Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 1038: Chú Đạo Chân Giải
- Ha ha ha... Trớ Chú Nguyên Châu, Chú Đạo Chân Giải, rốt cục để ta lấy được! Các ngươi rất vinh hạnh có thể trở thành tế phẩm của hai kiện chí bảo này, chỉ cần cắn nuốt các ngươi, ta có thể cởi bỏ phong ấn của Chú Đạo Chân Giải, đến lúc đó ta chính là thiên hạ đệ nhất nhân của Thái Sơ Đại Thế Giới!
Tần đại sư cười điên cuồng, nhìn về phía bốn người Xà Cơ cùng Huyết Đầu Đà lộ ra thần sắc tàn nhẫn.
- Trớ Chú Nguyên Châu, Chú Đạo Chân Giải, đó là cái gì? Tần đại sư, ngươi đến cùng muốn làm gì?
Xà Cơ biến sắc, trong ánh mắt bốn người bọn họ đều lộ ra thần sắc kinh khủng, nguyền rủa chi lực trong cơ thể bộc phát, tăng thêm hạt châu và hắc thư kia tác dụng, bốn người bọn họ đều thành dê đợi làm thịt, giờ phút này không có chút lực lượng trở tay.
Hơn nữa, máu huyết, pháp lực thậm chí Nguyên Thần lực trong cơ thể bốn người không ngừng bị hắc thư thôn phệ, để cho bốn người bọn họ cảm nhận được một cỗ tử vong uy hiếp.
- Hắc hắc, cũng được, hôm nay ta liền cho các ngươi chết minh bạch!
Tần đại sư cười nói, nhìn năm người trôi nổi trên hư không, phảng phất như rất hài lòng kiệt tác của mình, khẽ mĩm cười nói.
- Xà Cơ, ngươi minh bạch cũng quá muộn! Ngươi nói không sai, sở dĩ ta mang bọn ngươi đến Huyền Thiên động phủ, cũng không phải bởi vì ta cần các ngươi tới phá trận hoặc làm cái gì, bởi vì trong Huyền Thiên động phủ này hết thảy ta đều rất rõ ràng, nếu muốn tầm bảo, các ngươi cho rằng ta sẽ ngốc đến dẫn sói vào nhà, đến phân đi bảo vật nơi đây sao? Sở dĩ ta mang bọn ngươi đến, là vì ta cần các ngươi tới hiến tế, giúp ta cởi bỏ phong ấn của Trớ Chú Nguyên Châu cùng Chú Đạo Chân Giải!
- Hiến tế?
Xà Cơ, Huyết Đầu Đà cùng Kiều Khôn Kiều Phi đều nhịn không được rùng mình một cái, trong ánh mắt lộ ra thần sắc khó coi.
- Tại sao lại chọn chúng ta tới hiến tế? Cái gọi là Trớ Chú Nguyên Châu cùng Chú Đạo Chân Giải rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là thạch châu cùng hắc thư này sao?
Xà Cơ có chút không cam lòng hỏi.
- Ngươi đoán không sai!
Tần đại sư lạnh lùng cười nói:
- Tại đây xác thực là Huyền Thiên Chí Tôn lưu lại động phủ, nhưng lại không phải tọa hóa chi địa của hắn! Năm ngàn năm trước Huyền Thiên Chí Tôn tung hoành thiên hạ, trở thành Thái Sơ Đại Thế Giới thiên hạ đệ nhất nhân, ngoại trừ bởi vì hắn là một tuyệt thế Kiếm Tu, thần thông vô địch, rất nhiều người lại không biết, Huyền Thiên Chí Tôn còn chiếm được Thượng Cổ chú đạo truyền thừa!
- Thượng Cổ chú đạo truyền thừa sao?
Trong nội tâm Khương Tư Nam hơi động một chút, hắn thật không ngờ còn có nguyên nhân như thế.
- Thượng Cổ chú đạo bác đại tinh thâm, quỷ dị khó lường, có thể trực tiếp dẫn động lực lượng Thiên Đạo, ngôn xuất pháp tùy, sát nhân ở trong lúc vô hình, vô cùng huyền diệu, chính là thủ đoạn ẩn giấu của Huyền Thiên Chí Tôn, chỉ là người biết rõ hắn đạt được chú đạo truyền thừa đều đã bị chết! Thạch châu này là Trớ Chú Nguyên Châu, có thể câu thông chú đạo Bản Nguyên, bộc phát ra nguyền rủa chi lực khủng bố, đừng nói các ngươi, coi như là cường giả Chí Tôn cũng chịu không được! Hắc thư kia là Chú Đạo Chân Giải, cũng là chú đạo truyền thừa nguyên vẹn! Hai đồ vật này, mới là chí bảo vô thượng mà Huyền Thiên Chí Tôn lưu lại!
