnh, bị thương nặng, nhịn không được khóe miệng chảy ra một vết máu đỏ tươi.
Nàng vốn là thiêu đốt huyết mạch cưỡng ép thi triển Phượng Hoàng Tỏa Thiên chi thuật, hôm nay lọt vào cắn trả cường đại, thương càng thêm thương.
Trong ánh mắt Hoàng Thiên Y cũng mang theo một tia chấn kinh, thì thào lẩm bẩm:
- Đúng là điên rồi, ta chỉ muốn bắt ngươi trở về nhận tội mà thôi, ngươi không cần phải thiêu đốt tánh mạng như vậy a...
Lúc này Long Hoàng cương liệt bất khuất, để cho trong nội tâm nàng có chút nghi hoặc, đến cùng cái hèn mọn bỉ ổi hạ lưu kia chính là hắn, hay thà chết chứ không chịu khuất phục chính là hắn?
Hoàng Thiên Y lẳng lặng đứng ở trên hư không, nhìn xem Huyết Hải khủng bố, có một chút thất thần.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt này, một cỗ sương mù màu hồng phấn lập tức từ trong biển máu vọt xuống, bao vây Hoàng Thiên Y lại.
Trong nội tâm Hoàng Thiên Y cả kinh, toàn thân chấn động, dâng lên thần diễm đốt những sương mù kia thành hư vô, nhưng vẫn có một ít tiến vào trong cơ thể nàng.
- Ha ha ha ha, tiểu nương bì, ngươi trúng kế rồi? Hiện tại ngươi trúng Long tinh chi độc của ta, ta xem ai còn có thể tới cứu ngươi? Một hồi để cho lão tử hảo hảo đến sủng hạnh ngươi!
Huyết Hải lập tức tiêu tán, Long Hoàng còn thừa lại nửa thân hình, vô cùng thê thảm, lóe lên hào quang biến ảo thành trung niên nam tử mặc long bào.
Trên người rách mướp, vết máu rơi vãi, nhưng mà giờ phút này hắn lại mang theo ý cười, thoạt nhìn vô cùng đắc ý.
- Long tinh chi độc?
Dù là Hoàng Thiên Y tính tình lạnh nhạt, nhưng mà nghe được mấy chữ này cũng sợ tới mức hoa dung thất sắc.
- Ngươi thật hèn hạ, vậy mà chỉ thiêu đốt một nửa huyết nhục thần hồn, tuy vậy, ta cũng muốn trước hết giết ngươi!
Hoàng Thiên Y cảm giác được từ trong cơ thể truyền đến một cỗ khô nóng không hiểu, nàng phảng phất như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đại biến, cắn răng một cái, khí tức toàn thân đột nhiên mà sinh.
Nàng há miệng, một viên tiểu cầu lớn cỡ nắm tay bay ra, vờn quanh lấy Liệt Diễm, chung quanh còn có một tầng hỏa diễm ngũ sắc nhàn nhạt, thoạt nhìn óng ánh lập lòe, cực kỳ bất phàm.
Viên tiểu cầu vừa xuất hiện, lập tức để cho hư không tạo nên gợn sóng, dù Khương Tư Nam ở phía xa cũng cảm thấy một cỗ nhiệt độ trí mạng.
- Ngươi, ngươi, ngươi quả thực là điên rồi? Lại phun Yêu Đan đi ra, ngươi không biết như vậy sẽ tổn thương Bản Nguyên sao?
Sắc mặt Long Hoàng đại biến, như là gặp quỷ rồi, quay người muốn chạy, nhưng mà viên nội đan kia tốc độ quá nhanh, lập tức liền vọt lên, hỏa diễm ngũ sắc lập bao vây Long Hoàng lại.
- A a a...
Long Hoàng phát ra tiếng kêu to thê thảm, nhưng mà vô luận như thế nào cũng không thể đập tắt tầng hỏa diễm ngũ sắc kia, cũng không lâu lắm cả người hắn bị đốt thành một mảnh tro tàn.
Mà lúc này, Hoàng Thiên Y nuốt nội đan trở lại trong bụng, nhưng mà trên mặt ửng hồng càng ngày càng đậm, thân thể mềm mại run rẩy, nàng ở trong hư không cũng đứng không vững, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, con mắt tối sầm, từ trong hư không trực tiếp rơi xuống đất.
Trận đại chiến này, Khương Tư Nam xem vui vẻ thoải mái, nhất là cuối cùng Long Hoàng hiến tế huyết nhục thần hồn, hóa thân Huyết Hải, cùng với Hoàng Thiên Y Phượng Hoàng Tỏa Thiên chi thuật, để cho trong lòng của hắn vô cùng sợ hãi thán phục.
- Bọn hắn cũng không biết là cường giả cảnh giới gì, bất quá... Một ngày nào đó, ta cũng có thể đạt tới loại độ cao này!
Trong nội tâm Khương Tư Nam thì thào tự nói, trong ánh mắt lập tức lộ ra hào quang sáng chói.
- Ồ, Hoàng Thiên Y vậy mà hôn mê?
