Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 1220: Âm thầm đánh lén
- Những người này là người nào? Cũng dám ở Thần Cấm Chi Địa động thủ, chẳng lẽ không sợ quy tắc chi lực nơi đây cắn trả sao?
Trong ánh mắt của Tử Hạnh Nhi cũng lộ ra một tia ngưng trọng, lên tiếng kinh hô nói.
Trên mặt Tử Đàn cũng lộ ra vẻ lo lắng, hắn và Tử Hạnh Nhi biết rõ Thần Cấm Chi Địa thần bí, quả thực là cấm khu, người bình thường tuyệt đối không dám ở này động thủ, nếu không sẽ khiến cắn trả thật lớn.
Nhưng thật không ngờ, bọn người đột nhiên giết ra này lại chán sống như vậy.
- Chỉ sợ bọn họ không phải người!
Khương Tư Nam thản nhiên nói, trong ánh mắt bắn ra hai đạo thần quang kim sắc.
Ở dưới ánh mắt của hắn lập loè, hơn mười thân ảnh đánh tới bọn hắn, xuyên thấu hào quang bao phủ ở trên thân thể, có thể chứng kiến ánh mắt kim loại lạnh thấu xương cùng ngốc trệ trong đó, cái này rõ ràng là hơn mười Khôi Lỗi!
Nhưng hơn mười Khôi Lỗi này chiến lực đều rất mạnh, đạt đến Hoàng giả đỉnh cấp, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Khương Tư Nam, tạo thành cho hắn uy hiếp thật lớn.
Phanh!
Huyết khí toàn thân Khương Tư Nam tràn ngập, hắn cũng không có vận chuyển pháp lực, mà toàn bộ bằng lực lượng thân thể vô cùng cường hãn, một quyền quét ngang ra, như Chân Long tung hoành thương khung, ba trường thương ám kim sắc trước mặt, lập tức bị hắn cuốn đi.
Oanh!
Thần lực vô tận bộc phát ra, ba Khôi Lỗi trước mặt bị Khương Tư Nam quét ngang, thần quang sáng chói chói mắt, tựa như một vòng mặt trời nổ tung, hơn mười Khôi Lỗi lập tức cuốn ngược quay về.
Mà giờ khắc này, Tử Hạnh Nhi cùng Tử Đàn cũng biết rõ Thần Cấm Chi Địa khủng bố, không dám sử dụng pháp lực cùng lực lượng nguyên thần, toàn bộ nhờ thân thể cường hãn của Yêu tộc, kéo lại hai Khôi Lỗi.
- Muốn dùng Khôi Lỗi đến bức bách ta bộc phát toàn lực, sau đó dẫn động Thần Cấm Chi Địa Pháp Tắc Chi Lực sao? Chỉ sợ các ngươi đánh sai bàn tính rồi!
Ánh mắt của Khương Tư Nam lạnh lẽo, dưới chân đột nhiên đập mạnh, lập tức tung thiên mà lên, tay niết vô địch quyền ấn, cũng không có điều động bất luận pháp lực hoặc lực lượng pháp tắc gì, chỉ bằng vào thân thể cường đại vượt qua Thượng Cổ hung thú, đánh về phía hơn mười Khôi Lỗi.
Oanh!
Khương Tư Nam cực kỳ cuồng dã, sợi tóc bay múa, cả người như một hung thú, một quyền từ trong hư không rơi xuống, trực tiếp quét ngang ra, như Chân Long vẫy đuôi, trực tiếp đánh bay Khôi Lỗi, sau đó đập vào một Khôi Lỗi khác, bay tứ tung trên trăm trượng, vô số phù văn nổ tung.
Ầm ầm!
Khương Tư Nam như hổ vào bầy dê, thế không thể đỡ, tuy hơn mười Khôi Lỗi hung hãn không sợ chết, nhưng ở dưới quyền ấn vô địch của Khương Tư Nam, rất nhanh tất cả đều thành một mảnh phế thiết.
