Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 1098: Quan báo tư thù
Mà trong ánh mắt của Khương Tư Nam thì lộ ra một cỗ phong mang, hắn lập tức tung thiên mà lên, tốc độ nhanh đến cực hạn, toàn thân có Lôi quang lập loè, biển lửa lao nhanh, một quyền hạo hạo đãng đãng ngang trời mà đến.
Một quyền này mênh mông vô tận, tựa như một vòng Thái Dương xuất hiện ở trong hư không, hoành đẩy nhật nguyệt tinh thần mà đến, quyền mang khủng bố tạo thành quyền cương thế giới, diễn biến nhiều loại tạo hóa, trực tiếp cùng Tụ Lý Càn Khôn của Tổ Tân đụng vào nhau.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, hư không răng rắc một tiếng rạn nứt, hào quang vô tận quét ngang tứ phương, Khương Tư Nam kêu rên một tiếng, trực tiếp từ trong hư không cuốn ngược quay về.
Mà Tụ Lý Càn Khôn của Tổ Tân cũng lập tức tan vỡ, để cho trong ánh mắt Tổ Tân lộ ra vẻ kinh nghi.
Vừa rồi tuy Tụ Lý Càn Khôn là thần thông vô thượng không trọn vẹn, nhưng dùng cảnh giới của hắn hôm nay thi triển ra, coi như là Hoàng giả cũng bị bắt, nhưng thật không ngờ lại bị một Vương giả phá vỡ.
Khương Tư Nam cảm giác được lục phủ ngũ tạng có chút chấn động, nhưng thoáng điều tức thoáng một phát liền khôi phục như lúc ban đầu, ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng, có một loại chiến ý xông lên trời.
Vừa ra tay, Khương Tư Nam đã biết rõ hôm nay mình khẳng định còn không phải đối thủ của Tổ Tân, nhưng nếu có thể cùng đối thủ như vậy đọ sức một phen, nhất định rất có giúp ích, bởi vậy hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, toàn thân bốc lên chiến ý.
Đối với Khương Tư Nam một quyền phá vỡ Tụ Lý Càn Khôn của Tổ Tân, đám người Khương Ngọc Khanh cũng có chút ít sợ hãi thán phục, khiếp sợ chiến lực của Khương Tư Nam khủng bố.
- Tiểu tử, ngươi là Khương Tư Nam?
Ánh mắt Tổ Tân lóe lên, lộ ra một tia phong mang lợi hại.
Ngay thời điểm pháp lực toàn thân Tổ Tân cuồng bạo tràn ngập, muốn tiếp tục động thủ, một thanh âm giống như sấm sét ở trong hư không ầm ầm nổ vang.
- Ai dám động đệ tử Khương tộc ta?
Xa xa phong vân phiên cổn, thần quang rừng rực chói mắt, tựa như hai đợt thần dương ngang trời mà đến, nhanh như điện chớp, hạo hạo đãng đãng hàng lâm ở chỗ này.
Đó là hai trung niên nhân khôi ngô giống như sư tử, mặc chiến giáp màu đen, khuôn mặt cương nghị, nhãn quang như điện, thân bối một thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm, tản mát ra khí tức khủng bố.
- Khương Thiên Tuyệt cùng Khương Địa Diệt?
Ánh mắt Tổ Tân lóe lên, trong ánh mắt lộ ra một tia cảnh giác.
- Hai người các ngươi không phải đã đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sao? Vì sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ cãi lời quân lệnh sao?
Tổ Tân không có lại nhìn đám người Khương Tư Nam, mà cùng Khương Thiên Tuyệt Khương Địa Diệt xa xa tương đối, lẫn nhau tầm đó phảng phất như có ánh lửa thoáng hiện.
- Nếu như hai người chúng ta thật sự đi ra ngoài, chỉ sợ hôm nay đệ tử Khương tộc ta sẽ bị ngươi khi dễ rồi! Đường đường một trong ba mươi sáu Đại thống lĩnh, vậy mà khi dễ một đám tiểu hài tử, thật sự là chẳng biết xấu hổ!
Khương Thiên Tuyệt lạnh lùng cười nói.
- Không sai! Đệ tử Khương tộc ta muốn gia nhập quân đội, hay trở thành tán tu là quyền lợi của bọn hắn, coi như gia nhập quân đội cũng là gia nhập quân đội Khương tộc ta, Hống Thiên Quân ngươi cũng dám đến cướp người? Tin lão tử trực tiếp tiêu diệt mấy tên tiểu tử của Tổ tộc các ngươi hay không?
