Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 1334: Bí mật trong huyết mạch
Ngày thứ hai, dưới sự động viên của Lý Nguyên Sư cùng Kim Minh, đệ tử thiên tài trong Kiền Nguyên vực bắt đầu ùn ùn không dứt thông qua truyền tống trận vượt giới, tiến vào Thái Sơ đại thế giới.
Mà trước đó tuy Tổ Vân cùng Dung Trường Canh đã truyền ra tin tức kêu cứu, nhưng người Tổ tộc căn bản không biết, ở trong tổ địa Khương Tộc cánh nhiên có một tôn Khoa Phụ Thần tộc, thế là tất cả bọn họ đều sợ chết khiếp, mặc dù vẫn tràn đầy thù hận với Khương Tộc, nhưng rốt cuộc không ai dám đến tìm phiền toái.
Về phần Khương Tư Nam thì cùng Khương Thái Nhất đồng thời rời khỏi Ngọc Kinh Thành, đi thẳng tới Đại Hoang sơn mạch.
- Lão tổ, ngươi tra được đầu nguồn?
Khương Tư Nam hỏi.
Sớm trước kia khi Khương Thiên Tuyệt và Khương Địa Diệt tới đây, hai người cũng đã phát hiện sự bất phàm của Kiền Nguyên vực, con em Khương Tộc ở đây gần gần chỉ mới ngàn năm, cánh nhiên phồn diễn lên tới trên trăm vạn nhân khẩu, thậm chí còn muốn siêu quá Khương Tộc ở Thiên Đế Sơn.
Phải biết, Khương Tộc ở Thiên Đế Sơn đã tồn tại không biết mấy trăm vạn năm, song đến hiện tại cũng chẳng qua mới mấy chục vạn người, so với bảy đại gia tộc còn lại ai cũng có hơn ngàn vạn tộc nhân thì được coi là cực thưa thớt.
Căn nguyên của điều này hình như là bởi người Khương Tộc phồn diễn hậu đại cực gian nan, lại căn bản không tìm được cách giải quyết.
Cho dù là vạn năm trước, Khương Tộc Hoàng lão tổ kinh diễm tuyệt luân cũng không giải quyết được.
Bởi thế, ý nghĩa của Kiền Nguyên vực đối với Khương Tộc lớn thế nào không cần nghĩ cũng biết!
- Tư Nam, ta đã tra tìm qua! Sở dĩ mức độ phồn diễn của đệ tử Khương tộc ở Kiền Nguyên vực có thể đạt tới ngang với Nhân tộc bình thường là bởi trong huyết mạch bọn họ có một loại vật chất kỳ dị, ngay cả ta đều không biết đó là thứ gì!
Tâm cảnh Khương Thái Nhất sớm đã rèn luyện như giếng lặng không chút gợn sóng, nhưng lúc này nghe vậy cũng nhịn không được có phần kích đãng.
Nhưng theo ta tử tế tra tìm, lợi dụng Cửu Dương Ngọc huyết bia định vị, cuối cùng phát hiện, đầu nguồn của loại vật chất kỳ dị này hình như ở ngay trong Đại Hoang sơn!
- Vật chất kỳ dị? Đại Hoang sơn?
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, buột miệng mà ra nói:
- Chẳng lẽ phía dưới Kiền Nguyên vực này có thứ gì đó rất ghê gớm?
Đến cảnh giới hiện nay của Khương Tư Nam, toàn bộ Kiền Nguyên vực đối với hắn mà nói đã không còn điều gì đáng gọi là bí mật, nhưng vẫn có hai nơi khiến hắn nhìn không thấu.
Một nơi chính là mê vụ táo trạch, nơi đó là bình chướng giữa Kiền Nguyên vực cùng Đại La vực, trong chỗ ấy hình như phong ấn một loại hung thú khủng bố nào đó, dù cho đến hiện tại, Khương Tư Nam vẫn không có nắm bắt tới đó tìm hiểu xem rốt cục là loại nào.
Mà nơi còn lại, chính là Kiền Nguyên vực.