Trên mặt Tần đại sư lộ ra một tia đắc ý nói:
- Sở dĩ chọn trúng các ngươi, là bởi vì các ngươi đều là tán tu, coi như mất tích cũng không khiến người chú ý! Mà mở ra Trớ Chú Nguyên Châu cùng Chú Đạo Chân Giải, cần hiến tế, cho nên muốn trách, cũng chỉ có thể trách mạng của các ngươi không tốt!
- Vậy tiểu tử kia thì sao? Hắn chỉ là chúng ta ngẫu nhiên gặp được, hơn nữa là Vương giả trung kỳ, cực kỳ nhỏ yếu, vì sao ngươi lại dẫn hắn tới nơi này?
Trong ánh mắt Xà Cơ lộ ra một tia tuyệt vọng, nhưng vẫn còn có chút không cam lòng nói.
- Hắc hắc, về phần tiểu tử này xuất hiện, ta cũng thật không ngờ! Chỉ là chỉ sợ các ngươi cũng không biết, tiểu tử này thật không đơn giản, một thân huyết khí vô cùng hùng hậu, có thể so với Chân Long, còn mạnh hơn mấy người các ngươi, Trớ Chú Nguyên Châu cần huyết khí thuần chính nhất, cho nên tiểu tử này so với các ngươi càng thêm phù hợp! Ta mặc kệ tiểu tử này là người nào, chỉ cần đi vào Huyền Thiên động phủ, tất cả tánh mạng của các ngươi đã không ở trong tay của mình rồi, mà là do ta định đoạt!
Thanh âm của Tần đại sư cực kỳ bá khí, có một loại thiên hạ đều ở trong tay mình khống chế.
Nói đến đây, Xà Cơ, Huyết Đầu Đà, Kiều Khôn cùng Kiều Phi cũng xem như triệt để hiểu rõ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Bọn hắn biết rõ, hôm nay sợ rằng vô luận như thế nào bốn người mình cũng phải chết ở chỗ này rồi, đã trở thành tế phẩm của hai kiện chú đạo chí bảo.
- Tần đại sư, ta là đệ tử của Tu Di sơn Vạn Phật Tự, nếu ngươi dám giết ta, Vạn Phật Tự nhất định sẽ đuổi giết ngươi chí tử, đến lúc đó hai kiện chú đạo chí bảo này cũng sẽ rơi vào tay Vạn Phật Tự ta, nếu thức thời, vậy thì ngoan ngoãn thả ta ra, nếu không hậu quả chính ngươi minh bạch!
Trong ánh mắt Huyết Đầu Đà huyết quang lập loè, bỗng nhiên ở mi tâm của hắn xuất hiện một chữ Vạn, tản mát ra Phật quang thuần khiết to lớn.
- Cái gì? Tu Di sơn Vạn Phật Tự Thánh Địa?
Ánh mắt Tần đại sư chấn động, lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng lập tức liền khôi phục như lúc ban đầu, hắn lạnh lùng cười nói:
- Vạn Phật Tự thì như thế nào? Hôm nay đừng nói ngươi là đệ tử Vạn Phật Thánh Địa, coi như ngươi là đệ tử của Thánh Địa đệ nhất thiên hạ… Thái Sơ Thánh Địa, vậy cũng phải chết!
Tuy Tần đại sư kiêng kị Thánh Địa, nhưng hắn cũng biết khẳng định không thể thả Huyết Đầu Đà, bằng không mà nói hậu hoạn vô cùng.
- Cuối cùng còn có một vấn đề, vì sao ngươi biết rõ ràng như vậy?
Xà Cơ lên tiếng hỏi.
- Hắc hắc, vấn đề này hỏi thật hay! Đúng rồi, ta sao sẽ rõ ràng như vậy, bởi vì ta là hậu nhân của Huyền Thiên Chí Tôn! Ta hao hết tâm tư, tìm hơn một ngàn năm, mới tìm được tổ tiên lưu lại tin tức, sau đó tìm đọc vô số điển tịch, mới tìm được Huyền Thiên động phủ, cho nên cái này vốn là đồ vật ta nên được, các ngươi cũng có thể nhắm mắt rồi!
Tần đại sư lạnh lùng cười nói.
