Tang Từ - 余音
Chương 2
Đích tỷ nhẹ nhàng yếu ớt nâng tách trà, cúi mắt bước đến trước mặt ta.
Nha hoàn đã chuẩn bị đệm êm, nhưng đích tỷ chỉ đứng đó, đưa trà cho ta.
Ta không nhận lấy.
Ngước mắt lên nhìn nàng một cái.
Đích tỷ yếu đuối, chỉ đứng cầm tách trà một lúc, thân hình đã lảo đảo.
Thẩm Triệt nhìn ta đầy ám chỉ, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ta giả vờ không nhìn thấy.
Choang!
Tay đích tỷ run lên, chén trà rơi xuống đất.
Chén trà ở dưới sàn lăn vài vòng, phát ra âm thanh không nhỏ.
Tay Cố Kiều bị bỏng đỏ, bộ hỉ phục cũng bị văng nước lên, ướt một mảng lớn.
Đám đông ồn ào xung quanh lập tức im bặt.
Thẩm Triệt bị mất mặt, giận dữ bước đến bên người Cố Kiều.
Đứng trên cao nhìn ta, bảo vệ nàng trong vòng tay.
Chát!
Ta ngã người sang một bên, ngón tay bấu chặt vào tay vịn ghế mới không bị ngã xuống.
Tóc tai rối loạn, cảm giác đau đớn trên mặt cũng trở nên tê liệt.
Gương mặt Thẩm Triệt đầy vẻ hung ác quát lớn:
“Nàng đã là đương gia chủ mẫu, cớ sao còn làm khó Kiều Kiều?”
“Đố phụ, không có lòng bao dung!”
(*) Đố phụ (妒妇): Người phụ nữ ghen tuông
Ta lại nhớ về ngày đại hôn của ta và Thẩm Triệt.
Đêm động phòng hoa chúc, Thẩm Triệt vén tấm khăn đỏ trên đầu ta.
Người hắn mùi rượu nồng nặc, trong mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Ta khẽ ngước lên nhìn hắn, khăn tay trong tay vô thức siết chặt.
Ánh nến long phụng lay động, Thẩm Triệt nắm lấy tay ta, mỉm cười gọi ta là Tang Tang.
Hắn nói, hắn là phu quân của ta, bảo ta gọi hắn là A Triệt.
Hắn nói, từ nay về sau, ta sẽ là thê tử duy nhất của hắn.
Hắn nói, đừng sợ, từ nay về sau hắn chính là chỗ dựa của ta, sẽ che chở cho ta một bầu trời.
Ta cố giữ vững thân mình, nhìn Thẩm Triệt đang dịu dàng an ủi Cố Kiều trong vòng tay, bỗng dưng bật cười.
Cái tát vừa rồi ta không khóc.
Nhưng giờ đây ta lại vừa cười vừa rơi nước mắt.
“Nàng cười cái gì!”
Ta từ từ thu lại nụ cười trên mặt, nhìn chằm chằm người trước mắt, nhẹ nhàng mở miệng.
“Thẩm Triệt, chúng ta hòa ly đi.”
Nha hoàn đã chuẩn bị đệm êm, nhưng đích tỷ chỉ đứng đó, đưa trà cho ta.
Ta không nhận lấy.
Ngước mắt lên nhìn nàng một cái.
Đích tỷ yếu đuối, chỉ đứng cầm tách trà một lúc, thân hình đã lảo đảo.
Thẩm Triệt nhìn ta đầy ám chỉ, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ta giả vờ không nhìn thấy.
Choang!
Tay đích tỷ run lên, chén trà rơi xuống đất.
Chén trà ở dưới sàn lăn vài vòng, phát ra âm thanh không nhỏ.
Tay Cố Kiều bị bỏng đỏ, bộ hỉ phục cũng bị văng nước lên, ướt một mảng lớn.
Đám đông ồn ào xung quanh lập tức im bặt.
Thẩm Triệt bị mất mặt, giận dữ bước đến bên người Cố Kiều.
Đứng trên cao nhìn ta, bảo vệ nàng trong vòng tay.
Chát!
Ta ngã người sang một bên, ngón tay bấu chặt vào tay vịn ghế mới không bị ngã xuống.
Tóc tai rối loạn, cảm giác đau đớn trên mặt cũng trở nên tê liệt.
Gương mặt Thẩm Triệt đầy vẻ hung ác quát lớn:
“Nàng đã là đương gia chủ mẫu, cớ sao còn làm khó Kiều Kiều?”
“Đố phụ, không có lòng bao dung!”
(*) Đố phụ (妒妇): Người phụ nữ ghen tuông
Ta lại nhớ về ngày đại hôn của ta và Thẩm Triệt.
Đêm động phòng hoa chúc, Thẩm Triệt vén tấm khăn đỏ trên đầu ta.
Người hắn mùi rượu nồng nặc, trong mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Ta khẽ ngước lên nhìn hắn, khăn tay trong tay vô thức siết chặt.
Ánh nến long phụng lay động, Thẩm Triệt nắm lấy tay ta, mỉm cười gọi ta là Tang Tang.
Hắn nói, hắn là phu quân của ta, bảo ta gọi hắn là A Triệt.
Hắn nói, từ nay về sau, ta sẽ là thê tử duy nhất của hắn.
Hắn nói, đừng sợ, từ nay về sau hắn chính là chỗ dựa của ta, sẽ che chở cho ta một bầu trời.
Ta cố giữ vững thân mình, nhìn Thẩm Triệt đang dịu dàng an ủi Cố Kiều trong vòng tay, bỗng dưng bật cười.
Cái tát vừa rồi ta không khóc.
Nhưng giờ đây ta lại vừa cười vừa rơi nước mắt.
“Nàng cười cái gì!”
Ta từ từ thu lại nụ cười trên mặt, nhìn chằm chằm người trước mắt, nhẹ nhàng mở miệng.
“Thẩm Triệt, chúng ta hòa ly đi.”