Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 1034: Huyền Thiên động phủ
Răng rắc!
Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, hoa sen nổ tung, Xà Cơ kêu rên một tiếng rút lui, ăn hết thiệt thòi. Chỉ thấy từ trong hư không xuất hiện một hung thú bộ dáng Viên Hầu, chỉ cao cỡ nửa người, nhưng hai cánh tay thật dài, bộ lông toàn thân màu đen, trong ánh mắt để lộ ra phong mang khát máu.
Sưu sưu sưu!
Tiên quang tràn ngập, che đậy tầm mắt mọi người, phảng phất như bao phủ trong đại trận, lập tức lại có vài thanh âm xé gió mà đến, hơn mười hung thú đủ loại kiểu dáng từ bốn phương tám hướng phóng tới, vây quanh sáu người ở trung ương.
- Chư vị, những cái này hẳn là Yêu thú thủ hộ Huyền Thiên động phủ, thực lực rất mạnh, chúng ta liên thủ giết bọn chúng đi!
Đôi mắt đẹp của Xà Cơ hàm sương, có một cỗ sát khí tràn ngập ra, trong tay nàng lóe lên hào quang, xuất hiện một trường tiên, bảo quang óng ánh, có hỏa diễm màu đen ở trong đó lập loè, xem xét liền là một kiện Linh khí rất cường đại.
- Giết!
Huyết Đầu Đà nhãn quang lóe lên, giơ thiền trượng trong tay, trong lúc nhất thời huyết sắc quang mang đại tác, trong đó tích chứa một tia Phật Quang thuần khiết bình thản, dùng uy thế Hoành Tảo Thiên Quân, đuổi giết một hung thú hổ hình!
Rầm rầm rầm!
Hung thú hổ hình cao bảy tám trượng, da lông màu trắng như tơ lụa, sát khí toàn thân xông lên trời, nhãn quang lạnh như băng, cái đuôi như thần đao, cắt bỏ hư không, có một đạo đao cương khủng bố đánh úp lại, trực tiếp đụng vào thiền trượng, đồng thời hung thú hổ hình nhảy dựng lên, cực kỳ linh hoạt, lộ ra miệng lớn dính máu, nuốt về phía Huyết Đầu Đà.
Huyết Đầu Đà cùng hung thú hổ hình giao thủ vài chục lần, ở trong hư không liên tiếp va chạm, thần quang nổ tung, Yêu khí cuồn cuộn.
Một bên khác, Kiều Khôn cùng Kiều Phi cũng rút ra một thanh chiến đao đen nhánh, đồng thời ngăn cản trước mặt ba bốn hung thú, hai người bọn họ ánh đao rét lạnh, kết cấu có độ, đối với đao đạo thần thông chìm đắm sâu đậm, hơn nữa hai hai phối hợp, bộc phát ra uy lực vô cùng khủng bố.
Về phần Tần đại sư, thì trong tay xuất hiện một khối ngọc bội huyết sắc, lơ lửng ở trên đỉnh đầu, tản mát ra hào quang nhu hòa, những hung thú kia giống như cực kỳ kiêng kị ngọc bội này, ở bên cạnh hắn lắc lư, nhưng lại không dám xông lên.
Khương Tư Nam cũng giả vờ giả vịt rút ra một thanh trường kiếm, tìm một hung thú thoạt nhìn bèo bọt nhất, là một thanh sắc Yêu Lang, cùng nó du đấu.
Hơn mười hung thú, yếu nhất là Yêu Vương, mạnh nhất đều là Yêu Hoàng, vô cùng cường đại, nhất là Viên Hầu đại chiến với Xà Cơ, cùng hổ hình hung thú đại chiến với Huyết Đầu Đà, còn có Yêu thú đại chiến với Kiều Khôn Kiều Phi, đều vô cùng cường đại, để cho mấy người bọn họ cảm giác được rất cố sức.
- Chư vị không nên ham chiến, những cái này đều là hung thú không có linh trí, tuy cường đại nhưng lại không có trí tuệ, chỉ cần chúng ta xông qua thông đạo này, liền an toàn!
Tần đại sư nhìn mọi người hô lớn, một ngựa đi đầu, cực tốc chạy đi.
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, giả bộ như liên tiếp bại lui, nhưng lại một mực theo sau Tần đại sư, Tần đại sư có chút kinh ngạc nhìn hắn, thật không ngờ tiểu tử này lại rất thông minh, biết rõ mình có để ngọc bội cho hung thú kiêng kị, bởi vậy một mực đi theo mình.
