Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 10: Vạn cân cự lực (2)
Nam Cung Chính Hùng một thân Kỳ Lân Tỏa Tử Giáp, tay cầm Ma Hồn Trảm Nguyệt đao, khuôn mặt cương nghị, khí thế nghiễm nhiên.
Bên cạnh hắn đứng một trung niên nhân cẩm y hoa phục, da mặt trắng nõn, dưới hàm không cần, chính là tâm phúc bên người Đức Tông Hoàng Đế, Trùng Dương Điện đại tổng quản, Quế công công.
Đại môn của Võ Thành Vương phủ chậm rãi mở ra, Khương Viễn Sơn long hành hổ bộ, mang theo Yến Vô Cực cùng một đám hạ nhân nghênh đi ra ngoài.
Ngoại trừ Khương Viễn Sơn năm đó được tiên đế ân chuẩn có thể không quỳ, những người khác đều quỳ rạp trên đất.
Quế công công lấy ra gấm lụa màu vàng chế thành thánh chỉ, đại thể nói là, để cho Khương Viễn Sơn điều Huyền Vũ Doanh ra Ngọc Kinh Thành, Khương Viễn Sơn lập tức tiến cung diện thánh.
Thánh chỉ tuyên bố xong, Nam Cung Chính Hùng đi tới, chắp tay với Khương Viễn Sơn, thở dài một hơi nói:
- Lão Vương gia bớt đau buồn, lần này bệ hạ đối với ngươi tự mình điều động Huyền Vũ Doanh vào thành hết sức bất mãn, một hồi ngươi thấy bệ hạ mong ăn nói cẩn thận!
Mặc dù Nam Cung Chính Hùng đối với Đức Tông Hoàng Đế trung thành và tận tâm, nhưng mà đối với Trấn Quốc Võ Thành Vương vẫn tràn đầy tôn kính, phải biết rằng vị trước mắt này năm đó được xưng là Quân Thần của Đại Càn Vương Triều, thống lĩnh trăm vạn đại quân, cùng tiên đế nam chinh bắc chiến, có thể nói một nửa giang sơn của Đại Càn Vương Triều đều là vị này đánh xuống.
Nếu như không phải năm năm trước vợ chồng Khương Tử Hiên bỏ mình, Khương Viễn Sơn thống khổ, từ đi vị trí Đại tướng quân, hôm nay đã là trạng thái nửa ẩn lui, Nam Cung Chính Hùng cũng không thể thuận lợi trở thành Đại tướng quân.
- Đa tạ Đại tướng quân, lúc này đây xác thực là bổn vương lỗ mãng, ta cùng ngươi tiến cung diện thánh!
Khương Viễn Sơn nói, hắn cũng biết mình vị chất nhi, cách nghĩ của Đức Tông Hoàng Đế, đơn giản là để cho mình đi giải thích thoáng một phát, nhưng mà lúc này đây hắn không có ý định cứ như vậy từ bỏ ý đồ.
Lão gia tử nhìn về phía Yến Vô Cực mặt mũi tràn đầy lo lắng cười nhạt một tiếng.
- Vô Cực, ngươi mang Huyền Vũ Doanh về doanh trại Đại Hoang Sơn!
- Vâng!
Thanh âm của Yến Vô Cực quyết đoán dứt khoát, quay người rời đi.
- Đại tướng quân, Quế công công, chúng ta đi thôi!
Lão gia tử sắc mặt bình tĩnh nói.
- Vương gia mời!
...
Tiến vào Ngọ môn thủ vệ sâm nghiêm, xuyên qua cửu trọng cung khuyết, Khương Viễn Sơn cùng Nam Cung Chính Hùng đến Trùng Dương Điện.
Trên Trùng Dương đại điện, Đức Tông Hoàng Đế ngồi cao phía trên, Thái sư Hoàng Lễ Nghiêm chứng kiến Khương Viễn Sơn tiến đến, trong ánh mắt hào quang lập loè,
- Lão thần tham kiến bệ hạ!
Khương Viễn Sơn vừa thấy Đức Tông Hoàng Đế, khom mình hành lễ nói.
- Hoàng thúc không cần đa lễ!
Đức Tông Hoàng Đế vội vàng đứng dậy, nhìn Khương Viễn Sơn khẽ cười nói:
- Hôm nay chiếu hoàng thúc tiến cung không có đại sự gì, chỉ là nghe nói hoàng thúc điều Huyền Vũ Doanh vào Ngọc Kinh Thành, trẫm muốn hỏi một chút là chuyện gì mà thôi?
Khương Viễn Sơn vừa nghe đến Đức Tông Hoàng Đế nói, lập tức bi thương, thanh âm có chút nghẹn ngào.