Khương Tư Nam cẩn thận từng li từng tí tiềm tới, hắn phát hiện nữ tử xinh đẹp kia đang nằm ở trên đại địa, song mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết khí, mà chung quanh cổ thụ che trời, loạn thạch mọc lên san sát như rừng, Hoang Thú cường đại tiếng gào thét liên tiếp.
Muốn cứu nàng hay không?
Trong lòng Khương Tư Nam có chút do dự, người cường đại như thế, chỉ sợ một hơi có thể thổi chết mình, hơn nữa trước kia theo hắn quan sát, Hoàng Thiên Y hình như là một Băng Sơn mỹ nhân cực kỳ lãnh khốc, nếu cứu nàng nói không chừng sẽ chọc ra phiền toái gì không cần thiết.
Thời điểm Khương Tư Nam do dự, chung quanh bỗng nhiên truyền đến tiếng Hoang Thú gào thét, mà tầm mắt hắn đạt tới, trên mặt Hoàng Thiên Y lộ ra một tia thống khổ, giờ phút này thoạt nhìn mảnh mai, tiều tụy, làm cho lòng người thương tiếc, trong nội tâm Khương Tư Nam mềm nhũn, thở dài một hơi, đi đến bế Hoàng Thiên Y lên.
Nhìn Hoàng Thiên Y mặc kệ không hỏi, như trước kết ấn tụng kinh, thi triển Phượng Hoàng Tỏa Thiên chi thuật, trong ánh mắt Long Hoàng hiện lên một tia tang thương cùng vẻ phức tạp không hiểu.
Nếu chờ thân thể của hắn hoàn toàn bị thu nhỏ lại đến dưới 1000 trượng, hắn liền không có cơ hội chạy thoát, chỉ có thể bị Hoàng Thiên Y bắt trở về.
Nếu bị nàng trảo trở về, vậy sự tình mình đau khổ giấu diếm cũng sẽ lập tức bạo lộ, đến lúc đó không những mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa hết thảy hi vọng đều không còn tồn tại!
- Ngươi đã đau khổ bức bách, vậy cũng đừng trách ta và ngươi đồng quy vu tận! Chết ở chỗ này... Tổng so với rơi vào trong tay người kia... muốn tốt hơn nhiều lắm a!
Hèn mọn bỉ ổi trong ánh mắt Long Hoàng tất cả đều tiêu tán, một cỗ khí tức bá tuyệt Thiên Địa phát ra, để cho hư không cũng bắt đầu run rẩy.
- Dùng danh nghĩa Long Hoàng, hiến tế huyết nhục thần hồn của ta, đốt lấy sinh mệnh Bản Nguyên tinh hoa, triệu Thiên Địa Tạo Hóa chi lực, Hình Thiên chi lực, Thiên phạt chi lực, phụng ta làm Chí Tôn, phá cho ta!
Một chấn động tối nghĩa từ trong miệng Long Hoàng thốt ra, trong nháy mắt thiên địa này cũng bắt đầu dừng lại.
Khương Tư Nam trơ mắt nhìn, thân hình của Long Hoàng lăng không bốc cháy lên, bị một đạo hỏa diễm đen như mực đốt cháy, hóa thành Huyết Hải vô cùng khủng bố, ở trên bầu trời trải ra.
Hư không như tấm gương phá vỡ, Trật Tự Thần Liên chăm chú quấn quanh Long Hoàng, ở trong biển máu quỷ dị tan rã, Lôi Đình lập loè, phảng phất như Diệt Thế, để cho trong nội tâm Khương Tư Nam run rẩy không thôi.
Hoàng Thiên Y thi triển Phượng Hoàng Tỏa Thiên chi thuật lập tức bị phá vỡ, nàng cũng nhận lấy cắn trả thật lớn, thân thể mềm mại rung mạnh, bị thương nặng, nhịn không được khóe miệng chảy ra một vết máu đỏ tươi.
Nàng vốn là thiêu đốt huyết mạch cưỡng ép thi triển Phượng Hoàng Tỏa Thiên chi thuật, hôm nay lọt vào cắn trả cường đại, thương càng thêm thương.
Trong ánh mắt Hoàng Thiên Y cũng mang theo một tia chấn kinh, thì thào lẩm bẩm:
- Đúng là điên rồi, ta chỉ muốn bắt ngươi trở về nhận tội mà thôi, ngươi không cần phải thiêu đốt tánh mạng như vậy a...
Lúc này Long Hoàng cương liệt bất khuất, để cho trong nội tâm nàng có chút nghi hoặc, đến cùng cái hèn mọn bỉ ổi hạ lưu kia chính là hắn, hay thà chết chứ không chịu khuất phục chính là hắn?
Hoàng Thiên Y lẳng lặng đứng ở trên hư không, nhìn xem Huyết Hải khủng bố, có một chút thất thần.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt này, một cỗ sương mù màu hồng phấn lập tức từ trong biển máu vọt xuống, bao vây Hoàng Thiên Y lại.