Ánh mắt của Khương Địa Diệt tràn ngập sát khí quét nhìn đám người Tổ tộc, đám thiên tài kia sắc mặt trắng bệch, cảm giác toàn thân phát lạnh.
Phải biết rằng, coi như là ở trong ba mươi sáu Đại thống lĩnh, Khương Thiên Tuyệt cùng Khương Địa Diệt cũng là tồn tại nổi danh nhất, tuy tu vi chiến lực của bọn hắn không phải mạnh nhất, nhưng bọn họ là huynh đệ nổi danh dốc sức liều mạng, coi như gặp cường giả Chí Tôn của Ngoại Vực dị tộc, cũng hung hãn không sợ chết xông lên, dù chết cũng phải xé đối phương một lớp da.
Coi như là Tổ Tân đối với bọn hắn cũng hết sức kiêng kỵ, sợ hai người này điên lên, thật sự liều lĩnh giết thiên tài của Tổ tộc, đó cũng là đại phiền toái.
- Thiên Tuyệt Địa Diệt, Khương tộc các ngươi thật sự là càng ngày càng không chịu nổi, cái gọi là thiên tài Khương tộc cũng chỉ là tu vi Vương giả, thực đến trên chiến trường, chỉ sợ là kết cục thập tử vô sinh! Bổn tọa trưng binh, là có thủ dụ của Nguyên Soái, đệ tử Khương tộc thì như thế nào? Có thể gia nhập Hống Thiên Quân ta, đó là vinh hạnh của bọn hắn!
Trong ánh mắt Tổ Tân lộ ra một tia hàn mang, lạnh lùng nói.
- Ta nhổ vào!
Khương Thiên Tuyệt lập tức chửi tục, khinh thường nhìn Tổ Tân nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết, sở dĩ Tổ Tân ngươi tới đây, chỉ sợ là đến tìm Khương Tư Nam phiền toái a? Đừng cho là ta không biết, ở trong Hắc Sơn đại chiến, đệ đệ các ngươi chỉ sợ cũng chết không ít nha? Hiện tại muốn tìm Khương Tư Nam báo thù, quan báo tư thù, ta ngược lại muốn nhìn ngươi giải thích với Nguyên Soái hội như thế nào!
Ánh mắt Tổ Tân lóe lên, dứt khoát không hề che dấu sát cơ trong ánh mắt, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Khương Tư Nam một lát, sau đó chậm rãi nói:
- Đệ đệ của bổn tọa chết, bổn tọa tự nhiên sẽ vì hắn báo thù, nhưng sẽ không quan báo tư thù, Thiên Tuyệt Địa Diệt, chuyện hôm nay, chúng ta đến Nguyên Soái hội rồi nói sau!
Nói xong Tổ Tân cưỡi Kim Mao Hống, mang theo một đám thiên tài Tổ tộc đi ra.
Nhìn bóng lưng Tổ Tân ly khai, trong ánh mắt Khương Tư Nam cũng lộ ra một tia lãnh mang.
Trách không được hắn cảm giác được Tổ Tân này tận lực nhằm vào mình, nguyên lai ở Hắc Sơn sơn mạch, đệ đệ của Tổ Tân chết ở đó, xem ra hẳn là một trong mấy Hoàng giả bị mình giết chết, trách không được Tổ Tân sẽ nhằm vào mình như thế!
- Tư Nam, không nên nghĩ quá nhiều, ở trong Thái Dương Thánh Thành, Tổ tộc còn không dám làm càn! Nhưng các ngươi đi lên chiến trường Thiên Ngoại Thiên, về sau gặp mặt rất nhiều nguy hiểm, nhất là thời điểm đi chiến trường, nhất định phải cẩn thận một chút, không chỉ phải phòng bị Ngoại Vực dị tộc, càng phải phòng bị người Tổ tộc cùng Sư tộc!
Khương Thiên Tuyệt nhìn Khương Tư Nam cùng đám người Khương Ngọc Khanh, trịnh trọng nói.
- Vâng, lão tổ!
Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, đối với người Tổ tộc phản ứng hắn đã sớm liệu đến, nếu như đã trở thành cừu địch, vậy nếu ở Ngoại Vực chiến trường gặp được, Khương Tư Nam tự nhiên sẽ không nhân từ nương tay.