- Kính xin bệ hạ thay lão thần làm chủ, lão thần một nhà vì Đại Càn Vương Triều cúc cung tận tụy, trung thành và tận tâm, tiểu nhi tử của ta bảy năm trước chết trận ở Hổ Khiêu Hạp, vợ chồng Tử Hiên con thứ hai của ta năm năm trước chết trận ở Bạch Mã Thành, cháu của ta Vân Thiên ba năm trước bị cao thủ Man tộc cắt nát kinh mạch toàn thân, thế nhưng mà như vậy còn chưa đủ sao?
- Có người vậy mà muốn ta đoạn tử tuyệt tôn, ba ngày trước hại chết cháu của ta Tư Nam! Nếu như tiếp tục như vậy, lão thần còn có mặt mũi gì đi gặp liệt tổ liệt tông? Dù cuối cùng bị bệ hạ xử tử, lão thần cũng muốn suất lĩnh Huyền Vũ Doanh, tru tuyệt cả nhà hung thủ hại Tôn nhi của ta!
Khương Viễn Sơn tức sùi bọt mép, hai mắt huyết hồng, trong thanh âm ẩn chứa sát khí ngập trời, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng Lễ Nghiêm, để cho Hoàng Lễ Nghiêm không khỏi phát run.
- Khục khục...
Đức Tông Hoàng Đế nhìn bộ dáng đáng thương của cha vợ mình, chỉ phải lên tiếng giải vây nói:
- Hoàng thúc, một nhà các ngươi vì Đại Càn Vương Triều cống hiến, trẫm đều khắc trong tâm khảm, sự tình Tử Dũng cùng Tử Hiên huynh đệ, trẫm cũng rất khổ sở, nhưng mà theo ta được biết, Tư Nam là ba ngày trước đi Đại Hoang Sơn thám hiểm, không cẩn thận rớt xuống vách núi, thế nào lại là bị người hại chết?
- Bệ hạ, ba ngày trước Tư Nam đi Đại Hoang Sơn thám hiểm không sai, đó là bởi vì hắn trong lúc vô tình nhận được một bức Tàng Bảo đồ, nói cho nhi tử của Hoàng Thái sư Hoàng Thiên Hoa và cháu gái của Ninh Quốc Công Tần Như Tuyết, ba người ở trong Đại Hoang Sơn phát hiện động phủ của cường giả.
- Nhưng mà trân bảo động nhân tâm, vì độc chiếm bảo vật, Hoàng Thiên Hoa vậy mà cùng Tần Như Tuyết cấu kết, đánh cháu của ta rớt xuống vách núi, ta cũng là thương cháu trai, lúc phát hiện đã thịt nát xương tan, vô cùng thê thảm! Bệ hạ, ngươi nói lão thần có nên tìm bọn hắn báo thù hay không?
Khuôn mặt Khương Viễn Sơn đau khổ, vô cùng già nua, thanh âm khàn giọng, mặc cho ai nhìn cũng sinh lòng thương cảm.
Trong nội tâm Hoàng Lễ Nghiêm chấn động, vội vàng nhìn Đức Tông Hoàng Đế quỳ xuống, lên tiếng khóc lớn:
- Bệ hạ, lão thần oan uổng, ta biết rõ ngày bình thường, ở trên triều đình ta cùng lão Vương gia chính kiến không hợp, nhưng mà hắn cũng không thể vu hãm nhi tử của lão thần như vậy a!
- Không sai, ba ngày trước Thiên Hoa cùng Khương Tư Nam còn có Tần Như Tuyết cùng một chỗ, đi Đại Hoang Sơn thám hiểm, nhưng mà tình hình ngày đó Thiên Hoa cùng Tần Như Tuyết đều biết đến, là vì Khương Tư Nam mình không cẩn thận ngã xuống vách núi, cùng con của ta không có chút quan hệ nào.
- Ta minh bạch lão Vương gia tang tôn chi thống, nhưng mà cũng không thể oan uổng lão thần như vậy a, huống chi Thiên Hoa thuở nhỏ cùng Khương Tư Nam là hảo hữu, hơn nữa Tần Như Tuyết cũng là vị hôn thê của Khương Tư Nam, bọn hắn căn bản không có khả năng ra tay với Khương Tư Nam, kính xin bệ hạ minh giám, cho lão thần một cái trong sạch!
Hoàng Lễ Nghiêm gào khóc, rơi lệ đầy mặt.
Đức Tông Hoàng Đế lập tức cảm giác đau đầu, hắn nghĩ nghĩ, nhìn Khương Viễn Sơn nhỏ giọng nói:
- Hoàng thúc, Thái sư nói có lý a, ba người bọn hắn thuở nhỏ giao hảo, làm sao có thể thương tổn Tư Nam? Ngươi có lầm hay không?