Địa vực nhìn như hoang vu hẻo lánh kia, sau lần trở về này của Khương Tư Nam, lại phát hiện trọn cả Kiền Nguyên vực giống như bị bịt kín bởi một tầng sương mù, dưới đất phảng phất có thứ nào đó rất ghê gớm.
Kết hợp với lời kể của Khương Thái Nhất về vật chất kỳ dị trong huyết mạch người Khương Tộc, Khương Tư Nam suy đoán e là phía dưới Kiền Nguyên vực quả thật có thứ khó lường nào đó mà mình không biết.
- Chắc vậy!
Trong mắt Khương Thái Nhất cũng toát ra một tia mong đợi.
Đến cảnh giới hiện nay của hai người, chỉ nháy mắt đã đi tới trên bầu trời Đại Hoang sơn mạch.
Bên dưới quần sơn san sát, cổ thụ che trời, với Khương Tư Nam, hung thú trước kia vốn cường đại vô cùng, nhưng giờ nhìn lại căn bản đã không tính là cái gì.
- Ở chỗ này!
Ánh mắt Khương Thái Nhất chợt lóe, trong tay hắn xuất hiện chín khối huyết bia kỳ dị, tán phát ra tiên quang hừng hực, giờ đang kêu lên ông ông, chỉ tới một nơi hồ bạc trong Đại Hoang sơn mạch phía dưới.
Nơi hồ bạc này nhìn qua rất bình phàm, chỉ là rất an tĩnh, không chút gợn sóng nào, giống như một mặt gương soi, phương viên chừng khoảng hơn mười dặm.
Đứng trên bầu trời Đại Hoang sơn mạch căn bản khó mà chú ý tới hồ bạc này, nhưng lúc Khương Tư Nam và Khương Thái Nhất hạ xuống, ánh mắt cả hai lại đều có phần ngưng trọng.
- Nơi này quả nhiên không tầm thường!
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, cảm giác được một loại lực lực khiến cả người hắn rất không thoải mái.
- Chúng ta xuống đi!
Thanh âm Khương Thái Nhất cũng thoáng phần nghiêm túc, nháy mắt liền hóa thành một đạo lưu quang tiến vào trong hồ bạc kia.
- Nơi này lớn thật!
Khương Tư Nam theo sát ngay sau, nhưng vừa tiến vào hai người bọn họ liền phát hiện, đi xuống dưới một lúc lâu mà vẫn không thấy được điểm cuối, không gian dưới hồ bạc này cánh nhiên lớn vượt quá tầm thường.
Nơi đó có một thông đạo!
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, nhìn xuống phía dưới cách chỗ hắn trên trăm trượng, nơi ấy có núi đá vỡ vụn ra, ẩn ẩn có quang mang kỳ dị chớp hiện, phảng phất là một thông đạo.
- Đi!
Khương Thái Nhất suy nghĩ một chút, lập tức không chút ngập ngừng tiềm hành tiến lại.
Lấy tu vị hiện nay của hai người bọn họ, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể toàn thân mà lui, thế nên tịnh không hề do dự.
Ông!
Đó là một thông đạo sáng ngời, tuy lối vào nhìn qua rất không thu hút, nhưng càng tiến vào lại càng cảm giác được khí tức thần bí trong đó, hơn nữa quang mang càng thêm phần xán lạn.
- Lão tổ, ta cảm nhận được khí tức Tiên đạo! Chẳng lẽ bên trong này có chí bảo Tiên đạo nào đó?
Khương Tư Nam có phần nghi hoặc nói.
- Không chỉ là khí tức Tiên đạo, còn có tử khí! Tử khí cực kỳ nồng nặc!
Ánh mắt Khương Thái Nhất thoáng trở nên cực kỳ ngưng trọng, đáp nói.
Nơi hồ bạc này quá kỳ quái, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không cảm giác được có chỗ nào dị thường, chỉ khi tiến vào trong thông đạo mới có thể cảm nhận được khí tức thần bí tuôn hiện từ sâu bên trong.
- Chúng ta phải cẩn thận chút!
Khương Thái Nhất chậm rãi nói, trong mắt toát ra vẻ giới bị.
Khương Tư Nam gật gật đầu, hai người cứ thế trầm mặc tiến về phía trước chừng trăm dặm mới nhìn thấy một kết giới thần bí bàng bạc bao phủ quanh một vùng không gian.