Tử Hạnh Nhi cùng Tử Đàn đều âm thầm tắc luỡi, thân thể của Khương Tư Nam so với Yêu tộc còn phải mạnh hơn vô số lần, thật không biết quái thai này là tu luyện như thế nào, hai tỷ đệ đều đang âm thầm phỉ báng.
- Chúng ta nhanh ly khai nơi đây!
Tuy giải quyết hơn mười Khôi Lỗi này, nhưng trên mặt Khương Tư Nam lại không có một chút nhẹ nhàng, mà trở nên càng ngưng trọng, nhanh chóng lao đi.
- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!
Vừa lúc đó, một thanh âm lanh lảnh truyền vào trong đầu Khương Tư Nam, âm lãnh, quỷ dị, để cho Khương Tư Nam cảm giác được một hồi sởn hết cả gai ốc.
Oanh!
Đất cát chung quanh ầm ầm rung động, lưu sa như sóng biển phập phồng, ở dưới lưu sa, phảng phất như có rất nhiều tồn tại thần bí tiềm hành, một cỗ sát cơ ngưng trọng bao phủ địa vực, để cho Khương Tư Nam cùng Tử gia tỷ đệ đều biến sắc.
- Người nào? Bọn chuột nhắt dấu đầu lộ đuôi, cút ra đây cho ta!
Khuôn mặt của Tử Hạnh Nhi sương lạnh, nhìn về phía hư không quát lạnh lên.
- Khặc khặc... ở Thần Cấm Chi Địa, ta xem các ngươi nên làm cái gì bây giờ!
Thanh âm âm lãnh kia ở trong hư không vang lên, mang theo một tia trêu tức, phảng phất như ba người Khương Tư Nam đã trở thành con mồi của hắn.
Oanh!
Tất cả lưu sa đều nổ tung, ở dưới một loại lực lượng thần bí tác dụng, lập tức biến thành trên trăm người cát, tay cầm trường thương ố vàng, tuy thấy không rõ khuôn mặt, nhưng lại có một loại khắc nghiệt chi khí tràn ngập ra.
Trên trăm người cát vọt về phía ba người Khương Tư Nam, vậy cỗ khí thế cuồng bạo, tựa như thiên quân vạn mã lao nhanh, nhấc lên cuồng phong vô tận.
Nhưng thần bí nhân giấu ở âm thầm, cũng không có chạm đến pháp tắc của Thần Cấm Chi Địa, phảng phất như là dùng một loại thủ đoạn thần bí, để cho lưu sa hóa thành binh giáp chinh chiến.
Oanh!
Khương Tư Nam một quyền oanh đến, quyền cương mênh mông cuồn cuộn, hào quang sáng chói, lập tức thì có một người cát bị oanh toái, Tử Hạnh Nhi cùng Tử Đàn cũng đồng thời ra tay, những người cát kia còn không có cứng rắn như Khôi Lỗi, lập tức bị nổ nát.
- Vậy mà dễ dàng như vậy?
Ánh mắt Tử Hạnh Nhi lóe lên, cảm giác được những người cát này cũng quá yếu chút ít.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt bọn hắn liền đại biến.
Ông!
Một mảnh hào quang sáng chói lập loè, những người cát bị oanh toái trên mặt đất kia nhúc nhích, vậy mà lập tức hóa thành một người cát hoàn hảo không tổn hao gì, tiếp tục hung hãn không sợ chết vọt lên.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, đại địa chung quanh cũng bắt đầu chấn động, khí tức sát lục tràn ngập, nơi đây cát vàng đầy trời, ở trong mơ hồ, Khương Tư Nam phảng phất như chứng kiến có thiên quân vạn mã lao nhanh mà đến.
Cuồng phong gào thét, lưu sa chung quanh đang run rẩy kịch liệt, sau đó bị một cổ lực lượng thần bí dẫn dắt, lập tức hóa thành một người cát, hội tụ thành đại quân, đánh về phía ba người Khương Tư Nam ở trung ương nhất.
- Những người cát này vậy mà đánh không chết?
