Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 1310: Liễu Phàm tôn giả
Tiểu hòa thượng biết, Khương Tư Nam tuy lợi dụng lực lượng thiên kiếp giết chết rất nhiều cường giả Chí Tôn, nhưng lực lượng thiên kiếp rốt cuộc không phải vô hạn, một khi Khương Tư Nam hoàn tất độ kiếp, đến lúc đó sợ rằng sẽ sa vào vây công từ vô số Chí Tôn.
Trọng yếu nhất chính là, tiểu hòa thượng biết, đạo thiên kiếp mà Khương Tư Nam độ kiếp sau cùng tất sẽ là tâm ma kiếp, lúc độ tâm ma kiếp tuyệt đối không thể bị người ngoài can nhiễu, lúc ấy sợ rằng bất kỳ cường giả Chí Tôn nào cũng đều đủ sức lấy mạng Khương Tư Nam.
Thế nên trong lòng tiểu hòa thượng không khỏi sinh ra cảm giác cấp bách, tưởng muốn nhanh chóng đột phá cảnh giới, để còn hộ pháp cho Khương Tư Nam.
Ông!
Trên người tiểu hòa thượng tán phát ra Phật quang thánh khiết, trong hư không có phù văn thần bí tràn ngập ra, cánh hoa tiên đạo rơi xuống, khiến nơi này phảng phất hình thành nên một mảnh Phật Môn tịnh thổ.
- Đám lão gia hoả kia sao còn chưa tới...
Tiểu hòa thượng một bên gấp gáp, một bên âm thầm tự nhủ.
Ầm ầm!
Khắc sau, một đạo kim quang sáng chói chợt xé nứt hư không, đó là một chiếc cà sa màu vàng, lúc này cà sa nhìn phải lớn đến vạn trượng, tán phát ra quang mang vô lượng, mặt trên chất đầy sao trời, tràn ngập tiên quang, sáng rực đến độ người nhìn vào đó không mở mắt ra nổi.
Ở trên cà sa có một lão hòa thượng mặt vuông tai lớn, sắc mặt hiền từ, sau lưng hắn còn có ba lão tăng khô gầy, lông mi trắng dài ngoằng, cơ hồ sắp rủ chạm mặt đất.
- Tiểu tử Thiên Duyên này cánh nhiên có được cơ duyên lớn như vậy trong Thiên Kiếm Tiên Sơn, nhanh thế đã đột phá rồi? Không sai không sai!
Lão hòa thượng sắc mặt hiền từ chính là trụ trì Tu Di sơn Vạn Phật tự, Liễu Phàm tôn giả, cũng là sư huynh của tiểu hòa thượng, lúc này nhìn có vẻ rất là cao hứng, dẫn theo ba vị lão tăng, từ trong hư không hạ xuống, thủ ở bên cạnh tiểu hòa thượng.
- Người Vương gia... Đệ tử Nguyên Thủy Ma Tông... Đây là khí tức của Cửu Chuyển Tiên Ma Kinh? Không ngờ nhiều năm vậy rồi, môn tiên kinh này cuối cùng đã xuất thế...
Ánh mắt Liễu Phàm tôn giả thâm thúy mà thanh triệt, chậm rãi quét qua Vương Vũ Thần, Đoan Mộc Hàn và Mộng Thương Sinh, sau cùng thoáng dừng lại giây phút trên thân Mộng Thương Sinh, thanh âm có phần kinh thán.
Ở trên người Mộng Thương Sinh phảng phất có được ma quang đen vô cùng nồng nặc, đen xen cùng với tiên quang huyễn lệ, hai thứ phân chia rõ ràng lại như đồng tông đồng nguyên, rất là thần kỳ.
- Ba vị thí chủ này đều có Phật duyên a!
Khắp người Liễu Phàm tôn giả tán phát ra quang mang lưu ly, nhìn ba người, mặt cười như nở hoa.
- Khái khái khái... Lão lừa ngốc Liễu Phàm, đừng đánh chủ ý lên người tôn tử ta!
Thanh âm già nua đột nhiên vang lên trong hư không, một lão giả tay cầm quải trượng, râu tóc bạc trắng, lưng khom còng được một thiếu nữ diệu linh dìu đỡ, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Liễu Phàm tôn giả.