- Tốt rồi, đi thôi! Các ngươi đều là lần đầu tiên đến chiến trường Thiên Ngoại Thiên, ta đến giới thiệu Thái Dương Thánh Thành cho các ngươi thoáng một phát!
Một quyền này mênh mông vô tận, tựa như một vòng Thái Dương xuất hiện ở trong hư không, hoành đẩy nhật nguyệt tinh thần mà đến, quyền mang khủng bố tạo thành quyền cương thế giới, diễn biến nhiều loại tạo hóa, trực tiếp cùng Tụ Lý Càn Khôn của Tổ Tân đụng vào nhau.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, hư không răng rắc một tiếng rạn nứt, hào quang vô tận quét ngang tứ phương, Khương Tư Nam kêu rên một tiếng, trực tiếp từ trong hư không cuốn ngược quay về.
Mà Tụ Lý Càn Khôn của Tổ Tân cũng lập tức tan vỡ, để cho trong ánh mắt Tổ Tân lộ ra vẻ kinh nghi.
Vừa rồi tuy Tụ Lý Càn Khôn là thần thông vô thượng không trọn vẹn, nhưng dùng cảnh giới của hắn hôm nay thi triển ra, coi như là Hoàng giả cũng bị bắt, nhưng thật không ngờ lại bị một Vương giả phá vỡ.
Khương Tư Nam cảm giác được lục phủ ngũ tạng có chút chấn động, nhưng thoáng điều tức thoáng một phát liền khôi phục như lúc ban đầu, ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng, có một loại chiến ý xông lên trời.
Vừa ra tay, Khương Tư Nam đã biết rõ hôm nay mình khẳng định còn không phải đối thủ của Tổ Tân, nhưng nếu có thể cùng đối thủ như vậy đọ sức một phen, nhất định rất có giúp ích, bởi vậy hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, toàn thân bốc lên chiến ý.
Đối với Khương Tư Nam một quyền phá vỡ Tụ Lý Càn Khôn của Tổ Tân, đám người Khương Ngọc Khanh cũng có chút ít sợ hãi thán phục, khiếp sợ chiến lực của Khương Tư Nam khủng bố.
- Tiểu tử, ngươi là Khương Tư Nam?
Ánh mắt Tổ Tân lóe lên, lộ ra một tia phong mang lợi hại.
Ngay thời điểm pháp lực toàn thân Tổ Tân cuồng bạo tràn ngập, muốn tiếp tục động thủ, một thanh âm giống như sấm sét ở trong hư không ầm ầm nổ vang.
- Ai dám động đệ tử Khương tộc ta?
Xa xa phong vân phiên cổn, thần quang rừng rực chói mắt, tựa như hai đợt thần dương ngang trời mà đến, nhanh như điện chớp, hạo hạo đãng đãng hàng lâm ở chỗ này.
Đó là hai trung niên nhân khôi ngô giống như sư tử, mặc chiến giáp màu đen, khuôn mặt cương nghị, nhãn quang như điện, thân bối một thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm, tản mát ra khí tức khủng bố.
- Khương Thiên Tuyệt cùng Khương Địa Diệt?
Ánh mắt Tổ Tân lóe lên, trong ánh mắt lộ ra một tia cảnh giác.
- Hai người các ngươi không phải đã đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sao? Vì sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ cãi lời quân lệnh sao?
Tổ Tân không có lại nhìn đám người Khương Tư Nam, mà cùng Khương Thiên Tuyệt Khương Địa Diệt xa xa tương đối, lẫn nhau tầm đó phảng phất như có ánh lửa thoáng hiện.
- Nếu như hai người chúng ta thật sự đi ra ngoài, chỉ sợ hôm nay đệ tử Khương tộc ta sẽ bị ngươi khi dễ rồi! Đường đường một trong ba mươi sáu Đại thống lĩnh, vậy mà khi dễ một đám tiểu hài tử, thật sự là chẳng biết xấu hổ!
Khương Thiên Tuyệt lạnh lùng cười nói.
- Không sai! Đệ tử Khương tộc ta muốn gia nhập quân đội, hay trở thành tán tu là quyền lợi của bọn hắn, coi như gia nhập quân đội cũng là gia nhập quân đội Khương tộc ta, Hống Thiên Quân ngươi cũng dám đến cướp người? Tin lão tử trực tiếp tiêu diệt mấy tên tiểu tử của Tổ tộc các ngươi hay không?
Ánh mắt của Khương Địa Diệt tràn ngập sát khí quét nhìn đám người Tổ tộc, đám thiên tài kia sắc mặt trắng bệch, cảm giác toàn thân phát lạnh.
Phải biết rằng, coi như là ở trong ba mươi sáu Đại thống lĩnh, Khương Thiên Tuyệt cùng Khương Địa Diệt cũng là tồn tại nổi danh nhất, tuy tu vi chiến lực của bọn hắn không phải mạnh nhất, nhưng bọn họ là huynh đệ nổi danh dốc sức liều mạng, coi như gặp cường giả Chí Tôn của Ngoại Vực dị tộc, cũng hung hãn không sợ chết xông lên, dù chết cũng phải xé đối phương một lớp da.
Coi như là Tổ Tân đối với bọn hắn cũng hết sức kiêng kỵ, sợ hai người này điên lên, thật sự liều lĩnh giết thiên tài của Tổ tộc, đó cũng là đại phiền toái.
- Thiên Tuyệt Địa Diệt, Khương tộc các ngươi thật sự là càng ngày càng không chịu nổi, cái gọi là thiên tài Khương tộc cũng chỉ là tu vi Vương giả, thực đến trên chiến trường, chỉ sợ là kết cục thập tử vô sinh! Bổn tọa trưng binh, là có thủ dụ của Nguyên Soái, đệ tử Khương tộc thì như thế nào? Có thể gia nhập Hống Thiên Quân ta, đó là vinh hạnh của bọn hắn!
Trong ánh mắt Tổ Tân lộ ra một tia hàn mang, lạnh lùng nói.
- Ta nhổ vào!
Khương Thiên Tuyệt lập tức chửi tục, khinh thường nhìn Tổ Tân nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết, sở dĩ Tổ Tân ngươi tới đây, chỉ sợ là đến tìm Khương Tư Nam phiền toái a? Đừng cho là ta không biết, ở trong Hắc Sơn đại chiến, đệ đệ các ngươi chỉ sợ cũng chết không ít nha? Hiện tại muốn tìm Khương Tư Nam báo thù, quan báo tư thù, ta ngược lại muốn nhìn ngươi giải thích với Nguyên Soái hội như thế nào!
Ánh mắt Tổ Tân lóe lên, dứt khoát không hề che dấu sát cơ trong ánh mắt, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Khương Tư Nam một lát, sau đó chậm rãi nói:
- Đệ đệ của bổn tọa chết, bổn tọa tự nhiên sẽ vì hắn báo thù, nhưng sẽ không quan báo tư thù, Thiên Tuyệt Địa Diệt, chuyện hôm nay, chúng ta đến Nguyên Soái hội rồi nói sau!
Nói xong Tổ Tân cưỡi Kim Mao Hống, mang theo một đám thiên tài Tổ tộc đi ra.
Nhìn bóng lưng Tổ Tân ly khai, trong ánh mắt Khương Tư Nam cũng lộ ra một tia lãnh mang.
Trách không được hắn cảm giác được Tổ Tân này tận lực nhằm vào mình, nguyên lai ở Hắc Sơn sơn mạch, đệ đệ của Tổ Tân chết ở đó, xem ra hẳn là một trong mấy Hoàng giả bị mình giết chết, trách không được Tổ Tân sẽ nhằm vào mình như thế!
- Tư Nam, không nên nghĩ quá nhiều, ở trong Thái Dương Thánh Thành, Tổ tộc còn không dám làm càn! Nhưng các ngươi đi lên chiến trường Thiên Ngoại Thiên, về sau gặp mặt rất nhiều nguy hiểm, nhất là thời điểm đi chiến trường, nhất định phải cẩn thận một chút, không chỉ phải phòng bị Ngoại Vực dị tộc, càng phải phòng bị người Tổ tộc cùng Sư tộc!
Khương Thiên Tuyệt nhìn Khương Tư Nam cùng đám người Khương Ngọc Khanh, trịnh trọng nói.
- Vâng, lão tổ!
Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, đối với người Tổ tộc phản ứng hắn đã sớm liệu đến, nếu như đã trở thành cừu địch, vậy nếu ở Ngoại Vực chiến trường gặp được, Khương Tư Nam tự nhiên sẽ không nhân từ nương tay.
- Tốt rồi, đi thôi! Các ngươi đều là lần đầu tiên đến chiến trường Thiên Ngoại Thiên, ta đến giới thiệu Thái Dương Thánh Thành cho các ngươi thoáng một phát!