Ông!
Đó là kết giới bảy màu, có quang hoa thần bí lưu động, cách trở thông đạo với không gian bên trong.
Nhưng khi Khương Tư Nam cùng Khương Thái Nhất nhìn vào không gian trong thông đạo, cả hai đều nhịn không được lộ ra vẻ chấn kinh vô cùng.
- Đây là...
Thanh âm Khương Thái Nhất thoáng có phần run rẩy.
Không gian được kết giới bảy màu bao phủ mà hắn nhìn thấy rộng lớn vô bờ, không biết bao nhiêu vạn dặm, thế nhưng không gian to lớn như vậy lại bị một đạo thân ảnh thần bí chiếm trọn.
Đó là một cỗ thi thể, chính xác mà nói thì là một bộ tiên thi!
Tiên quang hừng hực lưu động khắp người, thụy khí bốc lên, có phù văn Tiên đạo thần bí tràn ngập, bộ tiên thi này nhìn qua sống động như thật, là một nữ tử dung nhan tiếu lệ!
Thân xác nàng vô cùng to lớn, ở vị trí mà Khương Tư Nam cùng Khương Thái Nhất đang đứng, chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy phần đầu nàng, hơn nữa còn được tiên quang vô tận bao phủ, không thấy rõ dung mạo nàng.
- Chẳng lẽ vật chất thần bí trong huyết mạch Khương Tộc ta đến từ bộ Tiên thi này?
Khương Thái Nhất chậm rãi nói, trong mắt toát ra thần sắc ngưng trọng.
Oanh!
Khương Tư Nam thử thăm dò công kích kết giới bảy màu trước mắt, chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm cấp bậc Chí Tôn linh khí, quang hoa lấp lánh, trực tiếp chém lên trên kết giới bảy màu.
Nhưng mà, một kiếm này vừa chém xuống lại giống như trâu đất ném vào trong biển, Khương Tư Nam cảm giác thấy trường kiếm trong tay như chém vào không khí, lại có một đạo vân sóng bảy màu dập dờn mà ra, nháy mắt trường kiếm cấp Chí Tôn đã hòa tan thành một mảnh hư vô.
Mà trước đó tuy Tổ Vân cùng Dung Trường Canh đã truyền ra tin tức kêu cứu, nhưng người Tổ tộc căn bản không biết, ở trong tổ địa Khương Tộc cánh nhiên có một tôn Khoa Phụ Thần tộc, thế là tất cả bọn họ đều sợ chết khiếp, mặc dù vẫn tràn đầy thù hận với Khương Tộc, nhưng rốt cuộc không ai dám đến tìm phiền toái.
Về phần Khương Tư Nam thì cùng Khương Thái Nhất đồng thời rời khỏi Ngọc Kinh Thành, đi thẳng tới Đại Hoang sơn mạch.
- Lão tổ, ngươi tra được đầu nguồn?
Khương Tư Nam hỏi.
Sớm trước kia khi Khương Thiên Tuyệt và Khương Địa Diệt tới đây, hai người cũng đã phát hiện sự bất phàm của Kiền Nguyên vực, con em Khương Tộc ở đây gần gần chỉ mới ngàn năm, cánh nhiên phồn diễn lên tới trên trăm vạn nhân khẩu, thậm chí còn muốn siêu quá Khương Tộc ở Thiên Đế Sơn.
Phải biết, Khương Tộc ở Thiên Đế Sơn đã tồn tại không biết mấy trăm vạn năm, song đến hiện tại cũng chẳng qua mới mấy chục vạn người, so với bảy đại gia tộc còn lại ai cũng có hơn ngàn vạn tộc nhân thì được coi là cực thưa thớt.
Căn nguyên của điều này hình như là bởi người Khương Tộc phồn diễn hậu đại cực gian nan, lại căn bản không tìm được cách giải quyết.
Cho dù là vạn năm trước, Khương Tộc Hoàng lão tổ kinh diễm tuyệt luân cũng không giải quyết được.