- Hả? Lão thất phu, sao ngươi còn chưa chết? Tuổi tác lớn vậy rồi, không đi Tiên giới, không vào Địa phủ, còn ở lại nhân gian làm cái gì?
Ánh mắt Liễu Phàm tôn giả chợt lóe, khẽ cười nói.
- Ai... Tiên giới ngươi không phải không biết, cũng không phải nơi tốt đẹp gì! Còn Địa phủ, vì đôi cháu trai cháu gái này, ta không nỡ đi chết... Khái khái khái...
Lão giả tay cầm quải trượng đã quá già nua, trên người có một cỗ tử khí trầm trầm, nếp nhăn trên mặt phập phồng như sơn xuyên, trong ánh mắt vẩn đục lóe ra một tia tinh quang, vừa nói được hai câu liền bắt đầu ho khan kịch liệt.
- Ca ca đây là muốn đột phá?!
Thiếu nữ diệu linh bên người lão giả thân mặc một bộ váy hồng, da thịt trắng như tuyết, dung nhan tinh trí, nhìn qua rất tương tự Vương Vũ Thần, lúc này tròng mắt to xinh xắn khẽ chớp nháy, nhìn Vương Vũ Thần, trong ánh mắt hiện đầy vẻ kinh hỉ.
- Hừ! Cánh nhiên tự dưng học cái kiếm đạo rắm chó gì kia, chờ hắn tỉnh rồi để xem ta xử lý thế nào!
Sau một hồi tử tế ngắm nghía Vương Vũ Thần, sắc mặt lão giả tức thì đen lại, lấy nhãn lực của hắn, sao lại nhìn không ra Vương Vũ Thần đã giành được Thiên kiếm truyền thừa?
Lão giả và thiếu nữ diệu linh này chính là gia gia Vương Bào và muội muội Vương Tịch Mộ của Vương Vũ Thần!
- Ha ha ha... Không hổ là đồ nhi của ta, cường giả Chí Tôn nhỏ như vậy, e là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả a?
Lại một đạo thanh âm cuồng dã vang lên, trong hư không xuất hiện một nam tử trung niên thân mặc áo bào đen, khắp người cuồn cuộn ma khí, trong ánh mắt lấp lánh phong mang, sợi tóc phất phơ, tự có một loại khí độ vô pháp vô thiên.
Sau lưng hắn cũng có ba vị lão giả thân mặc giáp trụ đen sắc mặt lãnh tuấn cùng theo, khí tức trên người đều rất bao la, toàn là cường giả Chí Tôn.
Nam tử trung niên chính là đương đại tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông, Mạc Thiên Nhai!
Hắn cũng là sư tôn Đoan Mộc Hàn, tới đây tự nhiên là vì Đoan Mộc Hàn mà đến.
- Tiểu tử kia chính là Khương Tư Nam? Hắc hắc, Hồng Mông Tạo Hóa tháp a, nếu không phải hắn là đại ca của tiểu Hàn, chắc ta đã nhịn không được tưởng muốn xuống tay rồi!
Mạc Thiên Nhai nhìn Khương Tư Nam trong thiên kiếp nơi xa, nhếch miệng khẽ cười nói.
- A di đà Phật, Mạc thí chủ, Hồng Mông Tạo Hóa tháp chính là bảo vật của Thái Sơ Thiên đế, bảo vật có linh, tự nhiên sẽ chọn ra chủ nhân, những người này nhìn không thấu, vọng tưởng mưu đồ, sợ rằng phải chịu thiệt...
Liễu Phàm tôn giả bảo tướng trang nghiêm, chậm rãi nói.
- Hắc hắc, lão lừa ngốc, ngươi nói toàn là rắm chó!
Vương Bào chống quải trượng cười lên tỏ vẻ không đáng nói:
- Cái gì mà bảo vật có linh, Thái Sơ Thiên đế đều hồn phi phách tán, khí linh trong Hồng Mông Tạo Hóa tháp sớm đã tan biến, sở dĩ chưa ai giành được Hồng Mông Tạo Hóa tháp chẳng qua là bởi mạng bọn họ không đủ cứng, chịu không nổi nhân quả quá lớn của Hồng Mông Tạo Hóa tháp thôi!
- Có điều, hôm nay chú định phải có một trận đại chiến!