Nhưng cũng tốt, nếu Khương Tư Nam chết ở chỗ này thật đúng là đáng tiếc, dù sao giữ lại hắn còn có tác dụng.
Mà Huyết Đầu Đà cùng đám người Xà Cơ thấy một màn như vậy, cơ hồ phiền muộn muốn hộc máu, bọn hắn ở phía sau khổ chiến, nhưng Huyết Đầu Đà ngược lại tốt, những con hung thú này đều sợ hắn, bốn người bọn họ cũng không ham chiến, cực tốc chạy trốn.
Ầm ầm!
Sau lưng hung thú đuổi tới, đại địa run rẩy, hư không ầm ầm, tiên vụ chung quanh bị mang tất cả không còn, mọi người một mực chạy tới trên quảng trường, bầy Hoang Thú sau lưng mới ngừng lại, phảng phất như không dám vào Thanh Ngọc quảng trường, nhìn mọi người nhe răng trợn mắt, trong ánh mắt lộ ra hung quang.
Chứng kiến sắc mặt của Xà Cơ cùng Huyết Đầu Đà đều rất khó xem, Tần đại sư tự nhiên biết rõ nguyên nhân gì, vội vàng giải thích nói:
- Các vị, ngọc bội này chính là một kiện dị bảo ta ngẫu nhiên lấy được, nghe nói bên trong có khí tức Thánh Thú, có thể khu trục những hung thú không có linh trí kia, nhưng đối với những Yêu thú có trí tuệ lại không có tác dụng gì, hơn nữa cũng chỉ khiến chúng nó kiêng kị mà thôi, ngọc bội kia chỉ có thể che chở một người, cho nên kính xin chư vị đừng nên trách!
- Hừ! Chúng ta nào dám trách móc, Tần đại sư thâm tàng bất lộ, bảo vật vô số, xem ra vì Huyền Thiên động phủ đã sớm có chuẩn bị đầy đủ, chỉ là hi vọng sau này nếu Tần đại sư biết có tình huống nguy hiểm, kính xin kịp thời nói cho chúng ta biết, nếu không nói không chừng chúng ta chết như thế nào cũng không biết!
Huyết Đầu Đà lạnh lùng nói, trong nội tâm cực kỳ nén giận, nếu ở bên ngoài, hắn đã sớm bóp chết Tần đại sư rồi, hôm nay vì bảo tàng của Huyền Thiên Chí Tôn, không thể không nén giận.
Tần đại sư khúm núm, liên tục đồng ý.
Khương Tư Nam một mực ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, hắn sớm cảm giác được, tuy Tần đại sư biểu hiện ra rất hòa thuận, rất cung kính, nhưng thực chất đã có một loại lãnh ý.
Mà đám người Xà Cơ cũng lá mặt lá trái với Tần đại sư, những người này lục đục với nhau, đồng minh yếu ớt này chỉ sợ vừa được bảo vật của Huyền Thiên Chí Tôn, liền sẽ lập tức vạch mặt.
- Trước đừng cãi cọ! Quảng trường này giống như có chút không đúng!
Ánh mắt của Xà Cơ bỗng nhiên lóe lên, đôi mắt đẹp cảnh giác nhìn về bốn phía, chậm rãi nói.
Vù vù!
Mọi người cũng cả kinh, phảng phất như loáng thoáng nghe được tiếng gió gào thét, sau đó bọn hắn chứng kiến, bốn phía Thanh Ngọc quảng trường, có bốn trụ Thanh Ngọc điêu thành cây cột, phía trên khắc rất nhiều đẩu văn huyền ảo, giờ phút này bắt đầu sáng lên, sau đó có một mảnh hư ảnh, đánh úp về phía mọi người.
- Đây là đồ quỷ gì?
Huyết Đầu Đà oanh qua một quyền, quyền cương huyết sắc phá không, nhưng không có tác dụng gì, nó đánh về phía Huyết Đầu Đà như trước, trong lòng Huyết Đầu Đà có kiêng kỵ, vội vàng trốn tránh.
Vù vù!
Trên cây cột, dật tán hư ảnh càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng rậm rạp chằng chịt, tràn đầy cả quảng trường, những hư ảnh kia xem ra giống như bóng người, có mặt người ngốc trệ, còn có tứ chi kỳ dị, giờ phút này phiêu đãng trong gió, như U Linh, lao về phía mọi người.
Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, hoa sen nổ tung, Xà Cơ kêu rên một tiếng rút lui, ăn hết thiệt thòi. Chỉ thấy từ trong hư không xuất hiện một hung thú bộ dáng Viên Hầu, chỉ cao cỡ nửa người, nhưng hai cánh tay thật dài, bộ lông toàn thân màu đen, trong ánh mắt để lộ ra phong mang khát máu.
Sưu sưu sưu!
Tiên quang tràn ngập, che đậy tầm mắt mọi người, phảng phất như bao phủ trong đại trận, lập tức lại có vài thanh âm xé gió mà đến, hơn mười hung thú đủ loại kiểu dáng từ bốn phương tám hướng phóng tới, vây quanh sáu người ở trung ương.
- Chư vị, những cái này hẳn là Yêu thú thủ hộ Huyền Thiên động phủ, thực lực rất mạnh, chúng ta liên thủ giết bọn chúng đi!
Đôi mắt đẹp của Xà Cơ hàm sương, có một cỗ sát khí tràn ngập ra, trong tay nàng lóe lên hào quang, xuất hiện một trường tiên, bảo quang óng ánh, có hỏa diễm màu đen ở trong đó lập loè, xem xét liền là một kiện Linh khí rất cường đại.
- Giết!
Huyết Đầu Đà nhãn quang lóe lên, giơ thiền trượng trong tay, trong lúc nhất thời huyết sắc quang mang đại tác, trong đó tích chứa một tia Phật Quang thuần khiết bình thản, dùng uy thế Hoành Tảo Thiên Quân, đuổi giết một hung thú hổ hình!
Rầm rầm rầm!
Hung thú hổ hình cao bảy tám trượng, da lông màu trắng như tơ lụa, sát khí toàn thân xông lên trời, nhãn quang lạnh như băng, cái đuôi như thần đao, cắt bỏ hư không, có một đạo đao cương khủng bố đánh úp lại, trực tiếp đụng vào thiền trượng, đồng thời hung thú hổ hình nhảy dựng lên, cực kỳ linh hoạt, lộ ra miệng lớn dính máu, nuốt về phía Huyết Đầu Đà.
Huyết Đầu Đà cùng hung thú hổ hình giao thủ vài chục lần, ở trong hư không liên tiếp va chạm, thần quang nổ tung, Yêu khí cuồn cuộn.
Một bên khác, Kiều Khôn cùng Kiều Phi cũng rút ra một thanh chiến đao đen nhánh, đồng thời ngăn cản trước mặt ba bốn hung thú, hai người bọn họ ánh đao rét lạnh, kết cấu có độ, đối với đao đạo thần thông chìm đắm sâu đậm, hơn nữa hai hai phối hợp, bộc phát ra uy lực vô cùng khủng bố.
Về phần Tần đại sư, thì trong tay xuất hiện một khối ngọc bội huyết sắc, lơ lửng ở trên đỉnh đầu, tản mát ra hào quang nhu hòa, những hung thú kia giống như cực kỳ kiêng kị ngọc bội này, ở bên cạnh hắn lắc lư, nhưng lại không dám xông lên.
Khương Tư Nam cũng giả vờ giả vịt rút ra một thanh trường kiếm, tìm một hung thú thoạt nhìn bèo bọt nhất, là một thanh sắc Yêu Lang, cùng nó du đấu.
Hơn mười hung thú, yếu nhất là Yêu Vương, mạnh nhất đều là Yêu Hoàng, vô cùng cường đại, nhất là Viên Hầu đại chiến với Xà Cơ, cùng hổ hình hung thú đại chiến với Huyết Đầu Đà, còn có Yêu thú đại chiến với Kiều Khôn Kiều Phi, đều vô cùng cường đại, để cho mấy người bọn họ cảm giác được rất cố sức.
- Chư vị không nên ham chiến, những cái này đều là hung thú không có linh trí, tuy cường đại nhưng lại không có trí tuệ, chỉ cần chúng ta xông qua thông đạo này, liền an toàn!
Tần đại sư nhìn mọi người hô lớn, một ngựa đi đầu, cực tốc chạy đi.
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, giả bộ như liên tiếp bại lui, nhưng lại một mực theo sau Tần đại sư, Tần đại sư có chút kinh ngạc nhìn hắn, thật không ngờ tiểu tử này lại rất thông minh, biết rõ mình có để ngọc bội cho hung thú kiêng kị, bởi vậy một mực đi theo mình.
