Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích
Chương 4
Trong khoảng thời gian dì Chúc hôn mê ở bệnh viện, sau đó tỉnh dậy rồi tranh cãi muốn xuất viện ngay, nhưng bị điều dưỡng ba chân bốn cẳng ngăn cản, Ôn Nhiễm đã ra ngoài một mình tầm một tiếng đồng hồ.
Trước khi Tạ Vân Lễ đến không lâu, thật ra cô cũng vừa quay về.
Cô mắc chứng sợ hãi với tất cả mọi tiếng động bất ngờ, do độ nhạy cảm cao với môi trường và chướng ngại giao tiếp xã hội nghiêm trọng, cô không thể một mình đến nơi rộng rãi hoặc chốn đông người. Nói cách khác, nếu ở nhà không có ai kề bên, và lỡ cô gặp bất cứ bất trắc nào thì cũng khó lòng tìm người ngoài giúp đỡ được. Ngay cả điện thoại cô cũng không thể sử dụng bình thường, vì cô không có di động cho riêng mình.
Cô có bóng ma tâm lý với món đồ đó.
Việc có thể khiến cô chủ động bằng lòng ra ngoài, từ sau khi mẹ cô qua đời thì chưa từng có nữa. Tới tận hiện giờ, tình trạng này đã kéo dài nhiều năm.
Thế nên lúc nghe cô nói vậy, dì Chúc đã hoang mang không thôi. Trong khoảnh khắc ấy, dì còn muốn tự tát mình xem có phải mình vẫn đang hôn mê nằm mơ ở bệnh viện không?
“Nhiễm Nhiễm, mau nói cho dì biết, cháu đã đi đâu?”
Ôn Nhiễm giơ tay lên, làm một hành động.
Dì Chúc hiểu ngay, Ôn Nhiễm ra ngoài tìm mèo con.
Khu biệt thự này cao cấp, chất lượng các cơ sở vệ sinh và an ninh cực kỳ tốt, trước kia gần như sẽ không bắt gặp động vật lang thang. Có điều, đại khái vì trong khu có một vài chủ nhà chủ động nuôi cún con mèo con lang thang quanh đây, bảo vệ tuần tra cũng mở một mắt nhắm một mắt với những sinh vật nhỏ ấy, không còn xua đuổi gay gắt nữa. Thi thoảng họ sẽ thấy một hai chú mèo hoang đi ngang qua bên ngoài, dì Chúc còn hay lấy một ít thức ăn cho chúng.
Tuy Ôn Nhiễm chỉ ra ngoài cho mèo hoang trong khu biệt thự ăn, nhưng dì Chúc vẫn vô cùng vui vẻ, ít nhất cô cũng bằng lòng thực hiện bước đầu tiên rồi.
Dì mừng rỡ suýt nhảy cẫng: “Quả là một việc vui lớn, tốt quá rồi! Hôm nay chúng ta nướng bánh quy ăn mừng nhé? Tiện thể làm cho cháu canh bí đỏ cháu thích ăn nhất luôn.”
Nhìn nét mặt hân hoan của dì, Ôn Nhiễm chợt giữ chặt tay dì: “Còn một việc nữa, cháu muốn, nói cho dì Chúc biết. Mặc dù, cháu không biết đây có phải một chuyện tốt không…”
“Được, bất cứ chuyện gì cháu muốn nói, dì cũng sẵn lòng nghe hết. Cứ từ từ thôi, cậu Tạ đã đi rồi, chúng ta còn nhiều thời gian lắm, không vội…”
Tối hôm ấy, Tạ Vân Lễ đi xã giao đến nửa đêm, chín giờ rưỡi hôm sau thì sang công ty họp đúng giờ.
Ngoại trừ nhà máy sắp phá sản tiếp nhận từ tay bố vào năm xưa, Tạ Vân Lễ có thể đạt được thành tựu như hiện nay, hoàn toàn do anh dốc sức liều mạng. Tốt nghiệp đại học xong, anh đã lẻ loi tự tới phương Nam lập nghiệp, hai năm sau anh quay về, tài sản trong nhà không còn lại bao nhiêu, mà anh đã trở thành người sáng lập của một công ty cả trăm người rồi.