Khương Viễn Sơn trợn mắt nhìn Hoàng Lễ Nghiêm, trong nội tâm thầm mắng lão thất phu này quả nhiên vô sỉ, quả thật có vốn liếng để cho Hoàng đế sủng hạnh.
Bên cạnh hắn đứng một trung niên nhân cẩm y hoa phục, da mặt trắng nõn, dưới hàm không cần, chính là tâm phúc bên người Đức Tông Hoàng Đế, Trùng Dương Điện đại tổng quản, Quế công công.
Đại môn của Võ Thành Vương phủ chậm rãi mở ra, Khương Viễn Sơn long hành hổ bộ, mang theo Yến Vô Cực cùng một đám hạ nhân nghênh đi ra ngoài.
Ngoại trừ Khương Viễn Sơn năm đó được tiên đế ân chuẩn có thể không quỳ, những người khác đều quỳ rạp trên đất.
Quế công công lấy ra gấm lụa màu vàng chế thành thánh chỉ, đại thể nói là, để cho Khương Viễn Sơn điều Huyền Vũ Doanh ra Ngọc Kinh Thành, Khương Viễn Sơn lập tức tiến cung diện thánh.
Thánh chỉ tuyên bố xong, Nam Cung Chính Hùng đi tới, chắp tay với Khương Viễn Sơn, thở dài một hơi nói:
- Lão Vương gia bớt đau buồn, lần này bệ hạ đối với ngươi tự mình điều động Huyền Vũ Doanh vào thành hết sức bất mãn, một hồi ngươi thấy bệ hạ mong ăn nói cẩn thận!
Mặc dù Nam Cung Chính Hùng đối với Đức Tông Hoàng Đế trung thành và tận tâm, nhưng mà đối với Trấn Quốc Võ Thành Vương vẫn tràn đầy tôn kính, phải biết rằng vị trước mắt này năm đó được xưng là Quân Thần của Đại Càn Vương Triều, thống lĩnh trăm vạn đại quân, cùng tiên đế nam chinh bắc chiến, có thể nói một nửa giang sơn của Đại Càn Vương Triều đều là vị này đánh xuống.
Nếu như không phải năm năm trước vợ chồng Khương Tử Hiên bỏ mình, Khương Viễn Sơn thống khổ, từ đi vị trí Đại tướng quân, hôm nay đã là trạng thái nửa ẩn lui, Nam Cung Chính Hùng cũng không thể thuận lợi trở thành Đại tướng quân.
- Đa tạ Đại tướng quân, lúc này đây xác thực là bổn vương lỗ mãng, ta cùng ngươi tiến cung diện thánh!
Khương Viễn Sơn nói, hắn cũng biết mình vị chất nhi, cách nghĩ của Đức Tông Hoàng Đế, đơn giản là để cho mình đi giải thích thoáng một phát, nhưng mà lúc này đây hắn không có ý định cứ như vậy từ bỏ ý đồ.
Lão gia tử nhìn về phía Yến Vô Cực mặt mũi tràn đầy lo lắng cười nhạt một tiếng.
- Vô Cực, ngươi mang Huyền Vũ Doanh về doanh trại Đại Hoang Sơn!
- Vâng!
Thanh âm của Yến Vô Cực quyết đoán dứt khoát, quay người rời đi.
- Đại tướng quân, Quế công công, chúng ta đi thôi!
Lão gia tử sắc mặt bình tĩnh nói.
- Vương gia mời!
...
Tiến vào Ngọ môn thủ vệ sâm nghiêm, xuyên qua cửu trọng cung khuyết, Khương Viễn Sơn cùng Nam Cung Chính Hùng đến Trùng Dương Điện.
Trên Trùng Dương đại điện, Đức Tông Hoàng Đế ngồi cao phía trên, Thái sư Hoàng Lễ Nghiêm chứng kiến Khương Viễn Sơn tiến đến, trong ánh mắt hào quang lập loè,
- Lão thần tham kiến bệ hạ!
Khương Viễn Sơn vừa thấy Đức Tông Hoàng Đế, khom mình hành lễ nói.
- Hoàng thúc không cần đa lễ!
Đức Tông Hoàng Đế vội vàng đứng dậy, nhìn Khương Viễn Sơn khẽ cười nói:
- Hôm nay chiếu hoàng thúc tiến cung không có đại sự gì, chỉ là nghe nói hoàng thúc điều Huyền Vũ Doanh vào Ngọc Kinh Thành, trẫm muốn hỏi một chút là chuyện gì mà thôi?
Khương Viễn Sơn vừa nghe đến Đức Tông Hoàng Đế nói, lập tức bi thương, thanh âm có chút nghẹn ngào.