Sắc mặt của Tử Hạnh Nhi lập tức trở nên có chút trắng bệch, nàng chưa từng phát hiện vậy mà gặp được sự tình quỷ dị như thế.
Những người cát này căn bản đánh không chết, tuy chiến lực yếu chút ít, nhưng có chiến lực Hoàng giả, ngàn vạn, thậm chí trên trăm vạn người cát vây công, ba người bọn họ coi như là càng lợi hại, cũng có thời điểm kiệt lực.
- Ngươi đến cùng là người nào? Đến cùng muốn làm gì?
Tử Đàn nhịn không được lên tiếng giận dữ hét.
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam có vầng sáng thần bí lập loè, mơ hồ có bảy đạo quang điểm nhàn nhạt hiển hiện, hắn nhìn về phía đại quân người cát mênh mông trước mắt, lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ.
- Ta là ai? Chẳng lẽ ngươi đoán không được sao? Khặc khặc... Thức thời, liền ngoan ngoãn giao ra Tử Quang Vân Anh, bằng không mà nói, hôm nay Thần Cấm Chi Địa này chính là nơi táng thân của các ngươi!
Trong hư không thanh âm bén nhọn mà âm lãnh có chút phiêu hốt bất định, vang lên bên tai ba người Tử Hạnh Nhi.
- Các ngươi... Các ngươi là đồng bọn của Thiên Tù Tinh Tướng, các ngươi là người Tiên Đế Minh?
Tử Hạnh Nhi biến sắc, lên tiếng kinh hô nói.
- Coi như ngươi thông minh! Tuy tiểu tử bên cạnh ngươi chiến lực không tệ, thậm chí ngay cả Thiên Tù Tinh Tướng cũng có thể đánh bại, nhưng ở trong Thần Cấm Chi Địa, các ngươi căn bản không cách nào vận dụng Nguyên Thần cùng pháp lực, chỉ bằng vào lực lượng thân thể, các ngươi lại có thể chống bao lâu? Ngoan ngoãn giao Tử Quang Vân Anh ra đây!
Thanh âm âm lãnh kia nói.
Trong ánh mắt của Tử Hạnh Nhi cũng lộ ra một tia ngưng trọng, lên tiếng kinh hô nói.
Trên mặt Tử Đàn cũng lộ ra vẻ lo lắng, hắn và Tử Hạnh Nhi biết rõ Thần Cấm Chi Địa thần bí, quả thực là cấm khu, người bình thường tuyệt đối không dám ở này động thủ, nếu không sẽ khiến cắn trả thật lớn.
Nhưng thật không ngờ, bọn người đột nhiên giết ra này lại chán sống như vậy.
- Chỉ sợ bọn họ không phải người!
Khương Tư Nam thản nhiên nói, trong ánh mắt bắn ra hai đạo thần quang kim sắc.
Ở dưới ánh mắt của hắn lập loè, hơn mười thân ảnh đánh tới bọn hắn, xuyên thấu hào quang bao phủ ở trên thân thể, có thể chứng kiến ánh mắt kim loại lạnh thấu xương cùng ngốc trệ trong đó, cái này rõ ràng là hơn mười Khôi Lỗi!
Nhưng hơn mười Khôi Lỗi này chiến lực đều rất mạnh, đạt đến Hoàng giả đỉnh cấp, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Khương Tư Nam, tạo thành cho hắn uy hiếp thật lớn.
Phanh!
Huyết khí toàn thân Khương Tư Nam tràn ngập, hắn cũng không có vận chuyển pháp lực, mà toàn bộ bằng lực lượng thân thể vô cùng cường hãn, một quyền quét ngang ra, như Chân Long tung hoành thương khung, ba trường thương ám kim sắc trước mặt, lập tức bị hắn cuốn đi.
Oanh!
Thần lực vô tận bộc phát ra, ba Khôi Lỗi trước mặt bị Khương Tư Nam quét ngang, thần quang sáng chói chói mắt, tựa như một vòng mặt trời nổ tung, hơn mười Khôi Lỗi lập tức cuốn ngược quay về.
