Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích
Chương 6
Dì Chúc vội vàng xuống nhìn, là Chu Duy. Trong đầu lóe lên một suy đoán, dì nhìn thêm chút nữa, phát hiện chỉ có một mình Chu Duy, Tạ Vân Lễ không đến.
Dì Chúc hơi thất vọng, dì còn tưởng Tạ Vân Lễ tới thăm Ôn Nhiễm.
“Tiểu Chu, muộn thế này rồi đến có việc gì à?” Sau khi mở cửa, dì vẫn nhìn quanh, chưa từ bỏ ý định.
Thấy điệu bộ của dì, Chu Duy dở khóc dở cười: “Dì Chúc, đừng nhìn nữa, chỉ mình tôi tới thôi. Sếp Tạ bảo tôi ghé xem sức khỏe dì thế nào rồi, tiện thể đưa ít đồ ăn cho… cô Ôn.”
Thật ra theo lý mà nói, Ôn Nhiễm là vợ của Tạ Vân Lễ, anh ta nên gọi Ôn Nhiễm một tiếng bà Tạ mới đúng. Nhưng có lẽ vì trông Ôn Nhiễm thật sự không giống người đã làm vợ người ta, nên anh ta vẫn gọi cô Ôn theo thói quen, ngay cả khi ở bên ngoài dì Chúc cũng thế.
Bọn họ khó lòng xem quan hệ của cô với Tạ Vân Lễ thành tư cách của cô.
“Cảm ơn đã hỏi thăm, dì khỏe hơn nhiều rồi.” Dì Chúc nhận lấy hộp quà trong tay anh ta: “Đây là…”
“Là một ít đồ ngọt, hy vọng cô Ôn có thể nếm thử một chút.”
Dì Chúc gật đầu: “Con bé sẽ vui lắm, cảm ơn.”
Chu Duy ngẩng đầu thoáng nhìn, đây chỉ là lần thứ hai anh ta tới đây, lần trước ghé cũng không thấy Ôn Nhiễm lộ mặt.
Trên thực tế, anh ta thật sự chưa từng thấy diện mạo Ôn Nhiễm. Trong suy nghĩ của anh ta, ắt hẳn Ôn Nhiễm là một cô gái nhìn vô cùng u ám, có thể vì ở nhà quanh năm, dáng người cũng sẽ hơi tròn trịa chăng?
Nhưng anh ta cũng không thể tưởng tượng được, rốt cuộc ông chủ của mình đã cưới cô gái có ngoại hình thế nào.
“Ừm… cô Ôn vẫn khỏe đúng không ạ? Sếp Tạ nói hôm qua cô ấy bị kinh hãi nhẹ, không sao chứ?”
“Không sao, con bé rất tốt, hôm nay còn tới trung tâm thương mại mua đồ nữa đấy.”
“Đến trung tâm thương mại… mua đồ?” Chu Duy kinh ngạc: “Không phải cô ấy không thể ra ngoài sao?”
Dì Chúc lập tức phản bác: “Ai nói Nhiễm Nhiễm nhà này không thể ra ngoài? Trước kia, con bé chỉ không muốn ra ngoài thôi. Chứ chỉ cần con bé muốn, con bé rời khỏi đây làm gì cũng được, con bé có thể làm được tất cả mọi thứ, hiểu chưa?”
Chu Duy lúng túng: “Vâng vâng vâng, tôi hơi bất ngờ thôi ạ, dù sao cô Ôn cũng mắc bệnh tự kỷ…”
Nghe anh ta nói thế, dì Chúc càng bất mãn, chống nạnh bảo: “Bệnh tự kỷ thì sao? Cậu tưởng trẻ tự kỷ nào cũng sẽ chậm phát triển trí tuệ, không thể sống tự lập hả? Để dì nói cho cậu biết, đừng áp đặt định kiến đó của cậu vào con bé. Nhiễm Nhiễm nhà này thông minh lắm nhé, chẳng qua con bé không thích ra ngoài thôi. Lúc tôi vắng nhà, con bé ở biệt thự một mình vẫn tốt, không gặp chuyện gì cả.”
“...” Chu Duy nhìn người trước mặt, cảm thấy dì không hề giống dì Chúc hô to gọi nhỏ lo lắng cho Ôn Nhiễm trong điện thoại hôm trước.
Ở cửa phòng tầng hai, Ôn Nhiễm cúi nhẹ đầu, đứng cạnh cửa nhìn hai người đang nói chuyện dưới tầng một.
Cô nghe thấy Chu Duy nói: “Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, là tôi không hiểu rõ cô Ôn, nói sai rồi.”
Dì Chúc bảo: “Cậu hiểu là được. Sau này nếu gặp con bé, cậu tuyệt đối đừng đối xử với con bé như người bệnh tự kỷ giống trong định kiến của cậu, biết chưa? Con bé không hề ngốc, cũng không phải trẻ con, con bé cần các cậu cư xử đúng cách. Phiền cậu chuyển lời tới cậu Tạ, mặc dù cậu ấy bận rộn công việc, nhưng làm một người chồng chân chính của cô Ôn, dì vẫn mong cậu ấy có thể về nhà thăm cô Ôn nhiều hơn.”