- Kính xin bệ hạ thay lão thần làm chủ, lão thần một nhà vì Đại Càn Vương Triều cúc cung tận tụy, trung thành và tận tâm, tiểu nhi tử của ta bảy năm trước chết trận ở Hổ Khiêu Hạp, vợ chồng Tử Hiên con thứ hai của ta năm năm trước chết trận ở Bạch Mã Thành, cháu của ta Vân Thiên ba năm trước bị cao thủ Man tộc cắt nát kinh mạch toàn thân, thế nhưng mà như vậy còn chưa đủ sao?
- Có người vậy mà muốn ta đoạn tử tuyệt tôn, ba ngày trước hại chết cháu của ta Tư Nam! Nếu như tiếp tục như vậy, lão thần còn có mặt mũi gì đi gặp liệt tổ liệt tông? Dù cuối cùng bị bệ hạ xử tử, lão thần cũng muốn suất lĩnh Huyền Vũ Doanh, tru tuyệt cả nhà hung thủ hại Tôn nhi của ta!
Khương Viễn Sơn tức sùi bọt mép, hai mắt huyết hồng, trong thanh âm ẩn chứa sát khí ngập trời, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng Lễ Nghiêm, để cho Hoàng Lễ Nghiêm không khỏi phát run.
- Khục khục...
Đức Tông Hoàng Đế nhìn bộ dáng đáng thương của cha vợ mình, chỉ phải lên tiếng giải vây nói:
- Hoàng thúc, một nhà các ngươi vì Đại Càn Vương Triều cống hiến, trẫm đều khắc trong tâm khảm, sự tình Tử Dũng cùng Tử Hiên huynh đệ, trẫm cũng rất khổ sở, nhưng mà theo ta được biết, Tư Nam là ba ngày trước đi Đại Hoang Sơn thám hiểm, không cẩn thận rớt xuống vách núi, thế nào lại là bị người hại chết?
- Bệ hạ, ba ngày trước Tư Nam đi Đại Hoang Sơn thám hiểm không sai, đó là bởi vì hắn trong lúc vô tình nhận được một bức Tàng Bảo đồ, nói cho nhi tử của Hoàng Thái sư Hoàng Thiên Hoa và cháu gái của Ninh Quốc Công Tần Như Tuyết, ba người ở trong Đại Hoang Sơn phát hiện động phủ của cường giả.
- Nhưng mà trân bảo động nhân tâm, vì độc chiếm bảo vật, Hoàng Thiên Hoa vậy mà cùng Tần Như Tuyết cấu kết, đánh cháu của ta rớt xuống vách núi, ta cũng là thương cháu trai, lúc phát hiện đã thịt nát xương tan, vô cùng thê thảm! Bệ hạ, ngươi nói lão thần có nên tìm bọn hắn báo thù hay không?
Khuôn mặt Khương Viễn Sơn đau khổ, vô cùng già nua, thanh âm khàn giọng, mặc cho ai nhìn cũng sinh lòng thương cảm.
Trong nội tâm Hoàng Lễ Nghiêm chấn động, vội vàng nhìn Đức Tông Hoàng Đế quỳ xuống, lên tiếng khóc lớn:
- Bệ hạ, lão thần oan uổng, ta biết rõ ngày bình thường, ở trên triều đình ta cùng lão Vương gia chính kiến không hợp, nhưng mà hắn cũng không thể vu hãm nhi tử của lão thần như vậy a!
- Không sai, ba ngày trước Thiên Hoa cùng Khương Tư Nam còn có Tần Như Tuyết cùng một chỗ, đi Đại Hoang Sơn thám hiểm, nhưng mà tình hình ngày đó Thiên Hoa cùng Tần Như Tuyết đều biết đến, là vì Khương Tư Nam mình không cẩn thận ngã xuống vách núi, cùng con của ta không có chút quan hệ nào.
- Ta minh bạch lão Vương gia tang tôn chi thống, nhưng mà cũng không thể oan uổng lão thần như vậy a, huống chi Thiên Hoa thuở nhỏ cùng Khương Tư Nam là hảo hữu, hơn nữa Tần Như Tuyết cũng là vị hôn thê của Khương Tư Nam, bọn hắn căn bản không có khả năng ra tay với Khương Tư Nam, kính xin bệ hạ minh giám, cho lão thần một cái trong sạch!
Hoàng Lễ Nghiêm gào khóc, rơi lệ đầy mặt.
Đức Tông Hoàng Đế lập tức cảm giác đau đầu, hắn nghĩ nghĩ, nhìn Khương Viễn Sơn nhỏ giọng nói:
- Hoàng thúc, Thái sư nói có lý a, ba người bọn hắn thuở nhỏ giao hảo, làm sao có thể thương tổn Tư Nam? Ngươi có lầm hay không?
Khương Viễn Sơn trợn mắt nhìn Hoàng Lễ Nghiêm, trong nội tâm thầm mắng lão thất phu này quả nhiên vô sỉ, quả thật có vốn liếng để cho Hoàng đế sủng hạnh.