Mà giờ khắc này, Tử Hạnh Nhi cùng Tử Đàn cũng biết rõ Thần Cấm Chi Địa khủng bố, không dám sử dụng pháp lực cùng lực lượng nguyên thần, toàn bộ nhờ thân thể cường hãn của Yêu tộc, kéo lại hai Khôi Lỗi.
- Muốn dùng Khôi Lỗi đến bức bách ta bộc phát toàn lực, sau đó dẫn động Thần Cấm Chi Địa Pháp Tắc Chi Lực sao? Chỉ sợ các ngươi đánh sai bàn tính rồi!
Ánh mắt của Khương Tư Nam lạnh lẽo, dưới chân đột nhiên đập mạnh, lập tức tung thiên mà lên, tay niết vô địch quyền ấn, cũng không có điều động bất luận pháp lực hoặc lực lượng pháp tắc gì, chỉ bằng vào thân thể cường đại vượt qua Thượng Cổ hung thú, đánh về phía hơn mười Khôi Lỗi.
Oanh!
Khương Tư Nam cực kỳ cuồng dã, sợi tóc bay múa, cả người như một hung thú, một quyền từ trong hư không rơi xuống, trực tiếp quét ngang ra, như Chân Long vẫy đuôi, trực tiếp đánh bay Khôi Lỗi, sau đó đập vào một Khôi Lỗi khác, bay tứ tung trên trăm trượng, vô số phù văn nổ tung.
Ầm ầm!
Khương Tư Nam như hổ vào bầy dê, thế không thể đỡ, tuy hơn mười Khôi Lỗi hung hãn không sợ chết, nhưng ở dưới quyền ấn vô địch của Khương Tư Nam, rất nhanh tất cả đều thành một mảnh phế thiết.
Tử Hạnh Nhi cùng Tử Đàn đều âm thầm tắc luỡi, thân thể của Khương Tư Nam so với Yêu tộc còn phải mạnh hơn vô số lần, thật không biết quái thai này là tu luyện như thế nào, hai tỷ đệ đều đang âm thầm phỉ báng.
- Chúng ta nhanh ly khai nơi đây!
Tuy giải quyết hơn mười Khôi Lỗi này, nhưng trên mặt Khương Tư Nam lại không có một chút nhẹ nhàng, mà trở nên càng ngưng trọng, nhanh chóng lao đi.
- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!
Vừa lúc đó, một thanh âm lanh lảnh truyền vào trong đầu Khương Tư Nam, âm lãnh, quỷ dị, để cho Khương Tư Nam cảm giác được một hồi sởn hết cả gai ốc.
Oanh!
Đất cát chung quanh ầm ầm rung động, lưu sa như sóng biển phập phồng, ở dưới lưu sa, phảng phất như có rất nhiều tồn tại thần bí tiềm hành, một cỗ sát cơ ngưng trọng bao phủ địa vực, để cho Khương Tư Nam cùng Tử gia tỷ đệ đều biến sắc.
- Người nào? Bọn chuột nhắt dấu đầu lộ đuôi, cút ra đây cho ta!
Khuôn mặt của Tử Hạnh Nhi sương lạnh, nhìn về phía hư không quát lạnh lên.
- Khặc khặc... ở Thần Cấm Chi Địa, ta xem các ngươi nên làm cái gì bây giờ!
Thanh âm âm lãnh kia ở trong hư không vang lên, mang theo một tia trêu tức, phảng phất như ba người Khương Tư Nam đã trở thành con mồi của hắn.
Oanh!
Tất cả lưu sa đều nổ tung, ở dưới một loại lực lượng thần bí tác dụng, lập tức biến thành trên trăm người cát, tay cầm trường thương ố vàng, tuy thấy không rõ khuôn mặt, nhưng lại có một loại khắc nghiệt chi khí tràn ngập ra.