Bởi thế, ý nghĩa của Kiền Nguyên vực đối với Khương Tộc lớn thế nào không cần nghĩ cũng biết!
- Tư Nam, ta đã tra tìm qua! Sở dĩ mức độ phồn diễn của đệ tử Khương tộc ở Kiền Nguyên vực có thể đạt tới ngang với Nhân tộc bình thường là bởi trong huyết mạch bọn họ có một loại vật chất kỳ dị, ngay cả ta đều không biết đó là thứ gì!
Tâm cảnh Khương Thái Nhất sớm đã rèn luyện như giếng lặng không chút gợn sóng, nhưng lúc này nghe vậy cũng nhịn không được có phần kích đãng.
Nhưng theo ta tử tế tra tìm, lợi dụng Cửu Dương Ngọc huyết bia định vị, cuối cùng phát hiện, đầu nguồn của loại vật chất kỳ dị này hình như ở ngay trong Đại Hoang sơn!
- Vật chất kỳ dị? Đại Hoang sơn?
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, buột miệng mà ra nói:
- Chẳng lẽ phía dưới Kiền Nguyên vực này có thứ gì đó rất ghê gớm?
Đến cảnh giới hiện nay của Khương Tư Nam, toàn bộ Kiền Nguyên vực đối với hắn mà nói đã không còn điều gì đáng gọi là bí mật, nhưng vẫn có hai nơi khiến hắn nhìn không thấu.
Một nơi chính là mê vụ táo trạch, nơi đó là bình chướng giữa Kiền Nguyên vực cùng Đại La vực, trong chỗ ấy hình như phong ấn một loại hung thú khủng bố nào đó, dù cho đến hiện tại, Khương Tư Nam vẫn không có nắm bắt tới đó tìm hiểu xem rốt cục là loại nào.
Mà nơi còn lại, chính là Kiền Nguyên vực.
Địa vực nhìn như hoang vu hẻo lánh kia, sau lần trở về này của Khương Tư Nam, lại phát hiện trọn cả Kiền Nguyên vực giống như bị bịt kín bởi một tầng sương mù, dưới đất phảng phất có thứ nào đó rất ghê gớm.
Kết hợp với lời kể của Khương Thái Nhất về vật chất kỳ dị trong huyết mạch người Khương Tộc, Khương Tư Nam suy đoán e là phía dưới Kiền Nguyên vực quả thật có thứ khó lường nào đó mà mình không biết.
- Chắc vậy!
Trong mắt Khương Thái Nhất cũng toát ra một tia mong đợi.
Đến cảnh giới hiện nay của hai người, chỉ nháy mắt đã đi tới trên bầu trời Đại Hoang sơn mạch.
Bên dưới quần sơn san sát, cổ thụ che trời, với Khương Tư Nam, hung thú trước kia vốn cường đại vô cùng, nhưng giờ nhìn lại căn bản đã không tính là cái gì.
- Ở chỗ này!
Ánh mắt Khương Thái Nhất chợt lóe, trong tay hắn xuất hiện chín khối huyết bia kỳ dị, tán phát ra tiên quang hừng hực, giờ đang kêu lên ông ông, chỉ tới một nơi hồ bạc trong Đại Hoang sơn mạch phía dưới.
Nơi hồ bạc này nhìn qua rất bình phàm, chỉ là rất an tĩnh, không chút gợn sóng nào, giống như một mặt gương soi, phương viên chừng khoảng hơn mười dặm.
Đứng trên bầu trời Đại Hoang sơn mạch căn bản khó mà chú ý tới hồ bạc này, nhưng lúc Khương Tư Nam và Khương Thái Nhất hạ xuống, ánh mắt cả hai lại đều có phần ngưng trọng.
- Nơi này quả nhiên không tầm thường!
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, cảm giác được một loại lực lực khiến cả người hắn rất không thoải mái.
- Chúng ta xuống đi!
Thanh âm Khương Thái Nhất cũng thoáng phần nghiêm túc, nháy mắt liền hóa thành một đạo lưu quang tiến vào trong hồ bạc kia.
- Nơi này lớn thật!