Liễu Phàm tôn giả khẽ thở dài một hơi, nét mặt trở nên vô cùng từ bi.
- Vậy lại chiến thôi! Ta cũng muốn nhìn xem, quần hùng trong thiên hạ này rốt cục có được phong thái như nào!
Mạc Thiên Nhai không chút để ý đáp nói, trong mắt lộ ra một mạt chiến ý cường liệt.
Ma khí khắp người hắn vọt thăng mà lên, tán phát ra khí tức hắc ám và bạo ngược, khiến cả người hắn nhìn qua như một tôn tuyệt thế ma chủ.
Ầm ầm!
Đồng thời với đó, nơi xa lôi đình chớp giật lóa mắt, chẳng bao lâu đã có hơn mười vị cường giả Chí Tôn chết ở trong tay Khương Tư Nam.
Khương Tư Nam cũng biết, mình tất phải tranh thủ thời gian, nếu những người này đã dám đến cướp đoạt Hồng Mông Tạo Hóa tháp, vậy thì dù giết bọn họ, Khương Tư Nam cũng chẳng có gánh nặng tâm lý gì hết.
Chỉ có tận hết khả năng diệt đi càng nhiều cường giả Chí Tôn, mới có thể đợi khi thiên kiếp tiêu tán, tình cảnh bản thân đỡ gian nan phần nào.
- Khương Tư Nam, ngươi giết hại Chí Tôn Thái Sơ đại thế giới như thế, theo ta thấy ngươi chính là ma tộc ngoại vực hóa thành, căn bản không xứng nắm giữ Hồng Mông Tạo Hóa tháp, đợi lúc toàn bộ cường giả Chí Tôn Thái Sơ đại thế giới hội tụ về đây, cũng là lúc ngươi chết không có chỗ chôn!
Một vị cường giả Chí Tôn gào rống giận dữ, cực tốc tháo chạy về nơi xa.
Chín chín trọng kiếp tuy khủng bố, nhưng Khương Tư Nam rốt cuộc chỉ có một người, trừ số ít cường giả Chí Tôn bị hắn giết không kịp trở tay lúc đầu, đến sau cường giả Chí Tôn đều kịp có phản ứng, đào ly khỏi phạm vi thiên kiếp bao phủ, Khương Tư Nam khó mà đuổi kịp được, thế nên càng về sau số Chí Tôn bị giết lại càng ít.
Trọng yếu nhất chính là, tiểu hòa thượng biết, đạo thiên kiếp mà Khương Tư Nam độ kiếp sau cùng tất sẽ là tâm ma kiếp, lúc độ tâm ma kiếp tuyệt đối không thể bị người ngoài can nhiễu, lúc ấy sợ rằng bất kỳ cường giả Chí Tôn nào cũng đều đủ sức lấy mạng Khương Tư Nam.
Thế nên trong lòng tiểu hòa thượng không khỏi sinh ra cảm giác cấp bách, tưởng muốn nhanh chóng đột phá cảnh giới, để còn hộ pháp cho Khương Tư Nam.
Ông!
Trên người tiểu hòa thượng tán phát ra Phật quang thánh khiết, trong hư không có phù văn thần bí tràn ngập ra, cánh hoa tiên đạo rơi xuống, khiến nơi này phảng phất hình thành nên một mảnh Phật Môn tịnh thổ.
- Đám lão gia hoả kia sao còn chưa tới...
Tiểu hòa thượng một bên gấp gáp, một bên âm thầm tự nhủ.
Ầm ầm!
Khắc sau, một đạo kim quang sáng chói chợt xé nứt hư không, đó là một chiếc cà sa màu vàng, lúc này cà sa nhìn phải lớn đến vạn trượng, tán phát ra quang mang vô lượng, mặt trên chất đầy sao trời, tràn ngập tiên quang, sáng rực đến độ người nhìn vào đó không mở mắt ra nổi.
Ở trên cà sa có một lão hòa thượng mặt vuông tai lớn, sắc mặt hiền từ, sau lưng hắn còn có ba lão tăng khô gầy, lông mi trắng dài ngoằng, cơ hồ sắp rủ chạm mặt đất.
- Tiểu tử Thiên Duyên này cánh nhiên có được cơ duyên lớn như vậy trong Thiên Kiếm Tiên Sơn, nhanh thế đã đột phá rồi? Không sai không sai!
Lão hòa thượng sắc mặt hiền từ chính là trụ trì Tu Di sơn Vạn Phật tự, Liễu Phàm tôn giả, cũng là sư huynh của tiểu hòa thượng, lúc này nhìn có vẻ rất là cao hứng, dẫn theo ba vị lão tăng, từ trong hư không hạ xuống, thủ ở bên cạnh tiểu hòa thượng.
- Người Vương gia... Đệ tử Nguyên Thủy Ma Tông... Đây là khí tức của Cửu Chuyển Tiên Ma Kinh? Không ngờ nhiều năm vậy rồi, môn tiên kinh này cuối cùng đã xuất thế...
Ánh mắt Liễu Phàm tôn giả thâm thúy mà thanh triệt, chậm rãi quét qua Vương Vũ Thần, Đoan Mộc Hàn và Mộng Thương Sinh, sau cùng thoáng dừng lại giây phút trên thân Mộng Thương Sinh, thanh âm có phần kinh thán.
Ở trên người Mộng Thương Sinh phảng phất có được ma quang đen vô cùng nồng nặc, đen xen cùng với tiên quang huyễn lệ, hai thứ phân chia rõ ràng lại như đồng tông đồng nguyên, rất là thần kỳ.
- Ba vị thí chủ này đều có Phật duyên a!
Khắp người Liễu Phàm tôn giả tán phát ra quang mang lưu ly, nhìn ba người, mặt cười như nở hoa.
- Khái khái khái... Lão lừa ngốc Liễu Phàm, đừng đánh chủ ý lên người tôn tử ta!
Thanh âm già nua đột nhiên vang lên trong hư không, một lão giả tay cầm quải trượng, râu tóc bạc trắng, lưng khom còng được một thiếu nữ diệu linh dìu đỡ, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Liễu Phàm tôn giả.
- Hả? Lão thất phu, sao ngươi còn chưa chết? Tuổi tác lớn vậy rồi, không đi Tiên giới, không vào Địa phủ, còn ở lại nhân gian làm cái gì?
Ánh mắt Liễu Phàm tôn giả chợt lóe, khẽ cười nói.
- Ai... Tiên giới ngươi không phải không biết, cũng không phải nơi tốt đẹp gì! Còn Địa phủ, vì đôi cháu trai cháu gái này, ta không nỡ đi chết... Khái khái khái...
Lão giả tay cầm quải trượng đã quá già nua, trên người có một cỗ tử khí trầm trầm, nếp nhăn trên mặt phập phồng như sơn xuyên, trong ánh mắt vẩn đục lóe ra một tia tinh quang, vừa nói được hai câu liền bắt đầu ho khan kịch liệt.
- Ca ca đây là muốn đột phá?!
Thiếu nữ diệu linh bên người lão giả thân mặc một bộ váy hồng, da thịt trắng như tuyết, dung nhan tinh trí, nhìn qua rất tương tự Vương Vũ Thần, lúc này tròng mắt to xinh xắn khẽ chớp nháy, nhìn Vương Vũ Thần, trong ánh mắt hiện đầy vẻ kinh hỉ.
- Hừ! Cánh nhiên tự dưng học cái kiếm đạo rắm chó gì kia, chờ hắn tỉnh rồi để xem ta xử lý thế nào!
Sau một hồi tử tế ngắm nghía Vương Vũ Thần, sắc mặt lão giả tức thì đen lại, lấy nhãn lực của hắn, sao lại nhìn không ra Vương Vũ Thần đã giành được Thiên kiếm truyền thừa?
Lão giả và thiếu nữ diệu linh này chính là gia gia Vương Bào và muội muội Vương Tịch Mộ của Vương Vũ Thần!
- Ha ha ha... Không hổ là đồ nhi của ta, cường giả Chí Tôn nhỏ như vậy, e là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả a?
Lại một đạo thanh âm cuồng dã vang lên, trong hư không xuất hiện một nam tử trung niên thân mặc áo bào đen, khắp người cuồn cuộn ma khí, trong ánh mắt lấp lánh phong mang, sợi tóc phất phơ, tự có một loại khí độ vô pháp vô thiên.
Sau lưng hắn cũng có ba vị lão giả thân mặc giáp trụ đen sắc mặt lãnh tuấn cùng theo, khí tức trên người đều rất bao la, toàn là cường giả Chí Tôn.
Nam tử trung niên chính là đương đại tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông, Mạc Thiên Nhai!
Hắn cũng là sư tôn Đoan Mộc Hàn, tới đây tự nhiên là vì Đoan Mộc Hàn mà đến.
- Tiểu tử kia chính là Khương Tư Nam? Hắc hắc, Hồng Mông Tạo Hóa tháp a, nếu không phải hắn là đại ca của tiểu Hàn, chắc ta đã nhịn không được tưởng muốn xuống tay rồi!
Mạc Thiên Nhai nhìn Khương Tư Nam trong thiên kiếp nơi xa, nhếch miệng khẽ cười nói.
- A di đà Phật, Mạc thí chủ, Hồng Mông Tạo Hóa tháp chính là bảo vật của Thái Sơ Thiên đế, bảo vật có linh, tự nhiên sẽ chọn ra chủ nhân, những người này nhìn không thấu, vọng tưởng mưu đồ, sợ rằng phải chịu thiệt...
Liễu Phàm tôn giả bảo tướng trang nghiêm, chậm rãi nói.
- Hắc hắc, lão lừa ngốc, ngươi nói toàn là rắm chó!
Vương Bào chống quải trượng cười lên tỏ vẻ không đáng nói:
- Cái gì mà bảo vật có linh, Thái Sơ Thiên đế đều hồn phi phách tán, khí linh trong Hồng Mông Tạo Hóa tháp sớm đã tan biến, sở dĩ chưa ai giành được Hồng Mông Tạo Hóa tháp chẳng qua là bởi mạng bọn họ không đủ cứng, chịu không nổi nhân quả quá lớn của Hồng Mông Tạo Hóa tháp thôi!
- Có điều, hôm nay chú định phải có một trận đại chiến!
Liễu Phàm tôn giả khẽ thở dài một hơi, nét mặt trở nên vô cùng từ bi.
- Vậy lại chiến thôi! Ta cũng muốn nhìn xem, quần hùng trong thiên hạ này rốt cục có được phong thái như nào!
Mạc Thiên Nhai không chút để ý đáp nói, trong mắt lộ ra một mạt chiến ý cường liệt.
Ma khí khắp người hắn vọt thăng mà lên, tán phát ra khí tức hắc ám và bạo ngược, khiến cả người hắn nhìn qua như một tôn tuyệt thế ma chủ.
Ầm ầm!
Đồng thời với đó, nơi xa lôi đình chớp giật lóa mắt, chẳng bao lâu đã có hơn mười vị cường giả Chí Tôn chết ở trong tay Khương Tư Nam.
Khương Tư Nam cũng biết, mình tất phải tranh thủ thời gian, nếu những người này đã dám đến cướp đoạt Hồng Mông Tạo Hóa tháp, vậy thì dù giết bọn họ, Khương Tư Nam cũng chẳng có gánh nặng tâm lý gì hết.
Chỉ có tận hết khả năng diệt đi càng nhiều cường giả Chí Tôn, mới có thể đợi khi thiên kiếp tiêu tán, tình cảnh bản thân đỡ gian nan phần nào.
- Khương Tư Nam, ngươi giết hại Chí Tôn Thái Sơ đại thế giới như thế, theo ta thấy ngươi chính là ma tộc ngoại vực hóa thành, căn bản không xứng nắm giữ Hồng Mông Tạo Hóa tháp, đợi lúc toàn bộ cường giả Chí Tôn Thái Sơ đại thế giới hội tụ về đây, cũng là lúc ngươi chết không có chỗ chôn!
Một vị cường giả Chí Tôn gào rống giận dữ, cực tốc tháo chạy về nơi xa.
Chín chín trọng kiếp tuy khủng bố, nhưng Khương Tư Nam rốt cuộc chỉ có một người, trừ số ít cường giả Chí Tôn bị hắn giết không kịp trở tay lúc đầu, đến sau cường giả Chí Tôn đều kịp có phản ứng, đào ly khỏi phạm vi thiên kiếp bao phủ, Khương Tư Nam khó mà đuổi kịp được, thế nên càng về sau số Chí Tôn bị giết lại càng ít.