Trong lòng Khương Tư Nam cũng có chút sợ hãi thán phục, thật không ngờ Tần đại sư này có quan hệ với Huyền Thiên Chí Tôn, từ lúc mở ra đại môn, Khương Tư Nam chứng kiến Tần đại sư sử dụng kiếm phù cùng máu huyết trong cơ thể mình mở ra, cũng đã cảm giác được huyết mạch của Tần đại sư này không đơn giản, có lẽ có chút quan hệ với Huyền Thiên Chí Tôn, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật.
Tần đại sư cười điên cuồng, nhìn về phía bốn người Xà Cơ cùng Huyết Đầu Đà lộ ra thần sắc tàn nhẫn.
- Trớ Chú Nguyên Châu, Chú Đạo Chân Giải, đó là cái gì? Tần đại sư, ngươi đến cùng muốn làm gì?
Xà Cơ biến sắc, trong ánh mắt bốn người bọn họ đều lộ ra thần sắc kinh khủng, nguyền rủa chi lực trong cơ thể bộc phát, tăng thêm hạt châu và hắc thư kia tác dụng, bốn người bọn họ đều thành dê đợi làm thịt, giờ phút này không có chút lực lượng trở tay.
Hơn nữa, máu huyết, pháp lực thậm chí Nguyên Thần lực trong cơ thể bốn người không ngừng bị hắc thư thôn phệ, để cho bốn người bọn họ cảm nhận được một cỗ tử vong uy hiếp.
- Hắc hắc, cũng được, hôm nay ta liền cho các ngươi chết minh bạch!
Tần đại sư cười nói, nhìn năm người trôi nổi trên hư không, phảng phất như rất hài lòng kiệt tác của mình, khẽ mĩm cười nói.
- Xà Cơ, ngươi minh bạch cũng quá muộn! Ngươi nói không sai, sở dĩ ta mang bọn ngươi đến Huyền Thiên động phủ, cũng không phải bởi vì ta cần các ngươi tới phá trận hoặc làm cái gì, bởi vì trong Huyền Thiên động phủ này hết thảy ta đều rất rõ ràng, nếu muốn tầm bảo, các ngươi cho rằng ta sẽ ngốc đến dẫn sói vào nhà, đến phân đi bảo vật nơi đây sao? Sở dĩ ta mang bọn ngươi đến, là vì ta cần các ngươi tới hiến tế, giúp ta cởi bỏ phong ấn của Trớ Chú Nguyên Châu cùng Chú Đạo Chân Giải!
- Hiến tế?
Xà Cơ, Huyết Đầu Đà cùng Kiều Khôn Kiều Phi đều nhịn không được rùng mình một cái, trong ánh mắt lộ ra thần sắc khó coi.
- Tại sao lại chọn chúng ta tới hiến tế? Cái gọi là Trớ Chú Nguyên Châu cùng Chú Đạo Chân Giải rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là thạch châu cùng hắc thư này sao?
Xà Cơ có chút không cam lòng hỏi.
- Ngươi đoán không sai!
Tần đại sư lạnh lùng cười nói:
- Tại đây xác thực là Huyền Thiên Chí Tôn lưu lại động phủ, nhưng lại không phải tọa hóa chi địa của hắn! Năm ngàn năm trước Huyền Thiên Chí Tôn tung hoành thiên hạ, trở thành Thái Sơ Đại Thế Giới thiên hạ đệ nhất nhân, ngoại trừ bởi vì hắn là một tuyệt thế Kiếm Tu, thần thông vô địch, rất nhiều người lại không biết, Huyền Thiên Chí Tôn còn chiếm được Thượng Cổ chú đạo truyền thừa!
- Thượng Cổ chú đạo truyền thừa sao?
Trong nội tâm Khương Tư Nam hơi động một chút, hắn thật không ngờ còn có nguyên nhân như thế.
- Thượng Cổ chú đạo bác đại tinh thâm, quỷ dị khó lường, có thể trực tiếp dẫn động lực lượng Thiên Đạo, ngôn xuất pháp tùy, sát nhân ở trong lúc vô hình, vô cùng huyền diệu, chính là thủ đoạn ẩn giấu của Huyền Thiên Chí Tôn, chỉ là người biết rõ hắn đạt được chú đạo truyền thừa đều đã bị chết! Thạch châu này là Trớ Chú Nguyên Châu, có thể câu thông chú đạo Bản Nguyên, bộc phát ra nguyền rủa chi lực khủng bố, đừng nói các ngươi, coi như là cường giả Chí Tôn cũng chịu không được! Hắc thư kia là Chú Đạo Chân Giải, cũng là chú đạo truyền thừa nguyên vẹn! Hai đồ vật này, mới là chí bảo vô thượng mà Huyền Thiên Chí Tôn lưu lại!