Khương Tư Nam theo sát ngay sau, nhưng vừa tiến vào hai người bọn họ liền phát hiện, đi xuống dưới một lúc lâu mà vẫn không thấy được điểm cuối, không gian dưới hồ bạc này cánh nhiên lớn vượt quá tầm thường.
Nơi đó có một thông đạo!
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, nhìn xuống phía dưới cách chỗ hắn trên trăm trượng, nơi ấy có núi đá vỡ vụn ra, ẩn ẩn có quang mang kỳ dị chớp hiện, phảng phất là một thông đạo.
- Đi!
Khương Thái Nhất suy nghĩ một chút, lập tức không chút ngập ngừng tiềm hành tiến lại.
Lấy tu vị hiện nay của hai người bọn họ, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể toàn thân mà lui, thế nên tịnh không hề do dự.
Ông!
Đó là một thông đạo sáng ngời, tuy lối vào nhìn qua rất không thu hút, nhưng càng tiến vào lại càng cảm giác được khí tức thần bí trong đó, hơn nữa quang mang càng thêm phần xán lạn.
- Lão tổ, ta cảm nhận được khí tức Tiên đạo! Chẳng lẽ bên trong này có chí bảo Tiên đạo nào đó?
Khương Tư Nam có phần nghi hoặc nói.
- Không chỉ là khí tức Tiên đạo, còn có tử khí! Tử khí cực kỳ nồng nặc!
Ánh mắt Khương Thái Nhất thoáng trở nên cực kỳ ngưng trọng, đáp nói.
Nơi hồ bạc này quá kỳ quái, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không cảm giác được có chỗ nào dị thường, chỉ khi tiến vào trong thông đạo mới có thể cảm nhận được khí tức thần bí tuôn hiện từ sâu bên trong.
- Chúng ta phải cẩn thận chút!
Khương Thái Nhất chậm rãi nói, trong mắt toát ra vẻ giới bị.
Khương Tư Nam gật gật đầu, hai người cứ thế trầm mặc tiến về phía trước chừng trăm dặm mới nhìn thấy một kết giới thần bí bàng bạc bao phủ quanh một vùng không gian.
Ông!
Đó là kết giới bảy màu, có quang hoa thần bí lưu động, cách trở thông đạo với không gian bên trong.
Nhưng khi Khương Tư Nam cùng Khương Thái Nhất nhìn vào không gian trong thông đạo, cả hai đều nhịn không được lộ ra vẻ chấn kinh vô cùng.
- Đây là...
Thanh âm Khương Thái Nhất thoáng có phần run rẩy.
Không gian được kết giới bảy màu bao phủ mà hắn nhìn thấy rộng lớn vô bờ, không biết bao nhiêu vạn dặm, thế nhưng không gian to lớn như vậy lại bị một đạo thân ảnh thần bí chiếm trọn.
Đó là một cỗ thi thể, chính xác mà nói thì là một bộ tiên thi!
Tiên quang hừng hực lưu động khắp người, thụy khí bốc lên, có phù văn Tiên đạo thần bí tràn ngập, bộ tiên thi này nhìn qua sống động như thật, là một nữ tử dung nhan tiếu lệ!
Thân xác nàng vô cùng to lớn, ở vị trí mà Khương Tư Nam cùng Khương Thái Nhất đang đứng, chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy phần đầu nàng, hơn nữa còn được tiên quang vô tận bao phủ, không thấy rõ dung mạo nàng.
- Chẳng lẽ vật chất thần bí trong huyết mạch Khương Tộc ta đến từ bộ Tiên thi này?
Khương Thái Nhất chậm rãi nói, trong mắt toát ra thần sắc ngưng trọng.
Oanh!
Khương Tư Nam thử thăm dò công kích kết giới bảy màu trước mắt, chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm cấp bậc Chí Tôn linh khí, quang hoa lấp lánh, trực tiếp chém lên trên kết giới bảy màu.
Nhưng mà, một kiếm này vừa chém xuống lại giống như trâu đất ném vào trong biển, Khương Tư Nam cảm giác thấy trường kiếm trong tay như chém vào không khí, lại có một đạo vân sóng bảy màu dập dờn mà ra, nháy mắt trường kiếm cấp Chí Tôn đã hòa tan thành một mảnh hư vô.