Trong nội tâm Hoàng Thiên Y cả kinh, toàn thân chấn động, dâng lên thần diễm đốt những sương mù kia thành hư vô, nhưng vẫn có một ít tiến vào trong cơ thể nàng.
- Ha ha ha ha, tiểu nương bì, ngươi trúng kế rồi? Hiện tại ngươi trúng Long tinh chi độc của ta, ta xem ai còn có thể tới cứu ngươi? Một hồi để cho lão tử hảo hảo đến sủng hạnh ngươi!
Huyết Hải lập tức tiêu tán, Long Hoàng còn thừa lại nửa thân hình, vô cùng thê thảm, lóe lên hào quang biến ảo thành trung niên nam tử mặc long bào.
Trên người rách mướp, vết máu rơi vãi, nhưng mà giờ phút này hắn lại mang theo ý cười, thoạt nhìn vô cùng đắc ý.
- Long tinh chi độc?
Dù là Hoàng Thiên Y tính tình lạnh nhạt, nhưng mà nghe được mấy chữ này cũng sợ tới mức hoa dung thất sắc.
- Ngươi thật hèn hạ, vậy mà chỉ thiêu đốt một nửa huyết nhục thần hồn, tuy vậy, ta cũng muốn trước hết giết ngươi!
Hoàng Thiên Y cảm giác được từ trong cơ thể truyền đến một cỗ khô nóng không hiểu, nàng phảng phất như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đại biến, cắn răng một cái, khí tức toàn thân đột nhiên mà sinh.
Nàng há miệng, một viên tiểu cầu lớn cỡ nắm tay bay ra, vờn quanh lấy Liệt Diễm, chung quanh còn có một tầng hỏa diễm ngũ sắc nhàn nhạt, thoạt nhìn óng ánh lập lòe, cực kỳ bất phàm.
Viên tiểu cầu vừa xuất hiện, lập tức để cho hư không tạo nên gợn sóng, dù Khương Tư Nam ở phía xa cũng cảm thấy một cỗ nhiệt độ trí mạng.
- Ngươi, ngươi, ngươi quả thực là điên rồi? Lại phun Yêu Đan đi ra, ngươi không biết như vậy sẽ tổn thương Bản Nguyên sao?
Sắc mặt Long Hoàng đại biến, như là gặp quỷ rồi, quay người muốn chạy, nhưng mà viên nội đan kia tốc độ quá nhanh, lập tức liền vọt lên, hỏa diễm ngũ sắc lập bao vây Long Hoàng lại.
- A a a...
Long Hoàng phát ra tiếng kêu to thê thảm, nhưng mà vô luận như thế nào cũng không thể đập tắt tầng hỏa diễm ngũ sắc kia, cũng không lâu lắm cả người hắn bị đốt thành một mảnh tro tàn.
Mà lúc này, Hoàng Thiên Y nuốt nội đan trở lại trong bụng, nhưng mà trên mặt ửng hồng càng ngày càng đậm, thân thể mềm mại run rẩy, nàng ở trong hư không cũng đứng không vững, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, con mắt tối sầm, từ trong hư không trực tiếp rơi xuống đất.
Trận đại chiến này, Khương Tư Nam xem vui vẻ thoải mái, nhất là cuối cùng Long Hoàng hiến tế huyết nhục thần hồn, hóa thân Huyết Hải, cùng với Hoàng Thiên Y Phượng Hoàng Tỏa Thiên chi thuật, để cho trong lòng của hắn vô cùng sợ hãi thán phục.
- Bọn hắn cũng không biết là cường giả cảnh giới gì, bất quá... Một ngày nào đó, ta cũng có thể đạt tới loại độ cao này!
Trong nội tâm Khương Tư Nam thì thào tự nói, trong ánh mắt lập tức lộ ra hào quang sáng chói.
- Ồ, Hoàng Thiên Y vậy mà hôn mê?
Khương Tư Nam cẩn thận từng li từng tí tiềm tới, hắn phát hiện nữ tử xinh đẹp kia đang nằm ở trên đại địa, song mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết khí, mà chung quanh cổ thụ che trời, loạn thạch mọc lên san sát như rừng, Hoang Thú cường đại tiếng gào thét liên tiếp.
Muốn cứu nàng hay không?
Trong lòng Khương Tư Nam có chút do dự, người cường đại như thế, chỉ sợ một hơi có thể thổi chết mình, hơn nữa trước kia theo hắn quan sát, Hoàng Thiên Y hình như là một Băng Sơn mỹ nhân cực kỳ lãnh khốc, nếu cứu nàng nói không chừng sẽ chọc ra phiền toái gì không cần thiết.
Thời điểm Khương Tư Nam do dự, chung quanh bỗng nhiên truyền đến tiếng Hoang Thú gào thét, mà tầm mắt hắn đạt tới, trên mặt Hoàng Thiên Y lộ ra một tia thống khổ, giờ phút này thoạt nhìn mảnh mai, tiều tụy, làm cho lòng người thương tiếc, trong nội tâm Khương Tư Nam mềm nhũn, thở dài một hơi, đi đến bế Hoàng Thiên Y lên.