Nhìn khắp Tân Hải, tuy công ty mà anh thành lập không lớn mấy, nhưng vài năm gần đây, bất luận về quy mô công ty, lợi nhuận hay số lượng nhân viên, toàn bộ luôn tăng trưởng không ngừng. Năm ngoái Tạ Vân Lễ còn táo bạo quyết đoán, chi ra số tiền lớn tiến hành cải tạo hoàn toàn nhà máy cũ bố anh để lại, kết hợp công nghệ cốt lõi của công ty mình với nhà máy để phát triển sản phẩm mới. Trong vòng một năm, anh đã khiến nhà máy từ thua lỗ thành kiếm được lãi, thậm chí anh còn mở rộng công ty mới thêm mấy ngàn mét vuông. Với độ tuổi chưa đến ba mươi hiện tại, anh đã được xem như nhân tài trẻ tuổi khá thành công rồi.
Thế nên, rốt cuộc Tạ Vân Lễ kết hôn chưa, cũng là chủ đề mà vô số người tò mò.
Nghe đồn, cũng chỉ nghe đồn thôi, Tạ Vân Lễ từng nói mình kết hôn rồi, nhưng vì sao chưa bao giờ thấy vợ của anh tới công ty?
“Giám đốc Bạch, hay cô hỏi người bên cạnh thử?”
“Đúng đó Giám đốc Bạch, công ty chúng ta nhiều người như thế, ai cũng tò mò hết. Cô lại là người có thể nói chuyện được với sếp Tạ nhất, hay cô hỏi thử xem, thoả mãn lòng hiếu kỳ của chúng tôi nhé?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giám đốc chi nhánh vừa mới thăng chức - Lạc Lâm cũng tò mò việc này không kém.
Nhưng không chỉ có mình cô ta hiếu kỳ, trong công ty không ít các cô gái trẻ chưa lập gia đình cũng hứng thú về chủ đề này. Chẳng qua, không phải ai cũng có ý với Tạ Vân Lễ, vài người chỉ đơn giản vì tò mò thôi.
Đương nhiên, không phải không có người có ý, ví dụ như Bạch Lâm.
Cô ta nghe ngóng khắp công ty hồi lâu, có người nói Tạ Vân Lễ đã sớm kết hôn, nhưng hình như quan hệ với vợ không tốt nên đang ly thân; người khác thì kể trước kia anh đã kết hôn rồi ly hôn; còn cả tin đồn anh độc thân chưa lập gia đình nữa. Kỳ quái nhất là, có ai đó bảo anh ghét phụ nữ nên luôn theo chủ nghĩa không kết hôn, việc này nghĩ thế nào cũng không có khả năng.
Cô ta đoán, Tạ Vân Lễ hoặc chưa lập gia đình, hoặc quan hệ với vị kia trong nhà không tốt, nên anh không thể giới thiệu ra mắt được.
Cô ta luôn muốn tìm cơ hội, đúng lúc bạn hợp tác hôm nay của Tạ Vân Lễ, cũng là bạn thân nhiều năm của anh - Lương Trạch Kỳ tới công ty. Trùng hợp thay, cô ta cũng quen biết Lương Trạch Kỳ.
Lúc cô ta bưng cà phê tiến tới văn phòng của Tạ Vân Lễ, nhiều người đã bắt đầu chờ mong kết quả cô ta mang về. Đây đích thị là chủ đề hóng hớt trong nội bộ công ty khiến người ta tò mò nhất, độc nhất vô nhị.
Bạch Lâm gõ cửa vào, vừa cười tủm tỉm đi bước đầu tiên, cô ta đã nghe thấy Lương Trạch Kỳ ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cô ta hỏi: “Nhắc mới nhớ, dạo này bà xã nhà cậu vẫn khỏe chứ?”
Nụ cười tươi rói vừa mới nở trên mặt Bạch Lâm bất chợt cứng đờ.
Tạ Vân Lễ ngẩng đầu nhìn cô ta: “Giám đốc Bạch, có việc?”
“... À, không có, cũng vì lâu lắm rồi tôi không gặp Tổng giám đốc Lương ấy mà. Tôi đặc biệt đến đưa cà phê cho anh ấy.” Bạch Lâm điềm nhiên đặt hai ly cà phê lên bàn. Lương Trạch Kỳ cười với cô ta: “Chúc mừng thăng chức nhé, Giám đốc Bạch, khi nào mời khách đây?”
“Tôi sao cũng được, chỉ xem khi nào anh mới có thể nể mặt tới thôi.” Bạch Lâm đưa tay vén tóc, mỉm cười: “Vừa rồi nghe anh nhắc đến bà xã ai đó… Đừng nói vợ sếp Tạ đấy? Làm ở công ty đã lâu, chúng tôi chưa từng gặp…”
“Hay tối nay luôn nhỉ? Tôi đặt chỗ, cô mời khách.” Lương Trạch Kỳ cắt ngang: “Về phần sếp Tạ của các cô có tới không, phải xem lát nữa tôi có thể khiến cậu ấy vui vẻ không đã.”
Bạch Lâm nói: “Ôi chao, vậy vinh hạnh cho tôi quá. Nếu sếp Tạ có thời gian, hay dẫn vợ anh đến chung vui luôn?” Dùng việc cô ta vừa mới thăng chức đãi khách làm cớ, mời ông chủ tới ăn mừng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vừa nghe xong, Lương Trạch Kỳ đã thay đổi thái độ. Anh ấy định ngắt lời cô ta, chợt nghe thấy Tạ Vân Lễ thản nhiên lên tiếng: “Tối nay đã hẹn với Tổng giám đốc Thẩm của Thượng Phẩm rồi mà? Muốn cho ông ấy leo cây?”
Bạch Lâm giật mình: “Ôi tôi suýt quên mất, đúng là vậy. Thế… để hôm khác thôi.”
Lương Trạch Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Hôm khác thì hôm khác, sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà.”
Nhận ra Lương Trạch Kỳ đang trải bậc thang cho mình, Bạch Lâm vội đáp hai câu rồi rời phòng.
Cô ta vừa đi, Lương Trạch Kỳ nói ngay: “Bình thường cô gái này bàn chuyện với khách hàng thì khôn khéo lắm, sao giờ lại làm chuyện ngu ngốc vậy? Hầy quả nhiên là phụ nữ, một khi thích ai rồi thì dễ trở nên khờ khạo…”
Số ít người biết về sự tồn tại của Ôn Nhiễm, không một ai dám công khai nhắc tới tên cô ngay trước mặt anh, dẫu có thì cũng phải thận trọng hỏi thăm.
Ban nãy Lương Trạch Kỳ chợt đề cập đến, thật ra đang ám chỉ cho Bạch Lâm hiểu, đâu phải anh ấy không nhìn thấu ý đồ kia của Bạch Lâm? Chỉ tiếc thay, anh ấy đã đánh giá thấp lòng dạ của Bạch Lâm ở mặt này rồi, không dễ gì cô ta mới có cơ hội, hận không thể lập tức thăm dò đào ra tình trạng hôn nhân của Tạ Vân Lễ.
Cô ta gấp gáp quá rồi.
Nhưng ngẫm lại thì vẫn có thể thông cảm, dù sao tình trạng hôn nhân của Tạ Vân Lễ cũng đặc biệt thật. Người ngoài không có khả năng nghe ngóng được, Bạch Lâm đã âm thầm hỏi Lương Trạch Kỳ vô số lần, anh ấy chưa từng hó hé gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Vân Lễ liếc nhìn anh ấy: “Cậu muốn nói gì?”
“Cậu đừng hiểu lầm tôi.” Lương Trạch Kỳ giơ tay lên, tỏ vẻ mình vô tội: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô ta một chút thôi. Dù sao cô ta cũng vừa mới thăng chức, cậu nói xem, lo làm việc tốt kiếm nhiều tiền thì hay hơn không?”
Tạ Vân Lễ đặt cây bút trong tay xuống, tựa lưng vào ghế: “Mấy ngày trước tôi đã về một chuyến.”
Lương Trạch Kỳ hiểu ngay: “Để thăm cô ấy à?”
Lương Trạch Kỳ nằm trong số ít người biết về Ôn Nhiễm, cũng biết Ôn Nhiễm mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ, chỉ chưa từng tận mắt thấy cô thôi.
“Thế nào?” Lương Trạch Kỳ hỏi.
“Vẫn giống trước kia.” Tạ Vân Lễ khựng một nhịp: “Có điều…”
Anh đột nhiên nhớ về cảnh cô chạy từ dưới tầng hầm lên, ánh mắt cô giống trước đây, trốn trốn tránh tránh, nhưng nào ngờ cô lại cất tiếng nói chuyện.
“Có điều gì?”
“À, tôi chỉ đang nghĩ, có phải mình nên tìm một chuyên gia điều trị chuyên nghiệp cho em ấy không?”
“Vậy bản thân Ôn Nhiễm có muốn không? Tôi nhớ dạo trước không phải cậu đã nói, cô ấy từng chịu tổn thương trong quá trình trị liệu à? Tôi tìm người hỏi thăm, trước đây trong nước vẫn còn quá ít nghiên cứu về lĩnh vực này, không có nhiều đơn vị chữa trị chính quy, mười mấy năm trước thì càng hỗn loạn hơn, việc nhà cô ấy nước đến chân mới nhảy cũng dễ hiểu.” Lương Trạch Kỳ suy nghĩ một chốc: “Có lẽ, cô ấy cần một bác sĩ tâm lý hơn chăng? Từ nhỏ cô ấy đã bị gia đình ép buộc điều trị tự kỷ, vậy có lẽ về mặt tâm lý cũng cần trị liệu nhỉ?”
Tạ Vân Lễ nói: “Tôi sẽ cân nhắc, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến người có chuyên môn.”
Lương Trạch Kỳ gật đầu, quả nhiên, bất luận thế nào thì Tạ Vân Lễ vẫn vô cùng có trách nhiệm với người vợ của anh. Dẫu là bạn thân, anh ấy cũng chưa từng xem trọng cuộc hôn nhân này của Tạ Vân Lễ, nhưng lại không tiện nhiều lời. Anh ấy hiểu rõ tính cách Tạ Vân Lễ, một khi anh đã quyết định thì sẽ rất khó bị lung lạc.
…
“Nhiễm Nhiễm, cháu chuẩn bị xong chưa?” Dì Chúc nhìn Ôn Nhiễm trước mặt, dịu dàng nói lần nữa: “Nếu cháu không thoải mái thì phải nói dì biết ngay, dì sẽ lập tức dẫn cháu về nhà.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Dì Chúc yên tâm, trước kia cháu cũng thường xuyên ra ngoài với mẹ. Cháu có thể, cháu… không còn là trẻ con nữa.”
Dì Chúc nhìn cô chăm chú.
Đúng vậy, nhìn từ bề ngoài, quả thực Ôn Nhiễm không còn là cô bé nữa, bây giờ cô đã hai mươi bốn, vài tháng nữa sẽ bước sang tuổi hai mươi lăm. Nhưng chỉ cần quan sát kỹ đôi mắt cô thì có thể phát hiện, đôi mắt cô vẫn giống hệt thời thơ ấu, vừa trong veo vừa đơn thuần, tựa nụ hoa nhỏ được bảo vệ trong nhà kín chưa từng trải qua bão táp mưa sa, thật sự không thích hợp sống ở thế giới bên ngoài.
Nhưng thực chất, cô không hề ngốc.
Chậm phát triển trí tuệ là định kiến của mọi người dành cho bệnh nhân tự kỷ, nhiều người cứ tưởng người bệnh tự kỷ thì đầu óc kém phát triển, trời sinh khiếm khuyết, trông ngờ nghệch ngu ngốc. Trên thực tế, mỗi đứa trẻ mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ sẽ có triệu chứng khác nhau, ví dụ như vài trẻ tự kỷ ưa thích các loại âm thanh, một số thì không thể chịu nổi tiếng động ở bất cứ mức độ nào.
Giữa họ có điểm chung, cũng khác nhau nhiều điểm, mỗi người mỗi biểu hiện đặc biệt. Họ sẽ có sở thích riêng giống người thường, có nhận thức của chính họ về cuộc đời. Chẳng qua, cách họ nhìn nhận thế giới này khác người bình thường thôi.
Việc mà tất cả các cô gái bình thường muốn làm, chỉ cần Ôn Nhiễm muốn thì cô cũng có thể thực hiện được.
Dẫu sao bên cạnh cô vẫn còn “vệ sĩ” dì Chúc mà.
Dì Chúc đầy trách nhiệm cầm tay Ôn Nhiễm, đẩy cửa, dắt cô ra khỏi căn biệt thự ấm áp nhưng khép kín này.