“Tôi hiểu rồi, dì Chúc, tôi sẽ chuyển lời đến sếp Tạ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Duy ra ngoài, vừa thở phào nhẹ nhõm, anh ta đã thấy Tạ Vân Lễ đứng ở góc tối ven đường. Anh ta giật mình: “Sếp Tạ?”
Tạ Vân Lễ mới kết thúc một bữa tiệc rượu, uống không ít, vốn dĩ anh ngồi trên xe không xuống, chỉ bảo anh ta tới cửa tặng đồ.
Xe dừng cách đó không xa, Tạ Vân Lễ xoay người lên xe.
Chu Duy lên tiếng: “Sếp Tạ, ban nãy dì Chúc bảo tôi chuyển lời đến anh…”
Tạ Vân Lễ nói: “Tôi nghe thấy rồi.”
Trên người anh vẫn còn nồng nặc mùi rượu, lúc anh nói chuyện, giọng trầm thấp: “Có gặp em ấy không?”
“Không ạ, chắc cô Ôn ở trên lầu.”
Chu Duy không rõ anh có ý gì, quan tâm Ôn Nhiễm sao? Vậy tại sao lại không về nhà lấy một lần trong thời gian dài?
Suy cho cùng, vẫn vì hai người không có cách nào giao tiếp đúng không?
Dù dì Chúc nói thế nào, Chu Duy vẫn cảm thấy với tình trạng của Ôn Nhiễm, cô sẽ không tài nào làm một cặp vợ chồng bình thường với Tạ Vân Lễ được, thậm chí hai người còn không gặp mặt nhau nữa, chứ nói gì đến tình cảm vợ chồng.
Nhưng nhìn thái độ của Tạ Vân Lễ, hình như anh không định ly hôn với Ôn Nhiễm. Dù sao mấy năm nay, Chu Duy cũng không thấy anh tiếp xúc với cô gái nào khác. Dẫu hai người không ở chung, Tạ Vân Lễ vẫn luôn xem mình là một người đàn ông đã có vợ, giữ lấy ranh giới cuối cùng, khiến Chu Duy rất nể phục.
Nhưng biết đâu vẫn chưa xuất hiện người phụ nữ khiến Tạ Vân Lễ động lòng thật thì sao?
Đợi tới một ngày nào đó, Tạ Vân Lễ gặp được cô gái khiến anh xao xuyến, lại có thể giao tiếp với anh thì anh sẽ làm thế nào với Ôn Nhiễm đây?
Vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, Chu Duy chợt nghe thấy Tạ Vân Lễ hỏi: “Chu Duy, cậu kết hôn vào năm ngoái đúng không?”
“Vâng, sếp Tạ, anh cũng tham dự hôn lễ của chúng tôi đấy sếp.”
Tạ Vân Lễ ừ một tiếng: “Tôi vẫn nhớ, tình cảm của hai người… tốt lắm.”
“Cũng được.” Chu Duy cười: “Vừa kết hôn được một năm, vẫn còn mới mẻ ạ.”
Dứt lời, anh ta đã phát hiện có chỗ không đúng.
Đây không phải đang nói móc hôn nhân của sếp Tạ không mới mẻ sao?
Hai tay siết chặt vô lăng, Chu Duy hận không thể vả miệng mình, thảo nào vợ anh ta nhận xét đôi khi EQ của anh ta thấp.
“Sếp Tạ…” Định bổ sung thêm gì đó để vớt vát, Chu Duy nghe thấy Tạ Vân Lễ hỏi tiếp: “Hai vợ chồng cậu, buổi tối tan làm về nhà thì sẽ làm gì?”
“Làm gì ư…” Trong đầu Chu Duy rối như một mớ bòng bong: “Sẽ làm việc mà bình thường cặp vợ chồng nào cũng sẽ làm ạ. Tan ca về nhà thì ăn cơm chung, thi thoảng hẹn hò xem phim, ra ngoài dạo phố mua sắm. Đôi khi sẽ nổi cáu gây sự, có điều vợ tôi cũng dễ dỗ, tặng cô ấy bó hoa, nói vài lời hay ý đẹp là được…”
Khoan khoan, quả thực anh ta càng kể càng lố, đây không phải nói móc hôn nhân sếp Tạ không bình thường hả??
Chu Duy hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hỏi: “Sếp Tạ, có lẽ anh và cô Ôn cũng có thể thử làm ít chuyện mà vợ chồng bình thường nên làm đấy?”
… Hôm nay cái miệng này của anh ta thật sự bị quỷ ám rồi.
Suốt đoạn đường sau đó Chu Duy ngay cả rắm cũng không dám thả, may sao hình như Tạ Vân Lễ đã say, không hỏi gì thêm.
Chẳng qua, Chu Duy cảm thấy mình sắp không giữ nổi chén cơm này nữa.
Tối đó về nhà anh ta đã ôm vợ khóc lóc đến hơn nửa đêm. Sang hôm sau đi làm, anh ta nơm nớp lo sợ tới bộ phận Nhân sự lượn hai vòng, kết quả ngoại trừ bị liếc lên liếc xuống thì không thấy động tĩnh gì, anh ta yên tâm rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tan làm, Tạ Vân Lễ bảo Chu Duy xuống hầm xe lấy xe.
Bình thường Tạ Vân Lễ luôn ở căn hộ bên cạnh công ty, không cần lái xe, cuốc bộ chưa đầy mười phút đã đến. Anh chỉ dùng xe lúc cần tới nơi khác xã giao.
Chu Duy hỏi: “Sếp Tạ muốn đi đâu ạ?”
Tạ Vân Lễ đáp: “Đi làm chuyện mà bình thường cậu sẽ làm khi tan ca.”
Chu Duy hoảng hốt vào thang máy, hoảng hốt tìm xe, đợi đến lúc thấy Tạ Vân Lễ xuống tới, anh ta mới vỡ lẽ, Tạ Vân Lễ muốn ăn cơm chung với Ôn Nhiễm.
- Đây là việc đầu tiên các cặp vợ chồng bình thường về nhà sẽ làm mà tối qua anh ta kể.
Chu Duy cẩn thận hỏi: “Vậy anh đã hẹn trước với dì Chúc chưa ạ?”
Dứt lời, anh ta mới nhận ra có chỗ là lạ, nhưng lời đã nói không thu lại được.
Tạ Vân Lễ cười nhạt: “Tôi về nhà ăn một bữa cơm mà còn cần hẹn trước đặt chỗ?”
Chu Duy: “...” Thật ra anh ta muốn hỏi anh đã báo dì Chúc một tiếng chưa. Một năm anh không về được một lần, chí ít cũng phải để người ta chuẩn bị chút đỉnh. Không ngờ khi lên tiếng, anh ta đã nói thành hẹn trước theo thói quen.
Chủ yếu vì bình thường so với việc đưa ông chủ về nhà ăn cơm, số lần anh ta giúp ông chủ đặt nhà hàng trước nhiều hơn quá mức.
Lúc Tạ Vân Lễ tới, Ôn Nhiễm đang vẽ tranh trong phòng, cô mặc tạp dề vẽ tranh dính đầy thuốc màu. Cô không biết Tạ Vân Lễ sẽ đến, dì Chúc cũng thế.
Vậy nên khi thấy Tạ Vân Lễ, dì Chúc kinh ngạc: “Cậu Tạ, sao cậu tự dưng tới đây, có chuyện gì à?”
“Đi ngang qua, tiện thể ăn bữa cơm.” Tạ Vân Lễ cởi áo khoác âu phục, cúi đầu thoáng nhìn tủ giày.
Dì Chúc hiểu ngay: “À để tôi lấy dép cho cậu, chờ một tí.”
Trên tủ giày, ngoại trừ dép lê của nữ thì để hai đôi giày thể thao của dì Chúc, còn một đôi giày đế cứng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết đây là giày của Ôn Nhiễm không hay đi ra ngoài, gần như không dính một hạt bụi.
Không thấy dép cho nam, một đôi cũng không. Vì quả thực một năm anh không tới được mấy lần, nên khi dọn dẹp vệ sinh dì Chúc đã cất trong phòng để quần áo.
“Ôn Nhiễm ở trên lầu à?” Thay dép xong, Tạ Vân Lễ thuận tay treo áo khoác bên cạnh, anh vào phòng khách nhìn một vòng.
“Đúng vậy, cậu Tạ muốn ăn gì?” Dì Chúc đầy phấn khởi xoa xoa hai tay: “Trùng hợp tôi đang nấu cơm đây, tiện thể làm thêm hai món nữa.”
Thật ra bảy rưỡi Ôn Nhiễm mới ăn cơm, bây giờ mới hơn sáu giờ, dì vẫn chưa chuẩn bị, vì nào nghĩ Tạ Vân Lễ sẽ tới. Xem ra hôm qua Chu Duy đã khuyên Tạ Vân Lễ thật, dì Chúc vui lắm, định bụng bữa nào phải cảm ơn Chu Duy mới được.
Tạ Vân Lễ thuận miệng đáp: “Tôi không kén ăn, món nào cũng được.”
“Được, vậy cậu ngồi chờ nhé, tôi nấu cơm đây.” Dì Chúc vui mừng hớn hở vào phòng bếp bắt đầu nấu nướng.
Dì cũng lớn tuổi rồi, quên mất việc Ôn Nhiễm vẽ tranh trên lầu hoàn toàn không biết chuyện Tạ Vân Lễ đến.
Có điều, dù biết thì có lẽ Ôn Nhiễm cũng sẽ không xuống lầu, vì cô vẫn chưa thích ứng với việc một mình ở cạnh Tạ Vân Lễ.
Tạ Vân Lễ lên lầu, phòng ngủ tầng hai đóng chặt, nhưng cửa phòng góc phía Nam mở toang, vẫn sáng đèn.
Khi Tạ Vân Lễ tới, bóng người bên trong lay động, hình như cô cũng định ra ngoài. Tạ Vân Lễ dừng chân, không tiến thêm bước nào, cứ nhìn người bên trong xoay người rời phòng.
Bây giờ muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.