Nhưng cũng tốt, nếu Khương Tư Nam chết ở chỗ này thật đúng là đáng tiếc, dù sao giữ lại hắn còn có tác dụng.
Mà Huyết Đầu Đà cùng đám người Xà Cơ thấy một màn như vậy, cơ hồ phiền muộn muốn hộc máu, bọn hắn ở phía sau khổ chiến, nhưng Huyết Đầu Đà ngược lại tốt, những con hung thú này đều sợ hắn, bốn người bọn họ cũng không ham chiến, cực tốc chạy trốn.
Ầm ầm!
Sau lưng hung thú đuổi tới, đại địa run rẩy, hư không ầm ầm, tiên vụ chung quanh bị mang tất cả không còn, mọi người một mực chạy tới trên quảng trường, bầy Hoang Thú sau lưng mới ngừng lại, phảng phất như không dám vào Thanh Ngọc quảng trường, nhìn mọi người nhe răng trợn mắt, trong ánh mắt lộ ra hung quang.
Chứng kiến sắc mặt của Xà Cơ cùng Huyết Đầu Đà đều rất khó xem, Tần đại sư tự nhiên biết rõ nguyên nhân gì, vội vàng giải thích nói:
- Các vị, ngọc bội này chính là một kiện dị bảo ta ngẫu nhiên lấy được, nghe nói bên trong có khí tức Thánh Thú, có thể khu trục những hung thú không có linh trí kia, nhưng đối với những Yêu thú có trí tuệ lại không có tác dụng gì, hơn nữa cũng chỉ khiến chúng nó kiêng kị mà thôi, ngọc bội kia chỉ có thể che chở một người, cho nên kính xin chư vị đừng nên trách!
- Hừ! Chúng ta nào dám trách móc, Tần đại sư thâm tàng bất lộ, bảo vật vô số, xem ra vì Huyền Thiên động phủ đã sớm có chuẩn bị đầy đủ, chỉ là hi vọng sau này nếu Tần đại sư biết có tình huống nguy hiểm, kính xin kịp thời nói cho chúng ta biết, nếu không nói không chừng chúng ta chết như thế nào cũng không biết!
Huyết Đầu Đà lạnh lùng nói, trong nội tâm cực kỳ nén giận, nếu ở bên ngoài, hắn đã sớm bóp chết Tần đại sư rồi, hôm nay vì bảo tàng của Huyền Thiên Chí Tôn, không thể không nén giận.
Tần đại sư khúm núm, liên tục đồng ý.
Khương Tư Nam một mực ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, hắn sớm cảm giác được, tuy Tần đại sư biểu hiện ra rất hòa thuận, rất cung kính, nhưng thực chất đã có một loại lãnh ý.
Mà đám người Xà Cơ cũng lá mặt lá trái với Tần đại sư, những người này lục đục với nhau, đồng minh yếu ớt này chỉ sợ vừa được bảo vật của Huyền Thiên Chí Tôn, liền sẽ lập tức vạch mặt.
- Trước đừng cãi cọ! Quảng trường này giống như có chút không đúng!
Ánh mắt của Xà Cơ bỗng nhiên lóe lên, đôi mắt đẹp cảnh giác nhìn về bốn phía, chậm rãi nói.
Vù vù!
Mọi người cũng cả kinh, phảng phất như loáng thoáng nghe được tiếng gió gào thét, sau đó bọn hắn chứng kiến, bốn phía Thanh Ngọc quảng trường, có bốn trụ Thanh Ngọc điêu thành cây cột, phía trên khắc rất nhiều đẩu văn huyền ảo, giờ phút này bắt đầu sáng lên, sau đó có một mảnh hư ảnh, đánh úp về phía mọi người.
- Đây là đồ quỷ gì?
Huyết Đầu Đà oanh qua một quyền, quyền cương huyết sắc phá không, nhưng không có tác dụng gì, nó đánh về phía Huyết Đầu Đà như trước, trong lòng Huyết Đầu Đà có kiêng kỵ, vội vàng trốn tránh.
Vù vù!
Trên cây cột, dật tán hư ảnh càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng rậm rạp chằng chịt, tràn đầy cả quảng trường, những hư ảnh kia xem ra giống như bóng người, có mặt người ngốc trệ, còn có tứ chi kỳ dị, giờ phút này phiêu đãng trong gió, như U Linh, lao về phía mọi người.