Trên mặt Tần đại sư lộ ra một tia đắc ý nói:
- Sở dĩ chọn trúng các ngươi, là bởi vì các ngươi đều là tán tu, coi như mất tích cũng không khiến người chú ý! Mà mở ra Trớ Chú Nguyên Châu cùng Chú Đạo Chân Giải, cần hiến tế, cho nên muốn trách, cũng chỉ có thể trách mạng của các ngươi không tốt!
- Vậy tiểu tử kia thì sao? Hắn chỉ là chúng ta ngẫu nhiên gặp được, hơn nữa là Vương giả trung kỳ, cực kỳ nhỏ yếu, vì sao ngươi lại dẫn hắn tới nơi này?
Trong ánh mắt Xà Cơ lộ ra một tia tuyệt vọng, nhưng vẫn còn có chút không cam lòng nói.
- Hắc hắc, về phần tiểu tử này xuất hiện, ta cũng thật không ngờ! Chỉ là chỉ sợ các ngươi cũng không biết, tiểu tử này thật không đơn giản, một thân huyết khí vô cùng hùng hậu, có thể so với Chân Long, còn mạnh hơn mấy người các ngươi, Trớ Chú Nguyên Châu cần huyết khí thuần chính nhất, cho nên tiểu tử này so với các ngươi càng thêm phù hợp! Ta mặc kệ tiểu tử này là người nào, chỉ cần đi vào Huyền Thiên động phủ, tất cả tánh mạng của các ngươi đã không ở trong tay của mình rồi, mà là do ta định đoạt!
Thanh âm của Tần đại sư cực kỳ bá khí, có một loại thiên hạ đều ở trong tay mình khống chế.
Nói đến đây, Xà Cơ, Huyết Đầu Đà, Kiều Khôn cùng Kiều Phi cũng xem như triệt để hiểu rõ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Bọn hắn biết rõ, hôm nay sợ rằng vô luận như thế nào bốn người mình cũng phải chết ở chỗ này rồi, đã trở thành tế phẩm của hai kiện chú đạo chí bảo.
- Tần đại sư, ta là đệ tử của Tu Di sơn Vạn Phật Tự, nếu ngươi dám giết ta, Vạn Phật Tự nhất định sẽ đuổi giết ngươi chí tử, đến lúc đó hai kiện chú đạo chí bảo này cũng sẽ rơi vào tay Vạn Phật Tự ta, nếu thức thời, vậy thì ngoan ngoãn thả ta ra, nếu không hậu quả chính ngươi minh bạch!
Trong ánh mắt Huyết Đầu Đà huyết quang lập loè, bỗng nhiên ở mi tâm của hắn xuất hiện một chữ Vạn, tản mát ra Phật quang thuần khiết to lớn.
- Cái gì? Tu Di sơn Vạn Phật Tự Thánh Địa?
Ánh mắt Tần đại sư chấn động, lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng lập tức liền khôi phục như lúc ban đầu, hắn lạnh lùng cười nói:
- Vạn Phật Tự thì như thế nào? Hôm nay đừng nói ngươi là đệ tử Vạn Phật Thánh Địa, coi như ngươi là đệ tử của Thánh Địa đệ nhất thiên hạ… Thái Sơ Thánh Địa, vậy cũng phải chết!
Tuy Tần đại sư kiêng kị Thánh Địa, nhưng hắn cũng biết khẳng định không thể thả Huyết Đầu Đà, bằng không mà nói hậu hoạn vô cùng.
- Cuối cùng còn có một vấn đề, vì sao ngươi biết rõ ràng như vậy?
Xà Cơ lên tiếng hỏi.
- Hắc hắc, vấn đề này hỏi thật hay! Đúng rồi, ta sao sẽ rõ ràng như vậy, bởi vì ta là hậu nhân của Huyền Thiên Chí Tôn! Ta hao hết tâm tư, tìm hơn một ngàn năm, mới tìm được tổ tiên lưu lại tin tức, sau đó tìm đọc vô số điển tịch, mới tìm được Huyền Thiên động phủ, cho nên cái này vốn là đồ vật ta nên được, các ngươi cũng có thể nhắm mắt rồi!
Tần đại sư lạnh lùng cười nói.
Trong lòng Khương Tư Nam cũng có chút sợ hãi thán phục, thật không ngờ Tần đại sư này có quan hệ với Huyền Thiên Chí Tôn, từ lúc mở ra đại môn, Khương Tư Nam chứng kiến Tần đại sư sử dụng kiếm phù cùng máu huyết trong cơ thể mình mở ra, cũng đã cảm giác được huyết mạch của Tần đại sư này không đơn giản, có lẽ có chút quan hệ với Huyền Thiên Chí Tôn, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật.