Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 1015: Mạnh nhất quyết đấu (1)
- Hôm nay Lam gia chúng ta thắng hay thua, còn phải xem kết quả cuối cùng nhất, không phải ngươi có thể định đoạt, nhưng ta biết rõ trận thứ hai này ngươi thua không thể nghi ngờ!
Trên mặt Lam Nguyên Đức lộ ra tự tin cường đại, để cho thần sắc của Ngọc Cuồng Lôi càng khó coi.
Lam Nguyên Đức là Đan Vương đỉnh cấp, mà Ngọc Cuồng Lôi chỉ là Đan Vương Cao cấp, cả hai chênh lệch căn bản chính là khó có thể đền bù, cho nên trận tỷ thí này, trên thực tế Ngọc Cuồng Lôi đã thua.
Oanh!
Hai đạo Đan Đỉnh xích sắc bay lên, Lam Nguyên Đức cùng Ngọc Cuồng Lôi nhìn nhau, đều đứng ở trước Đan Đỉnh của mình.
300 loại Linh Dược đủ kiểu dáng xuất hiện, hai người đều là Tông Sư, đối với đan đạo có tạo nghệ sâu đậm, chỉ thấy xích hà bay tán loạn, Hỏa Long tràn ngập, phù văn lượn lờ, thủ pháp huyền ảo để người xem hoa mắt.
Nhất là Thủy Hỏa Tôi Đan thánh pháp của Lam Nguyên Đức, Huyền Nguyên Trọng Thủy cùng Địa Hỏa đan vào, tản mát ra lực lượng kỳ dị, chẳng những rèn luyện Linh Dược óng ánh bất nhiễm, còn lợi dụng Âm Dương Chi Lực, Long Hổ tương tế, kích phát linh tính cường đại nhất của Linh Dược.
Hai người quyết đấu luyện đan, mọi người đều xem vui vẻ thoải mái, coi như là Khương Tư Nam cũng có chút tán thưởng, được lợi rất nhiều.
Cuối cùng trong Đan Đỉnh Linh Đan ngưng hình, bị Đan Kiếp rừng rực bao vây, trận đan đạo quyết đấu này cũng đến khâu cuối cùng.
Ngọc Cuồng Lôi luyện chế ra ba viên Minh Ngọc thần đan, đều là Linh Đan Vương phẩm cao cấp, có thể loại trừ Tâm Ma, trợ giúp Tu Chân giả tiến vào ngộ đạo cảnh, cực kỳ bất phàm.
Mà Lam Nguyên Đức luyện chế vẫn là Long Hổ Luyện Tâm Đan, ba viên kim quang sáng chói, nhưng đều là Linh Đan Vương phẩm đỉnh cấp, để cho ánh mắt của Lam Tương Hàm tỏa sáng, học được không ít đồ vật.
Cuối cùng không hề nghi ngờ, coi như là Từ trưởng lão tâm hướng Ngọc gia, cũng chỉ có thể phán định trận này Lam gia thắng lợi!
- Thắng, chúng ta thắng!
Lam Ngọc Nhi hoan hô tung tăng như chim sẻ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ rừng rực, cực kỳ hưng phấn.
- Tư Nam, đa tạ ngươi!
Trong mắt to xinh đẹp của Lam Tương Hàm tràn đầy vẻ cảm kích, rất nghiêm túc nói.
Khương Tư Nam thì khẽ mĩm cười nói:
- Trước đừng cảm tạ sớm như vậy, chờ ta giúp ngươi thắng trận thứ ba, ngươi lại cám ơn ta cũng không muộn!
Tuy Lam Nguyên Đức thắng trận thứ hai, hiện tại hai phe ngang tay, trận thứ ba mấu chốt nhất tiến đến, đã đến quyết định thành bại một cuộc tỷ thí, tất cả mọi người hai nhà Lam Ngọc trở nên có chút khẩn trương lên.
Trận thứ ba quyết đấu, sớm định ra quy tắc là có thể do khách khanh của hai nhà xuất chiến, cũng có thể do người hai nhà xuất chiến.
Bên Lam gia, đám người Lam Nguyên Đức đã cực kỳ tín nhiệm Khương Tư Nam, bởi vậy trận chiến quyết định này, tự nhiên là giao cho Khương Tư Nam.
Mà Ngọc gia thì có chút ngoài dự đoán mọi người.
Ngọc Khê từ trên hư không cất bước đi xuống, một thân áo trắng, dáng người thon dài, tiêu sái không bị trói buộc, trên khuôn mặt anh tuấn, mục như tinh thần, sáng chói chói mắt, nhàn nhạt rơi vào trên người Khương Tư Nam.
- Tuy ta không biết lai lịch của ngươi, nhưng ngươi không nên tổn thương đại ca ta!
Thanh âm của Ngọc Khê rất ôn hòa, bạch y thắng tuyết, tóc dài rối tung, ánh mặt trời rơi vào trên người, có một loại hào quang óng ánh, Tiên quang nhàn nhạt lượn lờ, tựa như Trích Tiên, phảng phất như thiên địa sủng nhi.
Hắn tao nhã, trên mặt treo dáng tươi cười nhàn nhạt, nhưng trong thanh âm lại có một loại bá khí chân thật đáng tin.
Khương Tư Nam phảng phất như từ trên người Ngọc Khê thấy được thân ảnh của Đế Nhất, nam tử hoàn mỹ vô khuyết như vậy, tuy cuối cùng chết ở trong tay mình, nhưng giống nhau trần thế bất nhiễm, cực kỳ hoàn mỹ.
Nhưng so với Đế Nhất, Ngọc Khê lại càng chân thật một tí, bớt chút khí chất thần bí, càng giống như thiên chi kiêu tử tụ tập vạn chúng sủng ái, dù hắn cố ý che dấu, nhưng Khương Tư Nam vẫn thấy được trong ánh mắt hắn lạnh lùng cùng cao ngạo.
- Hắn không chọc đến ta, ta tự nhiên sẽ không đả thương hắn, nếu như không có người cứu hắn, giờ phút này hắn đã chết!
Khương Tư Nam bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn thẳng Ngọc Khê, không có e ngại, cũng không có kiêu căng, có chỉ là một loại bình bình đạm đạm, phảng phất như đối mặt một người bình thường.
- Ngươi rất cuồng!
Ánh mắt Ngọc Khê ngưng tụ, thoáng như Cửu Thiên chân hỏa thăng lên trời, thần mang sáng chói bắn ra, muốn rung chuyển tinh thần của Khương Tư Nam.
Nhưng ánh mắt của Khương Tư Nam vô cùng thâm thúy, tựa như Tinh Không, bao dung vạn vật, Ngọc Khê mờ ám không có thể làm cho hắn có chút động dung.
- Hôm nay ta đại biểu Lam gia tham gia trận tỷ thí thứ ba, nếu ngươi muốn chiến, sau tỷ thí đan đạo ta và ngươi chiến một trận!
Khương Tư Nam nhàn nhạt nói, hắn từ trên người Ngọc Khê cảm nhận được một loại khí tức rừng rực, hiển nhiên trên người Ngọc Khê này có một loại thiên địa linh hỏa, hơn nữa cực kỳ phù hợp công pháp hắn tu luyện.
Nhưng mặc kệ Ngọc Khê như thế nào, ở Khương Tư Nam xem ra muốn ở trên đan đạo hơn mình, kia căn bản không có khả năng.
- Ngươi đã muốn thay Lam gia xuất đầu, vậy thì bắt đầu đi!
Ngọc Khê bỗng nhiên mỉm cười, hơi có chút hương vị mây trôi nước chảy, hắn không có nhìn Khương Tư Nam nữa, mà thân hình lóe lên, lập tức đi tới trước Đan Đỉnh.
Hắn quay đầu lại nhìn Khương Tư Nam, chậm rãi nói:
- Ngươi có khả năng không biết, cái gọi là tỷ thí đan đạo này vốn là ta cho Lam gia một cơ hội đầu hàng nhận thua, hôm nay xem ra chỉ sợ là không thể nào, đã như vầy, vậy hãy mau chấm dứt tỷ thí nhàm chán này a! Ta sẽ toàn lực ra tay, ngươi cẩn thận!
Nói xong hắn liền không hề nhìn Khương Tư Nam nữa, trong tay vỗ mạnh, hào quang nóng bỏng đột nhiên xông lên trời, Đan Đỉnh xích sắc bị vân hà bành trướng nâng lên, lơ lửng ở trước mặt hắn, sau đó ánh lửa vô tận hừng hực, như Hỏa Long gào thét, cảnh tượng kinh người.
Oanh!
Trong miệng Ngọc Khê phun ra ánh lửa xích sắc, tràn ngập chấn động kỳ dị, phảng phất như ở phía sau của hắn tạo thành sáu vòng mặt trời sáng chói, bị hắn một chưởng đập rơi, sáu mặt trời bao phủ ở chung quanh Đan Đỉnh xích sắc, lập tức phóng ra hào quang hoa mỹ.
- Lục Dương Chân Hỏa? Ngọc sư đệ sử dụng Lục Dương Chân Hỏa đến luyện đan, xem ra Ngọc sư đệ là chẳng muốn nói nhảm với tiểu tử này, muốn trực tiếp phá hủy lòng tin của hắn!
Một đệ tử Tề Thiên Giáo ánh mắt sáng ngời, khẽ cười nói.
Trên mặt Lam Nguyên Đức lộ ra tự tin cường đại, để cho thần sắc của Ngọc Cuồng Lôi càng khó coi.
Lam Nguyên Đức là Đan Vương đỉnh cấp, mà Ngọc Cuồng Lôi chỉ là Đan Vương Cao cấp, cả hai chênh lệch căn bản chính là khó có thể đền bù, cho nên trận tỷ thí này, trên thực tế Ngọc Cuồng Lôi đã thua.
Oanh!
Hai đạo Đan Đỉnh xích sắc bay lên, Lam Nguyên Đức cùng Ngọc Cuồng Lôi nhìn nhau, đều đứng ở trước Đan Đỉnh của mình.
300 loại Linh Dược đủ kiểu dáng xuất hiện, hai người đều là Tông Sư, đối với đan đạo có tạo nghệ sâu đậm, chỉ thấy xích hà bay tán loạn, Hỏa Long tràn ngập, phù văn lượn lờ, thủ pháp huyền ảo để người xem hoa mắt.
Nhất là Thủy Hỏa Tôi Đan thánh pháp của Lam Nguyên Đức, Huyền Nguyên Trọng Thủy cùng Địa Hỏa đan vào, tản mát ra lực lượng kỳ dị, chẳng những rèn luyện Linh Dược óng ánh bất nhiễm, còn lợi dụng Âm Dương Chi Lực, Long Hổ tương tế, kích phát linh tính cường đại nhất của Linh Dược.
Hai người quyết đấu luyện đan, mọi người đều xem vui vẻ thoải mái, coi như là Khương Tư Nam cũng có chút tán thưởng, được lợi rất nhiều.
Cuối cùng trong Đan Đỉnh Linh Đan ngưng hình, bị Đan Kiếp rừng rực bao vây, trận đan đạo quyết đấu này cũng đến khâu cuối cùng.
Ngọc Cuồng Lôi luyện chế ra ba viên Minh Ngọc thần đan, đều là Linh Đan Vương phẩm cao cấp, có thể loại trừ Tâm Ma, trợ giúp Tu Chân giả tiến vào ngộ đạo cảnh, cực kỳ bất phàm.
Mà Lam Nguyên Đức luyện chế vẫn là Long Hổ Luyện Tâm Đan, ba viên kim quang sáng chói, nhưng đều là Linh Đan Vương phẩm đỉnh cấp, để cho ánh mắt của Lam Tương Hàm tỏa sáng, học được không ít đồ vật.
Cuối cùng không hề nghi ngờ, coi như là Từ trưởng lão tâm hướng Ngọc gia, cũng chỉ có thể phán định trận này Lam gia thắng lợi!
- Thắng, chúng ta thắng!
Lam Ngọc Nhi hoan hô tung tăng như chim sẻ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ rừng rực, cực kỳ hưng phấn.
- Tư Nam, đa tạ ngươi!
Trong mắt to xinh đẹp của Lam Tương Hàm tràn đầy vẻ cảm kích, rất nghiêm túc nói.
Khương Tư Nam thì khẽ mĩm cười nói:
- Trước đừng cảm tạ sớm như vậy, chờ ta giúp ngươi thắng trận thứ ba, ngươi lại cám ơn ta cũng không muộn!
Tuy Lam Nguyên Đức thắng trận thứ hai, hiện tại hai phe ngang tay, trận thứ ba mấu chốt nhất tiến đến, đã đến quyết định thành bại một cuộc tỷ thí, tất cả mọi người hai nhà Lam Ngọc trở nên có chút khẩn trương lên.
Trận thứ ba quyết đấu, sớm định ra quy tắc là có thể do khách khanh của hai nhà xuất chiến, cũng có thể do người hai nhà xuất chiến.
Bên Lam gia, đám người Lam Nguyên Đức đã cực kỳ tín nhiệm Khương Tư Nam, bởi vậy trận chiến quyết định này, tự nhiên là giao cho Khương Tư Nam.
Mà Ngọc gia thì có chút ngoài dự đoán mọi người.
Ngọc Khê từ trên hư không cất bước đi xuống, một thân áo trắng, dáng người thon dài, tiêu sái không bị trói buộc, trên khuôn mặt anh tuấn, mục như tinh thần, sáng chói chói mắt, nhàn nhạt rơi vào trên người Khương Tư Nam.
- Tuy ta không biết lai lịch của ngươi, nhưng ngươi không nên tổn thương đại ca ta!
Thanh âm của Ngọc Khê rất ôn hòa, bạch y thắng tuyết, tóc dài rối tung, ánh mặt trời rơi vào trên người, có một loại hào quang óng ánh, Tiên quang nhàn nhạt lượn lờ, tựa như Trích Tiên, phảng phất như thiên địa sủng nhi.
Hắn tao nhã, trên mặt treo dáng tươi cười nhàn nhạt, nhưng trong thanh âm lại có một loại bá khí chân thật đáng tin.
Khương Tư Nam phảng phất như từ trên người Ngọc Khê thấy được thân ảnh của Đế Nhất, nam tử hoàn mỹ vô khuyết như vậy, tuy cuối cùng chết ở trong tay mình, nhưng giống nhau trần thế bất nhiễm, cực kỳ hoàn mỹ.
Nhưng so với Đế Nhất, Ngọc Khê lại càng chân thật một tí, bớt chút khí chất thần bí, càng giống như thiên chi kiêu tử tụ tập vạn chúng sủng ái, dù hắn cố ý che dấu, nhưng Khương Tư Nam vẫn thấy được trong ánh mắt hắn lạnh lùng cùng cao ngạo.
- Hắn không chọc đến ta, ta tự nhiên sẽ không đả thương hắn, nếu như không có người cứu hắn, giờ phút này hắn đã chết!
Khương Tư Nam bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn thẳng Ngọc Khê, không có e ngại, cũng không có kiêu căng, có chỉ là một loại bình bình đạm đạm, phảng phất như đối mặt một người bình thường.
- Ngươi rất cuồng!
Ánh mắt Ngọc Khê ngưng tụ, thoáng như Cửu Thiên chân hỏa thăng lên trời, thần mang sáng chói bắn ra, muốn rung chuyển tinh thần của Khương Tư Nam.
Nhưng ánh mắt của Khương Tư Nam vô cùng thâm thúy, tựa như Tinh Không, bao dung vạn vật, Ngọc Khê mờ ám không có thể làm cho hắn có chút động dung.
- Hôm nay ta đại biểu Lam gia tham gia trận tỷ thí thứ ba, nếu ngươi muốn chiến, sau tỷ thí đan đạo ta và ngươi chiến một trận!
Khương Tư Nam nhàn nhạt nói, hắn từ trên người Ngọc Khê cảm nhận được một loại khí tức rừng rực, hiển nhiên trên người Ngọc Khê này có một loại thiên địa linh hỏa, hơn nữa cực kỳ phù hợp công pháp hắn tu luyện.
Nhưng mặc kệ Ngọc Khê như thế nào, ở Khương Tư Nam xem ra muốn ở trên đan đạo hơn mình, kia căn bản không có khả năng.
- Ngươi đã muốn thay Lam gia xuất đầu, vậy thì bắt đầu đi!
Ngọc Khê bỗng nhiên mỉm cười, hơi có chút hương vị mây trôi nước chảy, hắn không có nhìn Khương Tư Nam nữa, mà thân hình lóe lên, lập tức đi tới trước Đan Đỉnh.
Hắn quay đầu lại nhìn Khương Tư Nam, chậm rãi nói:
- Ngươi có khả năng không biết, cái gọi là tỷ thí đan đạo này vốn là ta cho Lam gia một cơ hội đầu hàng nhận thua, hôm nay xem ra chỉ sợ là không thể nào, đã như vầy, vậy hãy mau chấm dứt tỷ thí nhàm chán này a! Ta sẽ toàn lực ra tay, ngươi cẩn thận!
Nói xong hắn liền không hề nhìn Khương Tư Nam nữa, trong tay vỗ mạnh, hào quang nóng bỏng đột nhiên xông lên trời, Đan Đỉnh xích sắc bị vân hà bành trướng nâng lên, lơ lửng ở trước mặt hắn, sau đó ánh lửa vô tận hừng hực, như Hỏa Long gào thét, cảnh tượng kinh người.
Oanh!
Trong miệng Ngọc Khê phun ra ánh lửa xích sắc, tràn ngập chấn động kỳ dị, phảng phất như ở phía sau của hắn tạo thành sáu vòng mặt trời sáng chói, bị hắn một chưởng đập rơi, sáu mặt trời bao phủ ở chung quanh Đan Đỉnh xích sắc, lập tức phóng ra hào quang hoa mỹ.
- Lục Dương Chân Hỏa? Ngọc sư đệ sử dụng Lục Dương Chân Hỏa đến luyện đan, xem ra Ngọc sư đệ là chẳng muốn nói nhảm với tiểu tử này, muốn trực tiếp phá hủy lòng tin của hắn!
Một đệ tử Tề Thiên Giáo ánh mắt sáng ngời, khẽ cười nói.