Trên trăm người cát vọt về phía ba người Khương Tư Nam, vậy cỗ khí thế cuồng bạo, tựa như thiên quân vạn mã lao nhanh, nhấc lên cuồng phong vô tận.
Nhưng thần bí nhân giấu ở âm thầm, cũng không có chạm đến pháp tắc của Thần Cấm Chi Địa, phảng phất như là dùng một loại thủ đoạn thần bí, để cho lưu sa hóa thành binh giáp chinh chiến.
Oanh!
Khương Tư Nam một quyền oanh đến, quyền cương mênh mông cuồn cuộn, hào quang sáng chói, lập tức thì có một người cát bị oanh toái, Tử Hạnh Nhi cùng Tử Đàn cũng đồng thời ra tay, những người cát kia còn không có cứng rắn như Khôi Lỗi, lập tức bị nổ nát.
- Vậy mà dễ dàng như vậy?
Ánh mắt Tử Hạnh Nhi lóe lên, cảm giác được những người cát này cũng quá yếu chút ít.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt bọn hắn liền đại biến.
Ông!
Một mảnh hào quang sáng chói lập loè, những người cát bị oanh toái trên mặt đất kia nhúc nhích, vậy mà lập tức hóa thành một người cát hoàn hảo không tổn hao gì, tiếp tục hung hãn không sợ chết vọt lên.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, đại địa chung quanh cũng bắt đầu chấn động, khí tức sát lục tràn ngập, nơi đây cát vàng đầy trời, ở trong mơ hồ, Khương Tư Nam phảng phất như chứng kiến có thiên quân vạn mã lao nhanh mà đến.
Cuồng phong gào thét, lưu sa chung quanh đang run rẩy kịch liệt, sau đó bị một cổ lực lượng thần bí dẫn dắt, lập tức hóa thành một người cát, hội tụ thành đại quân, đánh về phía ba người Khương Tư Nam ở trung ương nhất.
- Những người cát này vậy mà đánh không chết?
Sắc mặt của Tử Hạnh Nhi lập tức trở nên có chút trắng bệch, nàng chưa từng phát hiện vậy mà gặp được sự tình quỷ dị như thế.
Những người cát này căn bản đánh không chết, tuy chiến lực yếu chút ít, nhưng có chiến lực Hoàng giả, ngàn vạn, thậm chí trên trăm vạn người cát vây công, ba người bọn họ coi như là càng lợi hại, cũng có thời điểm kiệt lực.
- Ngươi đến cùng là người nào? Đến cùng muốn làm gì?
Tử Đàn nhịn không được lên tiếng giận dữ hét.
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam có vầng sáng thần bí lập loè, mơ hồ có bảy đạo quang điểm nhàn nhạt hiển hiện, hắn nhìn về phía đại quân người cát mênh mông trước mắt, lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ.
- Ta là ai? Chẳng lẽ ngươi đoán không được sao? Khặc khặc... Thức thời, liền ngoan ngoãn giao ra Tử Quang Vân Anh, bằng không mà nói, hôm nay Thần Cấm Chi Địa này chính là nơi táng thân của các ngươi!
Trong hư không thanh âm bén nhọn mà âm lãnh có chút phiêu hốt bất định, vang lên bên tai ba người Tử Hạnh Nhi.
- Các ngươi... Các ngươi là đồng bọn của Thiên Tù Tinh Tướng, các ngươi là người Tiên Đế Minh?
Tử Hạnh Nhi biến sắc, lên tiếng kinh hô nói.
- Coi như ngươi thông minh! Tuy tiểu tử bên cạnh ngươi chiến lực không tệ, thậm chí ngay cả Thiên Tù Tinh Tướng cũng có thể đánh bại, nhưng ở trong Thần Cấm Chi Địa, các ngươi căn bản không cách nào vận dụng Nguyên Thần cùng pháp lực, chỉ bằng vào lực lượng thân thể, các ngươi lại có thể chống bao lâu? Ngoan ngoãn giao Tử Quang Vân Anh ra đây!
Thanh âm âm lãnh kia nói.